Tiếng sấm trên cấm địa ầm ầm vang lên, từng đạo lôi kiếp bổ xuống bóng người trên không trung. Đệ tử Điểm Tinh tông được quản sự an bài ở trên Linh Hỏa phong, nhìn từng đạo lôi kiếp không ngừng bổ xuống, ánh mắt đều có chút sợ hãi.
Bọn họ chưa từng thấy qua lôi kiếp như vậy.
Lúc đầu, mấy đạo lôi kiếp còn ở trong phạm vi độ kiếp bình thường, nhưng sau đó càng ngày càng bá đạo, mang theo khí thế chấn động vạn vật giáng xuống, giống như muốn đem người độ kiếp nghiền nát hoàn toàn.
Nhưng ngay cả dưới lôi kiếp đáng sợ như vậy, chưởng môn của bọn họ lại một tay chắp phía sau, một tay cầm kiếm, đem từng đạo lôi kiếp đánh tan. Nhìn Phương tiên tôn thoải mái như thế, nỗi sợ hãi trong lòng các đệ tử cũng dần phai nhạt, đối với việc Phương tiên tôn độ kiếp cũng càng ngày càng có lòng tin.
Nhưng mà, trong lòng những người ở trên chủ phong lại không thoải mái như vậy. Bởi vì cách gần, bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, cường độ lôi kiếp càng ngày càng mạnh. Ngay từ đầu chỉ cần một kiếm có thể đánh tan lôi quang, nhưng bây giờ phải vận linh lực mới có thể đánh tan.
Hơn nữa...... Tốc độ lôi kiếp bổ xuống ngày càng nhanh hơn.
"Sư tôn." Phong Hề Hành nhìn ánh mắt Lâm Sơ Vân vẫn dừng trên người Phương Thiên Nguyên, ý thức được sư tôn chắc chắn đã quên mất vấn đề thân thể của mình, không thể không kéo ống tay áo Lâm Sơ Vân, "Sư tôn, dược hiệu sắp tới rồi."
Lâm Sơ Vân nghe vậy sửng sốt, lúc này mới ý thức được, nếu không ăn dược sẽ biến thành mèo!
Nhưng y nhìn Phương Thiên Nguyên đang độ kiếp bên kia, trong lòng thế nào cũng không muốn rời đi, cuối cùng cắn răng mở bình ngọc ra, đem Huyễn Thân Đan còn sót lại bên trong ăn hết.
Phong Hề Hành ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sơ Vân nuốt mấy viên dược. Hắn cau mày, đầu ngón tay túm ống tay áo Lâm Sơ Vân dùng sức, trong giọng nói tràn đầy không đồng ý: "Sư tôn "
"Không có việc gì." Lâm Sơ Vân lắc đầu, cảm giác yêu đan trong cơ thể hình như đã ổn định trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm, "Dù sao cũng có Tam sư huynh ở đây."
Bất luận như thế nào, y không thể rời khỏi đây bây giờ.
Động tĩnh của hai thầy trò rất nhỏ, cũng không quấy rầy mấy người khác.
Lôi kiếp ở cấm địa bổ suốt ba ngày, đến cuối cùng, mấy người trên chủ phong buộc lòng phải tránh đi, đáp xuống Linh Thạch phong cách xa hơn một chút. Lôi kiếp hiện tại so với lúc ban đầu mạnh hơn mấy chục lần, nó rơi xuống giống như lôi quang tạo thành thác nước. Bọn họ thậm chí không cách nào nhìn rõ thân ảnh Phương Thiên Nguyên, chỉ có thể mơ hồ từ trong lôi quang bị đánh tan biết, sư tôn độ kiếp vẫn như trước.
"Còn....... Chín đạo." Trong lòng Lâm Sơ Vân vẫn im lặng đếm, biết hiện tại lôi kiếp còn lại không nhiều. Nhưng chín đạo kiếp lôi còn lại, mới là lôi kiếp phi thăng khó vượt qua nhất.
Mà trong nguyên thư, Phương Thiên Nguyên cũng thất bại ở đạo lôi kiếp cuối cùng.
Không biết có phải sắp đến thời khắc cuối cùng hay không, tâm tình Lâm Sơ Vân không thể nào bình tĩnh lại, nhiệt độ trên người cũng càng ngày càng cao. Y theo bản năng tới gần tiểu đồ đệ bên cạnh, ý đồ dùng nhiệt độ cơ thể của tiểu đồ đệ để hạ nhiệt.
Kết quả, nhiệt độ của y còn chưa hạ xuống, nhiệt độ cơ thể tiểu đồ đệ lại tăng lên rất nhanh. Lâm Sơ Vân không khỏi dành tí thời gian ghét bỏ nhìn Phong Hề Hành một cái.
Một ánh mắt này, làm cho Phong Hề Hành từ trong niềm vui mừng rỡ của sư tôn len lén dựa tới, phục hồi tinh thần. Nhìn hai má Lâm Sơ Vân nổi lên hồng ý bất thường, Phong Hề Hành nắm lấy cổ tay Lâm Sơ Vân, suýt nữa bị nhiệt độ gần như nóng cháy làm bỏng tay.
"Sư tôn, người làm sao vậy?!"
Bởi vì nhiệt độ thân thể quá cao, nên phản ứng của Lâm Sơ Vân cũng chậm một chút. Nghe thấy thanh âm lo lắng của tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân chần chờ sờ sờ trán mình, quả nhiên, nóng rực không bình thường. Loại cảm giác này y rất quen thuộc, mỗi khi sắp biến thành mèo, y sẽ có loại cảm giác nóng rực này.
Nhưng bây giờ Phương Thiên Nguyên độ kiếp sắp chấm dứt, thành hay bại còn phải xem chín đạo lôi kiếp cuối cùng này, Lâm Sơ Vân làm sao có thể rời đi vào lúc này.
Nghĩ nghĩ, Lâm Sơ Vân lấy ra đan dược Đạm Ly lúc trước đưa cho, thừa dịp Phong Hề Hành không chú ý lại ăn mười viên, sau đó nhét bình thuốc trở lại ống tay áo, như vậy hẳn là còn có thể chống đỡ thêm một hồi.
Lâm Sơ Vân trấn an Phong Hề Hành: "Không có việc gì "
Phong Hề Hành cũng không dễ lừa gạt như thế. Hắn cho rằng thân thể Lâm Sơ Vân nóng như vậy, là bởi vì y ăn nhiều Huyễn Thân Đan cùng một lúc.
"Sư tôn, nếu không, người về nghỉ ngơi trước một chút." Phong Hề Hành khuyên nhủ.
Hắn cũng không rõ lôi kiếp của Phương Thiên Nguyên sẽ kéo dài bao lâu, nhưng nếu kéo dài ba ngày ba đêm, chẳng lẽ cứ để Lâm Sơ Vân nóng cháy như vậy sao?
Phong Hề Hành sửng sốt, còn chưa kịp hỏi, Lâm Sơ Vân đã nhìn về phía cấm địa. Thấy thế, Phong Hề Hành đành phải nuốt lời xuống, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Sư tôn làm sao biết lôi kiếp của Phương tiên tôn sắp kết thúc?
Mà đúng như lời Lâm Sơ Vân nói, mấy đạo lôi kiếp kế tiếp, tốc độ dần dần chậm lại, giống như là sắp kết thúc. Nhưng cũng bởi vì sắp chấm dứt, toàn bộ lôi kiếp trong lôi vân đều bắt đầu giáng xuống, mỗi một lần bổ xuống đều mang theo vô số lôi quang.
"Tám, bảy, sáu, năm, bốn..." Lâm Sơ Vân nhẩm đếm trong lòng, có lẽ là bởi vì nhiệt độ, cảnh tượng trước mắt bắt đầu chập chờn, thậm chí có chút lay động.
Y hơi lắc lắc đầu, dùng ánh mắt do dự nhìn mấy người khác, cuối cùng đáp xuống người Cố Cảnh Sơn, sau đó lại trở nên vững vàng. Dù sao, cho dù y thật sự ở chỗ này biến thành mèo, tin tưởng có Cố Cảnh Sơn ở đây, cũng sẽ không để cho những người khác nói ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân lại đợi đến đạo sấm thứ ba đếm ngược bổ xuống, mà theo tiếng sấm vang lên, Phong Hề Hành kinh hoảng kêu lên: "Sư tôn?!"
Lâm Sơ Vân nằm sấp trên mặt đất, lắc lắc cái đầu nhỏ có chút hỗn độn, nhìn tứ chi nhung nhung của mình, liền biết mình đã biến thành mèo. Y cũng không kinh ngạc, thậm chí còn rất bình tĩnh mà kéo ống quần tiểu đồ đệ hai cái, bảo hắn ôm mình lên.
Thanh âm Phong Hề Hành kinh động mấy người khác, Cố Cảnh Sơn, Đạm Ly cùng Phượng Ngũ đã biết chuyện này, nhưng mà Chúc Viêm cùng Giang Phong Mặc không biết. Hai người nhìn tiểu hắc miêu đột nhiên xuất hiện, không khỏi kinh hãi một chút.
"Đây là......" Chúc Viêm cảnh giác, Lưu Hỏa Kiếm trong tay không chút lưu tình chỉ thẳng về phía tiểu hắc miêu.
So với Chúc Viêm, Giang Phong Mặc không kích động như vậy, nhưng ánh mắt quét tới quét lui tiểu miêu yêu. Sau khi xác định y không thể dùng làm tài liệu luyện khí, liền không có hứng thú.
Tiểu hắc miêu nhìn lưỡi kiếm sắp đốt cháy râu của mình, lông đuôi nổ tung, quay đầu trốn phía sau Phong Hề Hành, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, hừ một tiếng với Chúc Viêm.
Nhưng khi y vừa thở ra khí này, không hiểu sao lại phun ra một ngọn lửa. Tiểu hắc miêu bị chính ngọn lửa mình phun ra dọa sợ, lông trên người nổ ầm ầm, đồng tử mèo co lại thành một sợi chỉ nhỏ.
Chúc Viêm không nghĩ tới, một con tiểu miêu yêu, cư nhiên còn dám hung dữ với hắn, tính tình nổi lên, Lưu Hỏa Kiếm trong tay càng thịnh: "Phong Hề Hành, ngươi tránh ra, xem bổn quân giáo huấn con yêu thú này như thế nào!"
Phong Hề Hành không chỉ không tránh ra, mà còn bảo vệ tiểu hắc miêu ở phía sau. Có tiểu đồ đệ bảo kê, tiểu hắc miêu dương dương đắc ý, hướng Chúc Viêm kêu thêm hai tiếng nữa.
Hắn cũng là bị chuyện của sư tôn hấp dẫn phân tâm, hoàn toàn quên mất vấn đề trên người Lâm Sơ Vân: "Đây là Lâm sư đệ."
Lưu Hỏa Kiếm trong tay Chúc Viêm lạch cạch rơi trên mặt đất, cả người giống như gặp quỷ, nhìn tiểu miêu yêu vừa đáng thương vừa vô tội trốn sau lưng Phong Hề Hành: "Lâm Sơ Vân?!!!!"
Cố Cảnh Sơn tùy ý để Chúc Viêm ở một bên hoài nghi nhân sinh, nhìn Phong Hề Hành khom lưng ôm tiểu hắc miêu vào lòng, nhíu nhíu mày hỏi: "Không còn Huyễn Thân Đan sao?"
Tiểu hắc miêu lắc đầu, viên Huyễn Thân Đan cuối cùng đã bị y ăn hết, một viên cũng không còn á.
Thấy thế, Cố Cảnh Sơn cũng không có biện pháp, hỏi: "Vậy ngươi...... Có muốn trở về nghỉ ngơi trước không?"
Tiểu hắc miêu nhanh chóng lắc đầu, móng vuốt nhỏ ôm chặt ngón tay Phong Hề Hành, meo meo hai tiếng với Cố Cảnh Sơn.
—Không, ta sẽ ở lại!
Cố Cảnh Sơn cũng không có ý định ép buộc y rời đi, gật gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi về phía cấm địa. Nhưng mà một màn kế tiếp, lại làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy đạo lôi vân thứ hai đếm ngược vừa mới bổ vào, không hiểu sao đình trệ, im lìm hồi lâu, không chỉ không có bổ ra một đạo lôi vân cuối cùng, ngược lại là không tình nguyện phân ra một mảnh lôi vân nhỏ, mà mảnh nhỏ này, lại phiêu phiêu về phía Linh Thạch phong.
Ánh mắt Cố Cảnh Sơn chần chờ đảo qua mấy sư đệ, thậm chí ngay cả Phong Hề Hành cũng bị hắn nhìn chằm chằm vài lần. Nhưng nhìn thế nào cũng không phát hiện có kẻ nào muốn đột phá.
Cuối cùng vẫn là Phượng Ngũ nhìn Lâm Sơ Vân hồi lâu, bước nhanh tới, sờ trán tiểu hắc miêu một chút, sau đó ôm tiểu hắc miêu từ trong Ngực Phong Hề Hành đi.
Bất ngờ không kịp đề phòng, sư tôn bị cướp đi, Phong Hề Hành ngây người một lúc mới phản ứng dữ dội, đưa tay muốn ôm sư tôn trở về, nhưng bị Phượng Ngũ nghiêng người tránh khỏi.
Phượng Ngũ không để ý tới Phong Hề Hành, mà là một tay túm gáy tiểu hắc miêu, xách tiểu hắc miêu trước người, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lâm Sơ Vân, ngươi có phải bị ngu hay không? Ngươi không biết là ngươi sắp hoá đan sao?!"
Tiểu hắc miêu bị hắn giáo huấn, lỗ tai nằm sấp về phía sau, chỉ còn lại cái đầu nhỏ tròn vo, cái đuôi cũng ngoan ngoãn rụt vào bụng. Không có tiểu đồ đệ ở đây, tiểu hắc miêu tủi thân, không tự chủ mềm giọng kêu: "Meo...."
—Ta không biết......
Tiểu hắc miêu vừa ngoan vừa nhát gan, trong mắt mèo tràn đầy hối hận, còn mang theo một chút sợ sệt lấy lòng. Đừng nói Phượng Ngũ vốn đã mềm lòng với tiểu yêu thú, ngay cả Chúc Viêm cũng ngẫm lại xem, vừa rồi mình có phải là quá hung dữ hay không.
"Sư tôn muốn hóa đan?!" Đồng tử Phong Hề hành khẽ co lại.
Lúc trước, hắn cùng sư tôn đã hoài nghi sắp hóa đan, nhưng bởi vì vẫn không có ý độ kiếp, liền cho rằng là ảo giác của hai người. Ai có thể nghĩ đến, sư tôn sẽ hóa đan vào ngay lúc này.
Cố Cảnh Sơn cũng không nghĩ tới lại là Lâm Sơ Vân, không khỏi nhìn về phía Phượng Ngũ, nhíu mày nói: "Có nguy hiểm sao?"
"....... Vốn là không có" Phượng Ngũ trả lời, một bên kiểm tra yêu lực trong cơ thể tiểu hắc miêu, một bên cau mày, "Ngươi ăn cái gì?!"
Đuôi mèo cuộn bên người, bộ dáng nhu thuận nhận sai.
"Sư tôn ăn Huyễn Thân Đan, đại khái là hơn 10 viên." Phong Hề Hành nhìn Phượng Ngũ, thay Lâm Sơ Vân trả lời.
"Mỗi thế?" Phượng Ngũ cảm giác được tình huống yêu đan trong cơ thể Lâm Sơ Vân, hơi híp mắt, nhìn tiểu miêu yêu trên tay, truy hỏi, "Ngươi còn ăn cái gì nữa?"
Tiểu hắc miêu đành phải nhỏ giọng nói, "Meo..."
—Đan dược Tam sư huynh cho.
Phượng Ngũ ngẩng đầu, nhìn về phía Đạm Ly: "Ngươi cho Lâm Sơ Vân đan dược gì?"
Đạm Ly rốt cuộc ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhanh chóng trả lời: "Là một loại đan dược ức chế hoạt động của yêu đan. Bởi vì lúc trước Lâm Sơ Vân không cách nào tu luyện, yêu đan không ngừng hấp thu linh lực của y, lâu dài sẽ dẫn đến cảnh giới suy giảm, cho nên, ta cho y loại đan dược này."
Sắc mặt Phượng Ngũ trầm xuống, khó trách, hắn cảm giác được yêu đan rõ ràng so với lúc bình thường hóa đan trì trệ hơn rất nhiều. Hắn chưa từng thấy qua loại tình huống này, nhất thời cũng không biết nên giải quyết như thế nào. Hiện tại lôi vân đã tới, để cho Đạm Ly rời đi chế giải dược cũng đã muộn rồi.
"Nếu không cách nào hóa đan...... Chuyện gì sẽ xảy ra?" Phong Hề Hành ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi.
Hắn đi đến bên cạnh Phượng Ngũ, nhẹ nhàng sờ đuôi tiểu hắc miêu. Từ lúc Phượng Ngũ cùng Đạm Ly nói chuyện, biểu tình Phong Hề Hành liền nhạt đi, lo lắng trong mắt cũng biến mất không thấy.
Phượng Ngũ nhìn hắn, trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: "Nếu không cách nào hóa đan.... Sẽ độ kiếp thất bại."
"Nếu thất bại......" Nhìn lôi vân bay tới, Phượng Ngũ hơi híp mắt, "Độ kiếp thất bại, hậu quả đối với yêu thú chỉ có một."
Tro tàn biến mất.
Mắt thấy lôi vân sắp bay tới, Phượng Ngũ không kịp nói thêm gì nữa, chỉ có thể khom lưng đem tiểu hắc miêu đặt trên bệ đá.
Nhìn cục bông nhỏ ở trên bệ đá, Phượng Ngũ do dự một chút, cuối cùng vẫn để lại một chiếc lông đuôi rồi lui ra ngoài.
Yêu thú độ kiếp không được sử dụng ngoại lực, chỉ có thân nhân huyết mạch tương liên mới có thể hỗ trợ ngăn cản một lần lôi kiếp. Chỉ là phụ thú và mẫu thú của Lâm Sơ Vân không biết ở đâu, hắn cũng chỉ có thể dùng lông đuôi của mình thử một lần.
Phong Hề Hành đối với động tác của Phượng Ngũ không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nửa ngồi xổm ở một bên, nhẹ nhàng gảy cái đuôi nhỏ của cục bông.
Cái đuôi nhỏ tựa hồ cũng ý thức được tình huống hiện tại, lưu luyến không rời quấn lấy cổ tay Phong Hề Hành, sau đó chậm rãi buông ra, còn dùng chóp đuôi đẩy hắn ra ngoài.
Tiểu hắc miêu cũng nhìn thấy lôi vân kia, y nhẹ nhàng kêu một tiếng với Phong Hề Hành: "Meo!"
—Đồ đệ, ngươi đi trước đi!
Phong Hề Hành bất động, vẫn gảy cái đuôi nhỏ như trước. Chỉ là cái đuôi nhỏ trước giờ luôn thân cận với hắn, hiện tại lại là không ngừng trốn hắn, thậm chí còn đem chính mình giấu ở dưới thân tiểu hắc miêu.
"Meo......" Tiểu hắc miêu cúi đầu kêu một tiếng, vươn một móng vuốt nhẹ nhàng đẩy cánh tay Phong Hề Hành.
Phong Hề Hành nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, nếu bây giờ Hề Hành nhập ma, có phải lôi kiếp này sẽ......"
"Meo!" Tiểu hắc miêu giơ một móng vuốt vỗ vào khóe môi Phong Hề Hành, đem những lời còn lại của hắn đè trở về. Lâm Sơ Vân hoàn toàn không biết tại sao tiểu đồ đệ nhà mình lại đột nhiên có ý nghĩ này, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tức giận của y, "Meo meo meo meo meo!"
—Nếu ngươi dám nhập ma, vi sư liền đánh mông ngươi!
Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu đang tức giận trước mặt, rốt cuộc vẫn nhắm mắt lại, đem đỏ thẫm đáy mắt đè xu0ng, màu sắc lệ chí cũng nhạt đi.
"Có sư tôn ở đây, đồ nhi tất nhiên sẽ không nhập ma. Nhưng mà...." Phong Hề Hành nhìn cục bông nhỏ, đưa tay nhẹ nhàng sờ cái đầu y, "Nếu sư tôn không ở đây, đồ nhi làm như thế nào, cũng không ai ngăn được."
Lôi vân đã gần trong gang tấc, khóe môi Phong Hề Hành chợt nở một nụ cười, nhẹ nhàng hạ xuống trán Lâm Cục Bông một nụ hôn: "Cho nên, chỉ có sư tôn ở đây, mới có thể ngăn cản đồ nhi nhập ma."
Hắn đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tiểu hắc miêu, chậm rãi lui về phía sau.
Lâm Sơ Vân ngơ ngác một hồi, theo bản năng duỗi móng vuốt sờ đỉnh đầu, lại phát hiện, y cùng lắm chỉ có thể chạm đến lỗ tai, đành phải buông móng vuốt nhỏ xuống.
Lôi vân bay tới, mang theo bất mãn vì bị quấy rầy, nhanh chóng bổ xuống đạo lôi thứ nhất. Lâm Sơ Vân cũng lấy lại tinh thần, vận dụng yêu lực bảo vệ xung quanh, nhưng lôi kiếp vẫn bổ tán yêu khí của y, một đường ngang ngược xông vào khí hải của y, mà yêu đan trong cơ thể, dưới lôi kiếp kích phát, cuối cùng sinh động vài phần.
Nhưng so với bình thường, nó vẫn còn quá chậm.
Lâm Sơ Vân hít sâu hai hơi, lôi kiếp bổ vào người tuy rằng đau, nhưng có thể kích phát yêu đan. Cũng bởi vậy, chờ đạo lôi thứ hai bổ xuống, Lâm Sơ Vân cũng không có ý đồ đi ngăn cản, mà là lợi dụng lôi kiếp bắt đầu cố gắng hóa đan.
Xa xa, mọi người tránh đi phạm vi lôi vân, nhìn lôi vân chia làm hai chỗ, nhất thời có chút vô ngữ. Bất quá, bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, tuy rằng lôi vân tách ra một bộ phận nhỏ, nhưng một đạo lôi kiếp cuối cùng ở phía Phương tiên tôn vẫn là ầm ầm hạ xuống.
Gần như toàn bộ khu cấm địa đều bị lôi kiếp bao phủ, trong mắt tràn ngập lôi quang, phảng phất như tất cả lôi kiếp trong lôi vân đều trút xuống. Mọi người không khỏi hít sâu một hơi, đây căn bản không phải là thiên kiếp mà nhân tu có thể chống đỡ!
Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, Đại Đạo 50, Thiên Diễn 49, tu sĩ chỉ đành theo đuổi một đường sinh cơ duy nhất. Nhưng mà, một đạo lôi kiếp cuối cùng của phi thăng, quả thực muốn đem tu sĩ bổ thành tro tàn.
Đạo này giống như kéo dài vô tận, duy trì gần một khắc (15p) đồng hồ, mới chậm rãi dừng lại. Lôi vân trên không cấm địa rốt cuộc tản ra, chủ phong đã lâu không thấy ánh mặt trời, một lần nữa rắc lên vài phần ấm áp.
Mọi người lẳng lặng chờ, nếu thành công, Thiên Đạo sẽ mang điềm lành trở lại, nhưng bọn họ chờ hồi lâu cũng không thấy một tia sáng nào.
Cố Cảnh Sơn ánh mắt bi thương, tay bên cạnh nắm chặt, mấy người khác càng bi thống muốn chết. Chúc Viêm quỳ rạp xuống đất, chống hai tay trên mặt đất, khóc rống một tiếng: "Sư tôn!"
Phượng Ngũ than khóc một tiếng, hóa thành phượng điểu, giương cánh phải rời khỏi nơi này.
"Ừ, ở đây."
Một tiếng đáp lại rất khẽ rơi vào tai mọi người, phượng điểu vừa bay lên, cánh quên động, ngơ ngác rơi xuống đất.
Chúc Viêm mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện trên Linh Thạch phong: "Sư....... Sư tôn?"
"Nghe rồi, gọi to như vậy, lỗ tai sắp bị điếc cả rồi." Phương Thiên Nguyên ghét bỏ nhìn đồ đệ thứ tư của mình.
Mấy người khác nhìn thấy Phương Thiên Nguyên, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nhất thời cũng không dám tiến lên, e sợ đây chỉ là ảo giác.
Chúc Viêm cũng hoàn toàn ngây dại, bất quá hắn ngây dại, nước mắt trong mắt cũng không có ngây dại, ngược lại là vui vẻ chảy xuống.
Phương Thiên Nguyên hơi nhíu mày, ngữ khí mang theo vài phần nguy hiểm: "Như thế nào? Tiểu Tứ thấy vi sư độ kiếp thành công nên thương tâm như vậy sao?"
"Không, không phải, đệ tử..." Ngôn ngữ của Chúc Viêm hỗn loạn.
Phương Thiên Nguyên thành công khi dễ tứ đồ đệ nhà mình, vừa mới mỹ mãn thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy Cố Cảnh Sơn một bên lẳng lặng nhìn hắn. Phương Thiên Nguyên không hiểu sao chột dạ trong chớp mắt, hắn sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Tiểu Lục đâu?"
Cố Cảnh Sơn trong lòng thở dài, khom lưng nói: "Lâm sư đệ cũng đang độ kiếp."
Ánh mắt Phương Thiên Nguyên dừng ở lôi vân xa xa cùng tiểu hắc miêu trên bệ đá: "Hóa đan kiếp?"
Cố Cảnh Sơn gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua mang theo vài phần lo lắng, dù sao tiểu hắc miêu đã lâu không có động tĩnh. Mà Phương Thiên Nguyên cảm ứng mạnh hơn Cố Cảnh Sơn nhiều, hắn có thể chuẩn xác cảm ứng được, khí tức dưới lôi vân đã càng ngày càng yếu ớt, lại cũng không có ý muốn hóa đan thành công.
Phương Thiên Nguyên nhấc chân đi về phía lôi vân, nhưng mà hắn vừa mới đi hai bước, đã bị một bóng người phía trước chặn lại. Phương Thiên Nguyên nhìn đệ tử Kim Đan kỳ cản mình, vẻ mặt không thay đổi, tay phải khẽ nâng lên muốn ném người ra ngoài.
Nhưng mà, tay hắn vừa định hạ xuống người kia, lại không hiểu sao dừng một chút. Ánh mắt Phương Thiên Nguyên quét qua đệ tử này, cuối cùng dừng nốt lệ chí nơi khóe mắt.
"Ngươi là ai?"
Phong Hề Hành hơi khom lưng: "Đệ tử Phong Hề Hành, là đồ đệ của Lâm tiên quân."
Phương Thiên Nguyên nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành mang theo vài phần ghét bỏ: "Tiểu Lục sao lại thu một đồ đệ yếu như vậy?"
Phong Hề Hành trầm mặc đứng ở đó, tựa hồ đối với sự ghét bỏ của Phương Thiên Nguyên cũng không có chút phản ứng nào.
Phương Thiên Nguyên đối với loại người có tính tình giống đại đồ đệ nhà mình luôn không có cách. Hơn nữa, hắn có việc gấp cần xử lý, cho nên cũng không có ý định dây dưa với Phong Hề hành, mà lóe thân đến trước mặt lôi kiếp.
"Chủ nhân!" Phượng Ngũ kinh hãi kêu lên một tiếng.
Lôi kiếp của hóa yêu đan nếu có ngoại lực trợ giúp, uy lực của lôi kiếp sẽ tăng lên gấp đôi. Lấy cảnh giới của Phương Thiên Nguyên, nếu hắn tiến vào phạm vi lôi kiếp, Lâm Sơ Vân trực tiếp bị bổ chết!
Nhưng mà vô luận là Phong Hề Hành chậm một bước, hay là thanh âm của Phượng Ngũ, đều không thể ngăn cản Phương Thiên Nguyên tiến vào phạm vi lôi kiếp của Lâm Sơ Vân.
Đáy lòng Phong Hề Hành một trận lạnh lẽo, thậm chí ngay cả đỏ thẫm ở đáy mắt cũng đã xuất hiện. Nếu không phải những người khác đều khiếp sợ hành động của Phương Thiên Nguyên, sớm đã bị người phát hiện dị thường.
Chỉ là mọi người lo lắng đợi hồi lâu, cũng không thấy lôi kiếp có ý tứ tăng cường nào, ngược lại còn nhìn thấy Phương Thiên Nguyên đứng ở bên cạnh tiểu hắc miêu, đem lôi kiếp bổ tán, mang lôi quang rót vào trong cơ thể tiểu hắc miêu.
Cả thân chim Phượng Ngũ hoảng hốt: "Còn có thể...... Độ kiếp như vậy sao? "
Thế nhưng, không phải chỉ có quan hệ huyết thống thân thú, mới có thể trợ giúp tiểu yêu thú độ kiếp sao?
Lôi kiếp bị Phương Thiên Nguyên khi dễ mất bình tĩnh, đợi đến khi tiểu hắc miêu Hóa Đan thành công, ngay cả một khắc cũng không dừng lại, nhanh chóng chuồn đi. Phương Thiên Nguyên thu hồi linh kiếm trong tay, khom lưng ôm tiểu hắc miêu lên, tương đối thuần thục mà xoa xoa cằm tiểu hắc miêu.
Lâm Sơ Vân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa mới độ kiếp thành công, y mệt mỏi đến mức, mắt cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy lực ngón tay xoa xoa vừa vặn, cho rằng Phong Hề Hành đang ôm mình, theo bản năng liền ngáy ngáy chui vào trong ngực tiểu đồ đệ.
Nhưng mà khoan, tiểu hắc miêu lại ý thức được có gì đó không đúng, chần chờ mở mắt ra. Tiểu đồ đệ đứng đối diện y, vẻ mặt phức tạp nhìn mình.
Vậy người ôm y là ai?
Tiểu hắc miêu mờ mịt ngẩng đầu, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng người ôm mình, cả thân mèo ngây dại.
"Meo......?" Sư, sư tôn?
Phương Thiên Nguyên nghe vậy, nhướng mày, nhẹ nhàng búng lên đầu tiểu hắc miêu một cái: "Sư tôn cái gì, gọi là cữu cữu."