Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 33



Em không thể nghĩ là tôi thật sự quan tâm tới em sao?

Người đàn ông cười hì hì, “Sao không thể là tôi? Vậy em hy vọng là ai?”

Tạ Kiều khẽ cắn môi, trong lòng không khỏi hận hắn vì đã quấy rầy khoảnh khắc hoài niệm lãng mạn của cô. Cô không để ý đến nữa mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi vất vả lắm mới có được giây phút yên tĩnh, thế mà lại bị hắn phá hỏng. Cô bưng cà phê lên uống một ngụm to, nhưng không ngờ cà phê lại nóng như vậy, nhổ không thể nhổ, nuốt không thể nuốt. Mặt cô đỏ bừng lên, Phan Đông Minh thấy thế thì vội vàng lấy khăn tay ra, “Nhổ ra, nhanh, đừng để bị bỏng đấy.”

Cô không cần đến khăn tay của hắn, khẽ xuýt xoa một tiếng rồi nuốt xuống. Ngụm cà phê kia đúng như một luồng lửa nóng rực chảy qua ngực cô, lan đỏ ra cả ánh mắt. Phan Đông Minh “chậc chậc” hai tiếng, cất khăn tay về rồi chỉ vào cô, “Em đó, cứ cứng đầu như vậy, không phải chỉ là tự làm khổ mình sao.”

“Anh tới đây làm gì?”

“Sợ em không chịu nổi kích thích, ngộ nhỡ nhảy hồ, tôi đến đây để phòng mà cứu em.”

Về căn bản, Tạ Kiều không hề mong đợi gì vào việc người đàn ông này ăn nói dễ nghe, cô miễn cưỡng cười, “Tôi biết tại sao anh đến đây rồi, anh đến là để cười nhạo tôi, có phải không? Nhìn tôi khổ sở anh sẽ vui vẻ, có phải không?”

Phan Đông Minh nghe thấy cô nói vậy thì cười xùy một tiếng, “Kiều Kiều, xem em nói kìa, tôi mất bao nhiêu thời gian đi theo em, chân cũng phồng rộp lên, mà chỉ đến để cười nhạo em? Em không thể nghĩ là tôi thật sự quan tâm tới em sao?”

Tạ Kiều chưa từng nói chuyện như vậy với hắn, trước kia chỉ ậm ừ như bị mất lưỡi, xem ra là thật sự bị kích động, hắn vẫn mím miệng cười, dùng chiếc thìa nhỏ từ từ khuấy cà phê.

Tạ Kiều lại nhăn mặt nhíu mày hỏi: “Anh cười cái gì?”

Cô bé này thật ngốc, hắn cười càng vui vẻ hơn, chiếc má lúm đồng tiền hằn càng sâu, “Tôi muốn cười có được không?”

Nếu hắn đã đi theo cô suốt quãng đường, vậy thì lúc cô ngồi bên đường khóc nức nở chắc chắn cũng bị hắn nhìn thấy, nhìn hắn cười thật là phiền phức, “Vì sao anh muốn cười? Rất buồn cười sao?”

“Đương nhiên muốn cười rồi, chẳng lẽ phải ngồi khóc trên đường giống em mới được sao? Như vậy thì mệt lắm.”

Quả nhiên.

Phan Đông Minh giơ tay gọi người bán hàng. Cô gái tóc vàng chạy lại nhanh như gió, đỏ mặt nở nụ cười ngọt ngào, “Thưa anh, còn cần gì nữa không ạ?”

Hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, cam tâm cùng Tạ Kiều diễn một trò. Hắn nhìn cô gái kia, nở nụ cười hút hồn, hắn chỉ tay vào Tạ Kiều và nói với cô gái: “Cô gái này đang giận tôi, cô có biện pháp gì để cô ấy cười một cái không?”

Tạ Kiều không dám tin, ngẩng đầu lên. Ý cười trong mắt Phan Đông Minh đầy vẻ bỡn cợt. Trong nháy mắt, cô gái kia đã nói to: “Bình thường con gái đều thích hoa, anh tặng hoa cho cô ấy, đảm bảo cô ấy sẽ rất vui.”

“Thật sao? Vậy cô bảo tôi nên tặng hoa gì đây?”

“Quan hệ của hai người là gì, nếu là tình nhân thì tặng hoa hồng, nếu là bạn bè thì tặng hoa bách hợp.”

“Tôi chọn hoa hồng.”

“Vậy hai người là người yêu sao?”

“Ha ha, trước tiên cô nói xem, tôi phải tặng bao nhiêu bông?”

“Ừm…anh muốn thổ lộ với cô ấy sao?”

Phan Đông Minh nhìn Tạ Kiều đang thấp thỏm không yên thì lại càng khoái trí, hắn gật đầu nói với cô gái: “Haiz, sao cô vừa xinh đẹp lại vừa thông minh vậy chứ.”

Được một người đàn ông đẹp trai khen, mặt cô gái càng đỏ hơn, “Vậy thì tặng ba bông.”

Hắn cố ý chớp mắt mấy cái, cố ý hỏi: “Ba bông có phải là quá ít không? Liệu cô ấy có vui không?”

“Không ít đâu, ba bông thể hiện rằng “anh yêu em”, như vậy không phải là càng lãng mạn sao? Con gái thường không thích các anh chàng thổ lộ trực tiếp đó nhé.”

“Vậy chín mươi chín bông có lãng mạn hơn không?”

“Cái gì?” Cô gái giật mình mở to hai mắt, lại vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn Tạ Kiều, cuối cùng chỉ có thể thở dài, ai bảo người ta xinh đẹp vậy chứ, tựa như thiên nga; nhìn lại mình còn đang đeo tạp giề nực cười, quả thực chỉ là con vịt xấu xí. Cô cố nuốt nước miếng, gắng sức nói: “Đương nhiên.”

Vị khách khôi ngô lấy ví tiền ra, rút một xấp tiền mặt, cũng không buồn đếm mà đưa luôn cho cô: “Tôi không quen chỗ này, cô có thể giúp tôi không?”

“Có thể chứ, nhưng mà không cần nhiều như vậy.”

“Còn lại tôi mời cô uống cà phê.”

Cô gái trẻ chạy nhanh đi, Tạ Kiều không thể nhịn được nữa bèn hỏi: “…Anh có thể bình thường được không hả?”

Phan Đông Minh ra vẻ vô tội mà nói: “Sao tôi lại không bình thường, chẳng lẽ đàn ông tặng hoa cho em đều là kẻ không bình thường sao?”

Tạ Kiều đứng dậy muốn bỏ đi. Bởi vì quán khá nhỏ nên mọi người đều nghe được đoạn đối thoại của họ, mọi ánh mắt tò mò hứng thú đều dồn về họ. Phan Đông Minh đứng lên nhanh hơn cô, ngăn cô lại và nói: “Đừng vội, hoa còn chưa mua về đâu mà, em đợi thêm lát nữa đi nhé.”

Hắn kéo mạnh cánh tay cô, cô đành phải ngồi xuống, bưng cà phê lên chậm rãi uống, ánh mắt lại hướng ra phía ngoài cửa sổ. Cô gái trẻ nhanh chóng mua được hoa về, vóc dáng cô khá nhỏ, bó hoa ôm trong lòng lại cực lớn nên mặt cô bị che gần hết, thoạt nhìn đúng như cả bình hoa to đang tiến lại đây. Không ít khách trong quán đã nở nụ cười tươi rói khiến Tạ Kiều càng xấu hổ hơn. Phan Đông Minh đứng lên nhận lấy bó hoa lớn, nói cám ơn với cô gái trẻ, sau đó đưa hoa cho Tạ Kiều.

Tạ Kiều không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của Phan Đông Minh. Cô gái kia sốt ruột thay cô, nhanh nhảu nói: “Cô à, cô xem, anh ấy đã dành cho cô bao nhiêu lãng mạn kìa, cô mau nhận đi.”

Phan Đông Minh nhíu mày với cô, cô đành nhận lấy bó hoa hồng nặng trịch rồi nói: “Giờ có thể đi được chưa?”

Hắn nói: “Đương nhiên, đây cũng không phải khách sạn để cho em ở lại.”

Tạ Kiều nói với cô gái trẻ: “Tính tiền đi.”

Cô gái cười tủm tỉm, “Thấy anh đây tốt với cô như vậy, hai tách cà phê này tôi mời, hai người đi thong thả.”

Phan Đông Minh nở nụ cười, “Aiz, thế sao được.”

Cô gái trẻ đi mua hoa về còn thừa không ít tiền, hai tách cà phê thấm vào đâu, đây đúng là lông dê vẫn trên người dê mà, cô hào phóng cười nói: “Được chứ, tôi mời, hoan nghênh lần sau lại đến.”

“Vậy cám ơn cô.”

Tạ Kiều đi ra ngoài, Phan Đông Minh đã đuổi kịp theo ngay sau. Ven đường có không ít những xe ba bánh người kéo, hắn dắt Tạ Kiều đến đó rồi nói: “Đi lâu như vậy rồi mà em vẫn không mệt à, hay là chúng ta ngồi lên đây đi, cũng phải đến hơn hai mươi năm rồi tôi không ngồi xe này đi ngắm cảnh.”

Tạ Kiều sửng sốt giật mình, lại bị hắn kéo lên một chiếc xe ba bánh. Người phu xe hỏi: “Tiên sinh và phu nhân muốn đi đâu?”

Phan Đông Minh nhìn Tạ Kiều cười với vẻ mờ ám, Tạ Kiều ngoảnh mặt sang một bên, hắn liền nói với phu xe: “Đến bên bờ hồ đi, cũng lâu rồi không ra đó chơi, trước đây vẫn hay chơi đùa ở đó, từ sau thuở thiếu niên đã không đến, giờ quay lại tìm tuổi thơ ấu.”

“Đi ngay đây, hai người ngồi chắc nhé.”

Người phu xe chầm chậm kéo chiếc xe ba bánh đi. Phan Đông Minh ôm lấy Tạ Kiều, cô né tránh, hắn liền thấp giọng nói: “Còn giận sao? Nhìn em xem, đúng là cô bé ngốc, nhìn này, mí mắt này bị em khóc làm cho sưng lên như hai quả hạnh đào vậy. Tôi xin lỗi em, được chưa?”

Nói xong hắn xoay mặt Tạ Kiều lại rồi hôn cô. Miệng cả hai vẫn còn vết xước, bị hắn hôn như vậy nên cô hơi đau, cô cố đẩy hắn ra, dùng mu bàn tay lau miệng. Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn mê hồn của Tạ Kiều, trong lòng Phan Đông Minh càng vui mừng, không quan tâm đến sự giãy giụa của cô mà ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, cứ ôm như vậy một lát thôi, được không?”

Bên bờ hồ rủ đầy cành liễu, như mái tóc dài của một cô gái bị gió thổi qua thổi lại. Phan Đông Minh tùy tay bẻ vài cành, bện lại thành một chiếc vòng rồi đội lên đầu Tạ Kiều, ha hả cười, “Vòng hoa này mà đeo vào cổ em, thì em sẽ trở thành mỹ nữ Hawaii, chỉ thiếu mỗi cái váy cỏ.”

Tạ Kiều không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không quan tâm. Nhìn mặt hồ được ánh đèn hai bên bờ chiếu xuống, hắn liền chỉ xuống và nói: “Trước đây ngày nào cũng chơi đùa với hội Dương Quần ở đây. Mùa đông lại càng thích, mặt hồ vừa đóng băng là đã trộm giày trượt băng trong nhà ra đây trượt, Giang Đào còn bị ngã gãy đùi nữa. Tôi rất thích đắp cầu tuyết, lúc đó lại không thiếu người để chơi đánh nhau, tôi với Giang Đào và Âu Dương còn dùng cầu tuyết, gậy gộc ra vẻ làm tham mưu mà gây gổ với một thằng nhóc. Ai ngờ đâu thằng nhóc đó sợ quá, chẳng những tè dầm ra quần mà còn phát sốt, mấy ngày không thấy đâu, hóa ra bị bong gân. Người nhà nó mách với mấy người lớn trong nhà tôi, nếu không có ông nội tôi bênh để khỏi phải đi bộ đội thì đã phải vào cái chốn không dành cho người ấy rồi, dựa theo tính tình tôi thì thế chả khác gì tra tấn cho đến chết, sau này lại bị ép ra nước ngoài du học, học về khoa học tự nhiên, lúc về lại làm kinh doanh, đúng là chẳng dùng được cái mẹ gì.”

Phan Đông Minh nâng Tạ Kiều lên, “Còn em? Trước đây có nghịch ngợm hay không? Tính tình như em chắc không bị ai đánh đâu nhỉ?”

Tạ Kiều không để ý đến hắn, hắn đã nắm lấy cằm cô, nhỏ giọng uy hiếp: “Không nói chuyện với tôi phải không? Vậy được rồi, tôi nói cũng mệt, tìm việc thoải mái làm đi, hôn em là được rồi.”

Tạ Kiều vội đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng nói: “Trước đây tôi cũng vậy, có ai là chưa từng bị bố mẹ đánh chứ.”

Phan Đông Minh cười sang sảng, lại khẽ cắn lên vành tai Tạ Kiều, thấp giọng nói: “Lúc bị tôi đánh có phải là rất hận tôi, hận không thể phản lại tôi?”

Tạ Kiều vô cùng kinh hãi. Một bàn tay Phan Đông Minh đặt lên cần cổ dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần tăng thêm lực, “Cô bé ngoan, nói xem, có phải rất hận tôi không? Hôm đó trong bếp, rốt cục em lấy dao để làm gì? Có phải vì hận tôi quá nên đã nghĩ ra cách dùng dao giết tôi không?”

Hắn vẫn cười, tiếng cười trầm thấp, nó khiến tay chân Tạ Kiều lạnh như băng, sợ hãi đến mức tim đập thình thịch, cô lắp bắp nói: “Không, không có, không có, tôi chưa từng nghĩ như vậy…”

“Thật là không sao?”

“Thật sự, không có.”

“Cho dù có, cũng không sao.” Hắn buông tay ra, vẫn cười, “Sau này tôi mới hiểu, nếu em muốn tìm cái chết cũng sẽ không dùng đến dao. Có vài đêm em gặp ác mộng, hễ cứ tỉnh lại là thức rất lâu, lúc ấy tôi còn nghĩ, sao em còn chưa ra tay. Có biết tôi chờ em đến chém tôi vất vả thế nào không?”

Trên lưng Tạ Kiều đầy mồ hôi lạnh, cảm giác lạnh buốt này xông thẳng lên gáy. Vòng tay đang ôm chặt cô của Phan Đông Minh lúc này lại như một con rắn độc quấn lấy cô, dùng sức lực ghê gớm nhất thít chặt cô. Quả nhiên hắn đã nhận ra ý đồ của cô, nhưng vẫn trấn tĩnh ngủ bên cạnh cô!

“Tôi, tôi không hề…”

“Suỵt…” Phan Đông Minh đặt một ngón tay lên môi cô, nhẹ nhàng miết qua, “Cô bé ngốc, đừng nói dối với tôi, cũng đừng chơi đùa với tôi, cũng may là em không ra tay, bằng không, lúc này có lẽ em đã nằm dưới đáy hồ này, hoặc là cùng người nhà em nằm trên một ngọn núi hoang rồi. Kiều Kiều ngoan, em có chơi đùa thế nào thì vẫn là của tôi, cả đời này cũng đừng quên, hai chúng ta phải cùng nhau xuống địa ngục.”

Tạ Kiều không nói nên lời, không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho Phan Đông Minh dịu dàng nói bên tai cô, dịu dàng hôn cô, trái tim cô dường như đã rơi xuống một vết nứt cực sâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.