Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 32



Edit: Min

Bị sờ đầu bất ngờ, tiểu hắc miêu ngây ngốc một chút, không nhúc nhích, cái đuôi cũng cứng đờ giữa không trung.

Đợi đến khi phục hồi tinh thần, liền giương nanh múa vuốt nhào tới.

Sau đó đã bị Cố Cảnh Sơn dùng ngón tay giữ ót lại.

Tiểu hắc miêu nhào tới nửa ngày, cũng không thể với đến ống tay áo Cố Cảnh Sơn, ngược lại chính mình không đứng vững, còn ngã trên bàn.

May mắn Phong Hề Hành nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lấy cục bông, mới không làm cho tiểu gia hoả kia ngã đau.

Ôm tiểu hắc miêu trước người, tỉ mỉ bảo hộ, lại đưa tay vuốt đám lông có chút lộn xộn trên đỉnh đầu. Sau đó, Phong Hề Hành mới nhìn về phía Cố Cảnh Sơn, biểu tình mang theo chút địch ý.

"Quyền chưởng môn là có ý gì?"

Cố Cảnh Sơn đưa tay sau lưng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 hai cái, nghiêm trang mở miệng: "Bổn quân chỉ là đang kiểm tra tình huống khí hải của Lâm sư đệ."

Lý do này có thể nói là tương đối đường hoàng, thăm dò khí hải còn muốn sờ trộm đầu, Lâm Sơ Vân y sẽ tin sao!

Tiểu hắc miêu tức giận xoay vòng vòng. Nếu không phải bị Phong Hề Hành ngăn cản, y nhất định phải khiến cho tên gia hỏa động tay động chân này biết, móng vuốt mèo sắc bén đến mức nào!

Phong Hề Hành trầm mặt không nói lời nào.

Không khí trong phòng nhất thời có chút khẩn trương, nhưng Cố Cảnh Sơn lại phảng phất như không nhìn thấy, từ trong ống tay áo lấy ra một bình ngọc đặt ở trên bàn.

Khi bình ngọc đặt xuống, một tiếng vang nhẹ nhàng phát ra.

Tiểu hắc miêu nghe thấy âm thanh, nghi hoặc thò đầu ra, đôi mắt mèo xanh biếc đánh giá bình ngọc. Rốt cuộc, vẫn không chống đỡ được lòng hiếu kỳ, từ lòng bàn tay Phong Hề Hành chui ra ngoài.

Phong Hề Hành híp híp mắt, đè xu0ng xúc động muốn bắt cục than đen này trở về.

Tiểu hắc miêu tò mò đi vòng quanh bình ngọc hai vòng, vừa định ngẩng đầu hỏi Cố Cảnh Sơn bên trong chứa cái gì, liền đối diện với tầm mắt có chút cổ quái của người này.

Lâm Sơ Vân trong nháy mắt liền nghĩ đến xúc cảm vừa rồi, đỉnh đầu bị chọc trúng.

Tiểu hắc miêu nhanh như chớp chạy về sau ống tay áo rộng của đồ đệ nhà mình, ngay cả cái đuôi cũng dán chặt vào Phong Hề Hành, nửa điểm lông màu đen cũng không lộ ra.

Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn một lần nữa duỗi tay đem cục bông nhỏ đặt trở lại lòng bàn tay, che chắn nghiêm ngặt, mới mở miệng hỏi: "Xin hỏi quyền chưởng môn, trong bình ngọc này là cái gì?"

Không thể lừa gạt tiểu hắc miêu ra, trong mắt Cố Cảnh Sơn hiện lên một tia thất vọng, nhưng hắn vẫn thu liễm lại vẻ mặt, giải thích: "Huyễn Thân Đan, có thể để cho yêu thú chưa hóa hình duy trì hình người một canh giờ."

Lâm Sơ Vân không chú ý lời nói phía trước, chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng Cố Cảnh Sơn nói.

Duy trì hình dạng con người!

Nói như vậy, y một ngày ăn mười mấy viên, liền có thể biến thành hình người sao?

Kinh hỉ trong mắt mèo vừa lóe, chợt nghe thấy Cố Cảnh Sơn lại bổ sung.

"Nhưng nếu ăn quá nhiều, hiệu quả của dược sẽ giảm xuống, cho nên không thể ăn nhiều, một ngày chỉ có thể ăn một viên."

Tiểu hắc miêu ngay lập tức mất mát, nhưng có thể biến thành người thì vẫn không tệ lắm. Lâm Sơ Vân đang muốn đem bình ngọc cất kỹ, liền thấy Phong Hề Hành cầm bình ngọc lên, cẩn thận đánh giá.

"Quyền chưởng môn vừa nói, yêu thú chưa hóa hình?" Phong Hề Hành hỏi.

Lâm Sơ Vân ngẩn ra, mãi mới ý thức được mình vừa rồi đã xem nhẹ cái gì. Đôi mắt mèo xanh biếc co lại thành một đường, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Cảnh Sơn.

"Meo...........?"..........Yêu thú?

Cố Cảnh Sơn khó có được lúc chút chần chờ.

Mọi người trong tông môn đều biết, Cố Cảnh Sơn với tư cách là quyền chưởng môn luôn luôn theo lẽ công bằng, không thiên vị tư, cũng chưa bao giờ bởi vì bất luận kẻ nào mà mềm lòng. Nhưng khi nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt cục bông nhỏ này, liền chút không đành lòng mở miệng.

Cố Cảnh Sơn trầm mặc, chứng minh suy đoán của Lâm Sơ Vân. Y không khỏi có chút hoảng hốt.

Không nghĩ tới mình đã xuyên sách rồi, còn bị đuổi ra khỏi nhân tịch?!

Tiểu hắc miêu thất thần, cái đuôi phía sau chậm rãi lắc lư, giống như đang suy nghĩ nan đề nhân sinh nào đó.

Cố Cảnh Sơn híp mắt, vừa đi về phía trước một bước, liền thấy vành tai tiểu hắc miêu đột nhiên giật giật, trong nháy mắt quay đầu, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Lại không sờ được.....

Cố Cảnh Sơn tiếc nuối nghĩ, đành phải lui về.

Sắc mặt Phong Hề Hành triệt để trầm xuống.

Nếu là người khác dám ngấp ngé mèo nhỏ trước mặt hắn, hắn đã sớm đuổi người ra ngoài. Nhưng Cố Cảnh Sơn mặc dù chỉ là quyền chưởng môn, tu vi đã bước vào Đại Thừa hậu kỳ, cho dù là kiếp trước, trước khi hoàn toàn đọa ma, muốn giải quyết Cố Cảnh Sơn cũng phải hao phí chút khí lực.

Phong Hề Hành đành phải đem bất mãn trong lòng đè xu0ng: "Quyền chưởng môn còn có chuyện gì khác không?"

Ánh mắt Cố Cảnh Sơn đảo qua giữa lông mày Phong Hề Hành. Nói đến kỳ quái, vừa rồi hắn còn nhìn thấy dấu hiệu nhập ma giữa lông mày đệ tử này, mà hiện tại đã ẩn hết rồi.

Tạm thời để nghi ngờ trong lòng, Cố Cảnh Sơn nhìn về phía tiểu hắc miêu, hỏi: "Nói vậy, Lâm sư đệ có chuyện muốn chính miệng hỏi ta."

Tay Phong Hề Hành nắm bình ngọc hơi dùng sức: "Quyền chưởng môn không khỏi..."

"Meo~"

—Đồ đệ, đan dược.

Lâm Sơ Vân biết tiểu đồ đệ đang vì mình mà ra mặt, nhưng có một số việc y nhất định phải tự mình hỏi rõ ràng.

Tiểu hắc miêu ngẩng đầu lên, đồng tử mèo yên lặng nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay Phong Hề Hành.

Bàn tay Phong Hề Hành cầm bình ngọc hơi giật giật, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được ánh mắt của cục bông này, chỉ đành đổ ra một viên đặt ở lòng bàn tay.

Một móng vuốt của tiểu hắc miêu giẫm lên lòng bàn tay Phong Hề Hành, cúi đầu cuốn đan dược vào trong miệng.

Phong Hề Hành cảm giác được một chút ẩm ướt xẹt qua lòng bàn tay, đợi lúc hắn lấy lại tinh thần, Lâm Sơ Vân đã đứng trước mặt hắn. Tay trái của Phong Hề Hành không nắm, lòng bàn tay tựa hồ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lưu lại.

Lâm Sơ Vân nhìn Cố Cảnh Sơn trước mặt, vẻ mặt thoáng mang theo vài phần xấu hổ.

Nguyên chủ cùng mấy người sư huynh có quan hệ không tốt, còn ở trước mặt toàn bộ tông môn mắng qua Cố Cảnh Sơn, có thể nói là một chút cũng không tôn trọng vị đại sư huynh này.

Nhưng mà hiện tại, y còn có việc cầu người......

"Sơ Vân bái kiến đại sư huynh." Lâm Sơ Vân cúi đầu, nhu thuận hành lễ.

Biểu tình của Cố Cảnh Sơn rõ ràng không còn nhu hòa như vừa rồi, nhưng cũng không làm khó Lâm Sơ Vân: "Ừ."

Lâm Sơ Vân dừng một chút, lựa chọn hỏi chuyện mình để ý nhất: "Chuyện yêu thú... Là sư tôn chính miệng nói cho đại sư huynh sao?"

"Không phải." Cố Cảnh Sơn trả lời, "Sư tôn chỉ là trước khi bế quan đem bình đan dược này giao cho ta, dặn dò ta giao cho ngươi vào thời điểm thích hợp."

Hắn vốn còn tưởng rằng Lâm Sơ Vân nuôi một con yêu thú không có hóa hình. Ai ngờ Lâm Sơ Vân chính là con yêu thú kia.

Vẫn còn rất đáng yêu........ Cố Cảnh Sơn xuất thần nghĩ

Thấy thế, Lâm Sơ Vân nhịn không được còn giãy dụa một chút: "Đại sư huynh, vậy có thể hay không, ta cũng không phải yêu thú, chỉ là trúng cái gì sẽ biến thành độc của mèo..."

"Độc trong linh trà là hóa hồn tán."

Ngữ khí Cố Cảnh Sơn tương đối bình tĩnh, nhưng mà trong lòng Lâm Sơ Vân trong nháy mắt run lên. Y đột nhiên có chút không dám quay đầu lại nhìn Phong Hề Hành.

"Hóa hồn tán sẽ hóa đi hồn phách tu sĩ, cho dù chữa qua, cũng sẽ bởi vì hồn phách bị hao tổn mà đọa ma."

Nói đến đây, Cố Cảnh Sơn cũng có chút nghi hoặc: "Ngươi........ Uống ly linh trà đó?"

Tuy rằng hắn từ chỗ Vương quản sự biết được, Lâm Sơ Vân mang theo linh trà độc đi vào nhà trúc của Phong Hề Hành, nhưng cũng không nghĩ tới Lâm Sơ Vân sẽ uống nó.

Độc kia không phải là Lâm Sơ Vân sai người hạ sao?

Trong lòng Lâm Sơ Vân đã lệ rơi đầy mặt, tiểu đồ đệ vẫn chưa hỏi qua chuyện ly linh trà kia. Y cũng lừa gạt qua, kết quả hiện tại bị Cố Cảnh Sơn lột s4ch triệt để.

Đại sư huynh, đừng nói nữa mà. Huynh không phát hiện nhiệt độ xung quanh sắp đóng băng sao ô ô ô.......

Nghĩ đến trong truyện viết, nguyên chủ bị thiêu hai trăm năm, Lâm Sơ Vân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: Nếu thẳng thắn thì có thể thiêu ít đi vài năm hay không?

Cố Cảnh Sơn còn đang chờ Lâm Sơ Vân trả lời, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Phong Hề Hành phía sau, Lâm Sơ Vân đành phải kiên trì gật gật đầu.

Thấy thế, Cố Cảnh Sơn nhíu mày, đặt tay lên cổ tay Lâm Sơ Vân. Nhưng vô luận hắn dò xét như thế nào, cũng không phát hiện dấu vết độc trong cơ thể Lâm Sơ Vân.

Phía sau, Phong Hề Hành nhìn đầu ngón tay Cố Cảnh Sơn đặt trên cổ tay Lâm Sơ Vân, trong lòng liền khó chịu.

Cuối cùng, Cố Cảnh Sơn đành phải thu tay lại, lắc đầu: "Trong cơ thể ngươi không có độc. Nhưng vì để bảo đảm oan toàn, ta sẽ cho người đưa thuốc giải độc cho ngươi."

Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt Cố Cảnh Sơn cũng không khỏi hòa hoãn lại.

"Hiện tại trong cơ thể ngươi đồng thời tồn tại linh lực của tu sĩ cùng yêu lực của yêu thú. Chỉ là yêu lực của ngươi không đủ nên không cách nào hóa đan. Cho nên, yêu đan chưa thành hình mới không ngừng hấp thu linh lực."

Cố Cảnh Sơn giải thích: "Muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản, chỉ cần yêu lực của ngươi đạt tới Hóa Hình kỳ là được."

Lâm Sơ Vân có thể làm gì bây giờ, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, cam đoan sẽ nghiêm túc tu luyện.

Thấy y nhu thuận như vậy, Cố Cảnh Sơn do dự trong lòng một lúc, rốt cuộc vẫn nói ra miệng: "Linh Vân phong người thưa thớt, mọi việc không tiện. Nếu Lâm sư đệ không ngại, có thể chuyển đến Linh Thạch phong, cũng có người chiếu cố."

Lâm Sơ Vân còn chưa mở miệng, Phong Hề Hành lại hoàn toàn nhịn không được. Đây không phải là ngấp nghé nữa, mà là ngang nhiên muốn cướp mèo của hắn!

"Quyền chưởng môn sự vụ bận rộn, chuyện của sư tôn không cần ngài phí tâm." Phong Hề Hành nghiến răng nghiến lợi trả lời, vài bước đi tới trước người Lâm Sơ Vân, trực tiếp ngăn người ở phía sau, "Đệ tử tự sẽ chiếu cố tốt cho sư tôn."

Cố Cảnh Sơn nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành hiện ra một tia lãnh ý.

"Đại sư huynh!"

Lâm Sơ Vân nhanh chóng bảo vệ Phong Hề Hành ra phía sau, ho nhẹ một tiếng: "Hề Hành chỉ là quá mức lo lắng cho sư đệ, ngữ khí có chút nóng nảy, kính xin đại sư huynh....... Chớ nên trách tôi."

Trong lòng Lâm Sơ Vân cũng rất buồn bực, tiểu đồ đệ bình thường rất nhu thuận, sao hôm nay lại đột nhiên nóng nảy như vậy.

Trong nguyên thư cũng không nói hai người này có mâu thuẫn gì. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hai người lại càng không có gặp nhau mới đúng.

"Về phần đề nghị của đại sư huynh..." Lâm Sơ Vân dừng một chút.

Y không chú ý tới, Phong Hề Hành phía sau bởi vì y dừng lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng luôn, giống như là sợ bởi vì tiếng hít thở mà bỏ qua lời y nói.

"Khụ........ Sư đệ vẫn là càng quen thuộc Linh Vân phong hơn, cũng không đi quấy rầy đại sư huynh." Lâm Sơ Vân uyển chuyển cự tuyệt.

Phong Hề Hành thả lỏng người mới phát hiện, mình cư nhiên khẩn trương đến mức, suýt nữa áp chế không được ma khí.

Nếu Lâm Sơ Vân nói như vậy, Cố Cảnh Sơn cũng không kiên trì nữa. Hắn gật gật đầu với Lâm Sơ Vân, liền xoay người đi ra cửa. Nhưng vừa bước ra cửa, Cố Cảnh Sơn lại dừng bước, đưa lưng về phía hai người bỏ lại một câu.

"Vương quản sự đã bị xử lý."

Nói xong, liền rời đi.

Lâm Sơ Vân cứng đờ, y chắc chắn hoài nghi Cố Cảnh Sơn cố ý, chính là trả thù hành vi vừa rồi của Phong Hề Hành.

Nhưng vấn đề là, ngươi trả thù Phong Hề Hành thì thôi đi, vì sao còn phải kéo sư đệ nhà mình xuống nước!!!!!

Phía sau, Phong Hề Hành sâu kín mở miệng: "Sư tôn..."

"Khụ.... Vi sư đột nhiên nhớ tới có vài thứ muốn đi sửa sang lại, không quấy rầy ngươi nữa!" Lâm Sơ Vân nào dám quay đầu lại, nhanh chóng bỏ lại một câu rồi chạy đi.

Để lại Phong Hề Hành một mình đối diện với cánh cửa trống rỗng, bật cười lắc lắc đầu.

Quả nhiên, đợi đến khi bên cửa có động tĩnh, đã là một canh giờ sau.

Phong Hề Hành mở cửa ra, liền thấy một tiểu hắc miêu đang ngồi xổm bên cạnh, cái đuôi nhu thuận đáp lên móng vuốt tuyết trắng. Sau khi nhìn thấy hắn, chóp đuôi vểnh lên, thanh âm mềm nhũn kêu một tiếng.

"Meo......" Vi sư đã trở lại nè......

Phong Hề Hành mỉm cười ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gảy gảy đầu lỗ tai. Tuy rằng Lâm Sơ Vân ngụy trang rất tốt, nhưng vẫn bị lỗ tai mèo của mình bán đứng chột dạ.

"Sư tôn yên tâm, Hề Hành sẽ không sinh khí với sư tôn."

Phong Hề Hành nâng tiểu hắc miêu lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu y: "Huống hồ sư tôn đã đáp ứng Hề Hành, về sau chỉ biết để ý một mình Hề Hành, chuyện lúc trước đều đã qua."

Lâm Sơ Vân quả thực nước mắt lưng tròng, tiểu đồ đệ nhà mình thật sự quá thiện lương mà.

Cũng bởi vì phần cảm động này, lúc Phong Hề Hành không hiểu sao muốn lau móng vuốt cho y. Lâm Sơ Vân tương đối phối hợp, bảo duỗi móng liền duỗi móng.

Bất quá, tiểu đồ đệ lần này lau có chút lâu......

Mặc dù linh lụa đủ mềm mại, không làm tổn thương đệm thịt. Nhưng đệm thịt của mèo con vẫn quá nhạy cảm. Bị người ta lăn qua sờ lui như vậy, không lâu sau, Lâm Sơ Vân liền nhịn không được mà vỗ một móng vuốt vào mu bàn tay Phong Hề Hành.

"Meo......."

—Đừng, đừng có sờ mãi!

Chóp tai tiểu hắc miêu run rẩy, lơ đãng lộ ra một chút đỏ ửng.

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.