"Sâm." Sau một tiếng "Mời vào" của Tả Sâm, Trần Môi chẳng những người tiến vào, hơn nữa còn kèm theo một tiếng gọi ### thực cốt như thế, cho đến khi bóng dáng của Đinh Lạc Lạc lọt vào mi mắt của cô ta, cô ta mới giả bộ không ngờ, vội vã im tiếng.
"Sao em lại tới đây?" Câu hỏi này của Tả Sâm phải dùng hết hơi sức, trong lòng run sợ. Quá khứ và hiện tại cuối cùng là không thể một đao cắt đứt, cho nên nếu trước kia Tả Sâm từng cùng Trần Môi cùng khuấy một hồ nước đục, như vậy hiện tại anh sẽ nếu phủi sạch được sẽ lập tức phủi sạch không do dự.
“Em, em là tới nói với anh một tiếng, chủ tịch ông ấy cho em một cơ hội quay quảng cáo, em đón nhận, bởi vì cơ hội này (di,da,l,qy,do) với em mà nói quá mê người." Trần Môi trả lời rất thẳng thắn: "Em hi vọng anh không để ý."
"À, tùy em vậy." Tả Sâm như trút được gánh nặng. Việc lớn trước mặt, anh mới không ngại do ai tới đại diện phát ngôn cho công ty, trước mắt trừ Đinh Lạc Lạc ra, những người phụ nữ còn lại đều ngang hàng, hai con mắt một cái miệng, lớn một chút hoặc nhỏ một chút cũng không có gì khác nhau. “Cái này, Đinh Lạc Lạc, bọn anh sắp kết hôn rồi." Tả Sâm một phen kéo Đinh Lạc Lạc đến trước người.
Đang mất hồn mất vía nhìn trộm Trần Môi, Đinh Lạc Lạc bị Tả Sâm kéo một cái như vậy, lảo đảo tới, vừa đúng lúc cho Trần Môi một cái bái lạy: "A, xin chào, xin chỉ giáo nhiều hơn."
"Ha ha, xin chào, nhưng là, tôi có thể chỉ giáo cô cái gì chứ?" Tuy nói hai chữ "Kết hôn" của Tả Sâm giống như đánh cho Trần Môi một đòn cảnh cáo, nhưng dù sao cô ta cũng là đã có chuẩn bị mà đến: "Chuyện tôi và anh ấy từng làm, các người vậy cũng đã làm rồi, hơn nữa, cô làm còn tốt hơn tôi nha." Giọng điệu Trần Môi như gió xuân quất vào mặt, mà hàm ý lại thật giống như gió cuốn cát đá tràn đầy trời đất.
"Chúc mừng nhé, phải nhớ phát bánh kẹo cưới cho em đấy." Trần Môi đúng lúc lấy lòng Tả Sâm: "Em đi trước, cũng sắp đến giờ quay phim rồi."
“Nga.” Trần Môi như gió xuân thướt tha đi xa, vừa ra đến trước cửa đã cho Đinh Lạc Lạc khô khan một cái chớp mắt sinh động: "Ngàn vạn lần phải nhớ, tôi ở phe các người nha."
Đợi Trần Môi rời đi, Tả Sâm buột miệng cười: "Thì ra là lão đầu kia là một mình chiến đấu hăng hái."
Đinh Lạc Lạc thở ra một hơi thật dài: "Thật sao?"
"Thế nào?" Tả Sâm bóp vai Đinh Lạc Lạc: "Còn chưa khai chiến, em đã đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình rồi à?"
"Em không phải tới khai chiến với ba anh." Đinh Lạc Lạc lần nữa nhìn về phía cửa: "Hơn nữa, anh không cho rằng, Trần tiểu thư cô ấy đối với anh chưa dứt tơ tình sao?"
"Phụ nữ chưa dứt tình với anh cũng không phải chỉ có một mình cô ấy." Tả Sâm cười làm lành: "Chỉ là vậy cũng không liên quan tới chúng ta. Hãy vui vẻ lên, Lạc Lạc, đừng nghi thần nghi quỷ." Tả Sâm kết thúc đề tài này.
***
Mảnh đất Đông Giao đang bước vào giai đoạn cạnh tranh vô cùng gay gắt, Chu Kiều càng lúc càng không thể ngồi yên. Sally mới bưng hai ly cà phê tới phòng làm việc của Tả Sâm, Chu Kiều cũng đã theo tới đó. Tả Sâm chỉ đành phải giao Đinh Lạc Lạc cho Sally, để cho cô ấy dẫn cô đi thăm chung quanh một vòng, sau đó đưa cà phê mời Chu Kiều. Chu Kiều và Đinh Lạc Lạc lướt qua nhau thì vừa không có dò xét cẩn thận, cũng không có chào hỏi, yên lặng của cô ấy (CK) làm cho Tả Sâm đồng ý với lời nói của Đinh Lạc Lạc: so sánh ra, hình như, Trần Môi đối với mình thật sự là lửa tình chưa dứt.
"Thứ hai sẽ chính thức đấu giá, mà tôi nghe nói, anh vẫn còn đang dây dưa trên tình trường nhi nữ." Chu Kiều uống một hơi hết nửa ly cà phê, sau đó nhắm mắt day day huyệt thái dương.
"Lại thức đêm rồi hả?" Tả Sâm tươi cười rạng rỡ: "Cô nghe được ở đâu?"
"Nơi nào cũng đang đồn, nói anh đã nhận định một người phụ nữ, mà chủ tịch lại thay anh nhận đinh một người phụ nữ khác. Cô ấy là người đó?" Chu Kiều dùng cằm chỉ chỉ phương hướng Đinh Lạc Lạc rời khỏi.
"Chúng ta vẫn nên trở lại chuyện chính đi thôi."
"Đây là tôi muốn khuyên anh, trong tình yêu anh có thể mù quáng, nhưng mua đất, anh không thể dựa vào giác quan thứ sáu được."
"Nói đi nói lại, cô chính là muốn khuyên tôi buông tha mảnh đất kia chứ gì?"
"Không phải buông tha, mà là phải tránh hành động theo cảm tính, đưa ra mức giá trên trời. Nếu không, mua được cũng không có nghĩa là kiếm được."
"Nếu như “Vạn Tượng” không sợ giá cao, vậy thì sao tôi lại phải sợ?"
“Mấy năm gần đây “Vạn Tượng” chậm phát triển, chưa có khuếch trương, lần này là bọn họ dốc toàn lực, mà chúng ta thì khác, chúng ta có một tòa nhà sân khấu kịch và một mảnh CRD đang xây, tội gì phải quá mức kích động."
"Cô nói thêm gì nữa, tôi sẽ cho rằng cô là người của “Vạn Tượng” đấy." Tả Sâm đi tới ngồi trên ghế sa lon trước mặt Chu Kiều, không cần anh tự tay nâng cằm của cô ấy, cô ấy cũng không tự chủ ngửa mặt nhìn anh.
"Anh nói cái này là có ý gì?" Chu Kiều bỗng chốc đứng thẳng người, gò má sượt qua mặt người phía trước.
"Tốt lắm, đi làm việc cô nên làm đi thôi." Tả Sâm vì Chu Kiều mở cửa: "Bao biện làm thay không giống tác phong của cô."
Chu Kiều biết vâng lời đi ra khỏi phòng làm việc của Tả Sâm, Đinh Lạc Lạc đợi ở trước cửa, cô ấy lần nữa lướt qua cô, vẫn là thờ ơ như cũ.
***
Tả Ấp nấc rượu đi tới công ty, buông lỏng cà vạt, giày da lếch thếch, lắc lư đi từng bước. Buổi sáng lúc ông súc miệng lòng tràn đầy buồn bực: sao miệng lại đầy vị hải sản thế? Tả Ấp vừa đến công ty, thư ký lập tức tới báo cáo: "Tổng giám đốc tới tìm ngài, còn nữa, Trần Môi tiểu thư cũng tới, vào lúc này cô ấy đã tới phòng chụp ảnh số ba."
Vì vậy, lúc Tả Sâm dẫn theo Đinh Lạc Lạc chân sau tới chào hỏi Tả Ấp lần nữa thì Tả Ấp chân trước vào thang máy, đi phòng chụp ảnh số ba trước.
***
Đèn flash ở dưới Trần Môi được nhà tạo hình điều chỉnh, cô ta thì mặc váy công sở, chân đạp giày Cavans, vui mừng hớn hở há mồm cười to. Tả Ấp đưa quảng cáo CRD cho Trần Môi, mà lần này địa điểm quay chụp chính là khu thương mại và giải trí CRD nổi bật, nhà tạo mẫu tóc vì Trần Môi chải một kiểu tóc cuồng dã, thợ trang điểm thì dùng màu sắc trang nhã trên mặt Trần Môi, mà Trần Môi lại cười đến ấm áp làm cho Tả Ấp vỗ tay tán dương: "Được, được, ta muốn đúng là loại thị giác xung đột này, muốn chính là loại mâu thuẫn kết hợp này."
Nhiếp ảnh gia chủ động kết thúc công việc, để cho Trần Môi nghỉ ngơi một chút. Trần Môi trở mặt như lật sách, tựa như người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ đi về phía Tả (L^Q^D) Ấp, nức nở nói: "Chủ tịch, quan tâm của ngài dành cho con, con thật sự không cách nào báo đáp được."
"Môi Môi, sao đang êm đẹp lại nói lời như thế?" Tả Ấp cố đè xuống một cái ợ hơi rượu.
"Tổng giám đốc anh ấy muốn kết hôn."
"Ha, kết hôn? Không thể nào, anh ta muốn kết hôn làm sao ta có thể không biết chứ?" Tả Ấp gượng cười làm hai vai làm rung động, rồi sau đó, ấn đường ông bộc phát xanh mét: "Cái con chó con này, anh dám."
"Anh ấy dẫn Đinh tiểu thư đến, đại khái, chính là tới thương lượng hôn sự với ngài." Trần Môi đưa ngón tay thon dài lên quệt nước mắt, rất sạch sẽ: "Chủ tịch, con không nói nữa, nói thêm gì nữa, con lại muốn khóc. Con không thể khóc sẽ làm trôi hết trang điểm, ngài yên tâm, tuy chuyện Tổng giám đốc con không thể ra sức, nhưng lần quay phim này, con sẽ không làm phụ hi vọng của chủ tịch ngài."
Trần Môi quay người đi tới màn sân khấu, đi hai bước, cô ta lại giật mình quay người: "À, cha nuôi, con lại quên, còn gọi là ngài chủ tịch." Đáng tiếc, vào lúc này Tả Ấp đã không yên lòng: "A, a, tốt." Vốn Trần Môi đã giống như là giẫm lên cầu độc mộc, mà qua loa của Tả Ấp lại giống như đâm cầu độc mộc ra hai lỗ thủng. Gọi Tả Ấp là chủ tịch, là cử chỉ cố ý của Trần Môi, chỉ là muốn cho Tả Ấp chủ động cải chính cô ta, nhưng kết quả, Tả Ấp chẳng những không chủ động, hơn nữa còn không để ý. Vì vậy, hai chữ "Cha nuôi" này làm Trần Môi xấu hổ giống như tự quạt cho mình hai cái bạt tai.