Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 30: 30: Ngày Cưới An An




Hôm nay là ngày kết hôn của Trần Hạo và An An, lễ cưới rất nhộn nhịp
- Chị dâu đến rồi
- Em mặc váy cưới trông đẹp quá
ha ha
- Rồi chị cũng sẽ được như e, mà nhiều khi còn đẹp hơn e
- Không đời nào
-Bộ dạ hội này ông anh e kêu thiết kế riêng cho chị á, ổng không vừa ý bắt chỉnh chổ này đổi chổ kia bắt sửa đi sửa lại cho hoàn hảo
ha...!ha
Lúc này phục vụ chạy vào
- Sắp đến giờ làm lễ, cô dâu chuẩn bị bước vào lễ đường
Bây giờ phòng cô dâu mới nháo nhào lên chuẩn bị.

Trên lễ đường An An được Dụ lão gia dẫn lên còn Trần Hạo rất đẹp trai trong bộ âu phục chú rể
Cha đọc lời thề cho cả hai
- Con đồng ý - cả 2 đồng thanh nói

Buổi lễ diễn ra bên trên Uyển Nhi ngồi bên dưới miệng mỉm cười nhưng để ý kỷ sẽ thấy trong ánh mắt cô có chút đượm buồn, vì nhớ đến cái ngày đám cưới của mình khi đó chưa có đến 10 người đến chúc mừng
Trong hội trường lúc này vang lên tiếng vỗ tay reo hò của các khách mời
- Hôn đi....!Hôn đi....Hôn đi....wow
Buổi tiệc diễn ra rất thành công
Trong suốt buổi tiệc ánh mắt của anh cứ đặt lên người cô, hôm nay cô rất đẹp trong đầu anh đang nghỉ đến khi cô khoác lên mình bộ áo cưới thì sẽ xinh đẹp vạn lần
Buổi tiệc kết thúc Trần Hạo đưa An An về biệt thự
- e vào tắm trước đi
- Được
Trong phòng tắm tiếng nước chảy và hơi nước bóc lên làm An An suy nghỉ đến chuyện ấy.

Cô đưa tay lên mặt xấu hổ
Cạch
- E làm gì lâu vậy, mặt đỏ bị sốt rồi hả
- Không có chắc tai nước nóng quá
Anh đi đến cạnh cô, đặt cô ngồi lên đùi mình
- Thật không, hay là e đang nghỉ đến chuyện ấy
Trần Hạo gian manh trêu chọc cô
- Anh, không, anh đang nghỉ gì vậy?
- Anh đang nghỉ cái trong đầu e nghỉ á
- Hứ..., anh xấu xa
Trần Hạo áp hai tay mình lên má cô
- e có mệt không
An An lắc đầu, anh liền đưa tay ra sau gáy kéo cô xuống mà hôn.

Hai người day dưa với nhau gần 5 phút mới buông tha cho môi cô, từ từ đặt cô xuống giường
Trần Hạo lại hôn môi cô rồi dần dần xuống cổ để lại vô số dấu hôn như muốn đánh dấu chủ quyền
- Ưm...

Tiếng rên của cô làm cho anh càng có thêm động lực đè cô ra mà ăn sạch
____________
Khang Trạch chở cô về nhà, anh nắm chặt tay cô
- e vào nhà nghỉ đi, không cần tiễn anh đâu
- Anh ghét bỏ e à
- Nào có, anh thương e còn không hết
Anh liền ôm cô vào lòng và đặt nụ hôn lên môi cô.

Cô đánh nhẹ vào ngực anh
- Thật không muốn rời xa e một chút nào
- E cũng vậy
- Hay từ mai mình chuyển về biệt thự sống nha, dù sao e cũng là vợ anh trước sau gì cũng là vợ anh mà.
Nói xong anh cũng đi về nhà mình
Từ lúc chuyển hết đồ qua biệt thự của anh thì lúc nào anh ở nhà là cả hai dính lấy nhau
Đêm hôm qua không chỉ nghe những lời ngọt ngào êm dịu lỗ tai mà còn một đêm nồng cháy, hai con người một trên một dưới quấn quýt lấy nhau, cùng nhau đem lại hạnh phúc ban đêm.
Cho dù đêm qua anh hành cô cả đêm, có đau nhức khi thức dậy thì cô vẫn không một lời mắng, quay sang nhìn người bên cạnh vẫn đang trong giấc ngủ, cô khẽ nhéch môi tạo thành một đường cong hoàn hảo, hạnh phúc chứa đầy trong đáy mắt
Ngón tay khẽ đưa lên vầng trán bên cạnh, vuốt nhẹ xuống mũi, rồi đến bờ môi mỏng.

Bỗng dưng đôi môi ấy mở ra và cắn yêu vào ngón tay nghịch ngợm, đôi mắt tên yêu nghiệt kia mở ra kèm theo nụ cười quyết rũ làm Uyển Nhi chết lặng

- Mới sáng ra mà e đã k.ích thích quyến rủ anh hả? chẳng lẻ hôm qua chưa đủ
- Anh..

anh đừng hiểu lầm, ai mà muốm anh cơ chứ? Chỉ có anh tự luyến!
- Anh không tự luyến, chỉ là sự thật , e sẽ không kí.ch thích và quyến rủ anh nếu e thấy đêm qua là đủ với e
Cô hếch mặt sang một bên làm vẻ hờn dỗi - Từ khi ở bên anh cô thường xuyên có những hành động trẻ con như vậy, nhưng nó khiến anh thích thú, chẳng phải vì điều gì cả mà là do cô quá dễ thương và trái tim lẫn lý trí của anh không thể chống cự được
Anh kéo cô lại gần, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vợ nhỏ, để cô tựa êm ái trong lòng ngực mình, anh nói
- Được rồi là anh sai vợ của anh đừng dỗi nữa, e sẽ khiến anh chịu không nổi mà nuốt chửng e mất
- Nuốt chửng e
- Đúng, anh không muốn người ngoài nhìn thấy cô vợ xinh đẹp của anh, anh không muốn ai thấy nụ cười khuynh nước khuynh thành của e
- Không muốn một ai khác chạm vào em trừ anh, Nhi Nhi à, e quả thật khiến anh muốn nuốt chửng e
Từng lời một đều được cô nghe rõ ràng không thếu một chữ nào, cô thấy hạnh phúc vì được anh cưng chiều.
- Ừ, mà anh quên nói với e, ngày mai ba mẹ và bà nội sẽ qua nhà mình chơi
- Dạ, e biết rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.