Nghiệt Duyên

Chương 7: Vô cớ kiếm chuyện



Chiêu Lan chăm chăm nhìn chiếc tram vàng trên tay mà không hay A Hạnh đứng sau lưng tự lúc nào.

-Hù !!!!

-Á!!! … Em thật là… Nhỏ này! Đứng lại cho tỷ!



-Em đi mua mấy thứ tỷ dặn chưa này ?!

-Dạ. Để em đi kiểm tra lại lần cuối ạ !

Nhìn A Hạnh khuất xa dần lòng của Chiêu Lan cũng trầm xuống…

Thật sự cuộc sống này nhiều điều khó lường. Khoảng hai tháng trước nàng còn vọng tưởng về tình yêu đến chết không phai nhưng sau khi cái mạng nhỏ đau quằn dưới những nhát đao vô tình dưới ánh mắt lạnh như băng của kẻ nàng yêu thì nàng đã nhận ra được một điều ! Kẻ không yêu mình thì dù mình có chết vì người ta thì người ta vẫn xem như bọt biển mà thôi ! Vì sự ngộ ra này mà nàng đã sống yên ổn gần cả tuần trăng rồi… Nhưng mới hôm qua thì nội giám quan đã đến báo rằng mười ngày nữa đại thọ của Thái hậu nên bảo mọi người chuẩn bị đi dự đại lễ. Cả phủ Thần hầu mấy hôm nay vui như mở hội. Vì đơn giản đại lễ này là nơi các phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý được diện những bộ cánh lộng lẫy nhất, khoe những vũ khúc tuyệt diệu nhất ra trước mặt hoàng gia. Kẻ chưa chồng có thể tìm được một đức lang quân hoàng thân quốc thích. Kẻ có chồng thì mong có mặt mũi hơn trước phu quân và được Hoàng thượng, hoàng hậu khen thưởng !

Còn Mai Chiêu Lan nàng ư ?! Vui thì không thể không có. Nhưng vì những lý do trên thì trải qua một kiếp nàng chẳng hy vọng gì nhiều ! Nhưng nàng vui ở đây là vì đây là cơ hội nàng gặp Thái hậu. Đời trước nàng bỏ phí phạm sự quan tâm yêu thương chân thành của bà, nên kiếp này nàng sẽ bù lại, sẽ làm đứa con gái ngoan của bà ! Nên nàng đã chuẩn bị cho bà một món quà bất ngờ !

Nhưng…Điều làm nàng đang trăn trở là chiếc trâm cài hoa mai này đây ! Chiếc trâm hoa mai này thật sự quá là tinh xảo ! Khoảng một tháng trước đây nàng tỉnh dậy, cơ thể đau toàn thân, đã vậy còn lâm thâm vết tím hay ứa máu nữa chứ ! Nàng đã nghi ngờ bản thân có tài hèn sức kém đến nỗi để có kẻ lẻn vào làm trò đê tiện không nữa ! Nhưng cơ thể nàng đều sạch sẽ và đáng quan tâm là chiếc trâm hoa mai vàng này đặt ngay đầu giường của nàng tự lúc nào !

Chiếc trâm làm bằng vàng với tám bông hoa mai rất xinh đẹp, còn ở giữa là một viên hồng ngọc là điểm nhấn. Thật sự quá chói mắt ! Nên đã làm người là phụ nữ thì nàng không thể không động lòng, nên nàng không thể thẳng tay quăng nó đi !

Và điều mà nàng đã quên nếu không bị chiếc trâm này nhắc nhở lại một lần nữa ! Kiếp trước thì khoảng độ dăm ba tháng gì ấy thì trong phòng nàng sẽ xuất hiện một vật trang sức quý giá ! Nàng lúc trước thật hồ đồ, trước mắt chỉ có một chữ tình nên không quan tâm gì xung quanh. Còn bây giờ nghĩ lại thật sự điểm hồ nghi quanh những món trang sức xa xỉ vô danh vô tính này quá nhiều ?!

Ai lại tặng nàng những món có giá trị liên thành thế này ?! Rốt cuộc hắn muốn gì ở nàng ?! Hắn là ai ?! Hắn là người trong phủ hay là người nào mà nàng đã gia ân ?!

Muôn vàn câu hỏi được Chiêu Lan không ngừng đặt ra thì tiếng thông báo đã làm nàng quay về lại thực tại :

-Hầu gia đã thắng trận với bọn cướp Sơn Quan ! Hầu gia hồi phủ ! Hầu gia hồi phủ !

Chiêu Lan cười như không cười trông thật nhạt nhòa giữa những bông hoa giấy bay lất phất trong gió thu …

___

-Hầu gia hồi phủ !

Cả ba vị phu nhân xinh đẹp mỗi người một vẻ thật sự làm " người ngoài " như nàng cảm thấy chói mắt ! Khi khom người hành lễ cũng quá mức mỹ miều!

Nhất phòng Phùng Yên Chi thì là danh môn khuê các nên nàng ta luôn khoác lên mình chiếc áo trang giả đài trang. Và hôm nay nàng ta vẫn một màu xanh lam nhạt nhẹ nhàng, xinh đẹp một cách đằm thắm với gương mặt tròn đầy nhưng vẫn có phần hơi nhạt nhẽo nếu đứng bên cạnh hai vị thiếp còn lại của hắn. Nhị phòng gương mặt trang điểm kỹ lưỡng nên khó nhìn ra cô ta lớn tuổi nhất trong ba người. Đã vậy vị phu nhân này còn mặc chiếc áo màu đỏ rực vô cùng quyến rũ, phong tình. Còn kẻ nhiều thù hận với Mai Chiêu Lan với nàng nhất có lẽ là Mã Thi Phi, nhị phòng của tên khốn Thượng Quan Nam Dương ! Đây là một người đẹp nhất, hiểu lòng người nhất, đáng sợ nhất và cũng có lòng ghen tỵ nhiều nhất. Ả ta luôn lừa người đối diện bởi đôi mắt đen to lay láy có vẻ như ngây thơ như thỏ con. Nhưng con thỏ này cắn người đau vô cùng !

Nhưng ba vị phu nhân này lại lấy lầm một kẻ vô tình như Thượng Quan Nam Dương nên hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái đã không thương hoa tiếc ngọc mà quay lưng sang nơi khác.

Kiếp trước nàng đúng là có mắt như mù mới yêu kẻ vô tâm vô phế này ! Nhìn lại ngay cả người bên chăn bên gối hắn mà hắn còn đối xử như với kẻ xa lạ, thì nàng đáng là gì chứ ! Nàng chỉ biết cười mỉa cho sự ngu mê của mình thôi ! Chết là đáng lắm ! Đáng lắm chứ !

-Ta có quà cho các phu nhân các nàng hãy xem có vừa lòng hay không ?!

Dứt lời hắn đã đặt vào tay ba mỹ nhân một món quà gói trong chiếc khăn gấm trắng.

Mở tấm khăn ra thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt ! Yên Chi thì được tặng một vòng đeo cổ làm bằng mã não sáng bóng, rất hợp với khí chất trầm lặng ít nói của nàng ta ! Nhị phòng thì mở ra trước mặt là một bộ trang sức bằng hồng ngọc, là một đôi cùng bộ quần áo nàng ta đang mặc trên mình ! Mã tiểu thư nhà ta thì là một chiếc áo khoác đuôi phượng dát vàng óng ánh trên những đường thêu tinh tế, thật dung tục ! Xứng với ả ta vô cùng !

-Còn đây là quà cho di mẫu, mong mẫu thân không chê quà mọn của khuyển nhi !

Là một hộp quà được gói kỹ trong một tay nải màu đỏ thẫm.

" Tên khốn ! " Nàng xém tý là đã thốt hai tiếng này ra khỏi đầu môi khi mở gói quà của hắn ra !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.