Năm phút trước, Tô Mộc gọi điện thoại cho Katy, Katy nói: "Tôi ở Milan." Năm phút sau, Tô Mộc ngay cả nói cũng không nói đã đợi ở dưới nhà Katy. Katy mặc áo lông quần vải nhung rộng thùng thình cùng với giày vải ca-rô, trên tay cầm hai túi ny lon, thản nhiên chất vấn Tô Mộc: "Sao anh lại tới đây?"
Tô Mộc nhận lấy túi ny lon: "Tại sao em vĩnh viễn không hiếu khách thế?"
"Tôi chưa bao giờ hiếu khách không mời mà đến." Katy dẫn đầu đi vào trong nhà.
"Không phải anh cố ý tới quấy rầy em." Tô Mộc nhắm mắt theo đuôi đi theo Katy: "Em nói em đang ở Milan, cho nên anh chỉ muốn tới nơi này nhìn lên cửa sổ nhà em mà thôi."
"Tại sao anh vĩnh viễn buồn nôn như vậy?" Katy dừng chân trước thang máy.
"Đang sửa chữa." Tô Mộc đọc thông báo dán ở cửa thang máy sau đó đề nghị: "Đi thôi, đi thang bộ."
"Không, tôi mệt." Katy nhanh chóng phản bác.
"Bởi vì em mới bay từ Milan về sao? Để anh xem thử em mang cái gì từ Milan về nòa." Tô Mộc giơ tay lên, tỉ mỉ đọc tên từng thứ trong túi nhựa: "Mì ăn liền, salad khoai tây, nước nho, ngô ngọt, cơm cà ri. Ưmh, thì ra là người Milan lười biếng như vậy, xem trọng hiệu suất như vậy." Tô Mộc dương dương tự đắc tự nhận là hài hước.
Katy đoạt lấy túi ny lon: "Tôi mệt là bởi vì tôi mới từ siêu thị trở lại, mà tôi lừa anh, là bởi vì tôi chán ghét anh. Tôi chán ghét anh đuổi tận cùng không buông, chán ghét kiểu tóc chia ba bảy của anh, chán ghét tất màu trắng trong giầy da của anh, chán ghét “hài hước” của anh."
Tay Tô Mộc trống không, lúng túng sờ sờ tóc: "Anh giúp em mang đồ vật linh tinh lên xong sẽ lập tức đi."
Rốt cuộc Katy vẫn đưa túi nylon cho Tô Mộc, rốt cuộc vẫn đi theo Tô Mộc vào trong cầu thang. Biết người đàn ông này đã gần hai năm rồi, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô ấy vẫn là chấp nhất trước sau như một, coi như (di,da,l,qy,do) cô ấy là người phụ nữ của người khác, coi như cô ấy đối với anh ta lãnh nhược băng sương, cự anh ta ở ngoài ngàn dặm, chấp nhất của anh ta vẫn như cũ giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Từ khi biết Katy, Tô Mộc cũng không mặc các tác phẩm của các nhà thiết kế khác. Katy không chỉ một lần châm chọc anh ta: "Bỏ qua ví tiền của anh, cũng bỏ qua cho tác phẩm của tôi đi, bọn chúng giá trị xa xỉ, mặc ở trên người anh lại không có phẩm vị." Mặc dù cách nói của Katy khá khoa trương nhưng cũng không phải là lời nói vô căn cứ. Tô Mộc là người đàn ông trung quy trung củ, cao thấp mập ốm đều thuộc bậc trung, mắt không lớn, miệng không lớn, cằm vuông, bả vai đoan chính, cái này khác khá xa các thiết kế duy mỹ của Katy, nhưng Tô Mộc không quan tâm, anh ta nói: "Anh là fan trung thành nhất của em." Katy không còn kế sách.
Fan của Katy tự nhiên không phải chỉ có một mình Tô Mộc, nhưng nếu như muốn chia bọn họ làm hai loại mà nói, Tô Mộc này tự thành một loại, mọi người còn lại thống nhất là một loại khác. Katy cho là, Tô Mộc là một người duy nhất không tự biết rõ, trong khi mọi người bị ánh sáng chói lóa của Tả Sâm làm cho chán nản sợ hãi thì Tô Mộc thế nhưng lại không có, thậm chí anh ta còn lớn mật đến nỗi có thể cản trở trước mặt Tả Sâm nhưng một lần lại một lần nếm mùi thất bại. Hơn nữa, Tô Mộc cũng khác xa những người quân tử còn lại, có lúc, ngay cả Katy cũng ngầm cho phép anh ta hôn mặt của mình rồi nhưng nụ hôn của anh ta lại vẫn in ở trên mu bàn tay cô ấy.
Trong cầu thang bộ là một màu đen kịt, không đủ để có thể làm đèn cảm ứng ánh sáng sáng lên, lại đủ để khiến Katy ngừng thở. Tiếng bước chân của Tô Mộc không nhanh không chậm, càng lúc càng xa, Katy lại lề mề đi ở phía sau, cô ấy rũ tay, hư hư thật thật tìm kiếm tay vịn cầu thang. Đối với Katy mà nói, bóng tối làm mất đi quá nhiều màu sắc, cũng không còn mông lung nữa, không còn như ẩn như hiện, có chăng chỉ là giống như công tắc điện, “tách” một tiếng, đã đóng tất cả sự vật trước mắt cô ấy lại. Katy lặng lẽ đếm bậc cầu thang, 5, 6, 7, 8.
Cho đến khi, cô ấy trực tiếp đụng phải ngực Tô Mộc.
Tô Mộc theo bản năng ném túi nylon xuống, ngửa về phía sau ôm Katy vào lòng, mà Katy cũng vô ý thức một phen níu lấy cánh tay Tô Mộc. "Em đang nghĩ gì đấy? Thế nào đi mà không nhìn đường." Giọng trách cứ của Tô Mộc vô cùng nghiêm nghị.
"Ngay cả tôi không nghĩ gì thì tôi cũng sẽ không nhìn thấy đường." Sau khi Katy đứng vững, cũng không đẩy Tô Mộc ra mà vùi mặt vào ngực của anh ta.
"Cái gì?" Tô Mộc không hiểu.
"Đôi mắt của tôi không nhìn thấy, khi trời tối, cái gì tôi cũng không nhìn thấy."
"Cái gì?" Đánh cược sinh mệnh vẫn là khó hiểu.
"Võng mạc biến tính. Cái từ này các anh chưa nghe bao giờ, mỗi ngày tôi đều sẽ lẩm nhẩm 1000 lần."
Tô Mộc không nói gì, chỉ là ôm thật chặt Katy, hình như so với mỗi một lần ôm trước đó càng thêm chặt. Katy mím chặt đôi môi lộ ra một độ cong mỉa mai: anh ta cuối cùng cũng sẽ rời mình đi, chờ tới lúc cuối cùng mình biến thành một người mù, làm sao mình còn có thể hy vọng xa vời là sẽ có một người ủng hộ không xa không rời? Nhưng mà đúng vào lúc này, Tô Mộc lại mở miệng: "Nếu như em nguyện ý, anh chính là con mắt của em."
"Katy, rốt cuộc em cũng không cần nhìn kiểu tóc chia ba bảy của anh, rốt cuộc không cần nhìn tất màu trắng của anh." Giọng nói của Tô Mộc vô cùng vui vẻ: "Cái này chẳng lẽ không đáng giá ăn mừng sao?"
Katy không thể không cười: "Rốt cuộc anh cũng hài hước một lần."
"Chỉ là, cân nhắc đến khoảng thời gian tới ngày đáng giá ăn mừng còn có chút xa, anh vẫn muốn đổi lại kiểu tóc. Chia đôi có được không? Có thể giống như phản đồ không? Tất anh cũng vậy sẽ đổi, màu đen, có được không?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Katy không thể chờ đợi cắt đứt lời tâm tình của Tô Mộc, tuy nói, đó là lời tâm tình dễ nghe nhất mà cô ấy từng nghe. Nhưng chính là cô ấy lợi dụng phần cảm tình dành cho cô ấy của người đàn ông này, mới hoàn thành nhiệm vụ Tả Sâm giao phó cho cô ấy. Tả Sâm giao cho cô ấy tài liệu, cô ấy một chữ cũng không học, việc duy nhất cô ấy phải làm, chính là để Tô Mộc lật xem. Cô ấy ngay cả không cần nghĩ cũng biết, loại này giống như một cái bẫy, một cái bẫy rập mà cô ấy dùng sức quyến rũ để bố trí Tô Mộc.
***
Hách Tuấn cùng với Vân Na tham gia khóa trình bảo vệ sức khỏe trong thời gian mang thai, nghe gần hai giờ, tâm đắc lớn nhất của Vân Na chính là: phụ nữ có thai phải giữ vững cảm xúc vui vẻ. Hết giờ học, Hách Tuấn dắt Vân Na tới bãi đậu xe, kết quả, xe Tả Sâm dừng ngay bên cạnh xe của anh ta.
Tả Sâm giới thiệu với Hách Tuấn: "Đây là Đinh Lạc Lạc, cậu đã gặp, còn nữa, đây là bạn của Đinh Lạc Lạc, vô hạn tôn (l^q^d) trọng bắp thịt Nguyên Vi tiểu thư."
"Nguyên Vi tiểu thư?" Vân Na nhảy ra khỏi lồng ngực Hách Tuấn: "Cô là cái người viết tiểu thuyết Nguyên Vi? Viết“Trên giường dưới giường” và “Đầu lưỡi cùng bắp đùi” Nguyên Vi."
"Chính thế." Nguyên Vi hắng giọng một cái: "Muốn ký tên không?"
Hách Tuấn ôm lấy Vân Na đang phấn khởi: "Phụ nữ có thai cảm xúc không nên quá kích động." Sau đó, anh ta liếc Đinh Lạc Lạc và Nguyên Vi, ý đồ đánh nhanh thắng nhanh, sớm hộ tống Vân Na cấp bậc quốc bảo về nhà: "Hai vị theo tôi tới nơi này nhất định là có chuyện gì đúng không?"
"Xét thấy Tả Sâm nói anh phi thường vội, tôi không thể làm gì khác hơn là tranh thủ trong lúc cấp bách tới tìm anh." Nguyên Vi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi là bạn gái Trịnh Âu Dương, mà Trịnh Âu Dương là con trai của Trịnh Nghi, mà Trịnh Nghi, chính là người đả thương mẹ anh."