Hôm nay, đường phố kinh thành Trường An thật sự tấp nập vô cùng. Tiếng người buôn bán với lời rao mời chào khách hay tiếng kêu của những gánh hàng rong thật sự nghe vui tai làm sao! Nếu là trước kia chắc hẳn nàng đã vén rèm kiệu ra chỉ chỉ trỏ trỏ hay hứng chí hơn nữa chắc có lẽ đã nhảy xuống rồi mua một xâu kẹo hồ lô ngào đường mà vui cười tít mắt. Nhưng vẫn là “trước kia”, dưới sự che chở của cha nàng, Hữu Thừa tướng quyền oai một thời thì nàng chính là tiểu bá vương, chỉ thiếu điều phá nát kinh thành này là không được thôi!
Nghĩ lại Chiêu Lan chỉ biết cười khổ, còn bây giờ thì sao?! Vì một kẻ không yêu mình mà bước vào Thần Hầu phủ cả hai đời, làm quả phụ cả hai đời! Đã vậy còn ngày ngày sống không yên không ổn, sợ tiểu thiếp hắn đến quấy rầy, sợ nội tổ không vừa lòng đẹp ý, sợ kế nhi lợi dụng đùa cợt… Nói chung, cuộc sống của nàng không ngoài hai chữ “Sợ!” rồi lại hoàn “Sợ!”
Đang cầm chiếc khăn tay nghịch nghịch cho qua thời gian ai ngờ xe ngựa đang chạy bỗng thắng gấp làm cho nàng sắp ngã lộn cả cổ!
Thật là không hiểu chuyện gì xảy ra nữa! Dù có muốn khi dễ nàng chắc cũng không đến nỗi cả tên phu xe kia cũng dám đùa đấy chứ!
Tâm trạng không vui nàng liền nhấc chiếc rèm ra thì thấy đám đông đằng trước đang có cảnh gì mà binh lính vây quanh. Tiếng khóc của phụ nữ cũng vang cả một mảng trời, nhưng đáng buồn cười thay là hàng trăm đôi mắt chỉ đứng nhìn mà thôi.
Không hiểu sao tiếng kêu người phụ nữ :”Xin tha cho con tôi, tôi van lạy công nương ngàn lạy mà!!!”. Tiếng kêu ấy đối với một cô gái mất mẹ từ nhỏ như Chiêu Lan như tiếng chuông vang lên từng hồi. Từ xưa đến nay nàng rất muốn có người cho nàng gọi hai tiếng “Mẫu thân” nhưng…
Tiếng kêu ấy vang vọng cả tâm hồn một kẻ thiếu vắng tình mẫu thử như Chiêu Lan và cũng đưa bước chân nàng nhảy xuống khỏi xe ngựa chen vào dòng người đang xem kịch vui ấy tự lúc nào!
Phản ứng này của Chiêu Lan làm A Hạnh thật sự trở tay không kịp. Trời ơi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa?! Nhìn thanh Ngọc Liên trong xe, A Hạnh thật sự không thể không cầm nó lên rồi xuống nhanh theo tiểu thư của mình.
Hiện ra trước mắt Chiêu Lan là hình ảnh một người phụ nữ đoán chừng sấp xỉ ngũ tuần, nước mắt tràn cả khuôn mặt, theo những nếp nhăn tràn xuống khóe miệng đang van nài không ngưng kẻ ác bá kia tha cho đứa nhỏ bà đang ôm trong tay. Mà kẻ ác bá này lại là cô gái mà ai cũng biết danh, Hoài Yên Mỹ , đại công chúa độc nhất vô nhị của Trữ Tịch quốc.
Cô ta nổi tiếng ngang ngược nhưng do là vị công chúa được hoàng thượng sủng ái nên dường như những chuyện tưởng chừng như không tưởng nhưng đối với cô ta lại là điều xảy ra như cơm bữa! Chỉ từ lời đối thoại của người phụ nữ tội nghiệp trước mặt, thì Chiêu Lan đã đoán được sơ tình hình.
Nàng đoán là con người phụ nữ này do đùa giỡn nên vô tình đụng trúng xe ngựa của vị công chúa điên loạn này làm cô ta trễ giờ đến cung dự đại thọ của Thái hậu nên nhận lãnh những chuyện như nàng thấy đây. Người phụ nữ cùng đứa trẻ này chắc hẳn đã bị bọn lính của cô ta đánh cho cơ thể gầy gò đã có những vết rướm máu trên cả mắt và môi, nhưng cô nàng này hình như chưa định tha cho đứa nhỏ rơm rớm nước mắt trong lòng mẫu thân.
Hoài Yên Mỹ nói bằng cái giọng chanh chua khó chịu:
-Tiện nhân, sao mi không ở nhà dạy con hả?! Để cho giống tạp chủng ấy chặn xa giá của ta?! Nếu không muốn chết thì im miệng ngay cho ta?! Kêu thằng khốn của ngươi im ngay!!!
Nói dứt câu cô ta còn rút roi da của tên phu xe mà xé gió vụt mạnh vào thân thể đang không ngừng run lên của hai mẹ con nông dân nghèo ấy.
“Phặc!!!” _ Đường roi tưởng chừng sẽ xé toạc da thịt người đàn bà đang nhắm mắt chịu đựng kia bỗng “vô tình” dừng lại giữa không trung!
-Tên khốn nào nữa đây?!
Nàng không phải nữ hiệp nhưng thật sự nàng không chịu nổi cảnh cả đám binh lính cùng một cô công chúa tàn bạo đánh đập một trẻ một già không sức phản kháng này! Tuy kiếp trước ai cũng bảo nàng là sửu phụ nhưng thật sự là nàng chưa hề ức hiếp bất kỳ một ai không có sức chống trả! -Lâu ngày mới gặp hảo muội muội!
Tuy miệng kêu là “muội muội” nhưng tay Chiêu Lan dường như nổi cả gân xanh lên khi nắm chặt lấy đuôi chiếc roi da kia! Nàng còn âm thầm dùng sức kéo mạnh khiến cho thân thể thiên chi ngọc diệp của vị công chúa kia chao đảo năm sáu phần.
-Ngươi … Ngươi … Mai Chiêu Lan…
Xem như ngươi còn nhớ ta, Hoài Yên Mỹ ! Lần đầu tiên nàng cảm thấy vui vì kiếp trước mình đã tung hoành khắp chốn quý tộc, dường như không ai không biết tên Mai Chiêu Lan nàng ! Kiếp trước hình như lúc bé nàng công chúa này cũng từng bị nàng chơi đến mấy vố đau cả người, tỷ như lúc này cũng là lúc dạy lại con nhỏ này không phải là công chúa thì xem ai cũng là tiện dân !
A Hạnh nhìn theo ánh mắt của Chiêu Lan nên đi đến đỡ hai mẹ con đang trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia lên. Bất thình lình một tên lính tát A Hạnh một cái rõ mạnh, tiếng " bốp " vang to đến khi Chiêu Lan nhìn ra thì đã thấy gương mặt nhỏ kia sưng húp, khóe môi tràn ra ít tơ máu.
Đã vậy tên kia còn " cáo mượn oai hùm " mà to tiếng chửi rủa A Hạnh là đồ hạ nhân lắm chuyện !
Bực tức thật sự dâng cao, nếu nàng nhịn nữa chắc nhịn đến chết mất. Ánh mắt như dao găm nhìn sang thanh Ngọc Liên A Hạnh đã mang ra khỏi xe ngựa. Nàng giật mạnh chiếc roi rồi bất chợt buông ra làm cho Yên Mỹ té ngã ra sau, đám người vây quanh liền kêu lên rồi tránh xa ra, chỉ duy nhất vài tên lính đến đỡ cô ả rồi vây quanh cả bốn người Chiêu Lan.
Chỉ thấy một ánh sáng chói mắt mọi người xung quanh thì trên mặt tên lính vũ phu ban nãy đã bị rạch một đường đầy máu tươi.
Mai Chiêu Lan dường như thấy cảnh một đám vây quanh nàng như sâu bọ này không còn xa lạ gì nữa nên gương mặt vẫn thong thả mà tra Ngọc Liên vào vỏ.
Yên Mỹ thấy người của mình bị ức hiếp bèn lớn tiếng la hét :
-Ngươi có ý gì đây, Mai Chiêu Lan ?!
-Ta không có ý gì cả ! Ta cảm thấy mẹ con người phụ nữ này bất quá chỉ là vô tình đụng trúng xa giá của muội, hoàn toàn không đáng tội chết, nên ta chỉ giúp muội tích chút đức cho hậu nhân sau này thôi…
-Ý ngươi là gì hả, ta không những đánh chết họ mà còn đánh chết bọn tiện dân này trước mặt ngươi luôn đấy !
Vừa dứt câu cô ta còn vội đứng dậy cầm một thanh kiếm của hộ vệ mà xông lên định chém lên người hai mẹ con kia.
" Thật chướng mắt ! Mẹ nó ! Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ! »_Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Mai Chiêu Lan nàng !
Nàng vội đứng ra đỡ một đao điên loạn của Yên Mỹ. Là người từng học võ và theo kiến thức của hai kiếp thì người phụ nữ độc ác, đanh đá này hoàn toàn không phải là đối thủ của tiểu bá vương nàng ! Quả nhiên chưa đầy hai chiêu thì thanh kiếm của cô ta đã nằm trên mặt đất.
Quả thật gây sự với cô ả ưa gây chuyện này không có gì là tốt đẹp cả nên Chiêu Lan bèn lên tiếng mong mọi chuyện yên lành :
-Ta thấy mọi việc đến đây là được rồi. Mong công chúa vì ngày vui của Thái hậu mà bỏ qua cho mẹ con hai người họ. Mai Chiêu Lan ta thật sự cảm tạ. Tuy lời nói có vài phần khiêm nhường nhưng có thể cảm nhận rõ vị nữ nhân áo trắng kia không hề có tý gì là thua kém so với cô gái khoác lên mình áo choàng màu vàng hoàng kim rực rỡ. Ngược lại màu trắng trong lành, thuần khiết ấy thêm với thanh kiếm khắc hình hoa sen trắng cầm trên tay trông vị cô nương ấy chẳng khác gì một tiên tử chốn bồng lai hạ xuống. Đây là ý nghĩ của rất nhiều người chứng kiến lúc này !
Vị cô nương trẻ này dung mạo chỉ có thể xem là thanh tú nhưng phong thái lại mang khí chất con nhà võ còn lời nói lại dịu dàng thánh thót dễ nghe, so với vị cô nương điêu ngoa kia quả là người trên trời kẻ dưới đất !
Thấy cô ta đã im lặng, Chiêu Lan tưởng rằng cô nàng đã hiểu biết, dè đâu cô ta bèn thốt ra những lời lẽ thật quá quắt :
-Ta nói cho ngươi biết, Mai Chiêu Lan đừng tưởng ngươi vẫn còn là con gái cưng của Hữu Thừa tướng quyền khuynh thiên hạ. Cha ngươi nay đã là lão già gần đất xa trời rồi, chỉ cần một cái búng tay của ta thôi đại ca ta sẽ tiễn cha ngươi về chầu diêm chúa ! Đồ có cha sinh, không có mẹ dạy nên mới ra cái thứ mặt dày mày dạn như ngươi, quyến rũ Nam Dương không thành bèn biến thành hồ ly tinh đi quyến rũ cha người ta. Đến giờ Tả thừa tướng qua đời thì trở thành trò cười cho thiên hạ. Ta thật không ngờ loại người như ngươi còn dám trường mặt ra mà ra vẻ nữ hiệp cái quái gì ! Ngươi chẳng qua…
Bốp ! Bốp !
Hai cái tát liên hoàn vào gương mặt trang điểm xinh đẹp kia. Cái mão hình phượng hoàng trên đầu Yên Mỹ cũng rớt xuống đã chứng minh cái tát này mạnh đến cỡ nào !
Đau ! Đau đến tê rát ! đây là cảm giác của Yên Mỹ lúc này !!! Cả đời cô ta ai dám tát cô ta thế chứ ! Ngay cả vị hoàng thượng lạnh lùng cùng cha khác mẹ kia còn chưa dám tát nàng vậy mà cô ta là ai mà dám cơ chứ ! Cô ta là ai cơ chứ ! Đúng là tiện nhân !
Miệng chưa kịp mở lời chửi tiếp theo thì thanh Ngọc Liên đã đặt trọn trên chiếc cổ nhỏ đang thở từng nhịp từng nhịp của Yên Mỹ. Màu bạc như đang thòm thèm vị của máu tươi sau bao nhiêu năm tra vỏ.
Bỗng một thân áo trường bào tím từ trên Hoa Mãn Lâu gần đó đang bay đến chỗ hỗn loạn lúc này ! Gương mặt tuấn tú như thêm vài phần cương nghị đầy góc cạnh mà hỏi Chiêu Lan rằng :
-Không sao chứ ?!
Nhìn người đang đứng trước mặt nàng lúc này… cơ mặt Chiêu Lan không tự chủ giật giật vài cái !