Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 52



…thì ra thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường ranh giới.

Tạ Kiều không ngờ Dương Quần lại lái xe về hướng đường cao tốc Kinh Tân, nhìn Dương Quần trầm mặc, tim Tạ Kiều bắt đầu đập liên hồi. Cô không biết Dương Quần đưa mình đi đâu, cũng không biết trong lòng Dương Quần đang nghĩ gì mà từ lúc ra khỏi khu biệt thự đã rơi vào trầm mặc. Từ lúc quen biết Dương Quần đến nay, lúc nào anh cũng cười nói cợt nhả, chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện nghiêm nghị như lúc này.

Cô lặng lẽ tóm lấy góc áo mình, không nhịn được mà thấp giọng hỏi: “Dương Quần, chúng ta đi đâu đây?”

Dương Quần dần tăng tốc lên, gương mặt như đang giấu một bí mật bỗng hiện một nụ cười, anh lên tiếng: “Tạ Kiều, thật ra tôi vẫn rất hiếu kỳ về quan hệ giữa cô, Đông tử và La Hạo khi đó. Tôi vẫn nghĩ, cô cũng chẳng khác gì những cô gái khác, cũng ham giàu sang phú quý, thấy La Hạo gặp chuyện không may thì liền rời bỏ luôn, đi tìm Đông tử rung cây hứng tiền. Con người thường vậy mà, có ai mà không mong một cuộc sống sung sướng đâu, đặc biệt là phụ nữ, có tiền thì có thể mua quần áo hàng hiệu, mua đồ trang điểm, biệt thự, siêu xe, khiến người phụ nữ khác nhìn mình mà phải ghen tỵ. Nhưng tiếp xúc lâu với cô, tôi mới phát hiện, cô không phải là người như thế, không tham của, không hám lợi. Tôi vẫn thấy rất lạ, nếu không thích những thứ đó thì cô còn theo Đông tử làm gì, cả ngày chỉ nước mắt lưng tròng. Lần đó lúc đưa cô về nhà, vô tình gặp được La Hạo, cô khóc rất thương tâm, cho đến giờ tôi chưa từng thấy cô gái nào khóc như cô cả, khiến người ta có cảm giác rất lạnh lẽo. Lúc ấy cô khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, tuyệt vọng, cô còn để tôi và Tân Thiếu hợp tác lừa mẹ cô. Biết không, cô cho tôi cảm giác cực kỳ thần bí, tôi rất tò mò, nhưng nếu đã là bạn bè, cô không muốn nói thì tôi còn có thể hỏi sao? Tạ Kiều, tôi đã sớm coi cô là bạn thân rồi.”

Tạ Kiều nhìn Dương Quần, không hiểu vì sao anh lại nói chuyện này, không khỏi nở một nụ cười: “Dương Quần, cứ khen tôi như vậy, rốt cục anh muốn làm gì đây, có chuyện thì cứ nói. Coi tôi là bạn á, làm gì có con gái làm bạn thân với con trai, hay anh bảo tôi không giống con gái?”

Dương Quần bật cười: “Ối, xem mồm miệng tôi này, nói thế nào mà lại khiến cô hiểu lầm. Nói thế này nhé, con người tôi, ngoài vẻ đẹp trai và cái mồm hay nói bỗ bã thì vẫn còn một điểm tốt, chính là thích giúp người đẹp giải sầu, biết cô không vui, tôi vội vàng chạy đến để cho cô một bất ngờ, cho cô cười một cái, coi như là bạn đây còn có tác dụng, hiểu chưa nào?”

Tạ Kiều bĩu môi, lầm bầm nói: “Ai bảo tôi không vui, tôi rất vui vẻ, nếu anh không nói đưa tôi đi đâu thì dừng xe lại, bằng không tôi sẽ nhảy xuống.” Nói xong, cô làm bộ như kiểu muốn mở cửa xe.

Dương Quần cuống quýt giữ cô lại và nói: “Này này, bà cô Tạ ơi, cô có thể để tôi đỡ lo không hả, xe đang chạy với tốc độ cao, nếu nhảy xuống còn không phải sẽ thành bánh thịt sao? Sợ cô quá đấy, đã bảo là cho cô bất ngờ mà cô không chịu hợp tác gì cả, giả vờ tươi cười như kiểu ngạc nhiên không được sao?”

“Bất ngờ gì, nói mau, không nói tôi sẽ nhảy thật đấy.”

Dương Quần giảm tốc độ, nhìn gương mặt căng thẳng của Tạ Kiều, cười khà khà: “Ôi trời, đúng là biến tôi thành đồ lòng lang dạ thú rồi, được, được, tôi dừng, cuối cùng đừng có mà ca thán nhé, hai ngày nay tôi váng đầu lắm rồi.”

Anh nhìn vào gương chiếu hậu, chậm rãi đỗ chiếc xe đen ven đường, lại xoay người, vuốt cằm, cười khì khì với Tạ Kiều: “Bây giờ đang gần tối, thời điểm rất tốt để giết người cướp của, sợ không?”

Tạ Kiều đảo mắt, cười xùy một tiếng: “Thôi đi, tôi sợ anh thôi.”

Dương Quần trừng mắt, “Á à, không sợ thật á? Được rồi, nữ hiệp, dám theo tôi xuống xe không?”

Tạ Kiều nhìn bốn phía, ngoài ánh đèn xe từ bên ngoài thì chỗ nào cũng chỉ là một màu đen, cô hồ nghi hỏi: “Dương Quần, rốt cuộc anh giở trò gì thế, sao tôi thấy mơ hồ quá.”

Dương Quần nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không thì như vậy đi, Tạ Kiều, bọn mình đánh cược, tối hôm nay nếu tôi khiến cô thoải mái cười to, cô sẽ giải đáp nghi vấn của tôi, được không?”

Tạ Kiều nói: “Không phải đánh cược với tôi, anh thua là cái chắc rồi, từ trước đến nay tôi đều cho rằng, vui mừng hay đau khổ cũng đều tốn sức lắm, mà tôi cũng chai lì rồi. Anh muốn biết cái gì, tôi sẽ trực tiếp nói luôn cho khỏe.”

“Ối, cô khẳng định tôi thua á? Tôi có cái tính, đấy là điều gì có được dễ dàng quá lại thấy không có ý nghĩa, vẫn nên theo tôi xuống xe đi, bảo đảm cô sẽ ngạc nhiên.”

Tạ Kiều nghi hoặc mở cửa xe ra, một luồng gió lạnh mang theo hơi nồng của đất ập thẳng vào mặt. Cô nắm chặt vạt áo, ôm cánh tay, đi theo Dương Quần ra mở cốp sau xe, cô rướn cổ nhìn, lại không khỏi kinh ngạc mà nói: “Này, sao nhiều pháo hoa thế, anh chất đống thuốc nổ trên xe nguy hiểm lắm.”

Dương Quần liếc cô một cái, chép miệng rồi nói: “Cái gì mà thuốc nổ chứ, đây là điều bất ngờ đấy. Chúng ta đốt pháo mừng năm mới trước, trong thành phố không phải là không cho đốt pháo sao, thế nên mới tìm một chỗ yên tĩnh, có muốn chơi không?”

Tạ Kiều mím miệng, gật đầu, trong ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn trẻ con: “Muốn.”

“Thế sao còn không chủ động vào lấy ra đi? Để xa một chút nhé, đừng biến xe tôi thành bệ pháo.”

Tạ Kiều không còn thấy lạnh nữa, cười khanh khách cùng Dương Quần chạy tới chạy lui chuyển pháo hoa đến ven đường cách xa chiếc xe. Dương Quần lấy bật lửa từ trong túi áo ngực, lại châm hai điếu thuốc, đưa cho Tạ Kiều một điếu rồi nói: “Tôi đếm một hai ba, rồi cả hai cùng châm nhé, nào.”

Tạ Kiều xua tay, nói: “Không được, tôi hơi sợ.”

Dương Quần huých cô một cái rồi nói: “Sợ cái rắm ý mà sợ, không nghe lời là tôi sẽ để một mình cô ở đây dấy, tối lửa tắt đèn còn có mỗi cô, tôi xem cô có sợ không nào.”

Tạ Kiều ngồi xổm trên mặt đất, một tay bịt tai, một tay vươn ra xa, run rẩy cầm điếu thuốc để gần vào dây pháo, còn chưa kịp châm thì Dương Quần đã đứng bên cạnh hét lên: “Bùm!”

Tạ Kiều sợ tới mức nhảy dựng lên, điếu thuốc trong tay cũng ném đi. Dương Quần ngồi trên mặt đất cười hô hố: “Này, cô làm tôi buồn cười chết mất, xem gan cô to đến cỡ nào nào.”

Tạ Kiều chạy lại đánh loạn xạ lên người anh, vừa đánh vừa kêu: “Dương Quần, anh thật khốn kiếp, làm tôi sợ muốn chết.”

Dương Quần nhịn cười, tóm lấy hai tay cô và nói: “Rồi rồi rồi, tôi không dọa cô nữa, nhanh lên, lạnh chết đi được.”

Một quả pháo bắn thẳng lên bầu trời đêm, tiếng nổ ầm vang phá tan khoảng tĩnh lặng. Cả bầu trời như được phủ gấm Tứ Xuyên, một chuỗi chấm đỏ như những chiếc đèn lồng theo gió tỏa ra. Dương Quần lại châm một loạt loại pháo rực rỡ nữa mới trèo lên nóc xe cùng Tạ Kiều, ngẩng đầu nhìn màn pháo hoa trên bầu trời đêm.

Dương Quần ngoảnh mặt nhìn Tạ Kiều như một đứa trẻ đang vỗ tay, khanh khách cười. Những bông pháo không ngừng bắn lên chiếu ánh sáng rạng rỡ lên gương mặt xinh đẹp của cô, không hiểu sao trong lòng anh lại sinh ra cảm giác đau lòng. Nhìn cô không ngừng xoa tay, anh cởi áo khoác ra choàng lên vai cô. Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn anh, vẫn cười tươi rói: “Tôi không lạnh, anh mau mặc vào đi, đừng để bị cảm.”

Anh lắc đầu, hỏi: “Có đẹp không?”

“Có!”

“Bất ngờ không?”

“Có!”

“Có vui không?”

“Có!”

“Vậy được rồi, cô xem, đây mới là rực rỡ giữa đêm, sáng rực đến chói mắt, như khuôn mặt mỹ nhân vậy, chỉ đáng tiếc…”

Tạ Kiều đưa tay chạm vào môi, chỉ cảm thấy sự mát lạnh xuyên qua làn da, cô nhẹ nhàng cười: “Chỉ tiếc, chớp mắt một cái đã hết…Dương Quần, thật sự cảm ơn anh, tối hôm nay, anh đã khiến tôi rất vui vẻ, tôi thua.”

Dương Quần xoay mặt nhìn Tạ Kiều, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng. Tạ Kiều quả nhiên là một mỹ nhân rất tinh tế, anh thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, ánh mắt dần thâm sâu, trầm mặc một lúc mới nói: “Có điều gì muốn nói với tôi không?”

Tạ Kiều vẫn ngửa mặt nhìn màn pháo hoa chói mặt trên trời, nhẹ giọng hỏi: “Anh biết bao nhiêu rồi?”

Dương Quần suy nghĩ một chút: “Gần như toàn bộ.”

Tạ Kiều liền nở nụ cười: “Có phải là rất xem thường tôi không, cảm thấy tôi rất hạ lưu, vô liêm sỉ?”

“Không, ngược lại, xưa có giai thoại Đồng Vĩnh bán mình để làm tang cha, nay có Tạ Kiều xả thân vì em trai, lại còn không phải cùng một bố. Thật ra tôi rất khâm phục cô, không phải ai cũng có thể làm như vậy, rất có dũng khí.”

“Ha ha.” Tạ Kiều cười tự giễu, “Chắc anh không biết rồi Dương Quần, tôi hối hận quá, rất hối hận, tự tay nhấn mình vào đầm nước bẩn, đời này không thể sạch sẽ trở lại được.”

Dương Quần yên lặng châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi hỏi: “Muốn một điếu không?”

Tạ Kiều gật đầu, anh liền châm cho cô một điếu, lại trầm mặc chờ cô mở lời.

Rít sâu một hơi, khói cay xộc thẳng qua cổ, miệng đầy vị đắng, Tạ Kiều ôm cánh tay, trầm mặc giây lát rồi mới thì thào nói: “Trước đây tôi rất hạnh phúc, cũng giống như nhiều đứa trẻ khác, bố mẹ lúc nào cũng bên cạnh, tôi không biết thế nào là khổ. Nhưng mà, ông trời keo kiệt quá, bố mẹ tôi ly hôn, sau đó không lâu, họ đưa tôi vào ký túc của trường, thấm thoắt cũng mười mấy năm, một mình cô độc. Có nhiều điều là mẹ dạy tôi, nhưng phần lớn là học được từ các bạn. Sau này hai người đều có gia đình riêng, tôi là người thừa, ở với ai cũng là gánh nặng ràng buộc, nhưng dượng Thường không bỏ rơi tôi, ông ấy rất tốt với tôi. Lúc mẹ tôi chăm sóc em trai, ông ấy thay mẹ tôi đến trường thăm tôi, lúc đến còn mang theo rất nhiều đồ ăn vặt mà con gái thích, họp phụ huynh cũng là ông ấy đến, còn trao đổi tình hình học của tôi với thầy nữa. Nếu không có dượng Thường, tôi nghĩ tôi đã sớm thành đồ bỏ đi rồi. Em trai tôi đổ bệnh khiến hai người lâm vào cảnh khó khăn, cuộc sống rất túng quẫn, mất cả nhà ở, nhưng dượng Thường vẫn khăng khăng gửi cho tôi một trăm một tháng. Ông ấy bảo tôi không phải lo lắng, còn nói sẽ có cách để mọi chuyện tốt hơn, đây chắc chắn là lời ông ấy an ủi tôi thôi…Cho dù thế nào thì tôi cũng phải báo đáp ông ấy, làm người, luận về lương tâm, ông ấy là người tốt.”

“Đây là nguyên nhân tôi gặp Phan Đông Minh, tôi cố gắng quên đi một đoạn quá khứ dơ bẩn này, như thể tỉnh mộng rồi tôi sẽ lại như trang giấy trắng. Gặp được La Hạo, tôi mới cảm thấy như mình được sống lại, nhưng, nhưng mà…tôi không ngờ thế giới này lại nhỏ đến vậy, anh ta lại là bạn của La hạo. Trong tay anh ta có một cuốn băng, Dương Quần, tôi đã hủy hoại mình một lần rồi, không thể hủy tiếp lần thứ hai được.”

Dương Quần giật mình quay đầu nhìn Tạ Kiều, Tạ Kiều lại chặn ngang: “Đừng nói gì cả, tốt xấu gì tôi cũng không muốn nghe nữa.” Nước mắt cô chảy ra, cô nhỏ giọng nói: “Dương Quần, xin anh, cho tôi mượn vai một lúc.” Không đợi Dương Quần trả lời cô đã dựa vào, chôn mặt trên vai Dương Quần khóc rấm rức.

Pháo hoa cũng đã cháy hết, bốn phía lại tối đen như mực. Dương Quần hút thuốc, trầm mặc không nói gì, chút ánh lửa lập lòe hắt lên gương mặt anh, thần sắc phức tạp.

Nước mắt Tạ Kiều thấm qua áo anh khiến anh cảm giác được cái lạnh thấu tim. Không cần Tạ Kiều nói thì anh cũng hiểu được, nhưng là hoàn toàn ngoài dự đoán của anh, có đập vỡ đầu anh cũng không thể ngờ Phan Đông Minh lại dùng cách này để có được Tạ Kiều. Ở Bán Nhàn Cư, Trương Vạn Phúc đã kể cho anh hầu hết sự việc, nhưng anh không biết đến chuyện cuốn băng. Sau khi nghe xong, Dương Quần khá buồn, nhưng lại có chút hiếu kỳ, nếu Tạ Kiều đã cùng Đông tử một thời gian dài như vậy, sao lại đến được với La Hạo, rồi lại…Rốt cục quan hệ giữa họ ra sao? Có lẽ anh hiểu được, thật sự là không lòng dạ nào cũng phải động tâm. Cuộc gặp gỡ với La Hạo và Tạ Kiều hôm nay thực sự khiến anh kinh ngạc. Cô gái đáng thương này sao lại gặp phải chuyện như vậy? Anh nhớ lại bóng dáng bi thương của La Hạo, nhớ lại Tạ Kiều gào khóc như người tâm thần bên đường, cả khi Phan Đông Minh khinh thường nói trong biệt thự: Cô ta rạch cổ tay tự sát nhưng chưa thành mà thôi.

Lòng anh như co thắt lại, lồng ngực tức nghẹn như vừa nuốt phải một quả cầu sắt lớn, nỗi xúc động khó hiểu bỗng nhiên chiếm cứ trái tim anh. Anh phải làm gì đó cho cô gái này, bằng không, sẽ phải thất vọng với bản thân vì hai chữ “bạn thân”. Ý nghĩ này càng ngày càng nghiêm trọng, không biết là do lạnh hay do sự hấp tấp mà anh run lên, đầu óc nóng bừng, cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Ném điếu thuốc trong tay, anh nâng Tạ Kiều dậy, trầm giọng nói: “Bỏ trốn đi Tạ Kiều, rời khỏi Bắc Kinh, đi đâu cũng được, đừng bao giờ trở lại nữa.” Tạ Kiều lau nước mắt, lắc đầu, “Anh ta sẽ trả thù tôi, anh ta sẽ công khai cuốn băng, tôi không thể.”

Dương Quần cảm thấy tức giận như nước đang sôi ùng ục, nắm chặt vai Tạ Kiều, như muốn đánh tỉnh cô khỏi cơn buồn ngủ. Ngọn lửa giận vô danh khiến vẻ tuấn tú trên mặt anh điểm thêm vẻ sa sút, “Cô không thể? Hay là không muốn? Không thử sao biết, làm sao cô biết anh ta sẽ trả thù, nói không chừng anh ta còn mong cô tự rời đi ấy chứ, bây giờ, đi đi.”

Anh nói xong liền kéo Tạ Kiều xuống, đẩy vào trong xe. Cỗ lửa giận thiêu đốt anh đến phát run, đóng mạnh cửa xe lại, anh khởi động xe rồi thì thào nói: “Không thể theo một người như vậy được, tôi đưa cô đến Thiên Tân, tôi không muốn ai có thể tìm được cô. Cái đĩa đó, là cái gì chứ, có thế mà cô đã tin à. Tìm một chỗ mà không ai biết cô luôn. Mang tiền không?”

Tạ Kiều bị anh làm cho choáng váng, nghe anh hỏi vậy thì máy móc lục túi mình, có di động, có thẻ tiền, còn có không ít tiền lẻ. Dương Quần nhìn đường một cái rồi lấy ví tiền từ trong hộc xe ra, ném lên đùi Tạ Kiều, “Chỗ tiền kia cô ném hết đi cho tôi, dùng của tôi, có bao nhiêu cô cứ cầm hết, không chừng có lúc phải dùng đấy. Còn nữa, nếu tìm được chỗ ở rồi, bất kể cô ở đâu cũng phải nhắn tin cho tôi, để tôi biết cô vẫn ổn, biết chưa? Đến nơi rồi thì thay số điện thoại đi, tôi không tin, rồi xem anh ta hủy hoại cô như thế nào. Người nhà cô cũng không cần liên lạc, có tôi đây, bệnh tình của em trai cô cũng không cần lo lắng, nếu tôi không làm được thì sẽ tìm dây thừng tự kết liễu mình.”

Nửa đêm mới đến nhà ga Thiên Tân, Tạ Kiều như con rối gỗ bị Dương Quần kéo đến chỗ bán vé, anh nói: “Lập tức cho một vé đến nơi xa nhất, đi ngay bây giờ.”

Dương Quần nhét tiền vào tay Tạ Kiều rồi đưa cô vào ga, dọc đường đi không quên dặn dò: “Nhất định phải báo tin cho tôi, nhớ đấy nhé.”

Ngồi trong tàu hỏa, Tạ Kiều nhìn khắp toa đều là hành khách mệt mỏi nghiêng đầu nghỉ ngơi, cô cũng hơi váng đầu. Tàu rú còi “tu tu” khiến cô giật mình tỉnh giấc, nắm bàn tay đẫm mồ hôi cô mới biết mình đang ngồi trên tàu hỏa, đang rời khỏi Bắc Kinh, cô sẽ được tự do, thì ra thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường ranh giới. Chuyện mà cô vẫn nghĩ rất khó khăn lại có thể thực hiện được ư? Dễ dàng như vậy sao?

——-

* Giai thoại về Đồng Vĩnh:

Người đời nhà Hậu Hán, nhà tuy nghèo nhưng Vĩnh rất hiếu thảo. Khi cha chết trong nhà không tiền để lo việc ma chay cho ấm cúng, Vĩnh liền đến làng khác vay tiền một người nhà giàu, hứa sẽ dệt trả công 300 tấm lụa để trả vào số tiền mượn, số tiền công dệt lụa kia trội hơn gấp mấy lần tiền vay. Vay được tiền Đồng Vĩnh về lo việc tang ma cho cha xong xuôi, thu xếp việc gia đình định đến nhà người nhà giàu để dệt trả công.

Dọc đường Đồng Vĩnh gặp người con gái cùng nhau hứa hẹn kết làm chồng vợ, nhưng hẹn dệt xong 300 tấm lụa, rồi sau sẽ thành hôn. Người con gái này giúp Vĩnh dệt xong 300 tấm lụa rất nhanh để trả món nợ cho người nhà giàu .

Khi cả hai cùng trở về đến ngay chỗ gặp, người con gái lúc trước, nàng ấy biến mất. Đó là vì lòng hiếu thảo của Đồng Vĩnh động lòng Trời sai tiên nữ xuống giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.