“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Khi nghe nội giám truyền chỉ đưa nàng đến Thiên Minh cung, Thượng Chiêu Lý rất bất ngờ dù sao bây giờ không phải đêm để thị tẩm.
Nàng hiểu hoàng đế biểu ca sẽ không tuyên dâm ban ngày.
Nếu có thì người đó cũng không phải là nàng. Vì nàng biết người biểu ca hận và căm ghét nhất chính là ả tiện nhân kia, mà người thứ hai … đó chính là nàng.
Trước kia nàng là Lý quý phi, hoàng đế biểu ca còn không đối hoài đến nàng. Huống chi bây giờ nàng chỉ là tần phi nhỏ nhoi, không duyên không cớ triệu kiến nàng, tất nhiên khiến nàng sợ hãi.
“Nguyên nhân trẫm gọi ngươi đến, ngươi hẳn biết?”
Giọng Nam Cung Thác Nguyệt lành lạnh càng khiến Thượng Chiêu Lý rùn mình.
“Tần thiếp sợ hãi, không dám đoán thánh ý.” Không được miễn lễ, Thượng Chiêu Lý vẫn giữ yên tư thế hành lễ.
Nàng uốn gối khẽ quỵ, nắm chặt đoàn phiến bên hông, không dám nhút nhích khi đế vương chưa cho phép.
Thấy nàng sắp vì tư thế ấy mà té ngã, Nam Cung Thác Nguyệt mới từ bi phất tay cho nàng đứng lên, lại không có ý cho nàng ngồi.
“Trẫm tất nhiên biết ngươi sẽ không có cái gan đó, nhưng ngươi lại có cái gan động đến việc triều chính.”
Nam Cung Thác Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nói với Thượng Chiêu Lý như thể đó là kẻ thù, mà không phải thân nhân hay kẻ chung chăn gối cộng đồng một nhi tử.
“Hoàng thượng nói gì tần thiếp không rõ.”
“Không rõ … hahaha… là không muốn hiểu thì đúng hơn.” Nam Cung Thác Nguyệt đột nhiên cười lạnh nói, “Hôm nay Khang thân vương và một số bá quan dâng sớ muốn trẫm đưa hài tử đó ra biên quan.
Hài tử đó không học thức không biệt tài gì, ra đó không phải chịu chết sao? Mà trong cung người có năng lực khiến cả thân vương lẫn quan viên nghe lời, lại hận chết hài tử đó trừ ngươi, trẫm không nghĩ ra ai khác.”
Thượng Chiêu Lý cứng cả người, nàng biết khắp cung đều có người của hoàng thượng. Hơn nữa vì chuyện năm xưa hoàng thượng lại càng theo dõi nàng, chỉ cần nàng không quá phận hoàng thượng cũng mặc nàng làm gì với hài tử kia.
Nay vì sao lại hỏi tội nàng, càng nghĩ nàng càng không hiểu.
“Tần thiếp không dám lừa gạt hoàng thượng, tần thiếp thật cho người thuyết phục thân vương và các bá quan để hài tử ra biên quan, nhưng thần thiếp chỉ có ý tốt.”
“Ý tốt? Hảo, trẫm thật muốn nghe thử người ác tâm như ngươi sẽ có lòng tốt gì đối với hài tử … đã cướp đi vị trí con trai ngươi.”
Không để ý đến sự mãi mai của Nam Cung Thác Nguyệt. Thượng Chiêu Lý vẫn một giữ dáng vẻ ôn nhu cung kính, thoáng nâng đầu nhìn thẳng.
“Hoàng thượng, tần thiếp chỉ muốn y ra cung học tập, dù sao tương lai Đại Yên cũng phải nhờ cậy hài tử đó ư? Quân doanh không phải nơi thích hợp đào tạo những hài tử không tài không học thức à. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?” Nam Cung Thác Nguyệt không chút để ý hỏi ngược lại.
“Hơn nữa, tần thiếp chỉ giao thiệp với ít phu nhân của họ, để họ nói vài lời bên gối, không lý nào có thể đả động nhiều người như thế, còn về Khang thân vương.” Chần chờ một chút, nàng ta lại nói tiếp,
“Tần thiếp tuy gặp qua Khang vương phi nhưng chưa hề nhắc đến việc hài tử đó, dù không mấy thân thiết bà ấy vẫn cho tần thiếp biết một điều, mấy tháng nay Khang thân vương thường vắng phủ không biết là đi đâu.”
Nàng thật sự chưa có làm gì à!
Bọn quan lại ấy từ khi biết phụ thân không ủng hộ mẫu tử nàng, lần lượt từng kẻ xoay lưng đổi trận.
Không còn cách nào nàng đành giao thiệp với Khang vương phi nhưng lời nào cũng chưa kịp nói, lại bị hoàng thượng mắng nàng lần thật bị oan mà.
Nếu không có ngày đó, mấy lời này của Thượng Chiêu Lý thật sẽ làm Nam Cung Thác Nguyệt tin vài phần. Nhưng vào mười lăm năm trước, vào cái ngày đó xảy ra Nam Cung Thác Nguyệt hoàn toàn không cách nào tin dù chỉ nữa chữ nàng ta nói, dù cho chính mắt chính tai hắn nghe thấy.
“Ý ngươi là … ngươi cùng Khang thân vương không liên quan, là họ tự hành động?” Nam Cung Thác Nguyệt đột nhiên hạ giọng xuống đầy châm chọc.
Thượng Chiêu Lý lần nữa cúi gục đầu không dám nhìn thẳng đế vương như chờ người phân xử.
“Đừng nghĩ việc ngươi làm có thể giấu tai mắt của trẫm, tốt nhất giữ đúng bổn phận của mình, nếu không …”
Nam Cung Thác Nguyệt dùng ngự bút đang phê dở tấu chương nhẹ nâng cằm Thượng Chiêu Lý, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, lạnh băng nói.
“Nếu không thù mới hận cũ trẫm đều tính tất cả trên ngươi và Viễn Kỳ.”
Trong mắt Thượng Chiêu Lý thoáng hiện tia kinh hãi.
Biểu ca uy hiếp nàng, hắn dùng con của cả hai uy hiếp nàng. Hắn sao có thể?
Không, biểu ca tất nhiên có thể làm vậy. Nghiệt chủng kia không phải minh chứng hùng hồn nhất sao?
Lừa gạt huynh ấy là phải trả cái giá đắt. Trước đây không quản, nay lại hạn chế hành động của nàng không phải vì nghiệt chủng đó thì chỉ có tiện nhân ở Thiên Diệc điện kia mà thôi.
Tiện nhân, nghiệt chủng kia. Dù là ai nàng cũng sẽ không để yên.
Thượng Chiêu Lý mang tâm trạng nặng nề rời Thiên Minh cung, giữa đường lại gặp Dương hiền phi đang theo chân Vệ Mẫn vào trong điện.
Nàng ta hiện không có hứng thú gặp ai, lại càng không hứng thú đến trước người có thân phận cao hơn mình. Nàng đành rẽ sang một con đường khác tránh đi đám người ở xa.
Thượng Chiêu Lý dù về đến tẩm điện của mình nhưng lại không an lòng.
Nàng phiền lòng vì chuyện lúc nãy. Không biết Nam Cung Thác Nguyệt gọi Dương Vỹ Ngọc đến chính cung làm gì.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng liền cho người ra ngoài điều tra. Chỉ một hồ sau Mai Xuân liền cúi đầu thưa ra chuyện vừa được ngóng.
“Nương nương, hiền phi nương nương sau khi từ Thiên Minh cung ra liền cho người đến lục viện thỉnh các phi tần trên ngũ giai, sớm mai phải cùng qua Thiện Diệc điện vấn an. Người của hiền phi cũng vừa đến viện ta truyền lời, còn nhắn vắng mặt, tất phạt.”
Thượng Chiêu Lý nghe xong liền hiểu một phần nguyên nhân hoàng thượng gọi Dương Vỹ Ngọc, không phải muốn bọn cung phi họ đến Thiên Diệc điện giải buồn cho vị Vũ quân kia thì còn có lý do gì khác.
...
Thiên Diệc điện.
Sau khi Nam Cung Thác Nguyệt ly khai.
Mộ Dung Thế Dương không hề quan tâm hắn đi đâu làm gì sao lại không như mọi lần lo lắng chăm sóc bồi mình cả ngày. Mà y vui mừng vì thoát được khoá chân, hiện cái y cần lo là nhanh chóng tập đi lại sau mấy ngay bị cấm hành.
Y cần phải nhanh hơn trước mới có thể thoát khỏi truy binh sau khi ly khai tẩm điện này.
Vậy nên, lúc này đây Mộ Dung Thế Dương đang ở ngoài đính Thiên Diệc điện phơi nắng theo lời thái y.
Hạ sốt liền ra ngoài vận động gân cốt một chút, rất tốt cho sức khoẻ. Mộ Dung Thế Dương đang đón nắng đã rất lâu không được chạm đến, nhưng chỉ được một lúc thì một tiểu nội giám tiến vào nói gì đó với Tước Thuỷ, chỉ thấy Tước thuỷ hơi cau mày rồi gật đầu cho lui nội giám đó.
“Quân thượng.” Tước Thuỷ chậm rãi đến bên y nhẹ giọng gọi.
“Chuyện gì?”
“Hoàng thượng vừa cho người đến nhắn, sáng mai các nương nương sẽ đến vấn an quân thượng, gọi người chuẩn bị.”
“Không gặp, ta không muốn thấy ai.”
“Quân thượng, đây là ý chỉ của hoàng thượng không thể từ chối.”
“…”
“Là vấn an, thăm hỏi sức khoẻ, quân thượng đang bệnh họ đến thăm là lẻ thường, không thể đuổi họ đi.”
Biết Mộ Dung Thế Dương không thích gặp người ngoài, Yến Thủy liền khuyên.
“Quân thượng là nam, lại đang bệnh có thể thông qua rèm che trò chuyện, sẽ không ai thấy được dung mạo người.”
"…" Mộ Dung Thế Dương vẫn im lặng không nói lời nào.
Thú thật, tận tâm Tước Thủy và Yến Thủy đều cảm thấy Triệu Thiệu đế bất luận về tài mạo hay địa vị đều xứng với tiểu thiếu chủ họ.
Chỉ tiếc cả hai đều cùng tính. Tiểu thiếu chủ họ sao có thể khuất mình tại hạ, huống chi y còn không mấy ưa thích hoàng đế.
Thế nên họ đều y lệnh thiếu chủ mà hành sự.
Đến tối, Mộ Dung Thế Dương có khéo léo nhắc đến việc này với Nam Cung Thác Nguyệt, lại bị hắn thuyết phục. Hắn muốn y vui vẻ sẵng tiện nhìn xem ai thiện ý ai ác ý sau này dễ đề phòng, vân vân và vân vân nhiều vô số lý do.
Y chỉ đành giả vờ ngủ cho cái miệng kia ngậm lại.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thế Dương chỉ vừa nhâm nhi vài món điểm tâm sáng, Tước Thuỷ đã vào báo mấy vị phi tần kia đã đến, đang chở ở chính điện.
Y không thể tránh thì chỉ có đương đầu.
Mộ Dung Thế Dương theo chân cung nô tiến đến chính điện thông qua một con đường nhỏ dẫn đên nội phòng, bước vào trong sảnh cách bức rèm che y có thể thấy rất nhiều nữ nhân đứng quanh cái bàn tròn lớn như đang chờ chủ vị mới có thể nhập toạ.
“Vũ quân thượng đến.” Yến Thuỷ cất cao giọng thông báo, Tước Thuỷ nhẹ đỡ Mộ Dung Thế Dương lên nhuyễn tháp nằm.
Phía bên kia bức rèm nghe tiếng báo lập tức nghiêng người chấp tay bên hông hành lễ, ai nấy đều đồng loạt hô to.
“Chúng muội vấn an Vũ quân, Vũ quân vạn phúc kim an.”
Mộ Dung Thế Dương lúc này rất khó chịu. Họ thi lễ với y là chuyện đương nhiên, y là hoàng tử, họ là thứ phi. Nhưng chưa bao giờ y nghĩ họ hành lễ với y với thân phận một nam thị, chưa từng nghĩ lần đầu giao phong lại dưới cái dạng này.
Chúng cung phi chờ mãi vẫn không thấy Vũ quân lên tiếng. Ai nấy đều liếc nhìn nhau thoáng lo âu, đều không biết mình sai ở đâu? Lỡ như hoàng thượng thấy nghĩ họ khiến Vũ quân bị uỷ khuất, chẳng phải rất oan ư?
Dương hiền phi định mở lời đầu tiên thì bên trong đã nghe tiếng nói của Thuỷ cô cô nữ quan Tước Thuỷ.
“Vũ quân hôm qua cảm mạo, tạm thời không thể lên tiếng, các nương nương mời ngồi.”
“Tạ Vũ quân.”
Bên dưới nghe lệnh ai nấy ngồi ở vị trí của mình.
Do cách một bức rèm, chúng cung phi không thấy rõ được mặt Vũ quân, lại chưa rõ bản tính y nên họ cũng chẳng biết nói gì, mở đầu bằng gì.
Dù sao từ trước đến nay họ cũng chưa tiếp xúc với nam thị nào.
Chẳng lẻ lấy mấy câu chuyện trên trời dưới đất, phấn son vải vóc, cùng việc ai được thánh ân nhiều hơn mà ra nói với Vũ quân như sao? Tựa như lúc thỉnh an Hoàng quý phi cùng tam phi, chọc các nàng tức không thể nói.
Hoàng thượng mà biết lại phạt họ chẳng chơi nha.
Hoàng quý phi là thể nhược vô tâm tranh sủng, tam phi thì ai cũng muốn đối phương xấu mặt tất nhiên trợ họ làm trò. Nhưng đây là Vũ quân à! Người không những có danh mà còn có tiếng được sủng ái nữa.
Thật khó tiếp chuyện khi mà người ngồi ở chủ vị chẳng chịu lên tiếng.
Thiệt làm khó người!
Dương hiền phi đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ lần này thật khó khăn.