Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 48



La Hạo sững sờ trong mưa, nhìn bóng dáng Tạ Kiều dần biến mất khỏi tầm mắt, nỗi đau sâu trong tim khiến anh chậm rãi ngồi xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, rơi vào nỗi bi ai vô tận.

Tạ Kiều đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người đàn ông liền bước tới kéo cánh tay cô, đẩy nhẹ cô vào xe, lại cúi đầu đeo dây an toàn cho cô rồi mới vòng qua đầu xe vào trong, kéo cửa kính lên và bật hệ thống sưởi.

Hơi ấm phả lên người thật dễ chịu, cô dựa vào ghế, không nói lời nào cũng không động đậy, để mặc cho người đàn ông đưa cô đến một nơi cô không biết.

La Hạo vẫn trầm mặc, cho đến khi chờ đèn đỏ anh mới lên tiếng, trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc gì: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Biết rõ anh không nhìn nhưng cô vẫn miễn cưỡng nhếch môi mà không có một tiếng cười, cô nói; “Vì sao em phải khóc, em sẽ không khóc, khóc đủ rồi, mệt mỏi rồi.” Nói xong cô liền cảm thấy trên mặt ngưa ngứa. La Hạo đưa hộp giấy ăn qua, khẽ thở dài, hạ cửa xe xuống rồi lại châm một điếu thuốc.

Lúc trước Tạ Kiều chưa bao giờ hoảng hốt, nhợt nhạt như vậy. Cho tới giờ cô vẫn là người thích cười nói, hoạt bát như một con chim non, thích nói nhiều chuyện tinh quái với anh, hoặc là đọc truyện cười trên mạng. Nhưng bây giờ Tạ Kiều ngồi bên cạnh anh trông có vẻ rất gầy, không hồng hào như trước, cũng không còn hoạt bát nữa. Từ lúc cô lên xe vẫn chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không nhúc nhích. Anh chỉ có thể nhìn thấy dưới đôi mắt cụp xuống của cô là hàng mi rất dài được ánh đèn ngoài cửa sổ rọi lên một vầng sáng mơ hồ, gần đến mức anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được nhưng cảm giác lại rất xa cách. Cả người cô mờ lên một vẻ yếu ớt trong vầng sáng nhạt lấp loáng, không hề chân thực chút nào. Cô ngồi bất động như thể dòng suy tư đã bay đến một nơi xa vậy. Anh đi theo cô từng chút, dừng lại theo cũng nguyên một buổi chiều, trong gió lạnh trông cô thực bất lực, có thể thật sự cô rất mệt mỏi. Anh hạ mi mắt nhìn đến hai bàn tay cô đang nắm chặt, rất dùng sức nắm lại, bàn tay gầy gò lộ ra những đốt ngón tay. Trong lòng anh đột nhiên có cảm giác khó chịu không thể nói rõ được, đang chậm rãi tràn khắp lồng ngực, cũng như làn khói từ trong miệng anh đang dần phủ kín anh vậy. Điếu thuốc đã gần cháy hết, rốt cục anh cũng không nhịn được bèn thấp giọng nói: “Tiểu Kiều, vì sao không để mình thoải mái một chút chứ, không nên chà đạp chính mình như vậy.”

Tạ Kiều có chút hấp tấp mà ngẩng đầu lên, như thể không nghe thấy gì hoặc không hiểu anh nói gì, sau đó cô dùng giọng nói mệt mỏi khiến anh đau lòng mà nói: “Em đâu có, em rất tốt, rất nhẹ nhõm.”

Vẻ cô đơn, yếu ớt của Tạ Kiều, cả khuôn mặt đầy nước mắt đả kích rất lớn tới La Hạo. Ném đầu lọc thuốc rồi anh nắm chặt tay lái, đập mạnh vào còi khiến Tạ Kiều giật mình. Cô hoảng hốt nâng tầm mắt lên nhìn gương mặt như chứa một bí mật của anh. Trong mắt cô ngấn lệ nhưng lại quật cường không chịu nhỏ xuống. La Hạo thầm chửi một tiếng; “Lại tắc đường, mẹ kiếp, chán chết.”

Giao thông ở thành phố này vốn là như vậy, lại đang lúc giờ cao điểm vào cuối chiều. Xe của họ bị kẹt trong dòng xe cộ, xung quanh đều là xe, chỉ đến khi đèn xanh mới có thể nhích chút một như con ốc sên mà chậm rì tiến về phía trước. Bên cạnh cô là người mà cô ngày đêm mong nhớ, nhưng nay đã là chồng chưa cưới của người khác, bỗng nhiên cô nghĩ, tại sao sự tình lại thành ra như vậy, khổ sở đau đớn như mũi khoan xuyên tận xương tủy.

Có tiếng chuông điện thoại vang lên, rốt cục La Hạo cũng quay mặt ra nhìn cô. Lúc này cô mới biết là điện thoại của mình, lấy điện thoại ra rồi tiếp chuyện, là thím Lưu, hỏi cô đã muộn như vậy rồi sao còn chưa gọi tài xế đến đón. Cô nói còn ăn cơm với bạn rồi cúp điện thoại.

La Hạo gục trên tay lái, lại đưa tay xoa xoa mặt, nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Kiều, em cứ như vậy có vui vẻ không? Đi theo anh ta em có vui vẻ không? Anh đi ra từ hội sở đã nhìn thấy em, gọi em mấy tiếng mà em vẫn không nghe thấy, anh đi theo em ba vòng, em vẫn không ngẩng đầu hay liếc mắt nhìn anh một cái, em đang nghĩ gì vậy?”

Vẻ mặt của cô lại hiện vẻ hoảng hốt, khóe môi khẽ giật. La Hạo nghe kĩ mới rõ được, cô nói: “Vui vẻ, đó là cái gì thế…”

La Hạo hơi rùng mình, trái tim bỗng nhiên như bị một bàn tay siết chặt, bị chà đạp, bị xé rách, nỗi đau khiến anh như muốn co quắp lại, muốn tự hành hạ mình, muốn…ôm lấy người bên cạnh như đi vào cõi thần tiên nhưng lại chỉ là cô gái còn mỗi cái xác mà thôi. Rốt cục anh cũng không chịu nổi cơn đau này, từng cơn sóng nhiệt dâng trào lên hốc mắt. Nhưng anh không thể, anh dùng ý chí kiên cường nhất trong đời buộc mình nắm chặt lấy tay lái, sau đó vùi mặt vào khuỷu tay. Anh không dám nhìn Tạ Kiều nữa, anh sợ chỉ nhìn một cái thôi thì sẽ không thể chịu được nỗi đau đớn mà ôm lấy cô. Nếu làm như vậy, anh sợ chính mình sẽ vĩnh viễn không buông tay được, chẳng hà đến thời gian dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn, trời đất hủy diệt, cũng sẽ không buông tay nữa…

Cuối cùng dòng xe cũng thông thoáng, những xe phía trước chậm rãi đi tiếp. La Hạo vẫn gục trong khuỷu tay không nhúc nhích, chiếc xe phía sau đã không kiên nhẫn mà ấn còi. Tạ Kiều không nhịn được liền đưa một ngón tay lên chọc vào cánh tay La Hạo. La Hạo ngẩng mặt lên, đầu anh bị chính anh vò thành ra bù xù, hai con mắt hồng hồng. Tạ Kiều nhìn anh, khẽ mỉm cười rồi nói: “Đèn xanh rồi, đi thôi, lát nữa cảnh sát đến phạt đấy.”

La Hạo ngẩng đầu nhìn đèn xanh, bỗng nhiên hào sảng cười nói: “Cảnh sát? Cứ việc đến đây, anh cũng không ngại đâu.” Anh quay đầu lại nhìn Tạ Kiều, nở nụ cười tỏa nắng mà cười hỏi, “Tiểu Kiều, em có sợ không?”

Đây là nụ cười cô quá quen thuộc, cô rất thích nhìn anh cười. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười này cô đã yêu đến không thể rứt ra được. Nụ cười này đang rất gần cô, gần đến mức cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được, nhưng cô không thể. Cô buộc mình phải nắm chặt hai tay lại, nắm thật chặt, dùng sức lắc đầu, “Không sợ, em không sợ.”

La Hạo hất cằm cười cười, như một lãng tử hành hiệp trượng nghĩa trong giang hồ, rồi nhấn mạnh ga, xe liền lao thẳng đi, để lại một dãy xe phía sau phải chờ đèn đỏ, họ chỉ hận không thể chửi rủa tám đời tổ tiên nhà anh ra.

La Hạo đưa cô đến một nơi phía sau biển. Anh đỗ xe ở một góc vắng vẻ ven hồ rồi hỏi cô: “Đói không? Muốn ăn chút gì không?”

Anh vừa nhắc đến cô đã cảm thấy thật sự rất đói, miếng bít tết nhỏ xíu lúc trưa đã bị cô làm cho tiêu sạch rồi, cô gật đầu, “Cái gì cũng được.” La Hạo tắt máy, chỉ vào con ngõ nhỏ phía bên ngoài và nói: “Chúng ta đi ăn vặt đi, cũng đã lâu rồi không đến đây.” Tạ Kiều theo anh xuống xe, bên ngoài rất lạnh, cô vừa đứng vững liền hắt xì một cái. La Hạo lại mở cửa xe ra lấy chiếc áo khoác của anh rồi choàng lên cho Tạ Kiều, “Hôm nay trời lạnh, cẩn thận bị cảm đấy.”

Tạ Kiều nâng tầm mắt lên, khẽ mỉm cười, nói: “Cám ơn.”

Một câu này của cô lại khiến La Hạo khó chịu rất lâu. Từ khi nào thì giữa hai người lại khách sáo như vậy, anh khẽ thở dài trong lòng, lúc xoay người lại thì nhẹ giọng nói: “Tiểu Kiều, đừng khách sáo với anh, nghe xa lạ quá, trước đây…”

Anh còn chưa nói xong, Tạ Kiều đã cắt lời, “Hôm nay chúng ta đừng đề cập đến trước kia được không?”

La Hạo dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Kiều, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ giận dữ, “Không đề cập đến trước kia?…Được, không đề cập đến nữa.”

Tạ Kiều nhìn theo bóng dáng cứng ngắc của La Hạo thì biết rằng mình đã làm tổn thương anh, nhưng cô sợ anh nhắc đến chuyện anh với cô trước đây. Cô không biết nên giải thích thế nào, nên nói thế nào, cũng không có cách nào nói ra. Haiz, cô nghĩ, quên đi thôi, để cho anh ấy hiểu lầm đi, như vậy cũng tốt.

Cô vùi mặt vào vạt cổ của chiếc áo choàng, lại nghĩ tới mùa đông năm ngoái, anh cũng mặc áo choàng lớn rồi ôm cô, thật ấm áp. Trên áo anh còn thoảng qua mùi thuốc lá, còn có cả hơi thở của anh mà cô vẫn quen thuộc. Nhưng giờ đã là cảnh còn người mất.

La Hạo đưa cô vào một tứ hợp viện*, thì ra là một nhà hàng mang phong cách thanh lịch cổ xưa. Trong đại sảnh còn có một sân khấu kịch nhỏ, trên đó là hai người đàn ông mặc áo choàng ngắn đang nói tướng thanh*. Lúc này vào đúng giờ cơm nên dù thời tiết khá lạnh nhưng trong đại sảnh vẫn có rất nhiều người.

Có một người chuyên tiếp khách đưa họ đến căn phòng của biển treo ngoài cửa ghi “Sùng Văn Môn”, trong phòng có cái bếp lò. Tạ Kiều có vẻ kỳ quái mà hỏi người tiếp khách: “Không phải là có điều hòa à, sao lại dùng bếp lò?”

Người tiếp khách trả lời: “Ôi chao, xem ra là cô không hay đến rồi. Chỗ này của tôi nổi tiếng với bánh nướng kẹp thịt. Bây giờ không phải đang là mùa đông sao, không riêng gì khách lạnh mà bánh cũng lạnh, tự mình nướng bánh đã bị lạnh, lại thêm thịt bò ngâm tương của chúng tôi nữa, đảm bảo cô ăn rồi là không quên được.”

La Hạo gọi rất nhiều món vặt, còn cố ý gọi cho cô một phần pho mát trộn sữa. Đây là món mà trước đây anh hay thấy cô mang đi học, biết ngay là cô thích ăn, ai ngờ Tạ Kiều chẳng nói lời cảm ơn mà còn lắc đầu nói: “Trời lạnh ăn cái này không chịu nổi, còn béo lên nữa.”

La Hạo hơi khó chịu, anh lật bánh nướng trong lò. Nhìn ngọn lửa đột nhiên anh lại rất muốn hút thuốc, anh phủi bụi trên tay rồi nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh còn chưa đứng lên đã nghe Tạ Kiều nói: “Cứ hút ở đây đi, em cũng muốn hút.”

La Hạo có chút kinh ngạc mà nhìn Tạ Kiều, cô liền cười: “Em hút thuốc, có gì lạ sao?”

La Hạo không kìm được liền hít sâu một hơi, rồi mới miễn cưỡng nở cụ cười và nói: “Không lạ, bây giờ hút thuốc không còn là đặc quyền của đàn ông, phụ nữ hút thuốc, không kì lạ.” Lúc anh đưa điếu thuốc cho Tạ Kiều thì vô cùng mất tự nhiên, anh đứng lên đi ra ngoài, trong chốc lát đã trở về, trên tay cầm hai bình rượu, ngồi xuống nhìn khuôn mặt đỏ hồng do lửa nóng từ lò tỏa ra của Tạ Kiều, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.

“Uống cái này đi, cho nóng người.”

Anh cũng không hỏi cô có thể uống rượu không mà đã rót hai chén. Cái chén không lớn, cũng không nhỏ, Tạ Kiều cầm chén lên để bên môi thì phát hiện ra là rượu trái cây, hương vị khá ngọt, rất thơm. La Hạo cũng không nói gì, nướng xong bánh rồi dùng dao rạch ra, lại nhét một miếng thịt bò ngâm tương vào. Trong không khí đượm mùi thơm của bánh nướng và thịt bò, thực khiến người ta thèm ăn.

La Hạo ăn rất ít, bao nhiêu đồ ăn như vậy nhưng cũng chỉ lướt qua một chút rồi lại hạ đũa xuống, trầm mặc uống một ly rượu. Uống đến khi hơi mềm người, đưa tay cầm bình rượu lên nhưng anh vẫn không nhịn được mà phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước, thấp giọng hỏi: “Vì sao không muốn nhắc đến trước đây? Có phải hối hận không?”

Tạ Kiều cảm thấy sống mũi cay cay, không biết là do nhiệt tỏa ra từ lò nướng hay rượu trái cây đã phát huy tác dụng mà mặt cô nóng bừng lên, cả hốc mắt nữa. Trong lòng hơi khó chịu, cô cầm ly rượu lên uống một ngụm, mới đầu là lạnh, khi đến cổ họng liền biến thành cay. Cô khụt khịt mũi rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng làm cho mình cười lên, “Không, vì sao phải hối hận chứ. Con người sinh ra vốn sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, người ngoài ý muốn, tình cảm ngoài ý muốn, hơn nữa, lúc ở bên anh em rất vui vẻ, cho nên, em còn muốn cảm ơn anh đã cho em nhiều ngày vui vẻ như vậy…Cô Ninh đó rất tốt, hai người rất xứng đôi, em cảm thấy vui mừng thay cho anh.”

Cô nói xong lại uống nhanh một ly rượu. La Hạo nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt nóng rực ẩn chứa một đám sương mờ. Anh cầm lấy bình rượu, chậm rãi rót cho cô và cho mình, khó khăn mở miệng nói: “Không phải cảm ơn anh, bởi vì lời em nói cũng là lời anh muốn nói.”

Họ lại rơi vào khoảng trầm mặc, cứ một chén lại một chén nữa. Có lẽ là vì cảm xúc của hai người quá nhiều, cũng có lẽ là bởi họ đã uống nhiều rượu, La Hạo bắt đầu nói rất nhiều, đều là những lời anh đã từng nói với cô lúc hai người còn bên nhau. Tạ Kiều không ngờ anh vẫn nhớ rõ ràng như vậy. Thời gian vui vẻ trước đây như một cuốn phim điện ảnh chiếu lại, nước mắt chảy từ mặt cô xuống, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, mỉm cười rơi lệ, lại lắng nghe anh lầm bầm nói: “Biết không Tiểu Kiều, các cô ấy nói cho anh biết là em quay về Hàng Châu, nói là em trai em bị bệnh, thế mà em lại không nói cho anh biết. Anh đến Hàng Châu, nhưng đến lúc đấy anh mới phát hiện ra những hiểu biết của anh về em đúng là quá đáng thương. Em biết không, cho tới bây giờ em vẫn chưa hề nói chuyện của em với anh. Anh gặp được dì của em, bà ấy nói em ở cùng mẹ, ngay cả hoàn cảnh đó của gia đình, em cũng không nói với anh. Bà ấy không nói cho anh biết em và mẹ em ở đâu, em nói xem, Hàng Châu lớn như vậy, anh phải tìm em thế nào đây? Còn nữa, nào có hai người yêu nhau nào lại phân định rõ ràng vậy không, anh tặng em trang sức thì làm sao chứ, đó là cách biểu hiện tình yêu của anh với em, em không chấp nhận, biến một mảnh chân tình của anh thành hư không.”

Tạ Kiều lau nước mắt, rút một điếu thuốc trong hộp thuốc của anh ra, châm lửa từ lò nướng, rít một hơi thật sâu. La Hạo liếm môi rồi nói: “Cho anh một điếu.”

Tạ Kiều đưa luôn điếu trong tay cho anh, lại châm một điếu khác, chỉ còn mình La Hạo tiếp tục nói: “Cứ cho là em không yêu anh rồi muốn rời đi nhưng cũng đừng không nói tiếng nào với anh thế chứ. Cho dù là một cái cớ sứt sẹo thôi cũng được, anh sẽ không quẩn quanh vướng bận, anh không phải loại người như vậy. Khiến cho anh phải tìm em trong một thế giới đông đúc như ruồi bọ thế này, có người nào như em không, phải, anh cũng không đúng, mẹ kiếp, lúc đó là anh bất đắc dĩ em biết không. Trên đời này anh hận nhất là bị người khác xem thường, em biết La Kiện chứ, đó là anh cùng bố với anh, đối với chuyện không may mà anh gặp phải, em biết anh ta nói gì không? Anh ta nói anh ta hận không thể coi như không quen biết anh. Tiểu Kiều, tình người ấm lạnh trên thế giới này anh đã nếm trải không ít lần, người con gái anh yêu còn cố tình giáng cho anh một đòn cảnh cáo, em nói em đi theo ai không tốt, hả? Với Đông tử…còn bảo Dương Quần đưa lại đồ cho anh, em chê anh còn chưa đủ khó chịu nên cố ý hủy hoại anh có phải không?”

Tạ Kiều dùng hai tay che mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, lại nghẹn ngào: “La Hạo, xin lỗi, xin lỗi anh…”

La Hạo ném điếu thuốc đi, tóm lấy tay cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt và ánh mắt hồng hồng của cô, anh cất giọng khàn khàn: “Anh nói này, Tiểu Kiều, Đông tử ấy, em thích hắn ở điểm gì? Hắn có thể cho em cái gì? Ngoại trừ thương tổn ra hắn không thể cho em cái gì cả, hôm nay em cũng thấy đấy, hắn không chỉ có một người phụ nữ là em, ngoài Viên Lệ Lệ ra hắn còn đầy đàn bà.” Anh nói xong rồi lại nhớ đến lời Phan Đông Minh từng nói với anh, nói rằng Tạ Kiều vì hắn mà sống chết muốn theo, La Hạo càng hận lại càng đau lòng. Anh nắm chặt bả vai Tạ Kiều như muốn đánh thức đầu óc mê muội của người con gái này, “Sao em lại ngốc như vậy hả Tiểu Kiều, rời xa hắn đi, rời xa đi…”

La Hạo đang kích động, Tạ Kiều chỉ cảm thấy như thể anh muốn bóp nát xương bả vai mình vậy. Cô giãy giụa muốn đứng lên, có lẽ uống rượu hơi nhiều nên có chút choáng váng, lao ra lấy áo choàng của mình ở một bên ghế rồi nói: “La Hạo, đã muộn rồi, em phải đi đây.”

La Hạo thống khổ đưa tay lau mặt, cả vóc dáng cao lớn ngồi trên chiếc ghế nhỏ trông có vẻ rất tiều tụy. Anh ý thức được mình hơi say, trầm mặc một lúc rồi nói; “Thật xin lỗi, Tiểu Kiều, chỉ là anh…”

Tạ Kiều rưng rưng cắt lời anh: “Điều anh nói em đều biết, nhưng em không có cách nào, xin lỗi.”

Cô xoay người lao ra khỏi cửa như chạy trốn, đến bên ngoài mới phát hiện trời đang mưa. Lúc ra đến đầu ngõ thì La Hạo đuổi kịp theo sau, tóm lấy cánh tay cô rồi xoay mạnh cô lại, trong mắt giăng đầy tơ máu. Giọng nói của anh mang theo chút nghẹn ngào, trên mặt là vẻ sầu khổ, “Tiểu Kiều, em nói cho anh đi, em làm thế nào, em dạy anh đi, dạy anh làm thế nào mới có thể được như em, giữ được cũng buông được, em dạy anh đi Tiểu Kiều.”

Trái tim Tạ Kiều như bị xé rách ra, nhìn người đàn ông cô yêu, cô chậm rãi lắc đầu, dường như muốn cho chính mình tỉnh táo. Mưa rơi xuống mặt cô lạnh lại càng lạnh hơn, cảm giác say lại biến thành làn sương nóng rát phả vào ánh mắt cô. Anh cầm lấy cánh tay cô, bàn tay thật nóng bỏng, cách một lớp áo dày cô cũng có thể cảm nhận được. Anh là người tốt, mà cô ở kiếp này, rốt cuộc là không có duyên để cùng anh nắm tay quay trở lại, giữa họ lúc này đâu chỉ là khoảng cách của dải ngân hà. Cô chỉ có thể nghẹn ngào nói lời xin lỗi với anh, “Em xin lỗi.”

Ngọn lửa tức giận không kìm nén được mà phụt qua ánh mắt La Hạo, hòa lẫn với vẻ bi ai, bất đắc dĩ. Mỗi câu xin lỗi của cô đều khiến anh đau thấu tâm can, trước mặt là người con gái đầu tiên anh yêu, anh nghĩ đến tình yêu của anh, lại không ngờ đột nhiên biến thành một truyện hài hước như thế này. Càng buồn cười hơn là, anh thật sự cho rằng người con gái này đã thay lòng đổi dạ. Anh biết mình đã uống nhiều rượu, hẳn là rất nhiều, nhưng tư tưởng lại vô cùng rõ ràng. Anh nhìn người con gái trong mưa đang cụp mí mắt run rẩy, một lớp hạt trân châu trắng trong đậu trên mặt, tựa như lớp sương mù dày đặc dính trên cánh hoa. Đột nhiên anh mất tất cả lý trí, không thể tự thoát ra được, anh kéo mạnh Tạ Kiều vào lòng, mang theo cả nỗi đau đớn và khát vọng muốn được chôn vùi tất cả, rồi cúi đầu hôn lên môi Tạ Kiều.

Anh hôn rất mạnh, như muốn phát tiết mà cắn. Tạ Kiều hơi sửng sốt rồi theo bản năng mà bắt đầu giãy giụa. Nhưng hai tay La Hạo ôm cô quá chặt, như thể muốn nhập cô vào thân thể anh vậy, bất kể ai cũng không thể tách ra. Trong miệng anh đầy mùi thơm mát của rượu trái cây, cả mùi thuốc lá, đây đều là những thứ quen thuộc mà cô yêu. Nhưng hiện tại người đàn ông này như mất lý trí, như trầm luân, giữa họ lúc này đang có khoảng cấm kỵ cắt ngang, điều cấm kỵ không thể vi phạm. Bỗng nhiên Tạ Kiều nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Phan Đông Minh, cả ánh mắt giết người. Không, sao cô có thể đẩy cả hai người xuống vực sâu cơ chứ, cô đã chịu đủ rồi, không bao giờ muốn nếm thử lại cảm giác bị người ta đánh nhốt đầy xuống địa ngục nữa. Dùng hết sức lực đẩy mạnh La Hạo ra, cô không nói một lời tạm biệt mà liền xoay người chạy trốn.

La Hạo sững sờ trong mưa, nhìn bóng dáng Tạ Kiều dần biến mất khỏi tầm mắt, nỗi đau sâu trong tim khiến anh chậm rãi ngồi xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, rơi vào nỗi bi ai vô tận.

———-

*Tứ hợp viện: 1 kiểu nhà của người Trung Quốc

*Tướng thanh: Là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.