Mộ Dung Thế Dương vội rời giường tôn kính hữu lễ gọi người trước mặt.
“Ừm.”
Người nọ lạnh lùng gật đầu, đôi mắt lại chưa một giây rời khỏi bụng y. Ánh mắt người nọ đầy hy vọng lại đầy mong chờ.
“Ta đã chờ mười lăm năm, thêm mười năm nữa có đáng kể gì. Chỉ mong y có thể trụ được đến ngày đó…”
Người nọ như đang nói với hai vị ngoại công y, cũng như đang tự nói với chính mình.
Không chờ Mộ Dung Thế Dương hỏi. Nhật Lang đã lên tiếng giải thích.
“Dương nhi, đệ đệ ngoại công chưa chết. Y chỉ đang ngủ mà thôi.”
…
Cùng lúc đó, thần điện thành Vịnh Ung đang nghênh đón một người vốn lẽ không nên có mặt nơi đây.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một vệt sáng xuất hiện ngay trong truyền tống trận.
Đại tế tư lẫn tế tư vừa nhìn thấy thân ảnh hoàng bào xuất hiện, lập tức đồng loạt quỳ xuống cung nghênh thánh giá.
"Miễn." Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng phất tay ra hiệu.
Năm nào cũng vậy, Nam Cung Thác Nguyệt đều sẽ tự thân xuất mã thông qua truyền tống trận ly cung vài ngày để tìm người.
Năm nay cũng thế, Nam Cung Thác Nguyệt vừa nhận được tin người hắn muốn tìm hóa ra là kẻ vang danh thiên hạ đang tạm trú trên Vịnh Ung thành này.
Thế là hắn không chần chừ đích thân đến ngay.
"Không có lầm?"
"Hồi hoàng thượng, không lầm, dung mạo người này và Cảnh thái tử giống y như tạc, xét theo tuổi hẳn là nhi tử của ngài ấy." Đại tế tư đứng ở một bên cung kính đáp.
Người trong thần điện vô sự cấm rời khỏi thần điện. Nếu không phải lần đó đại tế tư ông có việc rời thần điện thì cũng sẽ không đụng phải người nọ đang chẩn bệnh cho thành chủ Vịnh Ung.
Vốn đã chỉ thoáng gặp qua, ông cũng không lưu ý.
Nhưng ngay sau hôm đó lại là ngày kỵ của tiên hoàng.
Đại tế tư ngồi ngẩn ngơ, nhớ lại thưở thiếu thời.
Bất ngờ một hình ảnh chợt lóe qua não ông. Ông nhớ lại hình ảnh vị thái tử anh minh thân võ kia. Vị Cảnh thái tử thiên đố anh tài kia, anh niên mất sớm.
Đột nhiên hình ảnh ấy dung mạo của vị thần y nọ đan xen nhau.
Hai hình ảnh đan xen nhau xuất hiện. Hai người lại chỉ với một dung mạo không mấy khác biệt khiến đại não đại tế tư hơi ngưng đọng.
Dù Dụ đế đăng cơ, vẫn chưa từng ngưng việc tìm kiếm Cảnh thái tử.
Đến khi hoàng thượng tại vị, việc tìm kiếm ấy vẫn chưa từng có lệnh hủy.
Đại tế tư lật đật chạy đi nhìn lại chân dung của Cảnh thái tử cất trong trắc điện kia.
Ông kinh hoàng nhận ra, dung mạo của vị đại phu giang hồ kia và người trong tranh thật sự giống nhau.
Để chắc chắn, đại tế tư còn tìm cớ đi thành phủ gặp người nọ, sau mới truyền tin về kinh. Huyết mạch hoàng gia không được phép lưu lạc bên ngoài.
"Tốt, nếu thật là huyết mạch hoàng bá phụ, trẫm tất trọng thưởng đại tế tư." Trong giọng nói, Nam Cung Thác Nguyệt không nén khỏi vui mừng.
Này cũng khó trách, Nam Cung Thác Nguyệt chờ đợi suốt mười lăm năm tưởng chùng như đã bỏ cuộc.
Cách hơn ba năm lại được một tin chắc chắn như thế hỏi thử không vui sao được?
...
Mộ Dung Thế Dương một mình ngồi trên tửu lầu ngó dòng người đang tấp nập chạy trốn cơn mưa bất ngờ ập đến.
Tuy mắt y nhìn xuống dưới nhưng tâm tưởng lại ở trên mây.
Y nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua.
Thì ra Dụ đế chưa chết. Y chỉ vì lời nguyền mà chìm vào giấc ngủ.
Mấy năm nay đều là nhờ có huyết tâm của mẫu thân y mà dưỡng thân đến hiện tại.
Nhưng loại huyết đó không đủ để giải trừ lời nguyền, chỉ huyết tâm của hoàng đế chính thống, mới là giải dược chân chính. Nếu không Dụ đế cứ vậy mà ngủ cho đến khi thọ tận.
Người nọ là theo lời hướng dẫn của Dụ đế trước khi say giấc lần mò đến đây.
Hỏi vì sao Dụ đế biết?
Tất nhiên trừ mẫu thân y Mộ Dung Nhược Vy ra còn ai khác nữa.
Mọi chuyện như có một bàn tay vô hình sắp đặt, còn mẫu thân y là người dẫn lối.
Tay Mộ Dung Thế Dương bất giác sờ lên bụng, không thể bỏ, được sao?
Bỏ, y không chắc mình có tiếp nhận được nam nhân khác hay không, nói chi đến lần nữa hoài thai. Mà chờ khi hài tử đăng ngôi tuổi thọ của Dụ đế lúc đó có còn hay không lại là chuyện khác.
Ngoại công tâm mang áy náy. Người không nói nhưng hẳn cũng muốn y giữ hài tử này.
Đau, thật đau đầu mà.
Ông trời vì sao ông trêu ta?
Cho ta hạnh phúc này nhưng lại mang đến đau khổ khác cho ta.
Đột nhiên Mộ Dung Thế Dương chợt cảm giác có một tầm mắt quái lạ chăm chăm nhìn vào mình.
Y chậm rãi hướng mắt nhìn sang, hai mắt y trợn ngược, theo phản xạ bật người khỏi ghế.
Bốn mắt chạm nhau.
Y có thể cảm thấy sự kinh hỷ từ đôi mắt ấy khi nhìn thấy y, không để người nọ phản ứng Mộ Dung Thế Dương lật đật xoay người, trốn.
Đúng, chính là trốn.
Mộ Dung Thế Dương theo lối sau của tửu lâu chạy ra ngoài.
Y hoàn toàn không hay hành động bất ngờ của y đập vào mắt hai vị ngoại công cùng vị thân thích vừa gặp kia.
Họ đang trên đường đến gặp y. Khi họ muốn gọi u thì chợt thấy sau lưng y có những thân ảnh khác đang đuổi theo.
Thị vệ hai bên bất chấp mưa to gió lớn lao vào đánh nhau. Người qua đường sợ liên lụy cũng nhanh chóng lẫn trốn.
Trên lãnh thổ họ lại dám ức hiếp ngoại tôn họ, thật ăn gan hùm mà.
Khi Mộ Dung Tử Hàn và Nhật Lang muốn xông lên trợ giúp thì bất ngờ bị người sau lưng ngăn lại.
“Đệ làm gì?” Nhật Lang cau mày hỏi.
“Huynh không nên xông ra.”
“Tại sao?”
“Người mặc áo bào màu tím đó là nhi tử của đệ ấy, Triệu Thiệu đế. Ngài sẽ nhận ra huynh.”
Hoàng gia có lưu họa của các đời tông thất đã quá thế.
Tất nhiên tiền thái tử Cảnh cũng không ngoại lệ. Huống chi dung mạo người này chẳng khác xưa là bao, tựa như thời gian đã lãng quên ông.
“Triệu Thiệu đế!?” Hai giọng nói đầy kinh ngạc cất lên.
Người nọ sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẻ hắn biết được gì?
Cả ba cùng nhóm cận vệ mình lần nữa đưa mắt nhìn vào trận chiến. Nhưng hình ảnh trước mắt họ khiến tim hai vị ngoại công không thể bình tĩnh được.
Họ thấy gì?
Họ thấy tử y nam tử cuồng bạo ôm hôn ngoại tôn họ.
Trong chớp nhoáng, Mộ Dung Thế Dương bị tách ra khỏi cận vệ y.
Y rơi vào vòng tay Nam Cung Thác Nguyệt, bị Nam Cung Thác Nguyệt ôm chặt vào lòng.
Dưới sự yểm hộ ảnh vệ Nam Cung Thác Nguyệt rất nhanh rời khỏi đó.
“Tấn Vinh, đệ nói … người nọ là Triệu Thiệu đế, là Nam Cung Thác Nguyệt…”
“Ngươi không nhận lầm chứ, kẻ đó sao có thể…?”
“Ta sẽ không nhận sai người.” Người nọ chắc như đinh đóng cột nói, “Hàng ngày ta đều diện thánh sao có thể nhận sai, huống chi … huống chi gương mặt Thiệu đế còn có bảy phần giống Cẩn.”
Nói đến đây giọng người nọ toát vẻ đau thương.
Nam Cung Thác Nguyệt hôn Dương nhi?
Vậy, hài tử trong bụng Dương nhi, chẳng lẻ là… của hắn sao?
Chợt một câu trong thư của Mộ Dung Nhược Vy thoáng hiện qua đầu họ, khiến họ rùng mình không thôi.
‘Phụ thân, đa xin tôn trọng quyết định của Dương nhi. Dù cho người Dương nhi chọn không thuận mắt hai vị, thì đó cũng là người duy nhất mang lại hạnh phúc cho nó.’
Nhưng Nhược Vy, Dương nhi và hắn là… là thân sinh phụ tử à!