Hắn vừa hạ triều, không đến ngự thư phòng phê tấu chương cũng không ghé Thiên Diệc điện xem mỹ nhân, mà cho người chuẩn bị long liễn tiến đến Thần điện.
Thần điện và Thái Miếu chẳng khác nhau mấy, đều là nơi thờ cúng rộng lớn tôn nghiêm.
Tuy nhiên, Thái Miếu là nơi thờ linh vị của các bậc đế vương, còn Thần điện là nơi tế lễ và thờ cúng các vị thần phương Nam. Tuy gọi là “thần” điện nhưng nơi đây ngoại trừ thờ Chu tước thần và các thần phụ tá ngài thì còn thờ phụng cả Thánh Tổ hoàng đế người đã mở rộng bờ cõi phương Nam, khai sinh ra nước Đại Nam Yên hay còn gọi là Đại Yên ngày nay.
Vị hoàng đế uy quyền đã khiến các quốc vương lãnh chúa khác phải cuối đầu xưng thần, trở thành những quốc gia thành phủ bị phụ thuộc hơn ngàn năm.
Khai quốc hoàng đế, người đã chấm dứt thời đại loạn lạc bách gia, thống nhất một phương. Hoàng đế như thế xứng đáng được thờ phụng như các vị thần, ai dám chối cãi.
Giờ phút này tại chính điện của Thần điện đang phải chịu một lực áp kinh người, tưởng chừng như có một lực nặng áp lên lòng ngực làm người ta á thở.
May mắn thay, kể từ lúc thánh thượng giá lâm, tế tư trong thần điện đã lui xuống hết.
Trong chính điện rộng lớn chỉ còn sót lại hai vị là đương kim hoàng đế Nam Cung Thác Nguyệt và Thần quan đại nhân An thân vương Nam Cung Nguyên An, và những bức tượng thần vô tri vô giác.
Nhìn người trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt liền nhớ đến mục đích chuyến đi lần này. Nhớ đến mấy buổi thiết triều gần đây, tấu chương mà Khang thân vương, quan bộ lễ, quan bộ ngoại giao dâng lên đều do sự xúi giục của người này.
An thân vương, đường thúc của hắn, cũng là đại thần quan của thần điện. Người trưởng quản các buổi lễ tế ở điện thần, tuy không có thực quyền nhưng lại rất có tiếng nói trong hoàng gia.
“Các quan trong triều lẫn tứ hoàng thúc đột nhiên nhắc đến tiểu tử kia đều là do hoàng thúc gây nên, đúng không”. Nam Cung Thác Nguyệt không vòng vo vào hỏi ngay vấn đề.
Nếu có thể cả đời này hắn chẳng muốn thấy chẳng muốn nghe chẳng muốn gặp hài tử mà bọn họ nói kia. Nhắc đến hài tử đó, hắn liền nhớ đến khoảng tối nhục nhã không muốn nhớ nhất.
Hắn cho người điều tra thì giật mình phát hiện, những kẻ quan viên đó ai ai cũng từng tiếp xúc với người của Thần điện, kể cả tứ hoàng thúc. Vì hài tử xa lạ đó mà vị hoàng thúc đáng kính này lại phản bội hắn, dùng uy quyền Thần quan, lợi dụng cuộc chiến Miêu quốc buột hắn cấp nó làm lễ trưởng thành xuất cung.
“Hoàng thượng nói quá, thần chỉ làm chuyện mình nên làm.” An thân vương không chút sợ hãi chi nhàn nhạt nói. “Là thần quan của thần điện, việc ưu tiên hàng đầu của thần là bảo vệ hoàng tộc, bảo vệ con dân của Chu Tước thần. Thần không thể vì tư dục của người mà huỷ đi cơ ngơi hai ngàn năm của Đại Yên ta”.
“Thế nên hoàng thúc mới bức trẫm, cho hài tử ấy một cái lễ trưởng thành xuất cung, để hài tử đó danh chánh ngôn thuận tồn tại ở Đại Yên.”
Ông rõ ràng biết hắn bằng mọi giá phải biến Miêu quốc thành phụ quốc. Thế nên mới kéo dài cuộc trao đổi, mà lần này nếu không ra quyết định cuối. Miêu quốc thật sự sẽ bị Tương Kinh giành trước.
“Hoàng thượng, có lẻ người đã quên thế nhưng thần luôn nhớ.Trước khi tiên hoàng đi ngài đã nắm tay thần và ngài những nói gì? Thần chỉ đang tuân theo ý chỉ của tiên hoàng”.
Nếu không phải có người nhắc ông về cuộc chiến này có thể đưa hài tử đó xuất cung. Đồng thời để y về lại vị trí của mình, thì ông cũng chỉ có cách dùng cái chết của thần quan đả động ngự sử can gián thánh thượng.
“Hay cho câu tuân theo ý chỉ, hoàng thúc đừng quên phụ hoàng khi đó bệnh nặng nguy kịch, ý chí hồ đồ, lời nói đó sao có thể nghe”.
“Có lẻ người nói đúng, thế nhưng mật chỉ tiên hoàng để lại cùng với thánh chỉ đăng cơ của hoàng thượng là cùng lúc. Người có thể nói lúc đó tiên hoàng cũng hồ đồ sao?”
An thân vương kích động nói lên những lời chưa kịp suy nghĩ. Thế nhưng ông đã không thể chịu nổi cái cách đối xử của Nam Cung Thác Nguyệt với hài tử vô tội kia.
Mỗi lần ông nhắc đến hài tử đó, thì đứa cháu trai này cứ lãng tránh, còn không thì kiếm cớ để ông làm việc khác, khiến chuyện của hài tử ấy kéo dài kéo đến mười lăm năm vẫn chưa xong.
“Mười lăm năm, chuyện gì đã qua thì cứ cho nó trôi đi, cớ gì lại trách cứ một hài tử vô tội.”
An thân vương thấy mình nói hoài mà Nam Cung Thác Nguyệt cứ im lặng.
Ông sốt ruột đành ngầng đầu lên nhìn, chỉ thấy Nam Cung Thác Nguyệt chăm chăm nhìn tượng thờ của Thánh tổ hoàng đế được đặt bên trái thần Chu Tước, một ý nghĩ đột nhiên xoẹt qua đầu An thân vương.
An thân vương không ngần ngại mà hỏi ngay.
“Hoàng thượng có phải vẫn chưa bỏ cuộc?"
Nam Cung Thác Nguyệt nhìn ông đầy nghi hoặc lại nghe ông nói tiếp mà sắc mặt khẽ biến.
"Người vẫn đang tìm tung tích của thái tử Cảnh?”
Quả nhiên vừa dứt lời Triệu Thiếu đế đã nhìn sang, ánh mắt âm trầm khó đoán nhưng ông vẫn có thể hiểu.
Qua một hồi lâu Nam Cung Thác Nguyệt mới cất giọng nói.
“Hoàng thúc luôn miệng nói tốt cho tiểu tử đó, chẳng lẻ nhận được đồ tốt gì từ nó.”
“Hoàng thượng nói đùa, đại hoàng tử từ nhỏ ở lãnh cung, nào có lộc gì mà thần có thể lấy để nói tốt cơ chứ.
Cái thần muốn chỉ là làm theo ý chỉ của tiên hoàng, thần không muốn hoàng huynh dưới suối vàng không thể nhắm mắt.”
Vị hoàng huynh đó của ông đã hy sinh hạnh phúc của mình vì hoàng thất, vì con dân phương Nam. Ông nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của hoàng huynh, để hài tử ấy về với vị trí của mình.
“Hoàng thúc thật trung tâm.” Nam Cung Thác Nguyệt cười như không cười nhìn ông.
“Hoàng thượng, mong ngài hạ chỉ, bang danh để hài tử ấy nhập ngọc điệp.” Không để ý đế thái độ của Triệu Thiệu đế, An thân vương dâng lên một quyển sổ cầu phê duyệt.
“Sau đó để nó trở thành thái tử, danh chính ngôn thuận trở thành trữ quân, xưng đế trở thành người trên vạn người, biến trẫm thành Thái thượng hoàng nhiếp chính, để nữ nhân kia dưới suối vàng cười chê trẫm.”
Nam Cung Thác Nguyệt kích động quát to, cả chính điện rộng lớn không ngừng vang vọng lại âm thanh tức giận của hắn.
“Đừng hòng!”
Dù nữ nhân kia đã chết, hắn vẫn sẽ không quên những chuyện ả đã gây ra với hắn. Hắn sẽ không quên, vĩnh viễn không quên, ả là nổi nhục lớn nhất đời hắn.
“Hoàng thượng, cho dù người không muốn thừa nhận cũng không được. Đây là tổ chế, là tổ tiên quy định, không thể trái. Đại hoàng tử thân là trưởng tử mang huyết mạch chính thống, là hoàng trữ tiếp theo của Đại Yên. Thần mong người nghĩ cho hoàng tộc ta nghĩ cho phương Nam ta, cũng như chính ngài”.
Nói rồi ông quỳ xuống dập đầu ba cái đầy thành khẩn.
“Nhưng thần quan đại nhân cũng đừng quên, đứng đầu tổ chế là gì?” Không còn là thúc chất giờ đã thành hoàng đế và thần tử, Nam Cung Thác Nguyệt đang nổi bão mỗi khi nhắc đến việc này.
“Chỉ có chi trưởng mới được ngồi lên đế vị, cái giá phụ hoàng phải trả khi ngồi xưng đế là gì? Dù con cháu trẫm có tại vị thì sao? Tất cả chỉ là hậu duệ của chi thứ.
Đại Yên sớm hay muộn cũng diệt vong. Mật thất dưới thần điện không phải đã nói rõ rồi sao? Một khi chi thứ xưng đế, diệt vong tại ba trăm năm. Nếu không tìm được con cháu của thái tử Cảnh, vậy thì cứ để nó chấm dứt trong tay trẫm đi.”
Nam Cung Thác Nguyệt chưa hề quên, ba ngày sau khi đăng cơ ngài theo lệ vào thần điện tẩy trần chay giới. Ngài đã kinh hoàng thế nào khi thấy những dòng chữ kia.
Bên dưới thần điện là một cái hồ xanh dùng để tẩy trần. Xung quanh hồ toàn chữ là chữ. Có những chữ cổ xưa, cũng có những chữ hiện đang dùng. Từng chữ khắc trên đó cùng những lời giải thích của thần quan, hoàn toàn đánh nát kiêu hãnh của hắn.
‘Đế vị, chỉ có dòng trưởng được toạ, khí áp của thần chỉ có chi trưởng có thể chịu.’
Một khi người xưng đế là thứ tử, tuổi thọ của cả dân chúng phương Nam sẽ giảm xuống từ từ cho đến khi người cuối cùng của hoàng thất tử vong, và người gánh chịu đầu tiên chính là đế vương.
‘Trưởng nữ xuất thế, tất có dị biến, định phải cẩn trọng.’
Nhưng có lẻ vì sợ câu này khiến đế vương âm thầm hạ thủ với trưởng nữ. Nên sau câu đó đã có một vị tổ tiên khắc thêm một câu cực rõ ràng hơn.
Khi xem đến đây Nam Cung Thác Nguyệt đã nghĩ như vậy.
‘Trưởng nữ xuất thế, không thể diệt, lần nữa thông hôn, giữ lại chi trưởng.'
Chi trưởng là nữ, đã sinh thì không thể sát, nuôi lớn, thành thân với người được chọn, lần nữa sinh ra nam hài đưa lên đăng cơ vi đế.
Còn có rất nhiều rất nhiều lời căn dặn, nhưng Nam Cung Thác Nguyệt đã muốn nhớ không nổi, chỉ có ba điều đó là ăn sâu vào máu hắn cũng như tất cả các đời đế vương. Điều này khiến hắn biết được nguyên nhân Dụ đế tử vong, khiến hắn biết thứ mình không thể kiểm soát dù có hắn có là đế vương.
Tất cả chỉ vì hắn thuộc chi thứ. Trước khi đăng cơ phụ hoàng hắn là nhị hoàng tử, người kế vị chính thống là Thái tử Cảnh, đại hoàng huynh của ngài.
“Hoàng thượng, di ngôn cuối cùng của tiên hoàng ‘Để trưởng tôn làm thái tử, cho y đăng cơ, Nguyệt nhi thành nhiếp chính thái thượng hoàng’, người thật sự muốn làm trái sao?”
“Hoàng thượng, thuận theo tự nhiên. Quốc sư trước khi đi đã nói vậy, người hà tất cưỡng cầu. Đã bao năm rồi, từ lúc tiên hoàng đăng cơ đến khi mất đều vẫn tìm y, nhưng tất cả chỉ là công dã tràng. Người hà tất phí công”.
“...”
"Hoàng thượng, tất cả đều là ý trời, người hà tất chống đối... "
"Được."
An thân vương đang muốn nói thêm điều gì đó, thì bất ngờ bị tiếng nó kia làm giật mình.
Ông ngước nhìn lên đã thấy Triệu Thiệu đế đứng trên bệ cao lạnh lùng nhìn ông nói.
“Nếu hoàng thúc đã có ý tốt vậy thì...” Ngừng giây lát mĩm cười tà tà Nam Cung Thác Nguyệt mới tiếp lời.
“Thần quan An thân vương nghe chỉ.”
“Có thần.” Ông quỳ xuống, cung kính nhận lệnh.
“Thân là thần quan phải hội đủ các buổi lễ. Nay đại hoàng tử đã trưởng thành cần tế thiên xuất cung lịch lãm. Trẫm lệnh thần quan làm chứng nhân buổi lễ. Toàn quá trình một mình chịu trách nhiệm.”
An thân vương quỳ xuống tạ chỉ, lát sau lại đứng lên dâng cao chiết tử cùng bút sa hồng, cung kính thưa.
“Mong hoàng thượng hạ bút, bang danh để đại hoàng tử nhập ngọc điệp tiến vào gia phả hoàng gia.”
Tiên hoàng khi còn tại thế đã từng bang tên cho đại hoàng tử, chỉ là khi đó hoàng thượng không chấp nhận, không chịu hạ bút vô pháp khắc tự.
Cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
“Tốt!”
Dứt lời Nam Cung Thác Nguyệt liền tung bút lên chiết tử, không lâu liền quẳng bút đi, hừ lạnh một cái rồi phất áo rời khỏi chính điện.
Một hài tử vô dụng ở biên quan, có trở về lành lặn không là cả một vấn đề.
Nam Cung Thác Nguyệt vừa khuất dạng. An thân vương liền nâng niu quyển chiết tử trong tay. Khi ông mở ra nhìn thì lại ngỡ ngàng khi thấy cái tên được viết trong đó.
Hoàng thượng ngài đây đang làm gì? Đây nào phải tên tiên hoàng ban.
Này, về sau như thế công bố thiên hạ nha!
...
Đêm tối lần nữa Thiên Diệc môn lại sáng đèn. Thánh thượng đang giá lâm nơi đây. Mỗi đêm như vậy hậu cung lại lần nữa không yên tĩnh, ai nấy đều nguyền rủa Vũ quân, độc sủng thánh thượng hơn mấy tháng, tiêu nổi sao, đồ hồ ly tinh, đúng là yêu tinh mà.
Vốn chỉ là những câu chửi rủa bân quơ của những kẻ ăn không được thì nói chua.
Nhưng nào biết trong đó có vài phần là đúng à.
Đúng ở chỗ, tổ tiên Thần tộc là yêu hồ, đến đời Mộ Dung Thế Dương tuy có loãng đi nhưng vẫn có vài phần đặc tính của hồ yêu. Còn sai ở chỗ, đêm nay cả hai không làm gì cả, chỉ thuần tuý là bồi tẩm mà thôi, dù sao lời thái y Nam Cung Thác Nguyệt còn chưa có quên.
“Ái khanh biết hiền tần sao?”
Mộ Dung Thế Dương đang dựa vào lồng ngực Nam Cung Thác Nguyệt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lại câu hỏi của hắn đánh tỉnh.