"Xưa nay, chỉ có thứ thỉnh an chính, trẫm còn chưa đại hôn, chưa lập hậu thì lấy đâu ra chính thê, lấy đâu ra Hoàng hậu cho các ái phi thỉnh an, hử?"
Câu cuối bị Nam Cung Thác Nguyệt nhấn thật mạnh, đôi mắt băng lãnh liếc nhìn một vòng quanh chính sảnh.
"Hay là các nàng cảm thấy chữ Hoàng của Hoàng hậu và chữ Hoàng trong Hoàng quý phi chẳng khác là bao, lại còn mang danh là thứ hậu, nên tự mình sửa tổ chế."
Lập tức ầm một cái, toàn bộ cung phi đều quỳ rạp xuống ghế. Cung nhân theo hầu cũng tuỳ chủ mà quỳ theo.
"Hoàng thượng tha tội."
"Hoàng thượng tha tội."
"Chúng thần thiếp không dám."
"… không dám à."
Câu này Hoàng thượng nói thật nặng, họ có mười cái đầu cũng chẳng chém đủ.
Mà người chịu tội đầu tiên chính là Hoàng quý phi, khi mà Hoàng thượng còn chưa lập hậu, lại dám nhận “lễ” dành cho chính cung, tự xem mình là Hậu, tội này chẳng khác gì là “giả truyền thánh chỉ, làm loạn cung quy” là bao. Còn những người làm theo, tội cũng chẳng nhẹ, biết mà không báo, là đồng phạm. Đều đáng trượng tễ nhất tộc.
Thấy Nam Cung Thác Nguyệt cau mày cả không gian lập tức im lìm hẳn đi, chỉ còn nghe tiếng hít thở dồn dập, tiếng khóc nức nở vì lo sợ.
Trước tình cảnh này Dương quý phi đành phải đứng ra phân trần cho bản thân lẫn Hoàng quý phi còn chưa rõ trời trăng gì ở tẩm cung mình kia. Tội này không phải nhẹ, nếu thành, không phải chỉ riêng Hoàng quý phi mà toàn bộ chúng cung phi trong hậu cung ai cũng không thể thoát tội.
"Hoàng thượng, không có chuyện này, người đi nghĩ oan cho Hoàng quý phi mà tội cho tỷ ấy. " Nhận ra Nam Cung Thác Nguyệt chấp nhận lắng nghe lời nàng, Dương hiền phi mới nhẹ giọng tiếp tục nói.
"Hoàn toàn không có chuyện chúng thần thiếp vượt quy củ thỉnh an Hoàng quý phi, chỉ là thỉnh thoảng ghé qua cung điện tỷ ấy hỏi sức khỏe. Người biết, Hoàng quý phi xưa nay thể nhược. Từ lúc nhập cung Hoàng quý phi rất ít khi cùng chúng thần thiếp giao tiếp, thì nào có chuyện chúng thần thiếp sáng tối thỉnh an."
Nghe Dương hiền phi nói thế, một vài người thông minh cũng lập tức phụ hoạ thêm.
"Hoàng thượng, chúng thần thiếp chỉ là vì kính Hoàng quý phi, xem như thân tỷ nên mới ngày ngày vấn an. Này hoàn toàn không có liên quan gì đến cung quy cả."
"Vâng ạ." Tất cả đồng loạt hô theo.
"Hoàng thượng chúng thần thiếp chỉ đến thăm hỏi tỷ tỷ, tựa như hồi còn ở phủ gia vấn an trường tỷ mà thôi, không có ý gì khác." Lâm thục tần quỳ cạnh Lý quý phi cũng nói thêm vào vài câu, chỉ cầu Hoàng thượng có thể bỏ qua các nàng một lần.
"Thật vậy sao?" Nam Cung Thác Nguyệt nheo mắt như không tin lời các nàng, giọng nói âm trầm cất lên: "Nếu vậy … ban nãy các nàng lẫn Lý quý phi còn muốn trẫm cấp Hoàng quý phi làm chủ là thế nào? Không tuân cung quy, thị sủng mà kiêu không phải ý này thì là ý gì?"
Không đợi Nam Cung Thác Nguyệt nói tiếp, Lý quý phi đã vội chuyển thân quỳ trước long nhan, mắt đẫm lệ thưa:
"Hoàng thượng thần thiếp không có ý đó."
Lý quý phi tiến lên, cố ý nâng cao giọng, cắt ngang lời Hoàng thượng.
Nàng sợ nếu Hoàng thượng cứ nói tiếp, mấy tội danh ấy sẽ áp lên người nàng. Nàng sẽ mất tất cả, bị Thượng gia ruồng bỏ.
Đôi mắt lưu lệ ngước nhìn lên người đấng quân vương trước mặt, dáng vẻ đó đã từng khiến nàng mê đắm đến mất lý trí. Thế nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm thấy lạnh người. Lý quý phi cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng mà bày ra bộ dáng uỷ khuất cho người xem.
Nàng nức nở nói:
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ cảm thấy …cảm thấy…" Nàng nghẹn ngào tưởng như sắp ngất: "Tuy nói Hoàng quý phi không phải hoàng hậu, không cần thỉnh an. Nhưng Hoàng quý phi nói gì cũng là nhất giai phi, đứng đầu lục cung, tân nhân vào cung ít nhất cũng phải ra mắt tỷ tỷ một lần. Vậy mà công tủ Vũ trước nay lại..."
Lý quý phi ngập ngừng không nói hết câu, như muốn Nam Cung Thác Nguyệt tiếp lời nàng, để nàng hảo hảo bày bố tân nhân. Nào ngờ, Nam Cung Thác Nguyệt đúng là tiếp câu nói của nàng, nhưng lời nói của hắn lại khiến nàng khựng đi vài giây.
"Không phải nói Hoàng quý phi đang bệnh à, mấy tháng qua các nàng có từng gặp mặt?"
A!
Đúng vậy, các nàng là người cũ còn không được triệu kiến thì nói gì người mới. Tội này sao bắt người vừa được tấn phong gánh đây?
Nhưng Lý quý phi là ai. Nàng đã nghĩ kỹ rồi. Lần này, nàng nhất định phải khiến Nam Cung Thác Nguyệt xử tội tân nhân kia. Nếu không mặt mặt mũi nào nàng quản lý hậu cung nữa. Diễm thần phi, Dương hiền phi há còn để nàng vào mắt.
"Nhưng, hoàng thượng..." Lý quý phi ngập ngừng một chút, rất nhanh nảy ra kế sách, nói: "Cổ nhân có câu 'lớn nhỏ hữu biệt', tiểu thấy đại tất nhiên phải cung kính hạ lễ. Tuy Hoàng quý phi không triệu kiến công tử Vũ. Thì hậu cung này cũng có không ít người địa vị cao hơn y, y phải tự hiểu lấy mà ra mắt chúng thần thiếp chứ. Có đâu mà..."
Lời nói đanh thép của Lý quý phi dần lộ ra vẻ ủy khuất như bị người coi khinh, lại vẫn lộ chút ít kiên cường để người tin cậy.
"Ở thường gia, tiểu thiếp ngày đầu nhập phủ còn phải ra mắt trường thiếp, huống hồ hoàng gia ta. Rõ ràng, công tử Vũ y đang coi thường chúng thần thiếp, thị sủng mà kiêu, bất tuân tôn ti, dĩ hạ phạm thượng mà."
Thật không hổ là Lý quý phi à, mồm mép không đơn giản, chẳng những thoát tội cho mình mà còn gài thêm tội cho người khác. Ai nấy ở đây đều có thể thấy được dưới vẻ uỷ khuất của Lý quý phi là sự đắc ý, là kẻ đã nắm được phần thắng trong tay.
"Hoàng thượng, y chỉ mới nhập cung đã đặt chúng thần thiếp vào mắt, không tuân quy củ như thế, nếu không nghiêm phạt. Người nói thần thiếp sau này như thế nào thay tỷ tỷ quản lý hậu cung này à."
Lý quý phi giải bày xong cũng kéo theo một đám cung phi phía sau đồng loạt tỏ ý, đúng thế. Ngay cả Diễm thần phi mới đầu cũng không xem trọng việc này cũng bị lời nói của nàng làm bừng tỉnh.
Nàng đột nhiên cảm thấy, nếu lần này không nghiêm phạt công tử Vũ này, không những Lý quý phi mà cả nàng cũng mất không ít uy tín trong cung. Về sau ai còn kính sợ nàng nữa.
Thế nên, khi tất cả cung nhân đều quỳ xuống hùa theo Lý quý phi. Diễm thần phi cũng không chậm bước tiến lên nói.
"Hoàng thượng, công tử Vũ thật khinh người quá đáng. Nói gì chúng thần thiếp phẩm giai cũng cao hơn y. Y lại tôn ti chẳng phân, không đặt chúng thần thiếp vào mắt. Thỉnh người làm chủ cho chúng thần thiếp, nghiêm phạt y."
Diễm thần phi đã nói thế thì người của nàng tất nhiên cũng đồng lòng nhau, hùa theo cầu Nam Cung Thác Nguyệt trừng trị kẻ bất tuân tôn ti như công tử Vũ kia, lấy đó làm gương.
"Hoàng thượng, xin người tác chủ cho chúng thần thiếp."
"Hoàng thượng, xin người xử phạt công tử Vũ làm gương …"
"Hoàng thượng …"
Nam Cung Thác Nguyệt chưa từng hậu cung hắn có ngày sẽ đồng tâm thế này.
Họ phút trước còn khóc lóc xin tha tội, phút sau đã âm mưu tha người khác xuống chịu tội thay.
Lý quý phi, Lý quý phi. Thượng Chiêu Lý, nàng cao tay à.
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn cảnh náo loạn trước mặt, mắt phượng khẽ nheo, trầm giọng nói:
"Hay cho câu thị sủng mà kiêu, bất tuân tôn ti, dĩ hạ phạm thượng."
Choảng.
Tách trà trên tay Nam Cung Thác Nguyệt vỡ vụn thành phấn.
"Nếu việc Vũ khanh không bái kiến Hoàng quý phi là 'dĩ hạ phạm thượng' vậy các ái phi đây là có khác gì, không phải cũng không ai vấn an y sao?"
Lời Nam Cung Thác Nguyệt nói gần như khiến toàn bộ người trong đại sảnh u mê không rõ là ý gì, thế nhưng cũng có kẻ miệng nhanh hơn não, nói không suy nghĩ.
"Hoàng thượng minh giám, công tử Vũ rõ ràng chỉ là một khanh tử cửu giai. Chúng thần thiếp nơi đây nào không cao hơn y. Từ thưở khai quốc đến nay chỉ có tiểu vấn an trường, nào có chuyện ngược lại."
"Câm miệng!"
Vị phi tử kia chưa nói dứt lời thì đã bị tiếng quát lớn cùa Dương hiền phi cắt ngang làm sợ hãi.
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Dương hiền phi muốn biết nàng định làm gì. Thế nhưng họ chỉ thấy nàng im lặng cùng họ quỳ dưới chân Thánh thượng, như cam chịu cơn thịnh nộ sắp tới của ngài.
Nam Cung Thác Nguyệt cũng chẳng để ý các nàng vô lễ, miệng chậm rãi nhâm nhi tách trà khác vừa được Vệ Mẫn dâng lên, nhẹ nhàng nói.
"Ai nói với các ái phi là Vũ khanh chỉ là cửu giai khanh?"
Không phải ngài đang nói sao?
Nhưng những lời này chẳng ai dám nói ra. Họ im lặng không dám hó hé một lời.
Hoàng thượng chỉ là đang tự hỏi chứ không phải là đang hỏi họ đâu.
"Đúng là trẫm đã phong cho Vũ khanh vì công tử thế nhưng đó là chuyện của trước khi nhập Thiên Diệc điện." Nam Cung Thác Nguyệt vẫn ung dung dùng trà như tự nói: "Người làm chủ một cung sao có thể chỉ ở cửu giai."
Ngừng một lúc, Nam Cung Thác Nguyệt mới nhìn những đôi mắt ngỡ ngàng kia, nói tiếp.
"Khi tiến vào Thiên Diệc điện trẫm đã sắc phong khác cho y."
Sắc phong khác, hồi nào, sao các nàng không hay?
"Chẳng lẻ các ái phi không biết điều này?
Kì lạ, ngay cả việc trẫm hôm nay đi đâu? Làm gì? Các ái phi đều rõ như trong lòng bàn tay, sao có thể không biết biết chuyện quan trọng này chứ? Quái à."
Nam Cung Thác Nguyệt hỏi một cách tựa tiếu phi tiếu, lại như trêu tức người đối diện. Nam Cung Thác Nguyệt nhìn cả đám quỳ dưới đất lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc, khi xem đủ sắc thái của tất cả mới trầm giọng gọi người bên cạnh tới.
"Vệ Mẫn, lấy thánh chỉ, tại đây đọc cho chúng ái phi nghe, để các ái phi biết mình đã phạm lỗi gì."
"Thưa vâng!"
Vệ Mẫn cúi người đáp một tiếng, rồi từ tay Tước Thuỷ nữ quan lấy ra một đoạn gấm vàng thêm chu tước lượn quanh kim long, rõ ràng là thánh chỉ không sai.
Ông giở ra, và cất cao giọng nói đặc trưng của mình, cũng đồng thời là một đạo thiên lôi đánh vào từng cung phi ở đây.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, công tử Vũ nhiều lần có công cứu giá, không màng tính mạng xả thân vì Đế vương, đặc phong vì Quân, hào Dương Vũ, khâm thưởng."
Dương Vũ quân!?
Quân, đó không phải hàng nhất giai ngang với vị trí Hoàng quý phi sao!?