Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 44



“Kiều Kiều, em không biết em cười đẹp thế nào đâu, rất thu hút, tôi thích em cười.”

Động tác của Phan Đông Minh lưu manh hơn nhiều lời nói của hắn, còn chưa nói xong, thứ gì đó cưng cứng đã chạm vào bụng Tạ Kiều. Tạ Kiều vội vàng đẩy hắn ra, nhanh miệng nói: “Mấy ngày thiếu ngủ rồi, buồn ngủ muốn chết, tôi đi ngủ đây…”

Cô vừa quay người đi thì Phan Đông Minh đã ôm lấy thắt lưng cô, kề sát sau lưng cô, thấp giọng nói: “Đừng ngủ vội, hôm nay mua được một đĩa phim nước ngoài, cùng tôi xem phim thư giãn một chút, nhé?”

Bị hắn kéo xuống sofa trong phòng giải trí, cô mới biết được cái mà Phan Đông Minh gọi là phim bom tấn Mỹ lại chính là phim hoạt hình, “Kỉ băng hà 3”! Nhìn con lười với đôi mắt như hai cái bóng đèn, Tạ Kiều cố nhịn để không bật cười. Phan Đông Minh nghiêng đầu, hất cằm lên, “Muốn cười thì cười đi, có cái gì đâu chứ, tôi thích xem hoạt hình thì có sao đâu.”

Phan Đông Minh bận bịu điều chỉnh hệ thống âm thanh, màn hình TV gắn trên tường ngay lập tức truyền ra âm thanh và ánh sáng sinh động. Hắn còn làm ra vẻ như trẻ con mà hô lên: “A, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”, lại chạy nhanh lên sofa, ôm cô vào lòng. Nhưng hắn không hề để yên, một bàn tay đã như con cá trạch mà lần theo vạt áo cô chui vào trong. Tạ Kiều vội vàng đẩy hắn ra và nói: “Anh có xem hay không, không xem thì đi ngủ.”

Thế nhưng Phan Đông Minh lại trơ trẽn hôn cô “chụt” một cái, không biết xấu hổ thấp giọng nói bên tai cô: “Mặt nào của tôi cũng tốt, nhưng lại có một tật xấu, lúc xem phim thì tay với miệng cũng không nhàn rỗi được, nếu không, em động tay với tôi cũng được…”

Tạ Kiều nghe thấy vậy liền đỏ mặt, suýt chút nữa thì bật dậy. Cô còn chưa mở miệng nói thì Phan Đông Minh đã ôm lấy cô, cúi đầu vội vàng hôn cô. Bàn tay kia của hắn cũng không an phận, bắt đầu lần vào trong, một tay khác thì lật vạt áo của cô ra, vừa cúi đầu ngậm lấy vừa thì thào: “Kiều Kiều, làm tình là một chuyện rất tuyệt, hẳn là chúng ta phải hưởng thụ chứ không nên cự tuyệt. Tôi đã từng nói với em chưa, vừa thấy em là tôi đã hưng phấn rồi, như con mèo muốn được một cô gái cưng nựng vậy, không thể khắc chế được mình…Aa, Kiều Kiều, em thật đẹp…”

Lúc này Phan Đông Minh lại nguyện ý nói ra những lời êm tai thâm tình đến vậy. Nếu dưới thân hắn là một cô nàng hắn đã từng động đến thì chắc chắn đã sớm mềm lòng, nhưng đáng tiếc lại là Tạ Kiều, là cô gái mà hắn không thể hiểu được. Cô biết nếu hắn muốn, cho dù cô có cự tuyệt cũng vô dụng, cho tới bây giờ, người đàn ông này luôn làm việc theo ý mình, đâu thèm quan tâm người ta có tình nguyện hay không. Cô khẽ đánh hắn lấy lệ rồi nói: “Nếu không…không xem thì anh tắt đi.”

Phan Đông Minh nằm trên người cô rụi tới rụi lui, vội vã như tiết kiệm thời gian, hôn rồi lại khẽ liếm da cô rồi mới chịu buông ra, nhẹ giọng nói: “Thế sao được, vì lấy lòng em nên mới mua đấy. Người bán đĩa nói là nếu cùng xem với bạn gái thì chắc chắn cô ấy sẽ cảm động mà sà vào lòng mình. Ngẫm lại xem, cùng bạn gái xem phim hoạt hình, làm gì có thằng đàn ông nào chịu, nhưng mà tôi chịu. Hôm nay cố ý bỏ một cuộc hội nghị để về xem với em đấy, thế nào, cảm động không?” Nói xong hắn cười với cô, chiếc má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh chớp của màn hình TV. Hắn vừa tắm xong, vài lọn tóc mềm xòa xuống thái dương, ánh mắt đang nhìn cô hoàn toàn vô hại, lại rất phong tình. Tạ Kiều nhìn chăm chú một lúc mới hơi cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Anh thật buồn cười, còn buồn cười hơn cả nó.”

Phan Đông Minh quay đầu nhìn vào con lười trên tivi mà Tạ Kiều chỉ rồi cười rộ lên. Lúc hắn cười, từ lồng ngực truyền đến tiếng rung khẽ, cách một lớp áo ngủ động đến tay cô đang chống lên ngực hắn. Hắn nghiêng người nắm lấy bờ eo cô, một tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve bên trong áo Tạ Kiều, nhưng hắn nói: “Cái này rất buồn cười.”

Tạ Kiều không nên nhìn hắn, nhưng hắn lại chờ cô nhìn hắn, bởi vì hắn vừa nói xong đã học theo con lười, phồng mồm trợn má, bặm môi trừng mắt. Cô cố gắng kiềm chế để không cười, đáng tiếc là vẻ mặt hắn thật sự quá buồn cười, Tạ Kiều không nhịn được liền bật cười khanh khách, cười rất lớn, hơn nữa còn chảy nước mắt. Cô đưa tay lau nước mắt nhưng lại bị Phan Đông Minh tóm lấy, hắn làm ra vẻ như hung thần, giận dữ nói: “Dám cười ta, có phải nhà ngươi chán sống không?”

Tạ Kiều cắn môi thở gấp, dùng ý chí kiên cường nhất để buộc mình không nở nụ cười, nhưng cứ nhìn thấy khóe môi run run của hắn là cô lại không nhịn được. Mới đầu là cười khẽ, rồi cười lớn, cuối cùng cũng cất tiếng cười khanh khách, còn giơ tay phát một cái vào cánh tay hắn, bởi vì con lười trong tivi hét lên một tiếng: “Ôi trời ạ, thì ra cậu là đực!”

Phan Đông Minh bị cô cuốn hút, véo má cô rồi cũng bắt đầu cười. Hai người cười ngốc nghếch, lại chen chúc trên một cái sofa nhỏ. Tạ Kiều run rẩy nhổm dậy ôm bụng, Phan Đông Minh ngã xuống thảm sản, ngửa mặt cười sang sảng, vừa thở phì phò vừa nói: “Con bò Tây Tạng này là đực! Nó, nó còn đi vắt sữa, chắc cái nó bóp là anh bạn nhỏ của con bò đấy rồi…Mẹ kiếp, buồn cười quá đi mất!” (=]])

Tạ Kiều muốn đứng lên chấm dứt một màn điên rồ này, nhưng vì cười quá nhiều nên một chút sức cũng không còn. Phan Đông Minh đứng dậy khỏi tấm thảm mềm, ngả vào sofa nhìn hai mắt hoen ướt của Tạ Kiều, ánh mắt hắn dần thẫm lại. Hắn chưa từng được nhìn thấy nụ cười tươi như hoa ấy, giọng nói hắn hơi khàn khàn: “Kiều Kiều, em không biết em cười đẹp thế nào đâu, rất thu hút, tôi thích em cười.”

Hắn chậm rãi cúi xuống hôn lên má cô, tay trái đặt lên gáy cô đẩy cô về phía hắn, tìm được môi cô rồi liền hôn lên, dịu dàng, nhẹ nhàng, như đối với một bảo vật dễ vỡ vậy.

Tạ Kiều hơi sửng sốt, nhưng cô không hề tránh né, để mặc hắn đè lên người mình, mặc cho nụ hôn dần sâu của hắn và mặc cho bàn tay hắn đang vuốt ve ngực cô. Phan Đông Minh bắt đầu thở gấp, gần như đói khát mà hôn cô mãnh liệt. Sự vội vàng của hắn khiến cô hơi hốt hoảng, bởi vì đột nhiên cô phát hiện ra tim mình đập rất nhanh, không thể thở nổi mà lại khát mong một vòng tay, một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô để cô khỏi bàng hoàng, khỏi sợ hãi. Bàn tay Phan Đông Minh trượt vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Xuất phát từ bản năng, cô vội vàng tóm lấy cổ tay hắn, nhưng cô không thể buông tay hắn ra, mà tay hắn lại quá ấm áp, quá mạnh mẽ, trước sau chuyển động nhẹ nhàng khiến cô mất đi hơi sức. Cô giống như con búp bê vải bị bòn vét đến trống không, mềm nhũn trong lòng hắn.

Phan Đông Minh nhổm dậy, hắn vội vàng cởi bỏ quần cô, sau đó là của hắn. Khi thứ nóng bỏng của hắn chạm vào nơi mềm mại của cô, hắn khẽ rên lên một tiếng. Hắn lật vạt áo ngủ của mình, tìm lối vào trong cô, chậm rãi hạ người xuống, nhập làm một trong cơ thể cô.

Trời ạ, hắn mơ hồ nghĩ, vừa mềm mại vừa ấm áp, cô gái bên dưới ngọt ngào như một trái đào chín vậy, lại rất thơm, khiến hắn không thể kiềm chế mình mà đi đến nơi sâu nhất trong thân thể cô, để hưởng thụ sự mềm ngọt và cơn co rút nhanh chóng của cô. Tạ Kiều khép hờ hai mắt, gương mặt hoàn mỹ như đám mây trắng trên trời soi xuống dòng nước xuân, quả thật rất hấp dẫn thị giác hắn. Hắn không che giấu sự say mê của hắn với cô, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, gần như là nói trong tiếng rên: “Tôi đã từng nói chưa, Kiều Kiều, nhìn thấy em cười tôi cũng sẽ hưng phấn?”

Tạ Kiều cắn môi không nói lời nào, cô nói không nên lời. Thứ đó của Phan Đông Minh vừa lớn vừa vào mạnh khiến cô khó chịu, thời điểm hắn thúc vào làm cô có cảm giác như thể hắn muốn vét cạn sức cô vậy. Trước kia, khi ở trên giường hắn cực hung hãn, nhưng giờ phút này lại rất dịu dàng, dường như động tác của hắn vừa sâu vừa nông khiến cô không thể nắm bắt được rõ ràng. Cô ngẩng đầu, lại bị hắn hôn, thì ra môi hắn cũng rất mềm mại, hơi lạnh, như thể dải lụa mảnh quấn lấy đầu ngón tay. Trong lòng cô một lần nữa rối bời, do dự rất lâu, cuối cùng cô nâng cánh tay mảnh khảnh lên ôm cổ hắn.

Không biết là do động tác của cô đã kích thích hắn hay hắn thật sự vội vàng, hắn bắt đầu tăng thêm lực, tới lui điên cuồng như xe đua vậy. Đến khi không chịu nổi sự mạnh mẽ của hắn, bỗng Tạ Kiều rên lên một tiếng. Điều này làm cho Phan Đông Minh càng cuồng dại hơn, gương mặt hắn rạng ngời, hắn hôn lên môi cô rồi thở hổn hển bên tai cô, gần như phải cắn răng nói: “Kêu đi, Kiều Kiều, kêu đi, tôi muốn em kêu lên vì tôi, vì tôi mà kêu lên.”

Nghe tiếng nhịp tim dồn dập của Phan Đông Minh, cả tiếng thở gấp của hắn, Tạ Kiều nghẹn họng. Cô không rõ vì sao hắn đột nhiên trở nên thương cảm như vậy, như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, xung quanh chỉ toàn nước biển không một lối đi. Cơn sóng đột nhiên đánh dạt vào cô, dần dần ý thức của cô đã phiêu du đến một nơi xa, bên tai ngoài tiếng nhịp tim hắn còn có cả tiếng thở gấp gáp của cô. Cô mệt mỏi nằm dưới Phan Đông Minh, cảm thụ bao nhiệt tình, bao “mưa rên gió dữ” của hắn, cảm nhận mỗi cú thúc vào rõ ràng của hắn, một cảm giác căng thẳng mà vui sướng không thể tả nổi dần lan ra cả người cô, truyền đến tận sâu trong linh hồn. Bốn phía đột nhiên tối lại, giống như một cái hang sâu vậy, cô cảm thấy mình đang rơi xuống, mọi thứ có thể cảm nhận được là sức nặng, áp lực và cả khoái cảm. Thậm chí cô còn quên rằng cái hang này không có lưới bảo hộ, nó khiến cô sợ hãi rằng nên chống cự, nên bảo vệ chính mình…

Phan Đông Minh cảm giác được cơn co rút của cô, bỗng nhiên nâng một chân cô lên thắt lưng mình. Tư thế này khiến cho hắn có thể vào càng sâu hơn, cũng có thể khiến cô cảm nhận được hắn một cách rõ ràng nhất. Nhưng cơ thể hắn bắt đầu không chịu được mà căng cứng lại, bắt đầu run run. Tạ Kiều co rút quá nhanh khiến hắn không thể chịu được, hắn điên cuồng tiến vào, “Hừ” một tiếng rồi phóng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Trong TV truyền ra tiếng cười ngây ngô, có con nói: “Ha ha ha…thỉnh thoảng nước tiểu của tớ ở trên giường tớ…”

Một con khác nói: “Ha ha ha…Thỉnh thoảng nước tiểu của tớ ở trên giường cậu…”

Phan Đông Minh ngẩng đầu lên từ cổ cô, lọn tóc ướt nhẹp dính trên trán, nghe được đoạn hội thoại trong tivi hắn liền bật cười. Nhưng Tạ Kiều lại xụt xùi chảy nước mắt, dù mở mắt nhưng ánh nhìn lại không có tiêu điểm, mờ mịt, lạnh lẽo. Ý nghĩ cô dần rõ ràng trở lại, giờ phút này, ý cười trên mặt Phan Đông Minh như một mũi đục, còn cô là một con ốc sên đã vỡ vỏ, lộ ra thân thể mềm yếu. Cô biết, đường lui của cô chỉ còn là chết đi mà không còn tôn nghiêm hoặc không còn tự trọng làm một cái xác tiếp tục dựa dẫm.

Đối mặt với vẻ bi ai của Tạ Kiều, Phan Đông Minh cũng không mấy bận tâm. Hắn cúi đầu hôn cô rồi sau đó ôm chặt lấy cô, không giấu được vẻ đắc ý. Hắn nhớ lại lúc còn du học ở nước ngoài, hắn đã chinh phục được ngọn núi tuyết, cầm một lá cờ năm sao ký tên lên, sau đó cắm xuống đỉnh cao nhất. Đứng quan sát từ đỉnh cao, chỉ nâng tay là có thể chạm được vào mây, hắn thích cảm giác nắm được vạn vật trong tay, cảm giác vạn vật dưới chân.

Hắn không động đậy cũng không cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói: “Hai ngày nữa anh đến Toronto tham dự hội nghị, anh đã làm hộ chiếu cho em rồi, chúng ta cùng đi, gọi cả hội Dương Quần đi, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.