Nghiệt Duyên Hay Đường Mật

Chương 17: 17: Ngốc




Nhưng cậu lại có đam mê với chuyên ngành mình đang học, đã tham gia nhiều khóa học về ngành này từ cấp hai.

Cho đến năm lớp 11, Cảnh Hàn bắt đầu tìm việc và duy trì đến hiện tại.

Định hướng của Cảnh Hàn là sau khi cậu đã tiếp thu đầy đủ kiến thức và kinh nghiệm, cũng như là tạo dựng các mối quan hệ trong ngành, cậu sẽ tự mở một công ty riêng.

Vì vậy Cảnh Hàn rất nỗ lực, nhận nhiều công việc lớn nhỏ khác nhau, đối với cậu, làm nhiều thì sẽ có nhiều kinh nghiệm thực tế, vừa tích lũy vốn vừa tích lũy kiến thức cho đến lúc ra trường.
Ba mẹ Cảnh Hàn vẫn luôn hết sức ủng hộ con trai, biết con mình đã tự kiếm tiền được từ sớm, nhưng thành tích trên trường vẫn luôn đứng hạng nhất, vừa học vừa làm mà vẫn giữ vững được thứ hạng, hai người chả có lý do gì để mà không ủng hộ Cảnh Hàn cả.
“Tôi làm việc này cũng không phải vì tiền.”
“Nếu vậy thì cắm đầu vào công việc làm gì? Lên đại học là để yêu đương, là để chơi bời.

Cậu cứ ôm khư khư cái laptop, là muốn yêu đương với nó sao? Mau qua đây, để anh em tìm cách giúp cậu lừa người về nhà nào.” Dương Túc Anh vô cùng bái phục Cảnh Hàn, còn có thằng con trai nào ở độ tuổi này lại nhạt nhẽo hơn người này không? Chắc chắn là không!
Cảnh Hàn đen mặt: “Lừa người gì chứ?”
Dương Túc Anh: “Thì lừa đàn chị Hạ Thanh Di đó.”
Cảnh Hàn: “...”
Cảnh Hàn: “Để làm gì?”
Vũ Lực buông điện thoại xuống: “Không phải cậu thích người ta à? Thích thì tấn công thôi chứ làm sao nữa?”

Dương Túc Anh: “Phải đó, tôi điều tra rồi.

Chị ấy chưa có người yêu đâu.

Nhanh tay thì còn chậm tay thì mất nhé!”
Cảnh Hàn: “Con mắt nào của hai cậu nhìn thấy tôi thích chị ấy? Tôi có thích chị ấy đâu?”
Vũ Lực & Dương Túc Anh đồng thanh: “Cả hai con mắt của tôi đều nhìn thấy!”
Cảnh Hàn: “...”
Vì quá phiền, Cảnh Hàn đã đuổi cổ hai thằng bạn của mình ra khỏi phòng.
Vũ Lực & Dương Túc Anh: “Thằng chó!”
Sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Cảnh Hàn bắt đầu suy tư.
Thích sao? Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Là người luôn tin vào khoa học, Cảnh Hàn chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này có thứ gọi là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên”, cảm thấy vấn đề này rất huyền học.

Đối với cậu, tình cảm là phải từ từ bồi đắp mà ra.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên gì chứ? Cậu gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cũng không thèm nghĩ sâu xa hơn làm gì, tiếp tục mở máy chạy deadline.
***
Bữa đó sau khi nói chuyện với Triệu Tú Nhi xong, một lát sau thì người bên vận chuyển đồ đạc cũng đã đến.

Hạ Thanh Di hì hục chuyển chỗ ở, lại hì hục sắp xếp dọn dẹp lại nơi ở mới của mình.

Cuối cùng dọn dẹp đến một giờ sáng mới xong hết việc.

Cô liền lên giường đi ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy nhờ tiếng chuông báo thức, Hạ Thanh Di mở thời khóa biểu ra xem, không có tiết.

Cô cài lộn giờ báo thức rồi.
Đánh răng rửa mặt xong thì đói bụng, Hạ Thanh Di thay một bộ đồ thể thao màu trắng, mang giày, cột tóc cao lên, đội nón xuống dưới nhà.

Cô tính hôm nay tập thể dục một lúc, sau đó sẽ tìm thử một quán ăn gần đó để ăn sáng luôn.


Gần chung cư Hạ Thanh Di ở có một công viên khá lớn, rộng rãi thoáng mát.

Thích hợp để tập thể dục.

Sau khi chạy bộ chừng nửa tiếng, Hạ Thanh Di ngồi xuống ghế đá ven đường, mua một chai nước khoáng uống.
“Chị ơi, chị uống gì thế?” Vừa uống được mấy ngụm, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên.
Hạ Thanh Di quay sang nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh mình, mập mạp dễ thương, trắng trắng xinh xinh.
“Nước khoáng đó.” Cô cười tươi đáp lại cậu nhóc.
Cậu nhóc nhíu mày nhìn chai nước trong tay Hạ Thanh Di, rồi nhón nhón cái chân ngắn ngủn, muốn ngồi lên ghế đá.

Hạ Thanh Di bỏ chai nước xuống, dùng tay nâng cậu bé, giúp cậu ngồi vững lên ghế.
“Cảm ơn chị bé.” Cậu nhóc sau khi ngồi lên được ghế rồi, phủi phủi tay nói lời cảm ơn.
“Chị bé? Em gọi chị là chị bé sao?”
“Phải đó, mẹ em nói, ai vừa trắng vừa xinh, đều gọi là bé cả.

Mẹ lúc nào cũng gọi em là em bé, bé con.

Chị cũng vừa trắng vừa xinh, mà chị lớn rồi, chỉ có thể gọi là chị bé thôi.” Cậu nhóc lý luận vô cùng nghiêm túc.
Hạ Thanh Di liền bị nét mặt non choẹt lại nhíu mày nghiêm túc kể chuyện cho cô nghe làm cho bật cười.
“Ba mẹ nhóc đâu?”
“Bên kia ạ, mẹ em đang tám rất khí thế với bác gái hàng xóm.”
Hạ Thanh Di nhìn sang bên kia, đúng là thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện vô cùng khí thế.


Cô lại nhớ tới lời hồi nãy của cậu nhóc này, cũng lên tiếng nói chuyện với cậu.
“Ba mẹ chị cũng giống như mẹ em vậy, đến giờ họ vẫn gọi chị là bé con.

Có phải nghe rất ngốc không?”
Cậu nhóc lại nhíu mày suy nghĩ.
“Không ạ, người nào nghĩ ngốc thì sẽ là ngốc.

Nghĩ không ngốc thì chính là không ngốc.

Vì sao em phải tự nghĩ bản thân mình ngốc chứ? Chị mới ngốc.”
Hạ Thanh Di: “...”
Hạ Thanh Di sau một giây bị xem là kẻ ngốc, ho khan một tiếng, đánh trống lảng.

Cô chỉ về xe kem gần đó.
“Nhóc, muốn ăn kem không? Chị đãi em nhé?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.