Tả Thừa tướng, tôi là Mai Chiêu Lan, người đã nhận nhiều ân nghĩa của ngài. Hôm nay, đã là lần thứ mấy quỳ trước bài vị ngài, tôi cũng không nhớ rõ, nhưng tôi chỉ muốn gởi đến ngài vài lời. Nếu thật sự ngài có linh thiêng, mong ngài hãy hiểu cho tôi. Năm đó, tôi là kẻ dại dột, tuổi trẻ bồng bột, lại ngông cuồng, nên nay hối hận quay đầu đã muộn nên, nhưng xin ngài thông hiểu cho tôi. Nếu vẫn thương tôi như ngày đầu dại dột bước vào Thần hầu phủ, mong Ngài hãy cho tôi mau có cách lấy được hòa thư để có thể đường đường chính chính làm lại một Mai Chiêu Lan tự tại như xưa!
-Tiểu thư!
-Vào đi, A Hạnh!
A Hạnh nghe âm thanh nho nhỏ, cô bé len lén bước vào, nhìn thấy tiểu thư thật nghiêm trang đang quỳ trước bài vị.
Mai Chiêu Lan bèn lạy ba lạy rồi đứng dậy, A Hạnh bèn đến dìu nàng ngồi lên bàn gỗ đơn sơ gần đó:
-Tiểu thư, tỷ thật sự nghe lời tên khốn đó mà đến tông đường quỳ suốt vậy sao?!
-A Hạnh, từ nay trong phủ phải cẩn trọng lời nói, nếu muội để ai nấy nghe được ta sợ cả ta cũng khó bảo toàn tính mạng cho muội! Với lại, ta nghĩ việc này không phải là hắn muốn làm khó ta, mà là đang giải vây cho ta!
Gương mặt A Hạnh đầy vẻ nghi vấn, Chiêu Lan đành thở dài tiếp tục giải thích:
-Là do ta mấy hôm nay mệt mỏi nên đã lơ là mà sống! Hắn đã giúp ta đỡ lời, nay còn giận dỗi gì chứ?! Sống dưới thế người khác phải biết xuôi chiều thuận gió, nhớ chưa?!
Dứt lời, nàng còn búng một phát vào cái trán cao lộ ra sau tóc mái thưa của A Hạnh!
-Ai ui, tỷ mạnh bạo quá hà!
-Hứ, cho em chừa! Mà mấy hôm nay ta nhờ em về phủ xem phụ thân ta như thế nào rồi?!
-Dạ, bệnh tình của lão gia… Lão gia… đã chuyển biến xấu. Đại phu bảo nếu không có thuốc quý, chỉ sợ … chỉ sợ…
Chiêu Lan nắm chặt hai cánh tay A Hạnh mà giọng như phát run:
-Em mau nói đi?! Em mau nói cho ta biết đi, cha ta thế nào?! Cha ta ra sao hả, A Hạnh?!
-Chỉ sợ là lão gia chịu hành hạ sống còn hơn chết, nên tỷ hãy cho lão gia dùng gói thuốc độc này để giải thoát cho người!
Nói xong, nước mắt A Hạnh cũng đã rơi! Cô cũng hai cha con Mai gia đã gây ra tội gì, sao tai ương cứ liên tiếp ập đến, trong khi lão gia và tiểu thư đều là người tốt?!
Phịch!
Hồn Chiêu Lan như theo câu nói của vừa rồi đã thoát khỏi xác, nước mắt nàng không rơi được! Không phải vì không thương phụ thân mà là vì nàng đã đau lòng đến mức không thể khóc nổi!
Ai?! Ai có thiên tằm băng?! Bây giờ người nàng biết rõ nhất chỉ có Thẩm Nguyệt Thần mà thôi!!!
Nhìn tiểu thư như chết đứng, A Hạnh không hề biết trong lòng tiểu thư cô đang đấu tranh mãnh liệt!
Không sao! Hắn luôn miệng bảo chỉ cần nàng trao thân cho hắn, thì hắn sẽ cho nàng thuốc cứu mạng cha sao?! Được! Nàng chấp nhận! Nếu cái thân thể không còn trinh trắng này, hắn vẫn muốn, nàng vẫn còn có một cơ hội có thể đánh cược với số mệnh, vẫn còn cơ hội cứu mạng phụ thân!
___
Một dáng người công tử trẻ tuổi, mặc chiếc trung y tím nhẹ nửa đóng nửa mở để lộ ra lòng ngực trắng nhưng mạnh khỏe, đôi mắt phượng nheo lại làm nửa mở nửa đóng đôi mắt xanh như một đại dương thăm sâu khó lường. Mái tóc nâu được buộc nhẹ lại làm rơi hai ba sợi xuống càng quyến rũ vạn phần. Bàn tay còn đang cầm bút ghi sổ sách. Nghe tiếng động bên ngoài môi mỏng bỗng cất lời:
-Bước vào đi Thất thúc!
-Đa tạ thiếu chủ!
Người bước vào là một ông lão tuổi độ ngũ tuần nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ sắc bén như chim ưng. Hai tay luôn giữ trong ống tay áo đúng khuôn phép kẻ bề dưới nhưng lời nói lại không ra vẻ khiếp sợ, yếu hèn.
Thẩm Nguyệt Thần vẫn không ngước mắt lên khỏi quyển sổ, nhưng tay lại cầm một ly trà thơm lừng nhấp một ngụm nhẹ, miệng hỏi:
-Hàng của bên kia đã đến chưa, Thất thúc?! Làm phiền lão điều tra dùm ta người đưa hàng lần này là người phương nào mà chưa khi nào hắn xuất hiện trước ta?
-Dạ thưa thiếu chủ!
-Hàng lần này là a phiến loại mấy?!
-Loại nhất.
Hắn chỉ cười khẩy, năm xưa hắn hận loại thuốc này nhưng nay hắn lại bán nó, hắn lại là ông trùm của loại thuốc này! Bước đường này là do ai?! Do những kẻ đã khinh thường hắn đẩy hắn đến, đã biến hắn thành ác quỷ! Và đáng hận nhất vẫn là người con gái kia! Nàng chỉ để mắt đến kẻ quyền thế như tướng quân, như hoàng đế!!! Nếu hắn vẫn là một kẻ trắng tay, một kẻ không có thiên tằm băng thì hắn có bắt nàng và cha nàng trả giá được sao?!
Nghĩ đến một người con gái mà tay hắn ghì lực bút đến gãy làm đôi! Lực đạo này làm cho người tên Thất thúc không khỏi mở lời:
-Thiếu chủ, ngài …
-Ta đang chờ cá cắn câu. Một con cá yêu thích đã bơi lạc của ta! Thất thúc đừng lo!
Nói đến đây, hắn ngước mắt lên, nhưng là ánh mắt xanh thâm sâu vô lường, cùng với nụ cười như ác quỷ từ địa ngục làm cho Thất thúc cũng cảm kỳ lạ.
Dù thiếu chủ là ông trùm thương buôn cả hàng cấm lẫn hàng thượng phẩm nhưng chưa một lần thiếu chủ dùng thuốc phiện hay xảy ra quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào. Đôi khi, lão còn thật sự lo rằng thiếu chủ có vấn đề …
___
-Tham kiến hoàng thượng!
-Hoàng hậu, miễn lễ!
Hắn vươn tay ra đỡ người con gái xinh đẹp kia, nhưng nàng vừa đứng dậy thì hắn đã quay người bước ra xa!
Quay lưng lại nhưng hắn lại hỏi nàng bằng cái giọng lạnh như băng:
-Đêm đã khuya, sao nàng lại chưa đi nghỉ ngơi, đến đây tìm trẫm có việc gì sao?! Không phải là thượng triều, nhưng hắn lại dùng từ “trẫm” với nàng, đây hoàn toàn đúng lễ quân thần nhưng lại không đúng nghĩa tào khang! Nàng, hoàng hậu của hắn, là quốc mẫu của Trữ Tịch Quốc, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa! Thực tế thì nàng và hắn chưa một lần thân mật, dù là nắm tay cũng chưa hề!
-Thiếp… thiếp…
Gương mặt trái xoan, dưới ngọn nến rộ lên làn da trắng hồng xinh đẹp hơn người, đã vậy tính nết dịu dàng, nết na, chỉ bộ quần áo nàng mặc đến đây cũng đã hiểu! Một bộ quần áo kín cổng, cao tường, không hề lộ chút tia dâm tà! Đúng vậy, nàng là người con gái tốt! Nhưng hắn biết làm sao?! Do nàng quá tốt nên hắn thật sự không dám nhúng chàm nàng! Và cũng vì hắn quá tốt nên hắn mới đưa nàng lên ngôi cao hơn người! Nhưng duy nhất cũng vì nàng quá tốt, nên hắn chỉ không thể trao cho nàng một thứ mang tên là tình yêu…
Xin lỗi, Phó Liêu Tâm, trẫm thật sự có lỗi với nàng! Nhưng do trái tim của trẫm đã trao cho một người khác nên dù nàng có tốt cả đời trẫm vẫn chỉ có thể xem nàng như muội muội, chứ không thể trao cho nàng trái tim!!! Vì trái tim ấy chỉ chứa đủ cái tên Mai Chiêu Lan… Thật sự xin lỗi…
___
Giữa quân doanh hơn hai trăm quân, quân của Trữ Tịch Quốc do Thượng Quan Nam Dương dẫn đầu đã tiến đến đất thổ phỉ. Hắn còn đang cùng quân sĩ chuẩn bị phục kích. Chỉ sáng mai thôi hắn sẽ dẫn theo một đoàn nhỏ người dụ địch vào trận địa của hắn!
Đang đi kiểm tra tên đã lắp vào đúng vị trí hắn chuẩn bị thì tiếng của A Thạch, người huynh đệ nhiều năm của hắn cất lên hỏi hắn:
-Thượng Quan đệ tuấn mỹ như vậy, tại sao hành động lần nào cũng liều lĩnh như vậy?! Đệ thật sự không sợ ngày nào có chuyện để ba vị phu nhân ở nhà lo đứng lo ngồi sao?!
Không hiểu sao nói đến ba mỹ thê nơi Thần hầu phủ lòng hắn lại bình tĩnh như mặt hồ mùa thu. Nếu thật sự là hắn có bị tàn phế hay hủy đi gương mặt tuấn tú này, liệu ba vị phu nhân như hoa như ngọc ấy có bên hắn đến răng long đầu bạc?! Nghĩ tới chính bản thân hắn cũng phì cười!
Hắn trả lời lại khiến A Thạch sởn cả da gà:
-Biết đâu sẽ có quý nhân nào yêu thương họ hơn đệ thì sao?!
-Đệ… Thật sự không nghĩ đến việc lập chính thất sao?!_ Hắn cũng không biết trong lòng vị chủ tướng trẻ này nghĩ cái gì, nhưng hôn nhân đại sự của cậu ta hắn biết không hề có hai chữ tình yêu!
Hắn lập thiếp từ năm mười sáu, đụng vào nữ nhân từ năm mười bảy, nhưng tất cả họ đều là nội tổ kén chọn, không có một ai là do hắn chọn cả! Trên chiến trường hắn gặp biết bao dạngngười nhưng một người con gái mà hắn yêu … Hắn …
Lúc này hắn bỗng ngước mặt nhìn lên bầu trời nhiều ngôi sao đang nhấp nháy, bỗng tận sâu trong tâm hồn hắn lại nhớ về người con gái ấy. Nhớ ánh mắt như nai tơ ấy, nhớ lại gương mặt lúc sợ hãi làm lòng hắn quặn đau ấy, và nhớ luôn cả nụ cười tươi như nắng khi nghe về hắn, … Thì ra, nàng đã từng bước từng bước đi vào tim hắn tự lúc nào rồi! Chính bản thân hắn cũng không biết.Nếu được, hắn vẫn mong bản thân chưa có ba vị thiếp, nàng cũng chưa là kế mẫu của hắn …
Nhưng bây giờ, liệu tình cảm ấy có đơm hoa kết quả được không?! Vì vòng luân thường đã ngăn cấm tất cả,.....