"Lần này là em thật sự ghen tỵ, nhưng coi như em ghen tỵ thì đối với anh ta cũng không đáng giá một đồng."
"Đúng, cho nên tôi thật sự không thể đi theo cậu, tôi không thể đối xử không công bằng."
"Ha ha," Lương Hữu Tề ngã ngồi trên mặt đất: "Anh ta là dũng mạnh phi thường bơi từ thuyền đến trên bờ, mà anh chỉ là chân đạp một con Vịt Donald, từ trên bờ đạp đến bên cạnh em, quá buồn cười, ha ha. Nếu (di.da.l.qy.do) anh là em, anh cũng vậy sẽ chọn anh ta."
Nước mắt Giang Tiêu rơi rào rào, cô ấy mím chặt môi, cắn đến không còn chút huyết sắc, cô ấy còn ghì chặt đôi tay ở sau lưng, cưỡng chế ý nghĩ muốn vuốt ve đầu Lương Hữu Tề, muốn an ủi kích động của cậu ta. Cô ấy không có lời nào để nói, cũng không thể nói "Chúng ta vẫn còn hi vọng", bởi vì kia xác thực là lời nói dối, cũng không thể nói "Cậu chính là vật điều hòa cuộc sống của tôi ", tuy nói, kia ít nhiều cũng là sự thật.
Hồ Viên Kiệt giống như là nhu yếu phẩm của Giang Tiêu, có nhu yếu phẩm, Lương Hữu Tề có thể cho cuộc sống Giang Tiêu thêm gấm thêm hoa, mà một khi vật nhất định phải có đã tiêu hao hết, coi như đến Paris rực rỡ, Giang Tiêu cũng có thể thấy tương lai hết đạn cạn lương, đói khổ lạnh lẽo thoi thóp một hơi của mình.
Viên Kiệt rời đi, tim của anh ta rời Giang Tiêu đi, đi theo một người phụ nữ khác. Thậm chí Giang Tiêu hoài nghi, thân thể nhỏ bé của cô ấy có thể điều khiển muôi bát ở trước bếp lò hay không. Giang Tiêu làm cơm cho Viên kiệt 4~5 năm, món ăn nhiều vô số, đủ để thành một bộ thực đơn rồi, mấy ngày nay, Giang Tiêu một mực suy tư, mà kết quả suy nghĩ lại là: coi như cô ấy không cam lòng, cô ấy cũng không có tư cách đi trách tội Viên Kiệt, dù sao, kết quả hôm nay cô ấy gặp được cũng không phải bởi vì Viên Kiệt chê cô ấy nấu cơm thành phụ nữ luống tuổi có chồng mà di tình biệt luyến, mà bởi vì chính cô ấy bất trung trước, tự làm tự chịu. Lại bỏ Viên Kiệt qua một bên không nói, Giang Tiêu ngược lại cho là, Lương Hữu Tề có đủ tư cách trách tội cô ấy.
"Cậu đánh tôi đi, hung hăng đánh tôi một trận đi." Giang Tiêu nhắm mắt lại, chỉ còn lại lông mi lo lắng rung động: "Hữu Tề, là tôi quấy rầy cuộc sống của cậu, là tôi lợi dụng cậu, là tôi lừa gạt cậu. Tôi thập ác bất xá, trừng phạt đúng tội."
"Hừ," Lương Hữu Tề tự giễu nói: "Là anh tự tìm."
Tình yêu, xác thực chính là một cuộc tự tìm phiền toái. Khi Viên Kiệt áy náy xin tội Giang Tiêu thì Giang Tiêu không trách anh ta, mà khi Giang Tiêu đưa mặt để Lương Hữu Tề trút giận thì Lương Hữu Tề cũng không thể tức giận được.
***
Nguyên Vi giơ bao lớn bao nhỏ thuốc bổ lên, đi theo Trịnh Âu Dương cùng tới thăm Trịnh Nghi. Trịnh Nghi ở trong một khu ký túc xá dành cho học sinh, nhà trọ không được quản lý quy củ, ký túc xá trống rỗng, nên đành cho bên ngoài thuê. Bốn người một gian phòng, ngoài cửa sổ chính là bãi tập. Trịnh Âu Dương từng khuyên Trịnh Nghi dọn đi ở cùng anh, chỉ là Trịnh Nghi nói đi nói lại chỉ có một chữ: Không.
Trịnh Nghi nhìn đống thuốc bổ thì thầm: "Bổ máu, dưỡng khí, nhuận phổi, thanh hỏa, bổ não. Này, hai người các người, là chê ta đầu óc không tốt sao?"
Từ đầu đến cuối Trịnh Âu Dương đều trưng ra vẻ mặt cứng ngắc: "Cũng còn tốt hơn não heo."
Trịnh Nghi đá chân một cái, dép trên chân chính xác đánh trúng vào bụng của Trịnh Âu Dương: "Thằng nhóc thối."
Nguyên Vi vui vẻ nhặt dép lại: "Mẹ Trịnh, ngài còn mạnh hơn con nhiều, Âu Dương anh ấy thường thường nói đầu óc con không bằng não heo đấy."
"Tiểu Vi, con chẳng những viết rất được mà miệng lại còn ngọt. Ừ, thưởng cho con." Trịnh Nghi bẻ một quả chuối tiêu từ trong giỏ trái cây Nguyên Vi xách tới xuống.
"Mẹ Trịnh, lần này con và Âu Dương tới là muốn khuyên ngài, chúng ta thức thời mới là trang tuấn kiệt." Nguyên Vi liếc Trịnh Âu Dương một cái, mà Trịnh Âu Dương không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa (L^Q^D) sổ, nghiễm nhiên là đã phó thác quyền to đại nhậm hôm nay cho Nguyên Vi: "Cái đó, bác gái kia, nghe nói, bà ấy tính toán chính thức kiện ngài cố ý đả thương người, cho nên con và Âu Dương đã thương lượng, muốn xem một chút có thể để chuyện lớn hóa nhỏ hay không."
"Cái gì? Chuyện lớn hóa nhỏ? Ngàn vạn đừng, tốt nhất là cứ để bà ta quậy lớn chuyện." Trịnh Nghi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt làm nổi bật khuyên tai bằng vòng tròn kim loại to, hết sức không phối hợp: "Như vậy, có lẽ ta sẽ có cơ hội kéo thằng nhóc thối này tới gặp ba nó."
Rốt cuộc Trịnh Âu Dương cũng liếc mắt sang: "Ông ấy không phải ba con, ông ấy là con rùa đen rút đầu không chịu trách nhiệm, là một oắt con vô dụng nhát gan sợ phiền phức."
“Pằng”. Lần này, Trịnh Nghi là dùng tay rút dép ra, chính xác nện ở trên mặt Trịnh Âu Dương: "Hỗn tiểu tử."
Trịnh Nghi lôi kéo Nguyên Vi ngồi xuống bên giường: "Tiểu Vi, con phân xử thử xem, nó là con ta, là ta đau một ngày một đêm thật vất vả mới kéo ra được, dựa vào cái gì còn sống, nó lại so với ta biết cái gì là chiếm tiện nghi cái gì là bị thua thiệt?"
Nguyên Vi phì cười: "Cái chữ “kéo” này của ngài, dùng đến thật kỳ diệu."
Nguyên Vi cười một tiếng, Trịnh Nghi cũng cười: "Nhưng mà, hôm nay các người tới vừa đúng lúc, vừa đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với các người. Tiểu Vi, con định lúc nào thì trở thành con dâu của ta đây?"
Nguyên Vi hiếm có lúc không ứng biến được, lần này, coi như là một lần. Nói thế nào lại từ quan tòa sang chuyện vui thế?
"Con định lúc nào thì sinh cháu trai cho ta hả?" Trịnh Nghi lại bổ sung.
"Mẹ, sao mẹ lại thế này?" Trịnh Âu Dương không thể nhịn được nữa: "Con chỉ muốn tới giúp mẹ thoát khỏi phiền toái thế nào, nghĩ muốn khôi phục cuộc sống bình thường của chúng ta thế nào, nhưng rốt cuộc đầu óc mẹ đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta chỉ muốn cho ba con hạnh phúc." Trịnh Nghi nói những lời này xong thì bình tĩnh đến lạ thường.
"Cái này," Nguyên Vi thử dò xét nói: "Cái này cùng với chuyện con và Âu Dương, kết hôn sống chết, có quan hệ gì?"
"Tiểu Vi, con từng viết nhiều tình yêu như vậy, nhiều lời tâm tình như vậy, nhưng con biết không, toàn bộ những thứ đó không bằng lãng mạn ta đã trải qua." Hốc mắt Trịnh Nghi ẩm ướt, hình như ẩm ướt đến mức tùy thời có thể tạo thành hai bức tranh thuỷ mặc: "Khi đó, ông ấy hỏi ta, nguyện vọng lớn nhất là cái gì, ta nói, gả cho ông ấy, sau đó sinh cho ông ấy hai đứa con. Ta lại hỏi ông ấy, vậy nguyện vọng lớn nhất của ông ấy là cái gì, ông ấy nói, lấy ta, sau đó sinh hai đứa con, sau đó con cái lại sinh con cái."
Nguyên Vi nhìn chằm chằm Trịnh Nghi chờ bà tiếp tục nói, bởi vì cô căn bản không cho là sinh ra đời sau đầy đàn có thể dính líu quan hệ với hai chữ "lãng mạn", nhưng Trịnh Nghi lại dán băng thu miệng lại, hết sức dứt khoát. Qua một hồi lâu, Trịnh Nghi mới lại mở miệng: "Không lãng mạn sao?"
"Hoàn toàn không lãng mạn." Trịnh Âu Dương cắn hàm răng đến khanh khách vang dội: "Hơn nữa, mẹ cũng không sinh cho ông (di;da;l;qy;do) ta hai đứa con, mẹ chỉ có một hỗn tiểu tử là con đây. Còn nữa, ông ta ngay cả đứa con trai là con này đều không để ý, như thế nào lại quan tâm đến con cái của con? Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, ông ta hoàn toàn không quan tâm đến chúng ta."
"Nói bậy, không được nói bậy." Ánh mắt của Trịnh Nghi biến thành tranh thuỷ mặc: "Con nói láo."
Nguyên Vi nhanh tay lẹ mắt, đè hai đầu gối Trịnh Nghi xuống, tránh cho bà lại đánh chủ ý lên đôi dép. Nhưng kết quả là, Trịnh Nghi thuận thế nằm sấp lên bả vai Nguyên Vi, mở màn một trận gào khóc thảm thiết. Cứ như vậy, áo trắng cao quý nhất, hợp ý nhất của Nguyên Vi biến thành màu trắng của giấy Tuyên Thành.