Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 57



Hơn hai mươi ngày, tin tức từ phía tay Lương đều được báo về Bắc Kinh, tâm tình hắn từ nổi giận đến thất vọng, bất an, lo lắng, hối hận, cuối cùng là sự yên lặng mà cầu nguyện.

Tạ Kiều vừa nghe mẹ Đại Nhãn nói thế thì cảm thấy choáng váng như sét đánh thẳng lên đầu, trong lòng như có tiếng “phù phù”, cô kinh hãi, tim đập như vừa chạy tiếp sức cả chục cây số vậy, từng tiếng vang từ trái phải trong lồng ngực vọng ra đến nhức óc. Trong thoáng chốc, sắc mặt cô cũng chẳng khác sắc trời là mấy, xám ngoét lại. Phản ứng đầu tiên là phải chạy đi, nhưng cô không thể nhấc chân lên nổi, chỉ run rẩy tìm lại giọng nói: “Cô, cô nói gì? Ai? Ai tìm cháu?”

Mẹ Đại Nhãn không để ý đến sắc mặt bất thường của cô, chỉ kéo cánh tay cô dắt vào cửa hàng, bà nói: “Cô cũng không biết, cháu vào xem xem có quen không.”

Tạ Kiều bị mẹ Đại Nhãn kéo vào trong như một cái bao tải. Nhìn thấy bốn người mặc quân phục, một người đàn ông cũng vận quân phục ngồi trên ghế băng, phong thái nghiêm chỉnh, cô không biết một ai cả. Vừa định đưa tay vỗ ngực, cô lại thấy trên cái bàn tròn có một tấm ảnh, trong ảnh là hình một cô gái có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn, mái tóc rất dài, nhìn quen thuộc đến mức cô muốn bật khóc. Mấy người đàn ông đứng nghiêm dậy như mấy cái giá hàng trong siêu thị, mỉm cười với cô. Mẹ Đại Nhãn hỏi Tạ Kiều: “Kiều Kiều, cháu biết họ không?”

Một người đàn ông nghiêm nghị nở nụ cười, lên tiếng nói: “Cô là đồng chí Tạ Kiều nhỉ, chào cô, chúng tôi ở quân khu Thành Đô.”

Tạ Kiều càng mơ hồ, định xấu bụng phủ nhận, nhưng nhìn tấm ảnh, cô đành miễn cưỡng nhỏ giọng nói: “Tôi không biết các anh.”

Người đàn ông nở nụ cười: “Cô không biết không sao, chỉ cần cô là đồng chí Tạ Kiều mà chúng tôi đang tìm là được. Nói đúng ra thì không phải là chúng tôi tìm cô, người muốn tìm cô đang đợi trong xe ở ngoài kia. Sao? Mọi người có thấy không?”

Lúc này Vương Đại Nhãn mới lặng lẽ kéo kéo Tạ Kiều, thì thầm hỏi: “Wow, chị quen với quân giải phóng?”

Tạ Kiều đẩy tay nó ra, bực bội trừng mắt với nó, “Đứng sang một bên đi. Không biết.”

Giờ phút này, đầu cô đau vô cùng, trong lòng bắt đầu nổi lên nỗi sợ hãi, lại không dám đoán mò người trong xe ở phía ngoài kia là ai. Nếu là Phan Đông Minh, lúc cô vừa về sao hắn vẫn giấu mặt, hay là không thích ra trị cô một trận? Cô bắt đầu thầm cầu nguyện trong lòng, ngoài kia là chó hay mèo cũng được, nhưng tuyệt đối đừng là Phan Đông Minh. Mẹ Đại Nhãn vẫn mơ hồ: “Cháu không biết? Thế sao họ lại cầm ảnh của cháu đến tìm cháu?”

Vương Đại Nhãn đứng một bên ồn ào: “Nhưng mà, ai ở ngoài kia nhỉ? Để em ra đấy xem.” Nó nói là làm. Tạ Kiều ngồi xuống ghế, không nói lời nào cũng không động đậy. Cô thầm nghĩ trong lòng, lần này thật sự không ổn rồi, trốn đến tận chỗ rừng núi hoang vu này mà vẫn bị tìm thấy, cô mới chỉ sống vô lo vô nghĩ được có hai mươi mấy ngày thôi mà, là cô xui xẻo hay thế lực của người kia quá lớn? Nếu ngoài kia đúng là Phan Đông Minh, tai họa gì sẽ chờ cô đây? Cô bất động nhìn mẹ Đại Nhãn, bà nhẹ nhàng kéo tay cô lại và nói: “Cháu gái à, có phải là người nhà cháu đến tìm không, sao cháu không ra gặp? Đây chẳng phải là chuyện thấu tình đạt lý sao?”

Mấy người đàn ông mặc quân phục cũng không nói gì, chỉ đứng nghiêm và mỉm cười.

Tạ Kiều đành phải đứng dậy, thầm nghĩ đến thì cũng đến rồi, dù sao mình cũng không chạy được, dẫu cho ngoài kia là ai đi nữa thì cô cũng không trốn tránh được.

Cô chần chừ nhích từng bước nhỏ, mẹ Đại Nhãn thấy thế liền giục cô: “Nhanh ra xem đi, con bé này.”

Rèm cửa bị mẹ Đại Nhãn vén lên, một làn gió lạnh lùa vào luồn qua cổ cô. Cô run lên, làn gió kia như thổi cả vào cõi lòng cô khiến cô lạnh toát, nâng mí mắt lên nhìn. Ba chiếc xe đều là xe kiểu việt dã của quân đội, cách cửa hàng xa hơn một chút, trong chiếc xe kia đúng là có bóng người. Nhưng cô sợ không dám nhìn tiếp, lê từng bước ra ngoài. Vương Đại Nhãn giang hai tay chắn trước cô rồi nói: “Chị Kiều Kiều, anh ta là ai? Hả?”

Tạ Kiều cảm thấy từng bước chân đều rất khó nhọc, giống như đi trên dây thép vậy, cả người khẽ chao đảo, cứ đi được vài bước lại ngẩng đầu lên nhìn. Bóng dáng trong xe dần rõ ràng, cách xa qua một tấm kính mà vẫn có thể nhìn rõ hình dáng. Gió bỗng lùa vào từ phía trên cổ áo, lạnh như băng vậy, cô khẽ rùng mình một cái mà cả người như nổi đầy da gà. Ánh mắt lạnh lùng kia chạm vào ánh mắt cô, cô liền cúi đầu, trong lòng vừa lạnh ngắt, vừa có cảm giác hận, lại không cam lòng, cả nỗi sợ hãi nữa. Bóng dáng kia là ai, có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, là Phan Đông Minh.

Phan Đông Minh ngồi trong xe nhìn Tạ Kiều bước tới từng bước khó nhọc. Hắn ngồi nguyên tư thế, không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái.

Ngay khi Tạ Kiều dừng lại cách xe mấy bước, rốt cục Phan Đông Minh cũng mở cửa xe bước ra, đứng nguyên tại chỗ, không nói lời nào. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như hai mũi đục, dường như nó đang muốn đục thủng hai lỗ trên người cô.

Phan Đông Minh ăn vận vẫn chỉnh tề như bao lâu nay, mặc một chiếc áo choàng đen cùng một cái áo len cao cổ, quần jean màu lam sẫm và giày leo núi, nếu trên vai có thêm một chiếc balo leo núi nữa thì thật hoàn hảo, thực sự sẽ giống một người đi leo núi. Tạ Kiều thở dài, lại đành phải tiến lên hai bước, dừng lại trước mặt hắn, cố gắng không nhìn vào mắt hắn, nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, lại lấy hết dũng khí nói: “Phan Đông Minh…Xin chào.”

Xin chào? Lời mở đầu này buồn cười biết bao. Phan Đông Minh không cười, vẫn lạnh lùng đứng im, hai tay đút trong túi quần jean, như thể vừa hóa đá giống ngọn núi nhỏ phía sau lưng hắn vậy.

Phía sau Tạ Kiều có tiếng nói đàn ông: “Đông Minh? Đây là người cậu muốn tìm sao? Đúng không?”

Lúc này bức tượng đá Phan Đông Minh mới có chút biểu hiện, bước từng bước mạnh mẽ lướt qua Tạ Kiều mà bắt tay với người đàn ông kia, lại lưu loát nói: “Đội trưởng Thẩm, thật không biết nên cảm ơn anh thế nào, nếu không có anh thì tôi cũng không thể tìm được. Đây là Tạ Kiều, em họ tôi. Tạ Kiều, còn không mau đến cảm ơn đội trưởng Thẩm đi.”

Tạ Kiều khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, tôi hận anh ta còn không kịp chứ cảm ơn cái gì!

Cánh tay của cô bị Phan Đông Minh dùng sức kéo mạnh một cái khiến cô phải quay người lại, cô bất đắc dĩ ngẩng đầu, nói một cách cứng ngắc: “Cám ơn anh.”

Đội trưởng Thẩm cười, xua tay, “Không cần cảm ơn đâu, nếu đã tìm thấy người rồi thì cùng chúng tôi về đi. Sư trưởng Lưu muốn cậu ở lại Thành Đô vài ngày, vui chơi cho đã.” Đội trưởng Thẩm vừa dứt lời thì liền có tiếng động cơ xe “bành bạch” vọng đến, tiếp đó là giọng một người phụ nữ: “Tìm được nhanh vậy sao?”

Tạ Kiều liếc mắt qua nhìn, chính là người phụ nữ đã chở cô và Vương Đại Nhãn hôm đó! Những người này sao lại trùng hợp mà biết nhau như vậy!

Đội trưởng Thẩm cười với người phụ nữ rồi chào hỏi: “Tìm được rồi, phải cảm ơn chị đấy, Nguyên Đán rồi mà vẫn không nghỉ ngơi một chút à?”

Tạ Kiều hoàn toàn chán nản, ủ rũ cúi đầu.

Phan Đông Minh đẩy cô một cái rồi nói: “Nói tạm biệt với người ta đi.”

Tạ Kiều yên lặng bước đến trước mặt mẹ Đại Nhãn, đôi mắt hồng hồng. Mẹ Đại Nhãn nhỏ giọng nói: “Đó là anh họ của cháu à? Con bé này, cô đã sớm nghi ngờ cháu bỏ nhà đến đây rồi, nếu đã đến đón rồi thì cháu đi đi.”

Vương Đại Nhãn nhìn Phan Đông Minh rồi lại nhìn Tạ Kiều, đưa củi trỏ huých cô, “Này, chị không vui à, không ngờ đấy nhé. Cơm nước xong rồi đi, mẹ em cũng làm xong bánh trẻo rồi.”

Mẹ Đại Nhãn sẵng giọng gọi Phan Đông Minh: “Anh Kiều Kiều, Kiều Kiều muốn ăn bánh trẻo, cơm nước xong thì đi nhé?”

Phan Đông Minh nhìn thoáng qua phía đó, cũng không trả lời, chỉ nói chuyện cùng đội trưởng Thẩm. Tạ Kiều liếc trộm một cái, thấy đội trưởng Thẩm lấy từ trong xe ra một cái balo to rồi đưa cho Phan Đông Minh, lại cùng những người khác lên hai chiếc xe đi trước. Phan Đông Minh bỏ balo vào khoang ghế sau rồi ngồi vào trong, thuận tay đóng cửa “rầm” một cái.

Vương Đại Nhãn mở to đôi mắt tin hin ra, bất mãn nói: “Người gì không biết, nói với anh ta mà anh ta cũng không thèm quan tâm.”

Mẹ Đại Nhãn kéo Tạ Kiều lại và nói: “Cậu ta không ăn thì chúng ta ăn, cơm nước xong thì đi, bữa này coi như là bữa cơm cô tiễn cháu vậy.”

Phan Đông Minh cắn chặt răng nhìn Tạ Kiều bị người phụ nữ kia kéo vào cửa hàng, còn cả thằng bé gầy gò lớn không ra lớn bé không ra bé kia nữa, đứng xa như vậy mà vẫn gườm gườm nhìn hắn. Hắn nắm chặt tay, các đốt ngón tay liền phát ra tiếng “răng rắc.”

Khởi động xe, bật hệ thống sưởi, chỉnh balo cho thoải mái rồi Phan Đông Minh mới nằm ở phía sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu không phải sau nửa tháng Tạ Kiều bỗng nhiên nhắn tin cho Lưu Vũ Phi, chắc lúc này hắn vẫn đang ngồi trong văn phòng sốt ruột đợi tin của cô. Hắn quấy rầy Dương Quần, cả ngày mặt dày đi đi lại lại trước mặt anh, đôi khi nổi nóng lại hỏi, “Có tin gì không?” Anh cũng không biết lúc ấy mình kích động hay hưng phấn quá nữa, vò đầu bứt tóc mãi mà vẫn không nhớ ra mình đã mua vé cho Tạ Kiều đi đâu. Phan Đông Minh phẫn uất với anh, chỉ hận không thể lột da rút gân anh, đương nhiên cũng không quan tâm đến anh, coi anh như người vô hình hoặc mặc anh vò đầu bứt tai.

Tay Lương cũng cho theo dõi ở nhà ga Thiên Tân, căn cứ vào thời gian có chuyến xe, cũng căn cứ vào lời của Dương Quần mà phán đoán khả năng Tạ Kiều lên tàu mấy lần, sau đó phân người theo dõi ở các chốt nhỏ, không bỏ qua chỗ nào. Bởi vì Tạ Kiều đi vội, không mang theo hộ chiếu nên không thể lên máy bay, trọng điểm chỉ có nhà ga, bến xe. Họ tìm được hướng đi của cô về phía Tây Nam, lại căn cứ vào việc chuyến tàu cô đi gặp vụ sạt núi đá làm cho chậm hành trình, nên họ đã xác định mục tiêu tìm kiếm chỉ quanh mấy trấn nhỏ ở khu vực Tây Nam này, lại đem ảnh của Tạ Kiều truyền cho các anh em bạn hữu gần đó, ngầm hỏi các khách sạn, các nhà cho thuê trọ. Đang lúc thiểu não vì “mò kim đáy bể” thì ai ngờ Tạ Kiều lại nhắn tin cho Lưu Vũ Phi, căn cứ vào phạm vi tần số phát ra tín hiệu, tay Lương liền báo tin cho Phan Đông Minh. Phan Đông Minh hấp tấp đi tìm Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi vốn rất sợ Phan Đông Minh, lại nghĩ nguyên nhân Tạ Kiều chạy trốn là vì gã này đã làm gì cô, nhưng sau biết được hắn đang lo lắng cho sự an nguy của Tạ Kiều thì không ngừng gọi điện và nhắn tin, cuối cùng nhận được tin nhắn của Tạ Kiều. Cô mở tin nhắn ra cho Phan Đông Minh xem, chỉ có bốn chữ: Bình an, đừng nhớ.

Có thế nào đi nữa Tạ Kiều cũng không thể ngờ được một tin nhắn lại làm lộ hoàn toàn tung tích của mình. Cô vốn muốn nghe lời Dương Quần bỏ điện thoại đi, nhưng cô vẫn thấy tiếc, người nhà hay bạn bè có thể vẫn sẽ liên lạc với cô, đôi câu vài lời có sao đâu, nó sẽ khiến cô bớt cảm thấy cô độc trong lúc tha hương. Nhưng có lẽ tín hiệu ở vùng núi không tốt, chỉ đúng một lần đi hái nấm trên núi cao cô mới mở chiếc điện thoại vẫn tắt máy, không ngờ nhận được một lô tin nhắn. Của Lưu Vũ Phi, Hứa Dung, Dương Quần, thậm chí là cả La Hạo. Tin nhắn này chưa đọc xong lại có tin nhắn mới đến, cô vừa xem vừa khóc. Tin nhắn của La Hạo là nhiều nhất, chỉ có một câu: Nhận điện thoại của anh đi, xin em!

Cô chỉ kịp gửi cho Lưu Vũ Phi một tin nhắn bình an, mà nó chính là căn cứ thuận lợi để Phan Đông Minh tìm cô. Hắn chạy xe như bay đến Thành Đô, căn cứ vào tin tức của tay Lương để xin trợ giúp từ người quen ở Thành Đô, rốt cục cũng gặp được người phụ nữ đã đưa Tạ Kiều từ nhà ga vào trong trấn. Đối với một Tạ Kiều hào phóng, lại một mình đi xe lúc tối muộn, đương nhiên bà ta nhớ rất rõ, chỉ nhìn qua ảnh chụp một lần là nhận ra ngay.

Tất cả mọi chuyện đều thật khó tin, khoảng cách hơn hai nghìn km từ Bắc Kinh đến vùng Tây Nam đã tiêu hao của hắn biết bao sức lực, như đi tìm một viên minh châu giữa nơi biển rộng. Hơn hai mươi ngày, tin tức từ phía tay Lương đều được báo về Bắc Kinh, tâm tình hắn từ nổi giận đến thất vọng, bất an, lo lắng, hối hận, cuối cùng là sự yên lặng mà cầu nguyện. Cũng may, cô ngốc này đã được hắn tìm thấy mà vẫn bình yên vô sự.

Ngồi trong xe, hắn nhìn Tạ Kiều mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt cùng thằng bé chơi đùa vui vẻ như hai con ngựa non, nhìn cô tươi cười ầm ĩ, đầu óc hắn nóng bừng lên. Không khí trong xe bỗng chốc thật nặng nề, dường như chỉ có một que diêm ở đây cũng có thể tự cháy bùng lên được. Trong lòng hắn hơi căng thẳng, nhưng lại uất nghẹn. Cô chơi đùa thật vui vẻ, hai bàn tay trắng nõn, trời vẫn rất lạnh nên khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Cô đâu biết, mỗi đêm hắn đều mất ngủ, ăn không trôi biết bao nhiêu ngày. Lúc này hắn chỉ muốn xuống xe cho cô mấy cái tát, lại đánh gãy chân cô.

Còn ăn bánh trẻo khốn kiếp gì nữa, được, cho em ăn no đi rồi tính sổ với anh! Muốn tính sổ với cô thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ đến. Nhắm mắt lại nằm trong xe, hắn lại thả lỏng mình. Lúc nhìn thấy Tạ Kiều, trong lòng hắn nặng nề như bị nhồi đá. Ngẫm lại lúc người phụ nữ kia nói đã đưa Tạ Kiều vào núi, tâm trạng vui sướng ấy khiến hắn tự khinh bỉ chính bản thân mình. Không phải hắn đã thề ác rằng nếu tóm được cô thì sẽ đánh gãy chân cho cô khỏi đi được nữa sao?

Đang nghĩ tới đó chợt nghe thấy có người gõ vào cửa kính xe, hắn mở to mắt nhìn. Là Tạ Kiều, cô bưng một đĩa bánh trẻo đứng bên ngoài, thấy hắn trợn mắt nhìn thì mím môi chỉ vào cái đĩa. Hắn không quan tâm, lại nhắm mắt vào, làm bộ như không biết gì.

Người ta thường nói đừng nhìn quân sĩ đã đi ba ngày bằng cặp mắt xưa, quả nhiên không sai. Tạ Kiều bạo gan, dám mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong, ngồi vững rồi liền nhỏ giọng nói: “Cô mới gói bánh trẻo, hôm nay lại là tết ông Táo, cái này, anh cũng thử đi.”

Hắn xoay người sang một bên, không thèm quan tâm.

Một lúc sau, Tạ Kiều đưa tay đẩy hắn, “Này?”

Phan Đông Minh ngồi bật dậy, giằng lấy đĩa bánh ném ra ngoài cửa kính, trợn mắt nhìn cô.

Tạ Kiều nhìn chỗ bánh trẻo dính đầy đất, chậm rãi xuống xe nhặt đĩa lên rồi vào nhà, cũng không lập tức ra ngoài.

Cô cầm trong tay một chiếc túi xách nhỏ, theo phía sau là hai mẹ con, cũng không biết họ đang nói gì. Hắn thấy cô cầm một xấp tiền hồng, đưa đẩy qua lại với người phụ nữ, cuối cùng bà cũng nhận lấy, quệt nước mắt rồi vào nhà.

Vương Đại Nhãn đưa Tạ Kiều ra cạnh xe, vừa thấy chỗ bánh trẻo dưới đất thì cố nén giận, cũng không quan tâm đến vẻ mặt xám xịt của Phan Đông Minh mà nói với hắn: “Anh chị đến Thành Đô à? Em chỉ cho một đường đi gần hơn, nhanh hơn một nửa đường anh định đi.” Thằng bé khoa chân múa tay một hồi, Phan Đông Minh nghe thế thì bán tín bán nghi, lại mở bản chỉ đường vệ tinh ra. Vương Đại Nhãn nhìn với qua nhưng cũng thấy rối tinh, lại nói: “Anh nghe em đi, thật đấy, bọn em vào phố đều đi đường đấy, tuy đường nhỏ nhưng đi nhanh hơn. Nếu anh đi đường đấy thì chưa đến hai tiếng đã có thể ra đến đường cái.”

Rốt cục Phan Đông Minh cũng lên tiếng: “Em muốn chỉ đường thì phải nói rõ chứ, em nói vào phố là vào chỗ nào?”

“Huyện Nhã.”

Phan Đông Minh nhập tên vào bản đồ điện tử rồi chờ thông tin từ vệ tinh. Tạ Kiều ngồi trên xe, nói với Đại Nhãn: “Có thời gian chị sẽ đến thăm mọi người.”

Vương Đại Nhãn vẫy tay với cô, có vẻ hơi bịn rịn, “Haiz, nhớ là phải đến đấy.”

Không đến ba mươi giây, GPS đã hoàn tất việc định vị, quả nhiên có một con đường nhỏ. Phan Đông Minh lại hỏi Vương Đại Nhãn tình hình cụ thể rồi mới lên đường.

Họ vừa đi thì mẹ Đại Nhãn liền bước ra, cầm trong tay cặp lồng cơm, bên trong là bánh trẻo, còn có một chút hoa quả khô, không thấy xe đâu thì thất vọng: “Đi rồi sao?”

Vương Đại Nhãn cười hì hì: “Con chỉ đường cho anh ta, đợi muộn chút là họ sẽ quay lại. Tối hôm nay để chị Kiều Kiều ngủ trong phòng, còn anh ta ngủ bên ngoài, cho chết cóng luôn. Chị Kiều Kiều tốt như vậy, anh chị ý chắc là một tên ngốc, không cho anh ta chịu chút đau khổ thì anh ta sao biết được núi cao còn có núi cao hơn.”

Mẹ Đại Nhãn trừng mắt nhìn nó, lại không nhịn được cười mà mắng: “Thằng ranh này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.