Lúc Tả Ấp gặp lại Trần Môi thì chỉ cảm thấy cô ta nhìn quen mắt. Dù sao, tuy nói tư sắc của Trần Môi đúng là thượng đẳng nhưng Tả Ấp phong lưu đến bạc tóc, gặp gỡ những người phụ nữ thượng đẳng nhất nhiều đến nỗi không đếm xuể, cho nên, tự nhiên không có đạo lý ông đối với Trần Môi đã gặp qua là không quên được. Lại cho nên, coi như Trần Môi chỉ làm Tả Ấp cảm thấy nhìn quen mắt cũng đã là khó có được rồi.
Lý do Tả Ấp tự thân tự lực chọn lựa đại sứ hình tượng cho "Trái phải địa sản", dùng lời con trai Tả Sâm của ông cũng là bởi vì ông là người già mà tâm không già, mà nếu sử dụng chính phân tích của ông mà nói, đó chính là "Thích cái đẹp, mọi người đều có". Nhưng mặc kệ là từ ngyên nhân gì, tóm lại, Trần Môi đã xuất hiện trong danh sách người được đề cử, mà chết ở chỗ, Tả Ấp cũng nhận ra cô ta.
Lần lựa chọn này là vì gần đây "Trái phải địa sản" đang tiến hành kiến thiết một sân khấu kịch, cho nên Trần Môi một thân hơi thở văn nghệ làm cô ta đột phá một tầng lại một tầng vòng vây, cuối cùng có thể đứng được trước mặt của Tả Ấp. Trần Môi không ngờ tới Tả Ấp sẽ đích thân tới bình thẩm, vốn cô ta còn có kế hoạch khác, giống như lần trước cô ta chủ động đụng phải xe Tả Ấp vậy, vốn cô ta tính toán lại đụng phải Tả Ấp một lần nữa ở tòa cao ốc "Trái phải địa sản" này. Giữa lúc trước lạ sau quen, còn thêm lần đầu tiên ở bệnh viện cô ta không chào mà đi, cô ta đoán khả năng Tả Ấp sẽ có vài phần kính trọng với cô ta, hoặc là, sẽ ở trong vòng lựa chọn cất nhắc cô ta, hoặc là, cũng sẽ ở trước mặt của Tả Sâm nói tới tên của cô ta, mà khi tên của cô ta đọng ở khóe miệng Tả Ấp thì tự nhiên những người phụ nữ khác của Tả Sâm không cách nào sánh ngang với cô ta nữa.
Mượn sức Tả Ấp, cốt truyện này vốn là một kế hoạch không nhanh không chậm của Trần Môi. Cô ta còn cực kì trẻ trung, thời gian cực kì nhiều, mà Tả Sâm cũng chưa chán cô ta, cô ta không tội gì phải quá mức gấp gáp. Vậy (l#q#d) mà, nửa đường nhảy ra một Đinh Lạc Lạc, làm cô ta cực kỳ may mắn cô ta đã từng chế tạo một lần gặp mặt Tả Ấp, vả lại "Trái phải địa sản" còn đang tiến hành một cuộc thi đấu mà cô ta vô cùng thích hợp được lựa chọn. Cô ta cũng không thể chậm trễ được nữa.
"A," Trần môi mặc một bộ váy Khổng Tước, đứng ở trước mặt năm vị bình ủy bao gồm cả Tả Ấp, nhỏ giọng nói: "Là bác."
Tả Ấp nhìn chằm chằm Trần Môi, cau mày: "Cô, cô, tôi từng gặp qua cô, ở đâu, ở đâu." Bốn vị bình ủy còn lại ngược lại rất thờ ơ, hình như đối với cảnh tượng lần này là thấy nhưng không thể trách.
Con ngươi Trần Môi linh hoạt chuyển rồi lại chuyển, rồi sau đó bĩu môi, phát ra một tiếng: "Phanh." Sau đó, cô ta vừa nghiêng đầu một cái, vừa nhắm mắt, cười rất khẽ.
Hai mắt Tả Ấp tỏa sáng hừng hực: "A, ha ha, đúng, xe của ta đụng vào cô."
Trần Môi mím môi cười, từ chối cho ý kiến.
"Thì ra là cô học vũ điệu," Tả Ấp liếc mắt nhìn tài liệu trong tay: "Xe của ta thế nhưng đụng phải một vũ công, tội lỗi tội lỗi, thật may là cô không có việc gì, ha ha."
"Cháu," Trần Môi kiên cường giống như Khổng Tước cao quý: "Có thể bắt đầu chưa?"
Cuối cùng Lương Hữu Tề cũng không thể dẫn Giang Tiêu tới Paris, coi như cậu ta đã đặt xong vé máy bay, khách sạn cũng đặt rồi, coi như cậu ta nằm mơ cũng mơ thấy mình dắt tay Giang Tiêu đi dạo ở bờ sông Seine bên cạnh điện Louvre, coi như cho đến một ngày trước khi khởi hành, tất cả vẫn đều phát triển theo kế hoạch, nhưng kết quả, đến buổi sáng ngày khởi hành thì Giang Tiêu đổi ý.
Lương Hữu Tề đã sớm làm xong công tác chuẩn bị trong lòng, chỉ là, chuẩn bị thì chuẩn bị, một khi thật sự xảy ra, đầu tiên Lương Hữu Tề vẫn cảm thấy trời long đất lở, sau đó lại cảm thấy ngột ngạt khó thở. Mấy ngày nay sau khi Lương Hữu Tề lên kế hoạch cho chuyến đi Paris, Giang Tiêu cố ý về trong nhà mình ở, mặc cho Lương Hữu Tề giữ lại như thế nào, lại còn thề với trời nói tuyệt không đụng vào một cọng tóc gáy của cô ấy, cô ấy cũng cự tuyệt ở chung một mái nhà với Lương Hữu Tề. Mặc dù, Giang Tiêu đã nói rất rõ ràng: "Anh ấy không ở nhà, anh ấy sẽ không về nhà nữa đâu." nhưng Lương Hữu Tề vẫn lo lắng đề phòng, dù sao, dưới mái hiên đó, Giang Tiêu của cậu ta và một người đàn ông khác có chung dấu vết, chung trí nhớ, đó là "nhà" bọn họ.
"Quả nhiên lại hối hận." Lương Hữu Tề dạo bước vây quanh Giang Tiêu: "Em, em tại sao lại do dự như vậy?"
Giang Tiêu nước mắt lưng tròng: "Lần này, không phải tôi do dự, mà là quả quyết."
"Em quả quyết cự tuyệt anh? Quả quyết lựa chọn anh ta?" Lương Hữu Tề đá một cước vào trên tường: "Anh không cam lòng, anh muốn đi gặp anh ta, xem xem rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào, hôm nay anh sẽ phải nói rõ ràng với anh ta."
"Không cần nói," Giang Tiêu xoay người lại kiểm tra ngón chân Lương Hữu Tề, Lương Hữu Tề đi dép, vào lúc này, ngón chân của cậu ta đang rỉ ra tia máu: "Anh ấy biết rồi, anh ấy biết cậu, biết chuyện của chúng ta, cái gì anh ấy cũng biết."
"Cái này, làm sao lại như vậy?" Lương Hữu Tề đau đến nhe răng nhếch miệng. Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, làm sao lại bỏ quên phương thập chỉ lần này?
"Tôi chính mắt thấy anh ấy và một nữ đồng nghiệp của anh ấy ôm ấp nhau, tôi vọt tới, sau đó anh ấy nói với tôi, không phải tôi cũng làm chuyện có lỗi với anh ấy sao? Hữu Tề, tôi không giỏi nói dối, trừ chuyện bên ngoài với cậu, tôi chưa bao giờ nói dối anh ấy cái gì, cho nên khi tôi vừa mới lui tới với cậu thì anh ấy đã phát hiện." Giang Tiêu vẫn như cũ ngồi bên cạnh, ngước nhìn Lương Hữu Tề: "Anh ấy không nói rõ ràng với tôi, mà lại tìm một nữ đồng nghiệp, cố ý để cho tôi cho rằng giữa bọn họ có cái gì, cố ý để cho tôi ghen tỵ. Anh ấy nói, anh ấy đang chờ tôi quay lại bên cạnh anh ấy, anh ấy nói, chỉ có như vậy, lòng tự trọng của anh ấy mới có thể có bảo đảm."
"Cho nên nói, anh và cô gái kia, thật ra thì từ đầu tới cuối đều chỉ là vai phụ sao?" Lương Hữu Tề đẩy Giang Tiêu ra, để cho cô ấy mặt đối mặt với cậu ta.
"Không, không phải vậy. Cậu phải tin tưởng tôi, tôi là thích cậu, tài ba của cậu, thiện lương, còn nữa cậu đối với tôi rất tốt, tôi đều thích."
"Nhưng kết quả chính là em không đi Paris với anh."
"Tha thứ cho tôi Hữu Tề, ngày đó, ngày đó tôi quá xúc động rồi. Chính ngày tôi hẹn cậu đến công viên ấy, trước đó, tôi, tôi đang chèo thuyền với anh ấy." Lời nói của Giang Tiêu cũng không mạch lạc: "Ngày ấy, là (di,da,l,qy,do) anh ấy hẹn tôi đến công viên trước, tôi còn tưởng rằng chúng tôi sẽ hòa hảo như lúc ban đầu, nhưng kết quả, ở trên thuyền, anh ấy nói anh ấy và nữ đồng nghiệp đó đùa mà thành thật, anh ấy, anh ấy thật sự thích cô ta."
"Sau đó, trong cơn tức giận em đã gọi điện thoại cho anh?" Lương Hữu Tề tiếp lời Giang Tiêu: "Anh con mẹ nó rốt cuộc cũng vẫn là vai phụ, là một người bổ sung."
"Tôi đã không lý trí, tôi đánh anh ấy, đẩy anh ấy xuống thuyền, nói chỉ cần anh ấy có thể bơi về bờ, tôi sẽ thả anh ấy đi. Anh ấy không biết bơi, tôi cho là anh ấy nhất định sẽ không đi. Nhưng là, nhưng là, anh ấy thật sự vùng vẫy bơi về bờ, cách tôi càng ngày càng xa." Giang Tiêu lui về phía sau, tựa vào trên tường: "Hữu Tề, tôi thật sự giận điên lên, tôi, tôi không nên gọi điện thoại cho cậu."