"Cha." Trịnh Âu Dương tiếc chữ như vàng, gọi xong lập tức đi theo bước chân của Hách Tuấn: "Này, cậu cũng tin chuyện xưa của mẹ tôi?"
"Tôi tin tưởng chuyện xưa của cha tôi." Hách Tuấn dừng một chút, cũng không xoay người lại: "Hoặc là nói, là cha của chúng ta."
Trịnh Âu Dương giơ tay bắn một cái lên trên ót của Hách Tuấn: "Đưa lưng về phía người khác nói chuyện, không lễ phép."
Hách Tuấn rụt cổ che cái ót lại: "A, nói anh là người dã man thật không oan uổng mà."
Trịnh Âu Dương cười trộm lướt qua Hách Tuấn, gia nhập với Nguyên Vi và Vân Na: có một em trai cũng không tồi, trong lúc rảnh rỗi có thể dạy dỗ cậu ta.
"Ông ấy là người như thế nào?" Trong lúc Nguyên Vi và Vân Na diễn cảnh tượng ầm ỹ khi thần tượng và fan hâm mộ gặp mặt thì Trịnh Âu Dương liếc mắt gọi Hách Tuấn tới bên cạnh.
"Bác học, cẩn thận, truyền thống, có trách nhiệm." Hách Tuấn nói đầy tự hào.
"Hừ." Trịnh Âu Dương quan sát phòng của Hách Tuấn: "Nếu như ông ấy truyền thống thì đã không có tôi trên đời rồi, mà nếu như ông ấy có trách nhiệm thì cũng sẽ không có cậu." Gia cảnh nhà họ Hách thuộc bậc trung, phòng (di.da.l.qy.do) của Hách Tuấn rộng rãi mà lịch sự tao nhã, trên giá sách to lớn bày đầy sách và mô hình máy bay, toàn bộ gia cụ đều bằng gỗ thật sờ lên ấm áp mà thực tế, Trịnh Âu Dương không khỏi chê cười: "So với nhau, tôi mới biết ngày tháng tôi và mẹ tôi trôi qua có bao nhiêu khó khăn."
"Đừng hận đời nữa, đại đa số tiếc nuối không phải do con người tạo nên." Hách Tuấn thở dài một cái: "Huống chi, ba đã già rồi."
"Đúng, già đến mức làm cho tôi cũng không có can đảm nhìn kỹ ông ấy." Trịnh Âu Dương nhìn thấy một khung hình trên giá sách của Hách Tuấn, trong tấm hình đó chính là Hách Thế Uyên, lúc bốn năm mươi tuổi, tác phong nhanh nhẹn mà hòa ái, mà người phụ nữ bên cạnh ông há to miệng, cười đến lộ rõ cả lợi. Đây dĩ nhiên là Lâm Tú Mỹ.
Đang lúc Nguyên Vi văng nước miếng giảng cho Vân Na ý niệm sáng tác tác phẩm mới của mình, ngay lúc Trịnh Âu Dương và Hách Tuấn đều yên lặng không nói nhưng tình nghĩa anh em lại lặng lẽ phát sinh thì Trịnh Nghi đẩy cửa phòng ra: "Chúng ta đi thôi." Bốn người trong phòng quả thật không thể tin được lỗ tai của mình: Đi? Trịnh Nghi thế nhưng chủ động nói đi? Bọn họ đều vẫn cho là, nhất định là phải chờ tới mặt trời chiều ngả về tây, sau đó do Trịnh Nguyên hai người lôi Trịnh Nghi, do Hách Vân hai người ngăn Hách Thế Uyên, mới có thể tách hai người dính như keo như sơn ra.
Trịnh Nghi dẫn đầu rời khỏi nhà họ Hách, hai tay siết áo khoác màu tím thành một nắm. Trịnh Âu Dương và Nguyên Vi ngây ngốc theo sát phía sau, trước khi ra khỏi cổng còn nghe thấy lời nói mạch lạc hiếm có của Hách Thế Uyên truyền tới từ sau lưng: "Chăm sóc thật tốt cho bà ấy." Trịnh Âu Dương cố nén kích động quay đầu, trong đầu buồn bực rời đi. Hai tấm hình, hai hình ảnh, đối với anh mà nói vậy là đủ rồi.
***
Tả Sâm nhận được tin tức nội bộ, mặc dù Lương Hữu Tề không thể đoạt giải nhất trong cuộc thi trang hoàng của "Trái phải địa sản" nhưng lại đã ôm hai hạng mục giải thưởng lớn đó là "Sáng tạo nhất" và "Có linh hồn nhất". Tả Sâm gửi tin nhắn cho Lương Hữu Tề: "Thằng nhóc cậu còn có linh hồn nhất?" Lương Hữu Tề viết trả lời: "Không phải là tôi, là tác phẩm của tôi, là tác phẩm có linh hồn nhất. Đây là giải thưởng tôi hy vọng nhận được nhất."
Lương Hữu Tề trang hoàng gian phòng trống không giống như một bức tranh sơn dầu, trên sàn nhà y hệt thảm cỏ của cửa hàng, trên mặt tường dán giấy lót tường y hệt hồ nước, mà ở hai mặt đối diện nhau trên vách tường, cậu ta một mặt vẽ lên một đôi mắt nước mắt chảy ròng ròng, mặt khác lại vẽ lên một bóng lưng cô gái tóc ngắn càng lúc càng xa.
Tả Sâm chẳng thèm ngó tới cái này: "Cái này gọi là trang hoàng gì? Ai dám ở chứ? Trên đất thì cỏ mọc dài, nước hồ ngập đầu, trên tường lại còn có mắt."
"Anh là người phàm tục không hiểu nghệ thuật." Lương Hữu Tề không cam lòng phản kích.
"Tốt lắm, mặc kệ như thế nào, thành tích của cậu cũng không tầm thường, ra ngoài ăn mừng một trận đi."
***
Lúc Đinh Lạc Lạc đi thăm Giang Tiêu thì Giang Tiêu đang dọn dẹp nhà cửa: "Cậu tới thật tốt quá, sàn này tớ đã lau bốn lần rồi." Đinh Lạc Lạc móc khăn giấy ra cho Giang Tiêu: "Nhìn cậu đi, mệt mỏi tới mức đầu đầy mồ hôi rồi." Giang Tiêu cầm khăn giấy lung tung lau mặt một cái: "Tớ thật sự không có chuyện gì để làm, không thể làm gì khác hơn là quét dọn vệ sinh."
"Viên Kiệt anh ta, vẫn không trở lại?" Đinh Lạc Lạc gần như không kiên nhẫn đi cọ mặt đất còn sáng hơn mặt bàn nhà khác.
"Không trở lại thì tốt hơn." Hai tay Giang Tiêu vỗ ở trước ngực: "Áo sơ mi anh ấy thích nhất cẫn còn ở chỗ đây, sách tham khảo thường dùng nhất cũng ở nơi đây, còn có hộ khẩu, chứng nhận bất động sản, cũng đều vẫn còn, cho nên nói, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở lại thôi."
Đinh Lạc Lạc không nói một lời, chọc cho Giang Tiêu bất mãn: "Thế nào? Cậu nói chuyện đi. Thôi, cậu không nói tớ cũng biết cậu đang nghĩ nói gì, cậu muốn nói áo sơ mi có thể mua thêm, sách tham khảo có thể mượn, hộ khẩu và chứng nhận bất động sản để ở đây cũng không mất được, coi như mất cũng có thể bổ sung, có đúng hay không? Cậu muốn nói anh ấy sẽ không trở về nữa, coi như người trở lại, tâm cũng không trở lại, có hay không? Cậu cảm thấy tớ vừa buồn cười lại đáng thương, mà người đáng thương lại phải có chỗ đáng hận, có đúng không?"
Đinh Lạc Lạc đưa tay ôm lấy Giang Tiêu: "Sao tớ lại cảm thấy cậu buồn cười chứ, tớ chỉ là đau lòng cho cậu."
"Lạc Lạc, lòng của tớ, đau quá." Giang Tiêu mồ hôi và nước mắt đan vào nhau, lau hết lên người Đinh Lạc Lạc.
***
Đinh Lạc Lạc và Tả Sâm hẹn nhau sau khi Tả Sâm tan việc sẽ gặp nhau ở cửa khu vui chơi, Tả Sâm không nói cho Đinh Lạc Lạc, anh nhất thời nổi lên ý định hẹn thêm Lương Hữu Tề, cũng thêm một người phụ nữ khác nữa làm bạn —— thư ký Sally, mà Đinh Lạc Lạc cũng không nói cho Tả Sâm, cô cũng có ý muốn nhất thời, cho nên gọi thêm Giang Tiêu đang nản lòng.
Gần tối cuối tuần, khu vui chơi đã đèn đuốc rực rỡ. Một đội ba người Tả Sâm đi tới trước, trong lúc chờ Đinh Lạc Lạc Tả Sâm tiện tay mua ba mặt nạ trợ hứng, mình đeo cái Spider Man, đưa cái công chúa Bạch Tuyết cho Sally, đến chỗ Lương Hữu Tề, chỉ còn lại cái Vịt Donald. Lương Hữu Tề nhớ lại hôm chia tay Giang (LQD) Tiêu đó, mình đạp cái thuyền tạo hình Vịt Donald kia, suýt chút nữa bẻ mặt nạ thành hai nửa. Mà lúc này, cậu ta lại nghe thấy Tả Sâm nói lảm nhảm: "Tới. Ai? Đó là ai vậy? Ai? Lương Hữu Tề, Lạc Lạc dẫn bạn gái trước của cậu đến."
Lương Hữu Tề vừa nghe ba chữ "Bạn gái trước" lập tức luống cuống hoảng hốt, cố tình lại không có nơi để trốn, linh cơ nhất động, chỉ đành phải ẩn mặt sau mặt nạ lớn.
"Hữu Tề?" Tự nhiên Giang Tiêu sẽ không tệ đến mức không nhận ra Lương Hữu Tề, huống chi, mặt nạ này vốn dĩ là Vịt Donald.
"A, ai, ha ha." Lương Hữu Tề quả thật hận con vịt này thấu xương rồi, cậu ta chậm rãi tháo mặt nạ xuống, cười đến càng buồn cười hơn bất kỳ nhân vật hình tượng trong phim hoạt hình nào.
"Cậu ta nhận được giải thưởng trong cuộc thi so tài trang hoàng, cho nên anh dẫn cậu ta ra ngoài ăn mừng." Tả Sâm giải thích.
"Em thấy cậu ấy ở nhà cũng không có chuyện gì làm, cho nên..." Đinh Lạc Lạc giải thích.