Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 33



Edit: Min

Mặc dù đã biết thân thể xảy ra vấn đề gì, nhưng muốn hóa hình cũng không dễ dàng, càng đừng nói Lâm Sơ Vân ngay cả yêu đan cũng không có.

Cúi đầu nhìn bộ lông xù xù, lại nhìn móng vuốt mập mạp của mình, Lâm Sơ Vân cảm thấy, một con mèo con có thể ngồi thiền tu luyện sao?!

Chẳng lẽ yêu thú đều là ngồi xổm tu luyện?

Cục bông nhỏ sâu kín thở dài, thừa dịp Phong Hề Hành không có ở đây, y cũng không cần duy trì hình tượng sư tôn của mình. Lâm Sơ Vân quyết đoán nằm sấp trên giường, cái đuôi phía sau cũng thích ý lắc lắc.

Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi ra khỏi Lôi Minh động.

Vốn dĩ Lâm Sơ Vân định trở về chỗ nguyên chủ ở, nhưng lại bị tiểu đồ đệ phủ quyết.

Dựa theo cách nói của Phong Hề Hành, hiện tại thời gian Lâm Sơ Vân biến thành hình người quá ít, bình thường vẫn là dáng vẻ của mèo con. Vạn nhất gặp phải nguy hiểm chạy cũng chạy không thoát, vẫn là ở chỗ hắn an toàn hơn. Hắn cũng có thể chiếu cố sư tôn nhà mình.

Lâm Sơ Vân kỳ thật cũng không thích phòng của nguyên chủ. Tuy rằng, nơi đó so với phòng trúc của tiểu đồ đệ lớn hơn rất nhiều, nhưng bên trong bày biện lại lạnh như băng.

Chủ yếu nhất chính là, y thật vất vả mới đem phòng trúc của tiểu đồ đệ cọ vào hơi thở của mình. Nếu chuyển đến phòng nguyên chủ, y lại phải một lần nữa làm thủ tục này! Mà nguyên chủ mặc dù nói là tiên quân nghèo nhất Điểm Tinh tông, nhưng phòng ở cũng lớn hơn phòng trúc của tiểu đồ đệ mười mấy lần.

Hơn mười mấy lần!

Nếu y muốn cọ lên hơi thở, phỏng chừng đem lông trên đỉnh đầu cọ đến hói sạch cũng không xong!

Lâm Sơ Vân quyết đoán lựa chọn ở lại phòng trúc của tiểu đồ đệ, còn thuận tiện đem hơi thở đã mơ hồ, củng cố lại một chút.

Giải quyết được chỗ ở, Lâm Sơ Vân bắt đầu đối với chuyện mình tu luyện phát sầu.

Vừa mới bắt đầu Lâm Sơ Vân còn nghĩ, dù sao yêu thú tu luyện yêu lực cũng là tu luyện, tu sĩ tu luyện linh lực cũng là tu luyện, hẳn là phương pháp cũng không khác lắm. Tuy nhiên, chẳng bao lâu y nhận ra sai lầm của mình.

Bởi vì y hoàn toàn không có cách nào để ngồi thiền.

Tuy rằng, tu sĩ cũng không phải nhất định phải thiền định mới có thể hấp thu linh lực xung quanh. Nhưng muốn nghiêm túc tu luyện, tự nhiên vẫn cần kết ấn, nhưng móng vuốt mèo...

Lâm Sơ Vân nâng móng vuốt mèo của mình lên, thoạt nhìn đích xác vừa mềm vừa trắng, ngay cả y nhìn cũng muốn cắn lên một miếng.

Nhưng móng vuốt như vậy, rõ ràng là không thể kết ấn!

Lâm Sơ Vân lặn lộn qua lại, không chỉ làm rối loạn một thân lông, còn không có đạt được tí hiệu quả nào. Cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, yêu thú tu luyện cùng tu sĩ không giống nhau.

Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có phương pháp tu luyện của yêu thú.

Ở Điểm Tinh tông chỉ có một chỗ có phương pháp tu luyện của yêu thú, đó chính là Tàng Thư Lâu của Linh Thú phong.

Linh Thú phong xem như là một chi nhánh tương đối độc đáo ở Điểm Tinh tông. Phong chủ cũng không phải là đồ đệ của Phương Thiên Nguyên, mà là một con phượng điểu đi theo bên người Phương Thiên Nguyên năm đó.

Con phượng điểu này được Phương Thiên Nguyên mang về trong một di tích viễn cổ, nghe nói trên người mang một tia huyết mạch của Chu Tước viễn cổ. Lúc đầu, con phượng điểu này bồi Phương Thiên Nguyên trải qua rất nhiều trận đấu. Sau khi Phương Thiên Nguyên tiếp nhận chức vụ chưởng môn, bởi vì không muốn rời đi, liền ở lại Điểm Tinh tông.

Nhưng trong tông môn, ngoại trừ Phương Thiên Nguyên, ai nó cũng không phản ứng.

Lâm Sơ Vân vừa nghĩ đến chuyện này, liền nhịn không được có chút đau đầu. Nguyên nhân không phải do y, nếu y nhớ không lầm, nguyên chủ cùng vị phượng điểu này hình như cũng có chút tư thù.......

Năm đó nguyên chủ cũng là được Phương Thiên Nguyên mang về, bởi vậy mà phượng điểu có chút địch ý với nguyên chủ. Nhưng nể mặt Phương Thiên Nguyên, nó đối với nguyên chủ coi như là thân thiện.

Kết quả, Phương Thiên Nguyên bên kia vừa mới bế quan, bên này nguyên chủ liền lừa đi ba cái lông đuôi của phượng điểu.

Tuy nói phượng điểu hàng năm đều sẽ rụng lông, một năm rớt mười mấy cái không thành vấn đề, nhưng tặng cùng lừa gạt vẫn có khác nhau!

Phượng điểu tính tình cáu kỉnh, đuổi theo nguyên chủ đốt ba ngọn núi liên tục, bị đại sư huynh nghe tin chạy tới khuyên trở về. Không chỉ như thế, nó còn hạ lệnh, cấm bất luận kẻ nào của Linh Vân phong bước lên Linh Thú phong, đến một người nó đốt một người.

Nói như vậy, y ngay cả để đồ đệ đi thăm dò một chút cũng không được.

Cuộc sống đúng là không dễ dàng, meo meo thở dài.

Tiểu hắc miêu trở mình trên giường, nằm ngửa nhìn nóc nhà phát sầu. Cái đuôi phía sau bởi vì bị đè lại, có chút mất hứng lắc tới lắc lui, lại bị y xem nhẹ.

Làm thế nào bây giờ đây...... Nếu không, đi tìm đại sư huynh giúp đỡ?

Trong đầu Lâm Sơ Vân vừa hiện lên ý niệm này, đã bị y nhanh chóng phủ quyết.

Không được, y cũng không muốn bị người ta sờ đầu!

Ánh mặt trời ngoài bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên giường, được hơi thở quen thuộc vây quanh, Lâm Sơ Vân càng ngày càng thả lỏng. Tiểu hắc miêu ngay từ đầu vẫn là nằm sấp phơi nắng, chậm rãi thay đổi tư thế vài lần, cuối cùng triệt để nằm ngửa trên giường.

Cái này gọi là điểm trung bình xứng của ánh nắng mặt trời.

Lông tơ ở bụng được ánh nắng sưởi ấm, tiểu hắc miêu bất giác duỗi hai cái móng vuốt, chỉ cảm thấy cả người mèo dần mệt mỏi. Cái đầu nhỏ vốn còn đang suy nghĩ càng ngày càng nặng, đôi mắt mèo màu xanh biếc cũng bắt đầu chậm rãi nhắm lại, ý định chờ Phong Hề Hành trở về, liền bị y ném ra sau đầu.

Ánh nắng mặt trời tốt như vậy, không ngủ một giấc ngủ thực sự có lỗi với miêu sinh quá.

Không bao lâu sau, hô hấp của Lâm Meo Meo dần dần vững vàng.

Đợi đến khi Phong Hề Hành trở về đẩy cửa ra, liền thấy ai đó nằm ngửa hình chữ X ở trên giường.

Cũng không biết sư tôn ngủ như thế nào, hai chân sau cuộn ở trước người, hai chân trước ôm đuôi mình. Giống như là bởi vì bị cái đuôi quấy rầy giấc ngủ, cho nên làm nó an tĩnh một hồi.

Phong Hề Hành cẩn thận đem cái đuôi nhỏ từ trong đệm móng giải cứu ra, được cái đuôi nhỏ cảm kích cọ cọ.

Tiểu hắc miêu mơ hồ cảm giác được có người bên cạnh, đôi mắt mèo màu xanh biếc hơi mở ra nhìn thoáng qua. Thấy là tiểu đồ đệ nhà mình, liền trực tiếp xoay người, đầu nhỏ vùi xuống dưới móng vuốt, lại co thành một đoàn tiếp tục ngủ.

Phong Hề Hành nhìn cục bông một lòng chỉ muốn ngủ này, bất đắc dĩ cười cười, cũng không quấy rầy y nữa, mà là an tĩnh ngồi thiền ở bên cạnh.

......

Lâm Sơ Vân ngủ một giấc lâu mới tỉnh, ánh mặt trời ngoài bên cửa sổ cũng đã không thấy đâu. Hơn nữa, y còn phát hiện móng vuốt của mình đang bị người ta bóp tới bóp lui.

Y yên lặng mở mắt ra, quả nhiên là tiểu đồ đệ nhà mình đang giở trò.

Mũi móng vuốt núp trong đệm thịt,

lặng yên không một tiếng động thò ra. Tiểu nãi miêu hùng hổ —— lại nhẹ nhàng nhu nhu ôm lấy ngón tay quấy rối kia, ý đồ cảnh cáo người này không nên cậy sủng sinh kiêu mà tác quai tác quái trên đầu mèo.

Nhưng mà........ Đầu ngón tay Phong Hề Hành nhẹ nhàng gãi gãi trên miếng đệm thịt.

Tiểu nãi miêu không nhịn được, móng vuốt trong nháy mắt nở hoa.

Cảnh cáo thất bại, Lâm Sơ Vân tức giận vỗ đầu ngón tay tiểu đồ đệ, đứng lên duỗi thắt lưng. Sau đó theo thói quen hướng về phía tiểu đồ đệ "Meo" một tiếng, còn nghiêng đầu.

Phong Hề Hành có thể làm sao bây giờ, tự nhiên là ngoan ngoãn giúp Lâm đại gia lau móng vuốt, vuốt lông, lại lấy ra linh quả đặt ở trước mặt.

Đợi đến khi Lâm Sơ Vân ăn xong linh quả, Phong Hề Hành mới mở miệng nói: "Sư tôn, đệ tử đã nói chuyện với Cần sư huynh."

Lâm Sơ Vân nghe vậy lắc lắc đuôi, gật đầu.

Lúc trước y cùng Cần Tuyền Phong làm giao dịch, muốn Cần Tuyền Phong đáp ứng giúp một việc. Khi đó, y kỳ thật cũng đã quyết định muốn Cần Tuyền Phong làm cái gì.

Hiện tại trong tay tiểu đồ đệ đã có Băng Tằm Huyễn Tinh cùng Đá Hồn Băng Tím, chỉ cần thêm mấy khối băng tinh thạch, liền có thể luyện ra một thanh linh kiếm bản mệnh tuyệt hảo.

Nhưng vấn đề là, luyện khí sư cũng không dễ tìm. Mà ở Điểm Tinh tông, người giỏi luyện khí nhất chính là đệ tử của Linh Phong phong.

Phong chủ Giang Phong Mặc của Linh Phong phong từng luyện ra linh kiếm Thiên giai.

Tuy rằng, Lâm Sơ Vân còn chưa lật được ký ức ân oán của nguyên chủ cùng Giang Phong Mặc, nhưng phỏng chừng hai người cũng có thù. Nếu y ra mặt, đừng nói đến chuyện thỉnh Giang Phong Mặc hỗ trợ luyện kiếm, có khi còn bị Giang Phong Mặc trực tiếp đem y đi luyện ấy chứ.

Phong Hề Hành cũng không được.

Cho nên Lâm Sơ Vân chỉ có thể nghĩ biện pháp, để Cần Tuyền Phong đi mời sư tôn hắn hỗ trợ, như vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Dù sao, Cần Tuyền Phong chính là đệ tử mà Ging Phong Mặc thích nhất........ Ân....... Chờ đã, có phải mình quên cái gì không ta?

Lâm Sơ Vân lướt qua một lần kế hoạch hoàn mỹ của mình ở trong đầu, mới chậm rãi nhớ lại một đoạn trích của truyện. Hình như vị thanh mai trúc mã mà Cần Tuyền Phong từ hôn kia, chính là nữ nhi của Giang Phong Mặc?

"Meo......" Không thể nào.......

Lâm Sơ Vân trong nháy mắt có chút sốt ruột, chân trước vỗ tới vỗ lui trong lòng bàn tay Phong Hề Hành, trong miệng cũng không ngừng kêu meo meo.

Phong Hề Hành rất ít khi nhìn thấy tiểu hắc miêu gấp gáp thành bộ dáng này, nhất thời không khỏi nhìn nhiều một hồi, mới ngượng ngùng nói: "Đệ tử vừa rồi không có nghe rõ, sư tôn có thể nói lại lần nữa không?"

"....." Lâm Sơ Vân rất muốn trợn tròn mắt. Nói giống như ta meo meo một lần nữa, ngươi thật sự có thể nghe hiểu vậy!

Mỗi lần như này, Lâm Sơ Vân liền rất muốn nhanh chóng hóa đan. Ít nhất sau khi hóa đan, y liền có thể ngẫu nhiên nói chuyện, mà không cần meo!

Thấy tiểu hắc miêu sắp bị chọc giận, Phong Hề Hành cong đôi mắt, ngoan ngoãn mở miệng giải thích: "Giang Phong chủ đã đáp ứng rồi, bất quá..."

"Meo....?" Bất quá cái gì.....?

Tiểu hắc miêu nghi hoặc nghiêng đầu.

Phong Hề Hành thừa dịp y không chú ý, ngón tay đặt ở phía sau lặng lẽ cùng cái đuôi nhỏ chơi đùa: "Cần sư huynh bị Giang Phong chủ đánh một trận, thoạt nhìn có chút thê thảm."

Lâm Sơ Vân có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ở thời điểm y không biết, cốt truyện lại có biến hóa khác?

Bất quá, những chuyện này cũng không liên quan đến y, chỉ cần Giang Phong Mặc đáp ứng là đủ rồi.

Tiểu hắc miêu đứng lên, lắc lắc cái đuôi —— lắc —— mèo nhỏ quay đầu lại, nhìn cái đuôi bị đè dưới tay người nào đó, tức giận đến một ngụm cắn lên.

"Meo!" Buông tay ra!

Phong Hề Hành ngoan ngoãn buông tay, trong lòng lại còn đang cân nhắc, chờ Lâm Sơ Vân ngủ xong, hắn lại có thể lén lút sờ đuôi.

Lâm Sơ Vân cũng không biết đồ đệ ở một bên thoạt nhìn nhu thuận, trong lòng lại động tâm tư với cái đuôi của mình. Thấy Phong Hề Hành buông tay, tiểu hắc miêu vung đuôi vài cái, liền đổi tư thế bắt đầu suy nghĩ vấn đề.

Luyện chế linh kiếm ít nhất phải mất một tháng, hơn nữa trong ba ngày cuối cùng còn muốn chủ nhân linh kiếm tự mình dùng linh lực để rèn luyện linh kiếm, đến lúc đó mình nhất định là không thể đi theo. Lâm Sơ Vân cân nhắc, như thế nào cũng phải ở trong một tháng này, đem chuyện tu luyện giải quyết tốt.

Cho nên, nên làm cái gì bây giờ đây......

Đáng tiếc, y cho dù có cố gắng suy nghĩ hơn nữa, cũng nghĩ không ra biện pháp ở dưới sự trông coi của phượng điểu, đem tâm pháp từ trong Tàng Thư Lâu trộm ra. Càng đừng nói đến Linh Thú phong còn có mấy con phượng điểu mang về đã hóa hình yêu thú.

"Meo meo......"

Lâm Sơ Vân liên tục sầu ba ngày, mắt thấy y càng ngày ủ rũ, Phong Hề Hành còn tưởng rằng y là bởi vì vẫn ở trong phòng trúc nhàm chán, liền mang theo Lâm Sơ Vân đi hậu sơn (sau núi) giải sầu.

Yêu thú khá nguy hiểm ở sau núi đều ở sâu trong, bên ngoài rìa coi như tương đối an toàn.

Lần trước ở quảng trường, Lâm tiên quân vì Phong Hề hành xuất đầu, còn cả chuyện giận dữ mắng Bạch Lăng Hàm đã truyền ra khắp tông môn. Đệ tử canh giữ cửa ra vào cũng đã nghe qua chuyện này, cho nên thái độ đối với Phong Hề Hành so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Phong Hề Hành không quá để ý, tâm tư hiện tại của hắn đều ở trên người tiểu nãi miêu trong ngực. Quả nhiên, nhìn thấy rừng cây xung quanh, nhóc mèo nào đó hoạt bát rất nhiều, từ trong ngực hắn chạy ra ngoài.

Thấy tiểu hắc miêu tìm được chỗ tốt trên tảng đá bên cạnh, Phong Hề Hành liền thu hồi tầm mắt. Linh kiếm của hắn còn một tháng nữa mới có thể luyện thành, trước đó hắn vẫn chỉ có thể dùng băng kiếm luyện tập kiếm pháp.

Tiểu đồ đệ luyện kiếm thật sự rất đẹp.

Lâm Sơ Vân nằm sấp trên tảng đá, thích ý vẫy đuôi, nhìn Phong Hề Hành luyện kiếm cách đó không xa. Đúng lúc này, y nghe được từ trong bụi cỏ phía sau mình, truyền ra vài tiếng kêu kỳ quái.

"Pi pi pi pi!!"

Tiểu hắc miêu chần chờ quay đầu, đồng tử mèo đảo qua phía sau, liền thấy từ trong bụi cỏ truyền đến chấn động kỳ quái. Y nhìn tiểu đồ đệ đang chuyên tâm luyện kiếm, chần chờ một lát, vẫn là từ trên tảng đá nhảy xuống.

Dù sao đan dược hôm nay còn chưa ăn, cùng lắm có nguy hiểm, y liền biến thành người.

Bụi cỏ phía sau núi có chút cao, sau khi tiểu hắc miêu đi vào đó liền biến mất bóng dáng, may mà thanh âm kia vẫn còn đang kêu, Lâm Sơ Vân liền theo thanh âm một đường tìm tới.

Trong bụi cỏ sột sột soạt soạt, nếu không phải nghe được tiếng chim thú kêu, Lâm Sơ Vân hoài nghi mình gặp phải chuyện thiếu nhi không thích hợp. Vươn chân mèo đẩy bụi cỏ trước mắt ra, Lâm Sơ Vân rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dáng sinh vật phát ra tiếng kêu.

Đó là một con tiểu hồng điểu.

Tuy nói là tiểu hồng điểu, nhưng kỳ thật, thân hình nó cùng tiểu hắc miêu không khác lắm. Bởi vì bị một con rắn độc quấn lấy cánh, không có biện pháp bay lên, chỉ có thể vừa kêu vừa cố gắng vùng vẫy, cuối cùng làm rớt hai cái lông đuôi của mình.

"Pi pi!" Lông trên đỉnh đầu của tiểu hồng điểu đã nổ tung.

Lâm Sơ Vân nhìn nó, lại nhìn con rắn độc kia, trải qua chuyện cự mãng, y cư nhiên cảm thấy con rắn này thoạt nhìn rất nhỏ, một móng vuốt là có thể vỗ bay.

Tiểu hắc miêu nghĩ như vậy, và làm theo những gì mình nghĩ làm.

Rắn độc cũng không thể thấy rõ là thứ gì đó chạy ra, đã bị một móng vuốt đánh bay, đụng vào trên cây, đầu óc choáng váng nửa ngày, vội vàng chạy trốn.

Tiểu hồng điểu thoát khốn, nhưng không có nhìn về Lâm Sơ Vân luôn, mà nghiêm túc chải lông rối trước.

Vẫn là một con chim yêu cái đẹp.

Lâm Sơ Vân có chút bật cười. Y chỉ là nhất thời hứng khởi mới cứu tiểu hồng điểu. Hiện tại phục hồi tinh thần, lại bắt đầu lo lắng đồ đệ tìm không thấy mình mà sốt ruột, liền quay đầu muốn rời đi.

Tiểu hồng điểu thật vất vả mới sửa sang lại được mình, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy ân thú cứu mạng kia muốn đi. Nó vội vàng vỗ cánh, bay lên trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu đứng.

"Pi pi pi pi!"

"Meo meo meo!" Cảm giác được đỉnh đầu đột nhiên có thêm một sinh vật, cái đuôi mèo đen trực tiếp xù lông, mất hứng dùng móng vuốt đánh bay tiểu hồng điểu trên đỉnh đầu.

Thấy y kêu như vậy, tiểu hồng điểu tựa hồ mới ý thức được cái gì, chần chờ một lát, thay đổi một loại thanh điệu khác: "Pi pi pi........?"

—Ngươi là yêu thú?

Lâm Sơ Vân kinh ngạc phát hiện, mình cư nhiên có thể nghe hiểu tiểu hồng điểu nói chuyện. Y không khỏi vây quanh tiểu hồng điểu dạo hai vòng, thử mở miệng: "Meo meo...?"

—Ngươi nghe hiểu lời ta nói sao?

Tiểu hồng điểu ý thức được, đây là một con yêu thú còn chưa biết yêu ngữ.

Cái gọi là yêu ngữ, chính là yêu thú trước khi hóa đan, hai bên có thể trao đổi với nhau một ngôn ngữ.

Mặc dù nói yêu ngữ đối với yêu thú mà nói là bản năng, nhưng không chừng tiểu hắc miêu này là một cô thú, ký ức truyền thừa xảy ra vấn đề? Nghĩ như vậy, trong mắt tiểu hồng điểu toát ra một tia thương tiếc, nó dùng cánh vỗ vỗ đầu tiểu hắc miêu đen: "Pi pi pi......"

—Không sao đâu, ta dạy ngươi.

Tiểu hồng điểu nghiêm túc pi nửa ngày, đem yêu ngữ nói như thế nào, nói cho Lâm Sơ Vân một lần, cuối cùng mệt đến nỗi giơ móng vuốt hướng lên trời, nằm trên tảng đá.

Lâm Sơ Vân dựa theo phương pháp của nó, vận chuyển yêu lực trong cơ thể, sau đó nhỏ giọng mở miệng: "Meo meo.......?"

—Có phải vậy không?

"Pi pi!" Đúng vậy!

Tiểu hồng điểu rất vui mừng, đây là một con mèo con rất thông minh, nhưng vì sao lại xuất hiện ở đây? Tiểu hồng điểu nhìn bốn phía, hoài nghi con mèo con này có thể từ sâu trong núi chạy ra.

"Pi pi pi?" Cha và mẫu thân của ngươi đâu?

Lâm Sơ Vân bị nó hỏi sửng sốt.

Kiếp trước, Lâm Sơ Vân được một vị lão nhân nhận nuôi, y cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai.

Lão nhân đối xử với y rất tốt, Lâm Sơ Vân vẫn luôn coi lão nhân là thân nhân duy nhất của mình. Cho nên, lúc Lâm Sơ Vân mười mấy tuổi, lão nhân qua đời, y cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi tìm cha mẹ mình.

Mà nguyên chủ........ Ký ức của nguyên chủ chỉ có 10 tuổi về sau, trước 10 tuổi tất cả đều trống rỗng.

"Meo......." Ta không biết......

Tiểu hắc miêu có chút mờ mịt, cùng mất mát không thể nói rõ. Đôi mắt mèo vừa rồi còn rất vui vẻ, giờ đã chậm rãi phủ một tầng sương mù.

Hỏi sai rồi!

Trong lòng tiểu hồng điểu trong tràn đầy hối hận, hận không thể trở lại thời điểm vừa mới nói chuyện lung tung đánh mình một trận. Mắt thấy đuôi mèo đen rũ xuống, tiểu hồng điểu vội vàng trấn an nói: "Pi pi pi!"

—Không sao đâu, ta cũng không biết cha ta là ai.

Lời này cũng không tính là lừa gạt tiểu hắc miêu, nó đích xác không biết cha mình là ai. Bởi vì trứng của tộc bọn nó đều là chim cái đẻ, chim đực abc xong sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Lâm Sơ Vân cũng biết tiểu hồng điểu đang cố gắng an ủi mình, kỳ thật y cũng không có đặc biệt khổ sở. Tiểu hắc miêu vẫy đuôi, nhẹ nhàng meo một tiếng.

Đúng lúc này, bụi cỏ phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiểu hắc điểu trong nháy mắt cảnh giác, lông vũ màu đỏ trên đỉnh đầu giống như đang thiêu đốt: "Pi pi pi!"

—Mau tới đây!

Nhưng Lâm Sơ Vân lại không chút hoảng hốt, bởi vì y đã ngửi thấy mùi của Phong Hề Hành. Đương nhiên, trong lòng y vẫn có chút hoảng hốt, dù sao việc mình chạy loạn đã bị phát hiện.

Tiểu hắc miêu rũ rũ tai, nhu thuận xoay người, hướng ai đó tới kêu một tiếng mềm nhũn: "Meo......."

—Ngươi đến rồi.

Tiểu hồng điểu nhìn thấy người tới liền sửng sốt, căn bản không chú ý tới tiểu hắc miêu nói cái gì. Chờ đến khi nhìn thấy người nọ nửa ngồi xổm, đưa tay muốn bắt cục bông này, trong mắt liền hiện lên một tia tức giận: "Pi pi pi!"

—Buông nó ra!

Tiểu hồng điểu xông về phía Phong Hề Hành, trong miệng phun ra một ngọn lửa

"Meo!" Lâm Sơ Vân hoảng sợ, vội vàng chạy tới, muốn giúp Phong Hề Hành ngăn trở ngọn lửa, lại bị Phong Hề Hành ôm trở về, bảo vệ chặt kín trong tay

Về phần ngọn lửa kia, khi vọt tới trước người Phong Hề Hành, đã bị băng tinh xuất hiện ngăn trở.

Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, nhìn chim yêu trước mặt không biết từ đâu xuất hiện, lại nhìn tiểu hắc miêu trong tay: "Là bằng hữu của ngươi sao?"

Tiểu hắc miêu cũng không có thời gian trả lời Phong Hề Hành, chăm chú nhìn tiểu hồng điểu tức giận trước mặt. Tiểu hồng điểu này sao đột nhiên động thủ đánh người. Nếu không phải tiểu đồ đệ phản ứng nhanh, khẳng định sẽ bị nó làm thương tổn.

"Meo meo meo meo meo!"

—Ngươi như thế nào lại đột nhiên đánh người!

Tiểu hồng điểu nhìn Phong Hề Hành, lại nhìn tiểu hắc đang ngồi xổm trên tay Phong Hề Hành, chần chờ mở miệng: "Pi pi pi pi?"

—Ngươi...... Quen biết nhân loại này sao?

Tiểu hắc miêu buồn bực trả lời: "Meo meo meo!!!"

—Tất nhiên, chúng ta đang sống cùng nhau!

Tiểu hồng điểu bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: "Pi pi pi?"

—Hắn là chủ nhân của ngươi sao?

Tiểu hắc miêu ngây dại, tiểu hắc miêu cứng đờ, tiểu hắc miêu xù lông muốn nhào tới bắt chim.

Phong Hề Hành vội vàng ngăn sư tôn đột nhiên tức giận lại, ánh mắt nhìn con chim đỏ kia cũng không mấy thân thiện. Vừa rồi hai con này ở trước mặt hắn kêu nửa ngày, rõ ràng là có thể nghe hiểu tiếng kêu của nhau.

Nhưng hắn lại không hiểu.

Khó chịu.

"Pi pi pi?" Tiểu hổng điểu bay lên, né tránh công kích móng vuốt của tiểu hắc miêu.

—Ta nói sai sao?

Lâm Sơ Vân hiện tại vạn phần may mắn, Phong Hề Hành nghe không hiểu bọn họ nói chuyện. Nếu không, để cho Phong Hề Hành nghe được, uy nghiêm làm sư tôn của y chắc muốn vứt hết!

Tiểu hắc miêu tức giận phản bác: "Meo meo meo!!!"

—Tất nhiên là không!!!

Tiểu hồng điểu đứng trên tảng đá bên cạnh, nghiêng đầu không hiểu.

Trong suy nghĩ của nó, yêu thú ở cùng một chỗ với nhân tu, chỉ có một loại khả năng như vậy mới đúng.

"Pi......." Ngay khi nó muốn mở miệng tiếp tục hỏi, một đạo truyền âm rơi vào bên tai nó.

Thanh âm của tiểu hồng điểu dừng một chút, nhìn tiểu hắc miêu một lát, lại nhìn Phong Hề Hành, cuối cùng hướng về phía tiểu hắc miêu kêu hai tiếng: "Pi pi!"

—Ta phải đi trước, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi!

Nói xong, cũng không đợi Lâm Sơ Vân phản ứng, liền tự mình bay đi.

"Sư tôn?" Phong Hề Hành nhìn con chim đỏ kia bay đi, cúi đầu nhìn Lâm Sơ Vân, "Đó là ai?"

Tiểu hắc miêu lắc đầu, y cũng không biết, khả năng chỉ là một con yêu thú ở sau núi.

......

Trên Linh Thú phong.

Tiểu hồng điểu vừa rơi xuống đất, liền huyễn hóa thành một nam tử mặc hồng y.

Nam tử nhíu chặt mày, trong mắt phượng tràn đầy bất mãn. Hắn một tay không kiên nhẫn túm lấy tay áo, rõ ràng là không quen mặc bộ quần áo này.

"Chậc, phiền toái." Nam tử miễn cưỡng nhẫn nại một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh đứng ở một bên, "Chuyện gì?"

Cố Cảnh Sơn thở dài một tiếng: "Ngươi lại đi lừa gạt người khác."

Con phượng điểu này cũng không biết tính tình gì, luôn biến thành một con chim nhỏ màu đỏ, lừa gạt những đệ tử không biết chuyện kia. Có đệ tử tâm thiện, sẽ đi cứu tiểu hồng điểu, hắn liền cho người nọ một chiếc lông vũ. Nhưng nếu đệ tử kia trong lòng sinh ra ác niệm....... Sẽ bị tiểu hồng điểu này hảo hảo khi dễ một trận.

Phượng Ngũ đối với tính tình cứng nhắc của Cố Cảnh Sơn luôn luôn không thích, lông mày nhíu lại: "Mau nói, nói xong liền đi."

Thái độ của Cố Cảnh Sơn đối với Phượng Ngũ cũng không ngoài ý muốn.

Năm đó Phượng Ngũ đuổi theo Lâm Sơ Vân khắp tông môn đốt núi. Cuối cùng vẫn là bị hắn ngăn lại, sau đó Phượng Ngũ cùng Lâm Sơ Vân chán ghét nhau.

"Ta muốn tâm pháp tu luyện yêu thú." Cố Cảnh Sơn nói ra ý đồ của mình.

Phượng Ngũ nhướng mày, nhưng cũng không có lấy ra tâm pháp, mà là hỏi ngược lại: "Cố Cảnh Sơn, ngươi là nhân tu, muốn tâm pháp tu luyện yêu thú của chúng ta làm gì?"

 

Cố Cảnh Sơn trầm mặc.

Hắn cũng không am hiểu nói dối, nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu nói tâm pháp này là  cho Lâm Sơ Vân, con phượng điểu này chắc chắn sẽ không đưa.

Nhưng Phượng Ngũ thông minh, vừa nhìn Cố Cảnh Sơn trầm mặc, trong nháy mắt liền nghĩ đến việc này có liên quan đến Lâm Sơ Vân. Vừa nghĩ đến Lâm Sơ Vân, Phượng Ngũ liền nghĩ đến ba chiếc linh vũ của mình bị lừa đi.

Hắn tuy rằng không biết vì sao Lâm Sơ Vân lại muốn tâm pháp tu luyện yêu thú, nhưng chỉ cần Lâm Sơ Vân muốn, hắn tuyệt đối không có khả năng cho!

Thấy thế, Phượng Ngũ muốn hỏi thêm một câu ý nghĩ cũng không có, ống tay áo vung lên, liền đem Cố Cảnh Sơn ném ra khỏi Linh Thú phong.

Lừa gạt hắn, còn muốn đồ đạc của hắn, nghĩ đẹp ha!

Phượng Ngũ tức giận hừ hừ nghĩ, lại nghĩ đến Phong Hề Hành vừa mới gặp được.

Hắn tất nhiên nhận ra đồ đệ này của Lâm Sơ Vân. Lúc trước bởi vì Lâm Sơ Vân, ấn tượng của hắn đối với Phong Hề Hành tự nhiên cũng không tốt. Không nghĩ tới, Phong Hề Hành cư nhiên còn biết che chở yêu thú.

Còn có tiểu hắc miêu rất thông minh kia, lại nói tiếp, ngay cả yêu ngữ cũng không biết, không biết tu luyện như thế nào?

Ngày mai mình....... Có nên tặng tâm pháp cho tiểu hắc miêu hay không?

................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.