Trước mắt nàng là một cụ bà với chiếc áo màu vàng kim sang trọng, ánh mắt sáng quắc không có vẻ lẩn thẩn của tuổi cao tác cả. Nhưng thật sự đây là chính là người đứng đầu Thần hầu phủ, nội tổ của Thượng Quan Nam Dương!
Trí nhớ kiếp trước về lão thái bà này là hoàn toàn gần như bằng con số không! Vì vào phủ nhờ Thái hậu tác hôn, nàng chẳng biết gì về Thần Hầu phủ cả! Trừ tên nhãi kia! Nghĩ lại bà mẹ chồng này nàng gặp mặt trong ngày thành hôn mà thôi! Còn phu quân danh chính ngôn thuận của nàng thì đau yếu liệt giường. Nàng về chưa đầy hai tháng đã từ giã cõi đời! Nghĩ lại… Nàng cảm thấy bản thân thật sự quá thất bại. Đời trước nàng sai quá nhiều! Yêu kẻ không yêu mình, đến lúc chết vẫn cô đơn một mình. Đời này nàng thề là không ái không khổ! Nếu đã lỡ vào làm dâu nhà họ Thượng Quan, nàng sẽ sống cho tròn nhiệm vụ. Đến tuổi già nàng sẽ về chốn sơn trang nghỉ ngơi chờ ngày rời xa trần thế… Nghĩ lại nhiêu đó cũng quá đủ rồi!
-Hai tháng rồi chưa gặp lại ngươi kể từ ngày thành hôn nhỉ, con dâu mới của ta?! _ Tiếng nói của lão bà đủ uy lực đánh gãy dòng suy nghĩ vẩn vơ của nàng.
-Dạ, con dâu bất hiếu, mong mẫu thân đại lượng bỏ qua cho con. Con biết bản thân đã mắc phải nhiều lỗi lầm, nhưng từ nay con xin hứa sẽ làm tròn phận con dâu. Sẽ hầu hạ mẫu thân, quản dạy con cái cho tướng công nơi suối vàng được vui lòng ạ.
Là người từng trải, bà đương nhiêu hiểu ai thật ai giả! Ngày mới vào phủ đứa con dâu này thật sự chả coi ai ra gì. Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thằng cháu đức tôn của bà mà thôi. Bà thật sự sợ con mình đã rước nhầm hồ ly tinh vào phủ! Nhưng nay nhìn ánh mắt chân thành cùng thái độ thành khẩn quỳ dưới chân bà nói lời son sắt thật sự thì ấn tượng của bà đối với đứa con dâu này cũng dễ chịu một, hai phần!
-Miễn lễ, không biết hôm nay ngươi đến đây thăm ta là có việc gì?!
Câu “Miễn lễ” thốt ra chứng tỏ ấn tượng của lão bà đối với nàng đã tốt hơn phần nào rồi! Và cũng đỡ cho hai gối của nàng nhiều rồi!
…
-Bánh con làm thật sự không tệ ! _ Hiếm hoi trong cuộc trò chuyện nàng cùng lão thái thái là bà cất lời trước.
Nếu nói về món bánh quế hoa nàng làm thì trong kinh thành nếu nói là đệ nhị không ai dám tự nhận mình là đệ nhất. Vì phụ thân thích món bánh này nên mẫu thân lúc sinh thời đã nhờ trù phòng nổi tiếng nhất về các món điểm tâm về chỉ dạy cho nàng. Và tên khốn Nam Dương kia cũng yêu thích món bánh này nên nàng đã khổ công tập luyện bao lâu nay. Nhưng thật buồn cười là một miếng người ta cũng chưa đụng môi. Mà đứa ngốc như nàng lại ngày đêm khổ luyện…
Bỗng tiếng nói truyền từ cửa cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người trong phòng.
-Nội tổ, con có thể vào không ạ?!
-Được, con cứ vào!
Bước vào là một nam nhân khoác lên mình trung y màu trắng mỏng manh làm làn da màu đồng cổ như ẩn như hiện, còn bên ngoài là áo khoác màu xanh ngọc nhạt màu, trông thập phần nhẹ nhàng, tao nhã chẳng khác gì một quý công tử văn thư điềm đạm. Mà có ai ngờ vị công tử trước mắt là Thần hầu vang danh thiên hạ. Là kẻ chỉ ở tuổi mười lăm đã dám xông vào đốt trại giặc Liêu, lập chiến công lớn cho Đại Tống. Là kẻ đã làm bao trái tim con gái mộng mơ, si tưởng và kiếp trước nàng cũng ngu ngốc vì vẻ bề ngoài mà yêu hắn hết lòng. Để rồi nhận lại là toàn sự xa lánh, chán chê!
Ánh mắt của hắn chẳng có một tý ngạc nhiên gì khi bắt gặp Chiêu Lan trong phòng của nội tổ cả!
Nhìn nàng không chút gì gọi là mê đắm như trước nhưng lão Thái Thái như vẫn cất tiếng đề nghị như thử lòng thử dạ một ai:
-Trời đã khuya, đường về phòng của Chiêu Lan cũng hơi xa, Nam Dương con đưa di mẫu về được không?!
Nếu là trước kia thì một giây gần hắn chắc nàng đã mừng đến muốn chết đi. Nhưng nay sống lại một kiếp, nàng khôn ra ít nhiều. Ở gần hắn nàng chẳng cười được một cái huống gì là vui mừng trong lòng. Khi hơi thở hắn gần nàng như là nàng hít phải khí độc! Chẳng có gì tốt đẹp cả nên nàng đành cất lời từ chối thôi!
Chưa để Chiêu Lan nói gì thêm thì Nam Dương đã lễ phép cúi đầu ra dáng đúng chuẩn mực một đứa cháu ngoan mà bảo:
-Vâng! Xin nghe lời nội tổ! Mẫu thân, mời!
Đã vậy, còn mời nàng đi trước nữa chứ! Đồ giả tạo! Nhưng nàng vẫn khuôn phép nở nụ cười thật ngọt ngào rồi mới quay sang dặn dò lão Thái Thái:
-Dạ, khuyển nhi xin về trước. Còn có một ít bánh đậu đỏ con đã chuẩn bị. Nghe đại phu nói mẫu thân dùng đậu đỏ sẽ rất tốt cho sức khỏe của ngài ạ!
Bà chỉ mỉm cười thật hiền lành với nàng. Lúc này, Chiêu Lan mới thật sự yên lòng rằng tâm sức của mình bỏ ra chưa hẳn đã uổng phí, sau đó nàng mới nhẹ nhàng quay gót dời chân.
…
-Ngươi có thể lột mặt nạ của mình ra rồi đó Chiêu Lan!
Đi vừa rời khỏi phòng của Thái Thái khoảng ba mươi bước đến nơi các hòn núi giả hiển nhiên là “sóng gió” đã đến với Chiêu Lan.
Nàng đoán không sai mà! Tên khốn này khi nào lại tốt vậy!
-Ngươi có chuyện gì sao, kế nhi?!
-Ta có ba điều cần ngươi nghe rõ đây! Thứ nhất, nghe nói hôm nay ngươi lấy danh nghĩa là di nương đã phạt ba ái thê ta chép kinh thư đến tay chân không nhấc nổi! Nếu vì ganh tỵ ta khuyên ngươi nên bớt ngông cuồng đi. Hạng phụ nữ như ngươi ta nghĩ kiếp sau thì ta cũng không nhìn tới đâu. So với ba vị phu nhân của ta ngươi còn thua xa! Thứ hai, ngươi mang bánh quế hoa đến cho Nội tổ vì lý do gì?! Muốn ta nếm thử thì cứ nói thẳng không cần đi đường vòng thế đâu! Thứ ba, ta chán ghét nhìn thấy ngươi lắm rồi. Nếu biết điều thì nên khăn gói đi sớm rời khỏi Thần hầu phủ nếu không hôm nào tâm trạng ta không vui chỉ sợ ngươi sẽ sống dở chết dở đấy!