Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 68



Phan Đông Minh vốn không tin vào thần phật, nhưng đứng trước cái cây cổ thụ, hắn chậm rãi quỳ xuống phiến đá, mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh, tâm tư tĩnh lặng hẳn.

Gia đình Phan Đông Minh vốn rất có thế trong quân đội, mấy người chú và hai anh trai đều giữ những chức vụ quan trọng trong chính phủ. Tuy rằng góc trời là ở Bắc Kinh, nhưng ngày hắn xuất viện, bệnh viện quân khu ở Thành Đô cũng làm rất phô trương.

Các bác sĩ và y tá ở khu phòng bệnh cao cấp vẫn thường bàn luận về một bệnh nhân thần bí mà lại rất khó phục vụ. Đây là bệnh viện quân khu, ngoài lúc an dưỡng ra thì không mấy khi thủ trưởng cơ quan xuất hiện, nhưng bệnh nhân kia lại có thể nghỉ dưỡng tại căn phòng xa hoa của thủ trưởng, mấy người bên cạnh thủ trưởng cũng dăm ba hôm lại chạy đến đây, hỏi han bệnh tình. Điều này khiến ai cũng căng thẳng, chỉ sợ làm sai sót điều gì. Cũng may là có cô gái hiền lành kia nên họ cũng đỡ căng thẳng. Lúc hắn xuất viện, có đến mấy vị là phó bí thư và bí thư quân khu đích thân đến, xếp thành hàng ở cổng bệnh viện tiễn bệnh nhân thần bí này ra sân bay. Mấy người ở bệnh viện không tài nào đoán nổi người này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Thấy họ xôn xao bàn tán, viên chủ nhiệm liền trừng mắt nhìn họ, ý bảo họ im miệng lại ngay.

Phan Chấn Nam gọi điện thoại cho Phan Đông Minh, nói rằng, tốt nhất đừng phiền đến quân khu của người ta, tự trở về là được rồi, đỡ bị đến tai ông bố già. Lúc người của quân khu đến bảo sẽ dùng chuyên cơ đưa họ về Bắc Kinh thì Phan Đông Minh vội xua tay: “Ôi, thử tính xem, nếu dùng chuyên cơ lại phải trình xét duyệt, bây giờ máy bay về Bắc Kinh rất nhiều lại tiện lợi. Hơn nữa bố tôi lại không biết chuyện lần náy, vì vậy càng không thể để ông ấy biết. Lần này phiền cho các anh rồi, còn chuyện kia thì không cần đâu.”

Không phiền hà đến ai là tốt nhất, nhưng thân phận của người này không tầm thường nên người của quân khu lại khuyên nhủ, tuy nhiên vẫn bị Phan Đông Minh từ chối. Hắn cực kỳ sợ bố, dựa vào tính tình của ông, nếu biết chuyện lần này của hắn, nhất định sẽ khiến cho đại danh của hắn đi kèm một chi tiết bất hủ, không thì sẽ băm vằm hắn ra.

Phan Đông Minh nhìn hơn mười chiếc xe mà có chút buồn cười, hắn và Tạ Kiều là hai người, vậy mà lại dàn đầy xe như thế kia. Sợ tin tức bị truyền rộng, cuối cùng, hắn kêu họ về hết, chỉ để lại hai chiếc, một chiếc chở “thành ý” của các vị trong quân khu, một chiếc để đi. Đội trưởng Thẩm tự mình lái xe đưa họ đi. Lúc sắp phải đi, hắn nói với đội trưởng Thẩm: “Trước kia, khi ông nội tôi đến đây có ghé qua chùa Thạch Kinh, lúc đó sức khỏe bà nội tôi không được tốt, ông nội tôi cứ thấy chùa miếu là lại vào cầu phúc. Đến đây rồi, nghe nói có chùa Thạch Linh rất thiêng, tôi thấy vẫn còn sớm, hay là đến đó một lúc đi.”

Đội trưởng Thẩm cười nói: “Chúng tôi vẫn để bức ảnh thủ trưởng dâng hương ở triển lãm đấy. Biết trước thế này thì đã dẫn hai người đi chơi vài hôm rồi, giờ thì hơi vội.”

“Haiz, sắp Tết rồi, không về nhà là lại bị ăn mắng, giấu mặt cũng hơn một tháng nên không biết nói dối thế nào đây, không chừng về nhà còn bị đánh nữa, nói thật là tôi không muốn về.”

“Vậy lần sau có cơ hội thì lại đến đây, chúng tôi luôn hoan nghênh, chỉ sợ cậu không rảnh thôi.”

Tạ Kiều nhỏ giọng nói: “Có phải đi leo núi không? Chân anh như vậy thì leo núi làm sao được.”

Phan Đông Minh nắm tay Tạ Kiều, nói: “Không sao, anh nhớ là con đường đó rất tốt, ngay giữa sườn núi, đi mấy bậc thang là đến.”

Đội trưởng Thẩm vừa lái xe vừa nói cười: “Đông Minh nói đúng đấy, tình hình giao thông bây giờ còn tốt hơn lúc đó nhiều, xe có thể lái đến tận trước cổng, không cần đi đường núi.”

Con đường lên núi quả nhiên được sửa rất dễ đi bởi nó nối liền với đoạn cao tốc Trùng Khánh, con đường dẫn đến tận cửa chùa đều đường rải nhựa. Vừa xuống xe, Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn những bậc thang đá uốn lượn. Cũng gần đến Tết nên cảnh tượng thường gặp nhất chính là dâng hương trong chùa, chỗ nào cũng thấy người cầm cây hương nghi ngút khói thành kính cầu khấn, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Đội trưởng Thẩm cười nói: “Hàng năm tôi cũng đến đây thắp hương một lần, đến thăm hỏi trụ trì, thứ nhất là thành tâm, thứ hai là vì thấy cũng có vẻ linh. Đông Minh, tôi thấy vẫn nên thuê một cái xe kéo đi, chân cậu chưa khỏi hẳn, đi cũng mệt.”

Phan Đông Minh nhìn người kéo xe gầy gò như que củi thì xua tay: “Thôi, thể tạng này của tôi không khéo làm người ta nằm sấp xuống mất, mà tôi thấy cũng không sao đâu, đi thôi.”

Cổng chùa Thạch Kinh rất cao, bên trên có hai tấm biển, một ghi “Thạch Kinh Tự”, một đề “Kim cang đàn tràng”. Đội trưởng Thẩm nhận làm hướng dẫn viên, nói với Phan Đông Minh và Tạ Kiều: “Đây là bút tích của Triệu Phác Sơ.”

Đi qua cửa, một đình viện lập tức hiện ra, phía trước là chiếc lư hương cực lớn, sương khói mù mịt. Phía sau lư hương là một đại điện, không biết bên trong thờ vị nào. Bốn phía của đình viện đều là du khách, vô cùng đông đúc. Đội trưởng Thẩm dẫn họ leo lên bậc thang thập cấp. Vì đường hẹp và đông người, mà Phan Đông Minh không thể đi nhanh nhẹn được, chỉ có thể lê từng bước nên đội trưởng Thẩm và Tạ Kiều luôn đứng bên cạnh, sợ hắn không cẩn thận mà đụng phải người khác. Vất vả lắm mới đến nơi, ánh lửa bập bùng, khói tỏa nghi ngút. Thì ra đó là một cái sân bằng phẳng, phía sân bên trái có ba tòa tháp, trước tòa tháp là nơi đốt lửa, cả đám người vây quanh chen chúc để đốt hương trên ngọn lửa. Ngọn lửa rất cao, gần như liếm qua cả nhánh cây giữa không trung.

Phan Đông Minh ngẩng đầu nhìn cây rồi lại hỏi đội trưởng Thẩm: “Ấy, ngọn lửa này không thiêu cháy cái cây đấy chứ?”

Đội trưởng Thẩm cười, nói: “Sao có thể chứ, có Phật tổ phù hộ mà.”

Phan Đông Minh bật cười: “Anh tin quá đấy…” Hắn chưa nói xong đã bị Tạ Kiều âm thầm véo một cái. Hắn quay đầu lại, Tạ Kiều liền cau mày, nhỏ giọng nói: “Đang ở đất thánh nhà Phật, anh đừng có mà nói linh tinh.”

Hắn cười, ôm chặt Tạ Kiều rồi nói: “Không phải. Hay là chúng ta đi mua hương vái Phật đi, anh thấy cũng có nhiều người dáng vóc tiều tụy lắm, anh cũng phải thành kính mới được.”

Ở gần đó có bán hương dài, chừng hơn một mét, có quầy còn bán nến thơm. Phan Đông Minh bắt chước người khác, cắm ba vây hương vào chiếc lư, còn chắp tay rồi lẩm nhẩm. Hắn mở mắt nhìn Tạ Kiều đang chắp tay, cúi đầu và nhắm mắt nghiêm túc khấn Phật. Đội trưởng Thẩm đi ra từ phía trong đại điện, cầm theo một miếng lụa đỏ, trên đó có vẽ con mắt của phật Quan Âm và đề chữ “Phúc”. Anh ta nói: “Cái này có thể mang đến bình an cát tường, chúng ta cũng phải đi cầu phúc thôi.”

Trong chùa có một cây tùng La Hán, đội trưởng Thẩm nói là nó được trồng trong nhiệm kỳ của Chu Hiển Đức, trải qua bao mưa gió vẫn đừng sừng sững, là báu vật của ngôi chùa. Từ xa nhìn lại, trên cây tùng xanh tươi đầy những dải lụa cầu phúc, Phan Đông Minh khẽ nói: “Trước đây đã từng đến chỗ này cầu phúc cho bà nội, cũng đã bao nhiêu năm rồi, dáng vẻ của nó vẫn giống trong hồi ức, không khác nhiều lắm, vẫn là dáng vẻ cũ.”

Phan Đông Minh vốn không tin vào thần phật, nhưng đứng trước cái cây cổ thụ, hắn chậm rãi quỳ xuống phiến đá, mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh, tâm tư tĩnh lặng hẳn. Dáng vẻ hắn quỳ trông thật tiều tụy nhưng lại vô cùng nghiêm túc, cũng không biết hắn đang cầu xin điều gì mà một lúc lâu sau mới mở mắt. Đội trưởng Thẩm cùng Tạ Kiều đỡ hắn dậy, hắn liền cẩm mảnh lụa trong tay buộc lên cành cây.

Có một người đàn ông đeo chiếc máy ảnh trên cổ, cũng có dáng vẻ của tiểu thương, tiến lại gần nói với Tạ Kiều: “Này em gái, chụp một kiểu ảnh lưu niệm trước cây cầu phúc đi. Không đắt đâu, hai mươi thôi, không phải đợi lâu.”

Cô vừa xua tay đã bị Phan Đông Minh kéo lại, hắn cười hì hì với gã tiểu thương: “Chụp ảnh thì được, nhưng hai chúng tôi đẹp thế này, anh đừng có chụp cho biến dạng đấy nhé, bằng không đừng nói là hai mươi, ngay cả một đồng cũng không có đâu.”

Gã tiểu thương nói giọng Tứ Xuyên, vừa thấy Phan Đông Minh nói giọng Bắc Kinh thì liền đổi sang nói tiếng phổ thông, đầu lưỡi hơi cứng: “Nhìn cậu rất đẹp.”, khiến đội trưởng Thẩm và Tạ Kiều đều cười vui vẻ.

Phan Đông Minh kéo Tạ Kiều lại, ôm vai cô, còn kéo một tay cô ôm qua thắt lưng mình, rồi lại nhe răng cười với chiếc máy ảnh, giơ tay hình chữ “V”.

Một lúc sau gã tiểu thương đó đã mang ảnh lại, nói: “Nhìn xem, người đẹp mà lại còn như soi gương nhá, đúng như tiên đồng ngọc nữ.”

Lời nói của gã tiểu thương khiến Phan Đông Minh như nở hoa trong lòng. Trong ảnh, hai người mặc áo dày cộm đứng dính lấy nhau, phía sau là cây cầu phúc, nhìn thế nào cũng thấy thích. Hắn tùy tay rút ra tờ một trăm, đưa cho gã tiểu thương và nói: “Anh chụp tấm này rất có kĩ thuật, không cần trả lại, còn thừa coi như tôi mời anh một hộp thuốc lá.”

Gã tiểu thương chưa từng gặp ai hào phóng như vậy nên vô cùng sung sướng. Xuống núi, ngồi trong xe mà Phan Đông Minh vẫn thích thú ngắm nghía tấm ảnh, miệng không thể khép lại được. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn và Tạ Kiều chụp chung một bức ảnh. Thật ra nhìn hai người trong ảnh đều rất ngố. Tạ Kiều mím miệng, mặc chiếc áo khoác to trông chẳng khác gì một bà chị dâu, Phan Đông Minh thì cười rất vui vẻ, kiểu tóc được cắt qua loa lại nhìn cực kỳ ngố. Nhưng hắn càng nhìn lại càng thích, chỉ hận không thể dính luôn vào tay để lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Cùng đội trưởng Thẩm đợi ở hành lang sân bay một lúc, cuối cùng họ cũng lên máy bay trở về Bắc Kinh. Phan Đông Minh vẫn nhìn bức ảnh, chỉ chỉ vào đó và nói với Tạ Kiều: “Em nhìn xem, này, sao nhìn em ngố thế nhỉ, cứ như một con bé quê mùa vậy.” Nói xong hắn lại lẩm bẩm: “Thật ra chụp cũng rất được, giản dị, đây là anh ăn mặc không tử tế thôi, nếu mặc thêm cái áo choàng kiểu bộ đội thì cực kỳ hoàn hảo, cảm giác rất phóng khoáng.”

Tạ Kiều quay mặt đi cười trộm, hắn kéo lại và nói: “Xem em giày xéo anh này, biến anh thành cái dạng gì không biết. Em cố ý, anh biết, em chẳng có lòng tốt gì cả. Nếu giờ là mùa hè, anh sẽ mặc cái áo rộng với quả quần đùi, hợp với kiểu tóc dế nhũi rực rỡ này, em đi đến đâu anh sẽ theo đến đấy, xem em có ngại chết đi không.”

Tạ Kiều không nhịn được mà bật cười, lấy tay che miệng mà cười như nắc nẻ. Phan Đông Minh nhìn dáng vẻ của cô thì cũng buồn cười, cười to hơn cả cô, hắn lẩm bẩm nói: “Ầy, xem em kìa, buồn cười thì cứ cười đi.”

Hơn hai tiếng sau thì đến sân bay thủ đô, vừa ra khỏi cửa kiểm tra an ninh thì đã có người gọi tên Phan Đông Minh. Phan Đông Minh dắt Tạ Kiều đi. Có hai tốp người, một bên là thư ký Vương và mấy vị quản lý, một bên là em họ hắn Phan Tử Di và Dương Quần.

Phan Tử Di vừa thấy Phan Đông Minh liền chỉ vào hắn kêu “á à”, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chào ông anh của em, tạo hình này của anh quá là quê mùa, đây mà là anh của em sao, sao trông như thằng ngố thế nhỉ.”

Phan Đông Minh xua hết đám người của công ty đi rồi xoay người đấm Phan Tử Di một cái, bóp cằm anh ta và nói: “Mày cút đi, không phải đang ở Thượng Hải à, sao đã quay lại rồi? Không ở đó mà trông coi công trường cho anh đi, chạy về đây làm cái gì?”

Phan Tử Di nói: “Em phải về để báo cáo công việc với anh mà. Mà anh nói ngược rồi, bỏ đi Tứ Xuyên, lại còn gặp họa như vậy nữa này, không phải là thằng em đây lo lắng đến canh anh sao, ngộ nhỡ anh lại đi tiếp mất.”

Phan Đông Minh kéo Tạ Kiều lên, chỉ vào Phan Tử Di và nói: “Đây là con chú ba nhà anh, Phan Tử Di, vốn làm kiến trúc sư cho công ty kiến trúc ở Thượng Hải, nhưng giờ đang hợp tác làm ăn với anh, trẻ tuổi đầy triển vọng, không thể coi thường được, rất có bản lĩnh. Đặc biệt là rất mồm mép, láu cá có tiếng, được tôn làm một cặp với Dương Quần. Hôm nay hai đứa này ở cùng một chỗ, chắc chắn có trò náo nhiệt xem rồi.”

Phan Tử Di than một tiếng “ôi chao” rồi vội duỗi tay ra, “Đây chắc chắn là cô Tạ rồi, người thì chưa gặp nhưng đại danh của cô tôi đã nghe thấy không chỉ một lần thôi đâu, truyền đến cả Thượng Hải rồi đấy. Nghe nói cô Tạ chẳng những xinh đẹp như hoa mà còn khéo tay, lại có biệt tài, hôm nay tôi may mắn được gặp mặt rồi.”

Tạ Kiều mím miệng cười. Dương Quần bước lại gần, chớp mắt mấy cái rồi hỏi: “Hả, cô ấy có biệt tài gì mà mình không biết nhỉ, nói nhanh nói nhanh.”

Phan Tử Di liếc mắt nhìn anh một cái, ranh mãnh nói: “Đương nhiên là biệt tài trừ ma diệt yêu rồi.”

Dương Quần ôm vai anh ta, nói: “Mình rất thích câu này, có điều cậu nên kiềm chế lại, vuốt râu hùm với Phan Đông Tử á, cẩn thận đấy anh bạn.”

Phan Tử Di cũng không để Phan Đông Minh nói mà đã cất lời: “Ấy, cậu nhắc mình mới nhớ, nhưng nhỡ miệng nói rồi, nhanh chuyển chủ đề thôi. Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”

Phan Đông Minh chỉ vào hai người họ, tức tối nói: “Lắm lời với anh phải không? Hai đứa biến đi cho anh nhờ, đừng quấy rối nữa, đợi anh ăn no rồi tính chuyện với hai đứa.”

Dương Quần lay cánh tay Phan Đông Minh và nói: “Ôi chao, vội thế, chờ bọn anh đến tận trưa rồi, cơm còn chưa ăn. Mấy người kia còn đang chờ đưa anh đi ăn đấy. Đi ăn cơm thôi, ăn no rồi nói tiếp, nhìn anh gầy còm quá này, đi tẩm bổ cho anh nào.”

Mấy người vừa tán gẫu vừa ra khỏi sân bay, vừa ra đến phía ngoài thì đã thấy xe của Phan Chấn Nam. Tài xế thấy họ liền mở cửa xe, nói với Phan Đông Minh: “Phan tiên sinh, trưởng phòng chờ anh đã lâu, dặn là đón anh về nhà.”

Phan Đông Minh sửng sốt: “Về nhà?” Hắn nhìn Tạ Kiều. Phan Tử Di đã lái xe đến, nói với tài xế của Phan Chấn Nam vài câu, lại nói nhỏ với Phan Đông Minh: “Không thì anh về nhà trước đi, để bọn em tiếp cô Tạ cho, anh về đi. Có điều, anh phải chuẩn bị tinh thần đi, ở nhà biết tin rồi.”

Phan Đông Minh chợt căng thẳng, lại nhìn Tạ Kiều, cô liền cười: “Anh về đi, đừng để ý đến tôi.”

Hắn gật gật đầu, lúc lên xe còn quay đầu lại nhìn cô. Tạ Kiều vẫy tay với hắn.

Trước khi Phan Tử Di khởi động xe, Dương Quần vừa đi vừa nói với Tạ Kiều: “Tạ Kiều, điều tôi nói có thể cô cũng không thích nghe. Người trong nhà Đông Tử đã biết chuyện này rồi, cô cũng phải suy tính kĩ càng một chút.”

Tạ Kiều yên lặng, không nói tiếng nào. Vào xe, Phan Tử Di nhìn Tạ Kiều qua gương chiếu hậu, cười nói: “Trong nhà họ Phan, gia đình bác cả là quy củ nhất, cũng sắp Tết, tiệc xã giao là không tránh khỏi, nhưng với cái tính nôn nóng như anh ấy thì không chừng sẽ tìm cớ chuồn ra ngay thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.