"Trẫm nói Công tử Vũ, trẫm đang hỏi ngươi, y đang ở đâu?"
Nam Cung Thác Nguyệt cuối cùng chịu không nổi mà quát lớn.
Vệ Mẫn cũng chẳng màng gì tha tội hay thứ tội nữa mà nhanh như chớp nói ra địa điểm. Rồi một quân một nô tức tốc rời Thiên Minh cung, Nam Cung Thác Nguyệt không phí thời gian ở đó súc miệng thay long bào gì, mà thẳng một đường truy mỹ nhân vừa súc miệng vừa để cung nô phía sau hầu hạ thay y phục đội long mão, khi phận sự của người này xong thì người sau lại xông lên thay phiên nhau hầu hạ.
Thánh thượng đang vội, ai dám chậm trễ, mất đầu như chơi.
Cảnh tượng vội vã hối hả này trải dài một đoạn đường từ Thiên Minh cung đến Nam uyển, nơi đang có tuyệt sắc giai nhân của Thánh Thượng ở đó. Đến gần Nam uyển thì một hàng cung nhân hơn chục người giờ chỉ còn vẳng vặng năm người, hai trong số đó là Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt và Đại nội tổng quản thái giám Vệ Mẫn Vệ công công, ba người còn lại đương nhiên là … kẻ có khả năng trợ Hoàng Thượng bắt được ái phi.
Nam uyển, hỏi bất cứ cung nhân nào ở hậu cung cũng sẽ biết nó là nơi nào, ở đâu.
Hậu cung nước Đại Yên cũng như các quốc gia phương Nam khác, ngoài Thiên Minh cung cung điện lớn nhất xa hoa nhất của Đương kim Thánh thượng ra, thì cò có Nam uyển rộng cũng không kém các cung điện khác, Nam uyển nơi các nam phi của Thánh thượng trụ.
Nam uyển tuy thuộc hậu cung nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường cao kín cổng, vì dù cùng là phi tử nhưng chân chính vẫn là nam nhân nên các nam phi chẳng khác nào tù nhân.
Lối qua lại duy nhất của Nam uyển chính là ngự hoa viên luôn luôn có thị vệ qua lại căn gác. Nhưng nào có ai biết rằng phía sau Lãnh cung u ám hoang tàng còn có một con đường nhỏ dẫn thẳng đến Thiên Diệc điện trong Nam uyển nơi gần Lãnh cung nhất.
Từ thời Dụ đế đến đời Triệu Thiệu đế, hai đời đế vương không ai hảo nam sắc nên mấy chục năm nay Nam uyển gần như hoàn toàn bỏ trống. Cách vài tuần mới có một nhóm cung nô đến quét dọn, quanh năm nơi đây luôn im lặng không một bóng người. Nhưng hôm nay lại khác, khi mà tiếng chuông đồng hồ chưa đổ đến tiếng thứ sáu, thì ngoài Nam uyển đã có bóng người băng qua nhiều dãy cung điện hoang vắng tiến đến nơi có thanh âm vun vút vang lên.
Trước mặt họ là một khung cảnh còn tuyệt diễm hơn bức tranh được treo ở Ngự thư phòng Nam Cung Thác Nguyệt.
Đối diện ánh bình minh đang dần loá dạng là một thân ảnh mặc trang phục nội giám. Vì hai mắt bị bịt kín nên không thế nhận rõ dung mạo nhưng mặc thái giám phục vậy hẳn là một thiếu niên chưa trương thành.
Thiếu niên đứng giữa một vòng tròn hình rơm mặc áo trên thân còn có những dấu chấm xanh đỏ dường như là huyệt vị, tay phải cầm nhuyễn châm tay trái nắm chỉ vàng không ngừng bắn vào hình nhân lúc ngã lúc đứng ở quanh mình, mỗi phát châm là một kích trúng vào huyệt vị hình rơm. Từng bước nhảy, bước tránh, ngã trước, ngã sau, xoay trái, xoay phải thoát ly khỏi những đoàn truy kích bằng giáo của hình rơm khiến người xem tưởng chừng y đang nhảy múa mà không phải luyện công, mái tóc dài được bới gọn trên đỉnh đầu cũng vì động tác quá nhanh quá mãnh mà buông thẳng xuống thắt lưng.
Thiếu niên nhẹ nhàng thoăn thoắt như thể có một đôi cánh trợ lực, chỉ cần một cái nhún nhảy là dễ dàng bay mất.
Mấy tháng nay, ám vệ vẫn luôn chấp hành mật lệnh của Cung chủ truy tìm một tuyệt sắc mỹ nhân nhìn như hư không này.
Hôm nay, có lẻ là ý trời, khiến một ám vệ bị đau bụng phải tìm nhà xí gấp, mà chỗ gần nơi ám vệ ấy trực nhất chính là Nam uyển này.
Trời xui đất khiến để ám vệ nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân nhẹ nhàng thoát tục từ phía cây to kéo xuống một tấm bạc lớn lộ ra bảy hình rơm tựa người.
Giai nhân tuyệt sắc từ người rút ra những thanh châm kim tuyến múa may trên người hình rơm. Hình ảnh ấy tức thời đập vào mắt ám vệ, cơn đau của ám vệ lập tức biến mất ngay, lặng lẻ không tiếng động rời đó báo tin cho chỉ huy.
[Người đã tìm thấy.]
.
.
.
Dường như nhận thấy có người tiến đến thiếu niên nhanh chóng thoát khỏi nơi tập trận, một đường chỉ vàng có lực kéo dài cắt ngang thân tất cả hình rơm, hình rơm đồng loạt ngã xuống, khăn bịt mắt của thiếu niên đồng thời được lấy xuống, để lộ một dung nhan tuyệt sắc mỹ lệ không gì có thể so sánh.
Thiếu niên đứng đó dưới ánh bình minh ấm áp nhìn năm con người trước mắt mình. Đối diện y là năm con người xa lạ, nhưng trong đó lại có một khuôn mặt kiếp này y vĩnh viễn không thể quên cũng như không muốn thấy.
Khuôn mặt khiến y ghê tởm bản thân, gợi lên ký ức như vạn tiễn xuyên tâm. Khuôn mặt của Hoàng đế Đại Yên, Triệu Thiệu đế, Nam Cung Thác Nguyệt, phụ hoàng của Mộ Dung Thế Dương y.
Nam Cung Thác Nguyệt bước lên, tiếu dung nhàn nhạt nhẹ nhàng cất tiếng nói như địa ngục.
"Tiểu mỹ nhân, cuối cùng cũng để trẫm tìm được ngươi."
Cả người Mộ Dung Thế Dương lạnh run chỉ muốn chạy thật nhanh, trong đầu không ngừng vang lên chữ “trốn, trốn, phải trốn.”
"Không ngờ, ái phi lại chủ động như vậy, chờ không kịp trẫm đưa ái phi vào Nam uyển đã chạy trước tới đây, lại còn chọn sẵn cả tẩm điện cho mình nữa chứ."
Lời nói nhẹ như xuân phong ấm áp nhưng hàn ý trong mắt lại lộ rõ không hề có ý che giấu.
Nam Cung Thác Nguyệt bỏ qua ánh mắt kinh hãi của tiểu mỹ nhân liếc mắt đánh giá bốn phía xung quanh, trầm thanh nói:
"Nơi này thật đẹp, ái phi thật biết cách chọn lựa à, chỉ tiếc…" Ngừng một chút, mắt đầy thâm ý khí thế bức người áp nhân: "Đáng tiếc nơi đây quá trống trải, chỉ toàn cây cối, thật dễ bay đi, chi bằng một lưới phủ vây bốn phía, như vậy ái phi mới không thể lại chạy …"
"Ái phi thấy sao? " Hỏi ý kiến, nhưng lại không có ý cho ngươi cự tuyệt.
Rõ ràng là những lời nói hàm nghĩa ôn nhu nhưng với ánh mắt ấy, giọng nói ấy Mộ Dung Thế Dương biết con người trước mặt này đang vô cùng tức giận. Chỉ cần y làm phật lòng hắn, đừng mong có ngày ngày bình yên.
Nhưng y sao có thể không chạy chốn, y không cần biết hắn sẽ làm gì nếu bắt được mình, y chỉ cần biết hắn không bắt được mình thì hắn có muốn làm gì cũng vô phương. Không nghĩ nhiều nữa, Mộ Dung Thế Dương nhanh chân di chuyển, hướng người về lối thoát duy nhất còn lại ý đồ rõ như ban ngày, nhưng Nam Cung Thác Nguyệt nào có không đề phòng mà đến.
"LÊN".
Nam Cung Thác Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho thị vệ mình tiến lên.
"Vâng."
Dứt lời liền đồng loạt xông lên, vây bổ lấy y.
Mộ Dung Thế Dương không phải kẻ nhu nhược dễ buông tay chịu trói, tất nhiên phản kháng. Tay cầm nhuyễn châm, dùng chỉ vàng điều khiển như gió, nhắm tới huyệt vị địch nhân, mạnh mẽ công kích. Cả một không gian vừa mới rạng sáng đã náo động chào một ngày mới phong ba.
Một đấu ba, con số chênh lệnh nhưng không có nghĩa không có phần thắng, đặc biệt ưu thế thuộc về y, muốn bắt sống y không để bị thương. Câu trả lời là không thể, tuổi đời chỉ mới mười lăm, thế nhưng nội lực Mộ Dung Thế Dương sở hữu lại gấp ba lần so với tuổi.
Ba vị thân nhân y đã thu thập dược quý bốn phương tứ hải khiến y nâng cao công lực, truyền thụ những khả năng sinh tồn cũng như năng lực tự bảo vệ mình trong chốn thâm cung, bị thương, tàn tật có thể, nhưng tuyệt đối không thể chết.
Y nhớ năm đó, khi mình thức dậy sau đêm khổ ải ấy. Đại ngoại công đã ôm y vào lòng, không ngừng tự trách, không ngừng bảo y phải sống.
“Dương Nhi, con là sinh mệnh Nhược Nhi dùng mạng mình đánh đổi.. Con không sống vì mình thì hãy sống vì nàng, vì ngoại công, vì những người thân yêu con nhất. Dù sống có khó khăn thế nào, con, nhất định cũng phải sống. Con không báo thù được hắn, thì hãy để ngoại công thay con, sẽ không ai bỏ rơi con, ngoại công chỉ mong con có thể bình bình an an mà sống".
Nhị ngoại công cũng nói:
"Nếu đã muốn báo thù thì hãy chính tay mình làm, tự tay dồn địch nhân vào chỗ chết, 'quân tử báo thù mười năm chưa muộn'. Bây giờ không báo thì ngày sau, chính tay con phải tự báo thù những kẻ đó, khiến chúng không muốn sinh chỉ muốn tử, 'ngươi lấy của ta một, ta lấy của ngươi gấp đôi, có thù không báo phi quân tử', đạo lí này con phải nhớ.’
.
.
.
Hai bên vẫn còn giao đấu bất phân thắng bại.
"Tam, Lục, Thất, Bát lên."
Tiếng nói vừa dứt, từ trong bóng tối bốn thân ảnh hắc y nhảy ra. Phía sau áo thêu vầng trăng khuyết cùng chữ số, tam, lục, thất, bát, hợp hội cùng ba người còn lại vây lấy Mộ Dung Thế Dương, tựa như thiên la địa võng một con ruồi cũng đừng mong chạy thoát.
Bảy đối một, ai nấy lại đều là cao thủ, thắng bại đã định, chẳng mấy chốc Mộ Dung Thế Dương đã bị nắm, nhuyễn châm bị họ tước hết, hai tay bị hai hắc y có thêu chữ thất, bát trên áo kèm ở hai bên.
Ngay lúc họ chuẩn bị đưa người đến trước mặt chủ tử phục lệnh, thì vừa mới đi được vài bước đã bị y phản kích ngay. Rõ là họ đã tước hết vũ khí của y, nào ngờ y lại dấu ám khí đâu đó nơi tay, đâm ngay vào huyệt vị trên tay Ảnh Thất Ảnh Bát. Hai tay bị kèm liền dễ dàng vùng dậy toan chạy đi, Ảnh Thất bị đau bất ngờ theo phản xạ được huấn luyện, tung ám khí về phía đối phương. Ngay khi tất cả chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra, Nam Cung Thác Nguyệt từ xa đã kịp thời phóng một viên ngọc chặn ngang ám khi ấy. Ảnh Tam sợ vị mỹ nhân đó lần nữa chạy đi, không ngần ngại phóng ra một mảng bột trắng vào người y.
Cả người Mộ Dung Thế Dương suy yếu, vô lực ngã xuống, một vòng tay lạnh băng không độ ấm dang ra ôm lấy cơ thể mền mại đó. Trước khi ngất, y mơ màng cảm thấy mình nằm trong lòng ai đó, mắt mờ mờ chỉ thấy đối diện là hoàng bào, người kia cong cong khoé miệng cười như không cười, bàn tay lành lạnh vỗ lên khuôn mặt y.
Lúc đó, Mộ Dung Thế Dương chỉ có một suy nghĩ, mình thật ngốc, cứ ngỡ khu săn Hoàng gia đã mất an toàn. Nam uyển hoang vắng sẽ không ai phát hiện, nào ngờ chỉ mới được vài ngày đã bại lộ.
Ngất đi, Mộ Dung Thế Dương không còn cảm thấy ánh sáng gì, một màu đen u ám tựa như tương lai không lối thoát của y.
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn mỹ nhân trong lòng, âm thầm định rằng, sẽ không để y lần nữa rời khỏi mắt mình, phải bẻ đi đôi cánh của y, khiến y mãi mãi bên mình.
Mắt phượng lành lùng nhìn những kẻ run sợ dưới chân.
"Ảnh Thất, Ảnh Bát đến hình đường. Ảnh Thất sau khi chịu phạt lập tức đến Dược nhân phòng nữa năm, Ảnh Tam thưởng, còn lại tăng cường huấn luyện."
Dứt lời xoay người ôm mỹ nhân trong lòng cùng Vệ Mẫn ly khai, không thèm liếc mắt nhìn biểu tình của ba cận vệ kiêm ảnh vệ đã xuất ngũ của mình.
Ở lại Ảnh Thất nhận những cái nhìn đồng tình, phạt trượng, phạt hình, còn có khả năng sống nhưng nữa năm làm dược nhân … mệnh tốt thì sống sót thậm chí bất độc bất xâm, công lực tăng cao. Nhưng mệnh xấu, e sống còn khổ hơn chết.
Thà quay về huấn luyện lại còn hơn.
Trách lúc đó họ quá coi thường y, người đã bị bắt không thể phản kháng nên lơ lỏng đề phòng. Trách Ảnh Thất Ảnh Bát quá kém, chỉ một chút đau đã chịu không được, xém chút nữa là đả thương tân phi của chủ tử, chưa đả thương y mà đã bị phạt như thế, vậy nếu thật sự làm thương đến thì sẽ ra sao?
Họ không dám nghĩ hậu quả, họ có mười cái mạng cũng không dám gánh à.