Có biết người ta săn nhím thế nào không? Liên tục khiêu khích, đến khi nó mất hết kiên nhẫn mà để lộ bản thân, xuyên thẳng một nhát kiếm vào vùng bụng mềm của nó. Cũng như bây giờ, kiếm sắc của chàng đã đâm thẳng vào trái tim kiêu ngạo của em, dù em đã cố giương gai nhọn của mình ra phòng vệ…
Đại quân ca khúc khải hoàn trở về kinh thành, Đỗ Hân Ngôn trao trả hổ phù, nộp binh phù.
Trong ngự thư phòng, khi chàng gặp lại Tuyên Cảnh đế Cao Hy, Cao Hy cười nói: “Hân Ngôn không cần đa lễ, trẫm biết, chắc chắn đệ sẽ thắng. Trước mắt tình hình chiến sự tạm yên, chúng ta đã đạt được thỏa hiệp với Khiết Đan, thiên triều cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cô phụ không muốn quay về triều, thì Hân Ngôn hãy đón ông về phủ chăm sóc lúc tuổi già, mẫu hậu cũng muốn gặp ông”.
“Vâng, giờ thần sẽ đón phụ thân vào cung gặp thái hậu, hoàng thượng, không lẽ lần này cứ nhất định phải là Thẩm Tiếu Phi đi sao? Thẩm tiểu thư đã lập công lớn, lại hiến kế giúp quân ta tấn công phủ Đông Bình, làm thế này, thần cảm thấy lương tâm không thanh thản!”.
Cao Hy cười lạnh lùng: “Hân Ngôn, theo ta thì đệ vẫn chưa hiểu hết chuyện rồi, Gia Luật Tòng Phi bí mật tiến xuống phía Nam, chính Thẩm Tiếu Phi đã thả hắn ra, nếu không, tại sao Gia Luật Tòng Phi lại yêu cầu Thẩm tiểu thư sang Khiết Đan hòa thân? Trẫm chưa giết Thẩm tiểu thư đã là đại ân đại đức rồi! Còn nữa, chính Vệ Tử Hạo nói với trẫm, ngày thành loạn, người cứu Định Bắc vương thoát khỏi tay đệ cũng chính là Thẩm Tiếu Phi!”.
Nàng trúng song tâm cổ độc, muốn sống thì cũng phải giữ lại cái mạng của Cao Duệ, lẽ nào chính Tiếu Phi là người đã cứu Cao Duệ?
Trận cháy lớn ở núi Phục Long vẫn thiêu đốt lòng chàng, Đỗ Hân Ngôn hạ giọng hỏi: “Vệ Tử Hạo có chứng cứ gì không?”.
Cao Hy hừ một tiếng, nói: “Ngày thành loạn cứu thoát Cao Hy thì không có chứng cứ, có điều, tư thông Khiết Đan thả Gia Luật Tòng Phi thì chính miệng Thẩm Tiếu Phi đã thừa nhận rồi!”.
Nói tới đây, đôi mắt sắc sảo của Cao Hy khẽ lướt qua khuôn mặt của Đỗ Hân Ngôn, thấy chàng lộ vẻ kinh ngạc thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đỗ Hân Ngôn cố làm ra vẻ, trong lòng thì thất vọng vô cùng, Cao Hy đã nghi ngờ chàng.
“Trẫm biết Thẩm Tiếu Phi đã cứu cô phụ, lại phá được âm mưu của Định Bắc vương, trẫm không giết Thẩm Tiếu Phi, còn Thẩm Tiếu Phi cũng bằng lòng đi hòa thân để lấy công chuộc tội, đệ cảm kích Thẩm Tiếu Phi thì hãy đi gặp nàng ta”.
“Hoàng thượng thiên ân rộng khắp, đối xử với Thẩm Tiếu Phi vô cùng nhân hậu, ơn cứu mạng cha, thần sẽ gặp mặt để cảm tạ”.
Khi đi theo nội thị về phía điện Vu Nguyên, trong lòng Đỗ Hân Ngôn rối như tơ vò, nghĩ về người cứu Cao Duệ hôm đó, lẽ nào người áo đen Vệ Tử Hạo nhìn thấy chính là Yên Nhiên, tại sao trước giờ chưa từng nghe Vệ Tử Hạo nói tới việc này.
Vào trong điện, chàng đã nhìn thấy Tiếu Phi đứng bên cửa sổ, áo lụa trắng tinh khôi, uyển chuyển thướt tha.
Chàng xua tay bảo nội thị lui ra, từ từ bước lại gần nàng, muốn nói gì, nhưng cổ họng đã nghẹn lại. Đỗ Hân Ngôn bỗng nhớ tới những lời phụ thân đã nói tối hôm đó, đến hôm nay, cuối cùng chàng đã hiểu ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiếu Phi, Đỗ Hân Ngôn bi ai nghĩ, cho dù nàng đã thả Cao Duệ, cho dù trận chiến ấy đã mất đi mấy vạn tướng sĩ, chàng cũng không thể ra tay với nàng. Nhìn thấy nàng, chàng cảm thấy sợ.
Lần thứ nhất nàng giả chết khiến chàng lòng đau như cắt, lần thứ hai nàng chưa chết, ruột gan chàng như có lửa đốt, lần thứ ba, chàng đã biết trước mọi điều mà không thể làm gì.
Nàng còn sống được bao lâu nữa? Nếu nàng không ký hiệp ước đồng minh với Vệ Tử Hạo, nàng đã không phải tiếp cận Cao Duệ, không bị trúng song tâm cổ độc. Chẳng qua nàng cũng chỉ muốn tìm con đường sống, muốn rời khỏi Thẩm tướng mà thôi. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy vô cùng thương xót.
Nghe thấy tiếng động, Tiếu Phi quay lại, thân hình mảnh mai, hai mắt trong veo như nước hồ thu, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ, nụ cười rạng rỡ.
Đỗ Hân Ngôn nhìn nàng không chớp mắt, rồi buột miệng nói những lời mà ngay cả chàng cũng thấy giật mình: “Nàng muốn đi không? Ta đưa nàng đi”.
Tiếu Phi lặng người, chàng có thể kháng chỉ vì nàng sao? Chàng là hoàng thân, có công dẹp loạn, là trụ cột tương lai của triều đình, vì một người con gái sắp chết mà bỏ mặc tiền đồ, thật là không đáng.
Nàng nháy mắt bỡn cợt: “Đỗ hầu gia, ta không nghe nhầm đấy chứ? Hình như giao tình của ta và hầu gia không đáng để hầu gia kháng chỉ. Ta biết, chắc chắn là hầu gia muốn báo thù đúng không? Hôm đó vì ta sai Yên Nhiên cứu Định Bắc vương Cao Duệ, kết quả là chiến tranh kéo dài, trận chiến núi Phục Long thiêu cháy một vạn tướng sĩ, có điều, giờ hầu gia muốn bắt người cũng không được, hoàng thượng đã mở lòng khoan hồng, bản tiểu thư sẽ đi Khiết Đan làm vương phi hưởng phúc, cho dù chỉ sống một năm rưỡi nữa cũng tốt”.
Chính tai chàng nghe nàng thừa nhận thả Cao Duệ đi, Đỗ Hân Ngôn hít sâu một hơi, trận cháy ở núi Phục Long vẫn đang thiêu đốt lòng chàng.
Chàng tóm lấy nàng, giận dữ hét lên: “Nếu nàng chịu nói, hôm đó ta sẽ bắt sống Cao Duệ, nàng thả hắn ra, có biết mấy tháng nay đã chết bao nhiêu người”.
Tiếu Phi cố vùng vẫy thoát khỏi tay Đỗ Hân Ngôn, cười gằn: “Chết bao nhiêu người ta cũng mặc kệ, ta chỉ cần biết là ta vẫn còn sống, nếu không phải vì hôm đó ta sai Yên Nhiên quyết đoán ra tay, thì ta đã chết lâu rồi. Nay chiến tranh đã kết thúc, nói lại những điều này cũng chẳng để làm gì, hầu gia cũng không cần phải vờ vĩnh nói cái gì mà sẽ đưa ta đi, chẳng qua cũng chỉ vì thấy ta đáng thương, không sống được bao lâu nữa, muốn báo ân đúng không? Ta không cần”.
Tính mạng bao nhiêu tướng sĩ trong mắt nàng không khác nào cỏ rác! Đỗ Hân Ngôn phẫn nộ, bàn tay vung lên, Tiếu Phi nhắm mắt lại, sợ hãi trắng bệch cả mặt, chưởng phong sượt qua tai, nàng nghe thấy Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng nói: “Được lắm, có thể dùng cái mạng của tiểu thư để đổi lấy sự yên bình tạm thời của phương Bắc, để thiên triều được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bản hầu sẽ đích thân dẫn sứ đoàn, đưa tiểu thư đi hòa thân”.
Tiếu Phi mở mắt, cười lớn: “Tốt quá, có An Quốc hầu uy danh lẫy lừng đích thân đưa bản tiểu thư đi cầu thân, Gia Luật Tòng Phi sẽ càng coi trọng ta, càng yêu quý ta, Tiếu Phi đa tạ hầu gia!”.
Đỗ Hân Ngôn nghe câu này, nghĩ đến đêm hôm đó nhìn thấy trong tiểu lâu nàng cố ý để Vô Song đóng giả Gia Luật Tòng Phi, hai người họ đứng dựa vào nhau, trong lòng càng cảm thấy tức giận.
Chàng cười gằn, quay người đi ra khỏi viện. Chỉ đến khi gió lạnh thổi vào mặt, chàng mới chợt tỉnh ngộ, tại sao lại trở nên thù địch như vậy? Chàng quay lại nhìn về điện Vu Nguyên, một bên là ý nghĩ Tiếu Phi chẳng còn sống được bao lâu nữa, một bên là lửa cháy núi Phục Long, nếu chàng kháng chỉ để nàng không phải đi Khiết Đan, thì làm sao xứng với hàng vạn tướng sĩ đã ngã xuống? Nếu đưa nàng đi hòa thân, chàng lại cảm thấy trái tim mình đau đớn như ở trong dầu sôi lửa bỏng?
Đỗ Hân Ngôn bỗng thấy mơ hồ.
Gió đêm mùa hạ mát rượi, Đỗ Hân Ngôn ngồi thừ trong thư phòng, cảm thấy buồn bực lạ lùng.
Tín Nhi đứng ở cửa thấy thần sắc chàng không vui, thì lầm bầm nói: “Đã bảo thiếu gia không vui còn bắt ta vào thông báo”.
“Ngươi nói gì thế?”.
Tín Nhi giật mình, nói vẻ coi thường: “Thị nữ Yên Nhiên của Thẩm tiểu thư và một người đàn ông đen như than muốn gặp thiếu gia, để Tín Nhi ra đuổi họ đi, cũng không nghĩ xem, Thẩm tiểu thư có ra gì đâu?”.
Đỗ Hân Ngôn nghe thấy câu này thì nghiêm giọng trách mắng: “Học cách nói xấu sau lưng người khác từ khi nào vậy? Họ đâu?”.
Tín Nhi trước đây có cảm tình với Yên Nhiên, nay thấy Yên Nhiên và Vạn Hổ thân mật với nhau thì trong lòng bực tức, giờ bị Đỗ Hân Ngôn trách móc như thế thì sợ quá mà lắp ba lắp bắp.
Đỗ Hân Ngôn thấy Tín Nhi một lúc lâu vẫn nói không ra một câu thì trừng mắt rồi bước ra khỏi thư phòng.
Chàng đang muốn tìm Yên Nhiên hỏi cho ra lẽ, nên trong lòng càng cuống, từ trong phủ thi triển khinh công vượt tường ra ngoài, khiến cho những người hầu trong phủ há miệng ngơ ngác.
Yên Nhiên và Vạn Hổ đợi đến sốt cả ruột, đột nhiên thấy Đỗ Hân Ngôn từ trên trời rơi xuống, Yên Nhiên còn chưa kịp nói gì, Đỗ Hân Ngôn đã vội hỏi: “Yên Nhiên, nói thật đi, hôm đó có phải là cô nương ra tay cứu Cao Duệ không!”.
Sắc mặt Đỗ Hân Ngôn không tốt, không còn vẻ nho nhã dịu dàng mọi khi, Yên Nhiên cũng đờ người ra, nhìn chàng hồi lâu không có phản ứng gì.
Đỗ Hân Ngôn lại nghĩ là Yên Nhiên đang thừa nhận, cũng không còn tức giận, mà đờ đẫn ngồi trên ghế.
“Đỗ hầu gia, có tin tức gì của tiểu thư chưa?”.
Đỗ Hân Ngôn nói theo phản xạ: “Ngày mai khởi hành về hướng Bắc, đi Khiết Đan hòa thân”.
“Cái gì?”. Yên Nhiên lo cuống cả lên, nàng đi đi lại lại, rồi bỗng nghĩ ra một kế, vui mừng kêu lên: “Vạn Hổ, chúng ta sẽ cướp tiểu thư trên đường đi”.
“Bản hầu đích thân đưa đi, hai người không sợ chết thì cứ thử xem”.
Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Đỗ Hân Ngôn, không kìm được mắng: “Đồ vô ơn, ngươi còn đích thân đưa người đi? Ngươi, ngươi đưa đi? Tiểu thư sẽ buồn biết mấy? Vạn Hổ, đừng ngăn muội, muội phải giết hắn ta!”.
Vạn Hổ ngăn Yên Nhiên lại, chau mày nói, “Đỗ hầu gia, sao hầu gia lại đột nhiên thay lòng như vậy? Không phải là hầu gia cũng có ý với Thẩm tiểu thư đó sao?”.
Câu nói đó như dây dẫn lửa đến thùng thuốc nổ, Đỗ Hân Ngôn bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng ta thả Cao Duệ, gây ra chiến tranh. Có biết ta nhìn lửa thiêu núi Phục Long trong lòng đau đớn đến thế nào không? Thiêu sống một vạn tướng sĩ! Có biết trận chiến với Cao Duệ đã khổ sở thế nào? Bốn tháng trời chết bao nhiêu người, thế mà nàng ta còn vui mừng hớn hở mà đi hòa thân!”.
Yên Nhiên đờ người ra rồi hét lên: “Không phải ta! Là hộ vệ của Định Bắc vương ra tay! Ngày thành loạn, Đỗ hầu gia không có bản lĩnh bắt được Cao Duệ, giết được Cao Duệ, dựa vào cái gì mà đổ lên đầu tiểu thư nhà ta? Đỗ Hân Ngôn, ngươi là người vong ân bội nghĩa, ngươi dám đưa tiểu thư đến miệng sói, cho dù ta không đánh được ngươi, cũng phải đưa tiểu thư đi”.
Giọng Yên Nhiên vang lên chói tai, nhưng như gáo nước lạnh dập tắt sự tức giận của Đỗ Hân Ngôn.
Chàng nhìn Yên Nhiên, lẩm bẩm hỏi: “Không phải nàng ta? Không phải nàng ta?”.
“Ai bảo là phải? Hôm đó ta còn nhìn thấy cả Vệ Tử Hạo, sao không đổ cho Vệ Tử Hạo đi?”. Yên Nhiên khùng lên, gọi cả tên của giáo chủ.
Đỗ Hân Ngôn lo lắng nhìn Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên nói kỹ lại cho ta nghe xem, rốt cuộc hôm đó là thế nào? Nói đi, hoàng thượng vì việc này mà ép Tiếu Phi đi hòa thân, lấy công chuộc tội”.
Vạn Hổ thở dài nói: “Hai người ngồi xuống được không, đừng có hét lên nữa, có gì từ từ nói?”.
Yên Nhiên lườm Vạn Hổ, rồi kể lại sự việc ngày thành loạn.
“Yên Nhiên vừa đuổi theo đến nơi, thì nhìn thấy một đám khói trên đường, đang định xông vào thì nhìn thấy từ trong đám khói có ba người áo đen đưa Cao Duệ đi. Yên Nhiên đuổi theo, suýt chút nữa thì bị phát hiện, nghĩ đến tiểu thư chỉ có một mình thì không yên tâm nên lại quay lại, tin hay không thì tùy hầu gia”.
Đỗ Hân Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nở một nụ cười: “Ta hiểu rồi, chắc chắn Cao Duệ không đi một mình, mà đã chuẩn bị người tiếp ứng. Hắn hét lên câu đó để đánh lừa ta, hắn biết tiểu thư nhà cô nương biết được kế hoạch này, nên cố ý báo thù”.
Yên Nhiên lắp bắp hỏi: “Bây giờ hầu gia đã rõ mọi chuyện, tiểu thư có còn phải đi hòa thân nữa không? Đã biết tiểu thư chỉ còn sống được một năm rưỡi nữa, còn bắt tiểu thư sang tận Khiết Đan, có phải là muốn ép tiểu thư vào chỗ chết không!”.
Đỗ Hân Ngôn nhắm mắt nghĩ ngợi, khi mở mắt ra thì nghiêm giọng nói: “Ta tin những điều cô nương nói, nhưng Vệ Tử Hạo đã chỉ đích danh cô nương, liệu Vệ Tử Hạo có đứng ra làm chứng là không phải do cô nương làm không? Nay phương Bắc cần ổn định, ngày mai sứ đoàn vẫn lên đường theo kế hoạch”.
“Hầu gia nói mãi, cũng vẫn là đưa tiểu thư đi Khiết Đan sao?”.
“Đưa đi, không có nghĩa là gả nàng đến đó. Hoàng thượng đã biết lúc trước Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi, Tiếu Phi không chịu đi, sẽ mất mạng vì tội tư thông với địch. Đợi qua Hoàng Hà, đến địa giới Khiết Đan thì mất tích, điều đó sẽ không ảnh hưởng gì đến thiên triều ta, Tiếu Phi vẫn có thể thoát thân”. Đỗ Hân Ngôn nhẫn nại giải thích: “Nay chiến tranh vừa kết thúc, quốc khố cạn kiệt, thiên triều ta cần phải nghỉ ngơi, vì thế chúng ta không thể để cho Khiết Đan có bất cứ lý do gì để xuất binh, chẳng lẽ hai người lại muốn tiếp tục xảy ra chiến tranh?”.
Ba người bàn tính kế hoạch, tiễn Yên Nhiên và Vạn Hổ đi, Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía hoàng cung, cười khổ sở: “Nàng lại lừa ta”.
Nghĩ đến việc Tiếu Phi không muốn liên lụy đến mình, Đỗ Hân Ngôn cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Sáng sớm, Tiếu Phi tắm gội thay áo đại hỷ, mặc trang phục của quý nữ thiên triều xuất giá, tóc vấn lên, cài tám chiếc trâm đồi mồi, đeo khuyên tai trân châu, trước nay nàng vốn không thích trang sức vàng, nhưng lúc này, nhìn những đồ trang sức vàng ròng trên người mà mỉm cười. Với nàng, tất cả những thứ này đều là tiền bạc cần thiết cho cuộc sống sau này!
“An Quốc hầu đến!”.
Tiếu Phi xoa má, vừa ý khi thấy phấn hồng khiến khuôn mặt mình tươi như đóa hoa đào, không cười cũng thấy vui.
Quay lại nhìn thấy Đỗ Hân Ngôn phục trang chỉnh tề, nàng cũng không tránh khỏi có chút thất thần. Đỗ Hân Ngôn mặc một chiếc áo bào đen thêu kỳ lân bên ngoài viền đỏ, đầu đội mũ tử kim, lưng đeo bảo kiếm, thần thái uy vũ. Trước mắt nàng lại hiện lên quang cảnh tết Nguyên Tiêu, chàng mặc áo xanh, mỉm cười cài cây trâm bạc lên mái tóc Đinh Thiển Hà.
Tiếu Phi nhướng mày cười đáp: “Làm phiền Đỗ hầu gia đích thân đến thúc giục, ta có thể lên đường ngay”.
Đỗ Hân Ngôn nói với đám người hầu: “Bản hầu có chuyện muốn dặn dò Thẩm tiểu thư, các ngươi lui ra đi”.
Đại điện không còn ai, Đỗ Hân Ngôn vẫn đứng đó, nhìn Tiếu Phi, thấy cái cổ thanh mảnh của nàng giờ phải chịu đựng bao nhiêu là trân châu, thì cười châm chọc: “Đeo mấy cân vàng trên đầu mà không sợ gãy cổ à? Giờ bản hầu mới biết, Thẩm tiểu thư là người tham lam như vậy. Sao hả? Sợ Khiết Đan đói khổ, Gia Luật Tòng Phi không có tiền mua trang sức cho nàng hay sao?”.
Tiếu Phi tức đến run người, nhưng nụ cười càng ngọt, nàng quay lại nói: “Có biết tại sao ta lại thả Gia Luật Tòng Phi đi không? Hôm đó cùng Tứ công chúa nhìn thấy Gia Luật Tòng Phi ở chùa Trường Lô, Tiếu Phi đã động lòng, Gia Luật Tòng Phi phong lưu hào phóng, anh tuấn uy vũ, thân cao vai rộng, tay cầm binh khí, và quan trọng nhất là một lòng một dạ với Tiếu Phi, thương nhớ Tiếu Phi bao lâu nay như thế. Được gả cho đức lang quân như ý, cho dù chàng không có tiền mua trang sức cho Tiếu Phi, Tiếu Phi cũng nguyện mang vài cân vàng theo bù đắp”.
Nàng càng nói càng vui, khuôn mặt tràn trề hạnh phúc, biết rõ là giả, Đỗ Hân Ngôn vẫn thấy tức giận trong lòng.
Chàng nhìn nàng chằm chằm rồi khẽ nói: “Nàng cố ý nói những lời đó để khích ta, muốn ta bỏ đi, yên tâm đưa nàng đi gả cho Gia Luật Tòng Phi, thực ra nàng sợ ta kháng chỉ, sợ hoàng thượng trách tội ta, đúng không?”.
Tiếu Phi đau đớn trong lòng, những lời nói ra càng châm chọc: “Tiếu Phi đối tốt với hầu gia như vậy sao? Ta nhớ là ngay từ đầu, ta đã đối đầu với Đỗ hầu gia rồi, e là Đỗ hầu gia đã hiểu nhầm điều gì”.
Chàng ôm chặt lấy eo nàng, tách môi nàng ra tấn công vào trong miệng nàng, ôm chặt nàng trong lòng, dường như chỉ như thế, mới đè nén được sự đau khổ và cảm giác không nỡ rời xa đang dâng lên trong lòng.
Tiếu Phi cố giãy giụa, nàng hiểu rõ, nàng không thể để chàng nhận ra điểm gì bất thường ở nàng.
“Đứng yên!”. Đỗ Hân Ngôn nạt.
Đôi mắt đen đầy nộ khí khiến nàng sợ run, Đỗ Hân Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cất ngay cái kiểu thông minh vặt của nàng đi, đừng coi ta là thằng ngốc, nàng thích Gia Luật Tòng Phi thật sao? Nàng muốn đi Khiết Đan thật hay sao? Từ lúc nào Đỗ Hân Ngôn ta lại cần nữ nhi tính toán hộ mình!”.
Những lời chàng nói làm Tiếu Phi sững sờ, nỗi xấu hổ vì bị người khác nhìn thấu tâm can khiến nàng tức giận cắn vào cánh tay chàng, nhân lúc chàng thả lỏng thì đẩy chàng ra. Nàng ưỡn thẳng lưng cười gằn: “Ta không cần hầu gia thương hại! Ta không cần, ta vui vẻ mà lấy Gia Luật Tòng Phi. Đỗ hầu gia đừng quên thân phận của mình”.
Hai mắt Đỗ Hân Ngôn nheo lại, từng bước bước lại gần nàng, từ tốn nói: “Nàng không hiểu thật sao? Ta đối với nàng như thế này là vì sao? Chẳng lẽ ta chỉ thương hại nàng?”.
Trong lòng Tiếu Phi chỉ có hoảng loạn, nàng muốn trấn tĩnh, nhưng chân tay run rẩy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng không hiểu nổi ánh mắt chàng, vừa như khiêu khích, lại như cười, cái cười nhếch mép của chàng nhìn sao mà thâm hiểm! Lời chàng nói có ý gì? Chắc chắn là vì muốn tìm nàng báo thù, báo thù cho bao nhiêu tướng sĩ đã chết trên chiến trường.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Tiếu Phi hít một hơi thật sâu, chân tay cũng không còn run nữa, tim cũng không còn đập nhanh nữa, nàng kiêu ngạo nhìn chàng, cùng lắm thì chàng giết nàng, thế cũng có là gì!
Đỗ Hân Ngôn thấy nàng ưỡn thẳng lưng thì bật cười, nàng thật có dũng khí, chỉ trong nháy mắt đã rũ bỏ được vẻ xúc động, xù gai lên tự vệ. Chàng dừng lại trước nàng, chậm rãi nói: “Từng có một cô gái vì một bài thơ mà tức tối với ta, nàng bỏ ba đậu vào cháo, bỏ hoàng liên vào trà, bỏ độc vào rượu. Nàng kiêu ngạo, đốt cả lều cỏ cũng không cho ta tránh mưa. Nàng ác độc, đẩy thanh mai trúc mã của ta vào tay kẻ khác, sống chết gì cũng không cho người ấy được ở cạnh ta, còn lừa của ta bảy nghìn lạng bạc. Nay biết nàng sắp xuất giá mà chưa trả được nợ, thực khiến ta ăn không ngon ngủ không yên”.
Tiếu Phi vênh mặt nhìn chàng nói: “Muốn trả tiền càng tốt, thế là của hồi môn của ta lại thêm được bảy nghìn lạng bạc, nhớ là còn cả lãi nữa đấy! Hầu gia muốn báo thù cho tướng sĩ chết nơi chiến trận cũng phải hỏi ngự tiền Đô Vệ sứ đại nhân có đồng ý hay không, Vệ đại nhân đích thân phụ trách sự an toàn của sứ đoàn, còn đảm bảo với bản tiểu thư sẽ lên đường bình an. Nếu Đỗ hầu gia còn dám cợt nhả ta, ta sẽ nói với Vệ đại nhân dâng tấu lên hoàng thượng. Chọc giận ta, bản tiểu thư sẽ không đi nữa. Đỗ hầu gia, thiên triều hủy hòa ước, phương Bắc lại xảy ra chiến tranh, trách nhiệm này hầu gia không gánh nổi đâu!”.
Dường như Đỗ Hân Ngôn không nghe thấy gì, chàng nắm cằm nàng cười nói: “Mỗi lần nàng hãm hại ta, hay gặp ta thì đều vênh cằm lên thế này. Thẩm Tiếu Phi mà ta quen biết trước nay luôn là người tự tư tự lợi, từ lúc nào lại trở nên đại nghĩa thế này? Thực khiến bản hầu khâm phục! Nếu đã như thế, nhất định bản hầu sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư, đảm bảo tiểu thư sẽ bình an, thuận lợi mà gả cho Gia Luật Tòng Phi! Kiệu đã đợi sẵn ngoài điện, sắp xếp ổn thỏa rồi thì khởi hành thôi”.
Chàng thả tay ra, phóng khoáng quay đi.
Tiếu Phi miệng há hốc, tức đến run người, chàng đang đùa cợt nàng, đang báo thù nàng, chàng còn dám hôn nàng, để trong lúc hoảng hốt nàng còn tưởng rằng chàng đã động lòng với mình. Chàng… Hóa ra chàng không hề có tình cảm gì với nàng. Tiếu Phi quay đi, đầu gối mềm nhũn khuỵu trên đất, hai hàng lệ trào ra. Nàng ôm lấy người mình, cố ngăn tiếng nấc nghẹn.
Bên tai hình như có tiếng thở dài, nàng ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, trong đại điện không có một ai, nàng lại cúi đầu khóc tấm tức.
Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ từ phía sau cây cột chống lướt ra, rồi âm thầm rời đi.
Gió mùa hạ thổi tới, mát rượi, chàng quay lại nhìn điện Vu Nguyên, cười khổ sở: “Mới lừa nàng một lần mà nàng đã khóc thế này sao!”.
Vệ Tử Hạo mình mặc áo giáp, khoác áo bào đỏ, mặc trang phục của ngự tiền đô vệ sứ. Đỗ Hân Ngôn nhìn Vệ Tử Hạo, cười nói: “Cuối cùng Tử Hạo cũng được như ước nguyện, hoàng thượng đã giao cho huynh đảm bảo an toàn cho chuyến đi này, bản hầu cũng cảm thấy nhẹ nhõm!”.
Bằng hữu bao lâu nay, giờ cùng làm quan trong triều, ánh mắt nhìn nhau cũng có đôi chút khác biệt. Vệ Tử Hạo cười nói: “Đỗ hầu gia nặng lời rồi. Năm xưa hai chúng ta cùng hành tẩu giang hồ…”.
Đỗ Hân Ngôn nghiêm mặt: “Lần đi sứ này có liên quan đến sự an nguy của triều ta, hoàn toàn không giống lãng tử hành tẩu giang hồ. Vệ đại nhân đã không còn là lãng tử du hiệp năm xưa, nên chú ý thân phận của mình!”.
Vệ Tử Hạo ngẩn người, Đỗ Hân Ngôn tiếp tục nói: “Sứ đoàn thiên triều ta đại diện cho sự uy nghi của hoàng thượng, người làm quan cũng phải có quan uy, Vệ đại nhân nên cất bỏ nghĩa khí giang hồ, đừng để Khiết Đan coi thường”. Nói xong thì vào kiệu của mình, ra lệnh: “Xuất phát!”.
Hai người kết giao bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Đỗ Hân Ngôn phô trương như thế trước mặt Vệ Tử Hạo, khiến Vệ Tử Hạo tức đến nỗi cứ đờ người ra một lúc lâu. Vệ Tử Hạo nhìn kiệu xe của Tiếu Phi cười nhạt, rồi mới thúc ngựa đuổi theo.
Đêm đầu tiên sứ đoàn nghỉ chân, một tiếng thét chói tai xé tan màn đêm, trong dịch trạm lập tức xuất hiện một bóng người.
Vệ Tử Hạo đá tung cửa phòng ngủ của Tiếu Phi.
Bốn thị nữ chỉ mặc áo yếm, mắt ngơ mày ngác nhìn Vệ Tử Hạo xông vào, rồi kêu thét lên. Vệ Tử Hạo mặt đỏ bừng, lui ra cửa, nghiêm giọng hỏi: “Việc gì mà giữa đêm kêu lên thất thanh như thế?”.
“Vệ đại nhân thật không biết phép tắc, ta đang cùng thị nữ thử áo, Vệ đại nhân không biết gõ cửa cầu kiến hay sao? Ta chẳng qua cũng chỉ vì nhìn thấy cái áo đẹp quá mà hét lên một tiếng mà thôi, thật chẳng ra sao cả!”. Tiếu Phi lạnh lùng mắng.
Vệ Tử Hạo biết mình bị chơi xỏ, nén giận mà nói: “Thẩm tiểu thư, hạ quan lo cho sự an toàn của tiểu thư, mong là tiểu thư giữa đêm giữa hôm không có việc gì thì đừng kêu ầm lên như thế!”.
“Quái lạ, chẳng lẽ Vệ đại nhân cũng không cho người ta nói chuyện sao! Ta thích nói đấy, nếu Vệ đại nhân không yên tâm thì cứ đứng ở cửa phòng mà nghe!”.
Đường đường ngự tiền đô vệ sứ mà lại đứng gác cửa cho nàng ta hay sao? Vệ Tử Hạo hừ một tiếng, quay người bỏ đi, vừa ngước mắt lên thì thấy Đỗ Hân Ngôn đứng ngáp, nhìn mình cười mà như không thì ngượng đỏ mặt, trong lòng vô cùng tức giận, Vệ Tử Hạo sầm mặt, căn dặn hai thị vệ thay nhau gác cửa cả đêm rồi về phòng.
Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía phòng của Tiếu Phi, không nhịn được cười. Chàng biết, Tiếu Phi mà không gây chuyện thì trong lòng không thoải mái. Lại nghĩ tới việc bị ép uống trà hoàng liên, chàng khẽ lắc đầu, khi trước Vệ Tử Hạo báo tin cho nàng khiến chàng phải nếm trải những nỗi khổ này, thì nay cũng đã đến lượt Vệ Tử Hạo nếm thử vài lần.
Chàng bỗng cảm thấy lạnh người, nghĩ tới thái độ của Tiếu Phi với mình, Đỗ Hân Ngôn thấy miệng đắng nghét, liệu nàng có một lúc trừng trị cả hai người?
Ba tối tiếp theo, cứ đến giờ Tý, trong trạm dịch lại có tiếng thét kinh hoàng. Vệ Tử Hạo vẫn đích thân đến, nghe thấy mấy lời châm chọc thì lại quay đi.
Tối sau nữa, không có động tĩnh gì.
Vệ Tử Hạo đi ngủ trước, nhưng đến giờ Tý thì tỉnh giấc, thấy không có động tĩnh gì, vẫn vòng qua phòng Tiếu Phi, thấy hai thị vệ đang đứng gác ở cửa thì khẽ hỏi tình hình tối nay.
Thị vệ trả lời không có gì, Vệ Tử Hạo vẫn cảm thấy hết sức nghi ngờ, cả đêm không dám ngủ, sợ chỗ Thẩm Tiếu Phi lại xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hân Ngôn tinh thần thoải mái nói với Vệ Tử Hạo: “Đêm qua không bị ma âm quấy nhiễu, ngủ ngon thật!”.
Vệ Tử Hạo còn chưa trả lời, Tiếu Phi đi ngang qua chàng để lên kiệu, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Tiếu Phi quyết định an phận một chút, mấy hôm trước giở trò trẻ con, khiến Vệ đại nhân mất ngủ, mong là Vệ đại nhân đừng trách. Chắc tối qua Vệ đại nhân đã ngủ ngon rồi chứ?”.
Vệ Tử Hạo tức nổ bụng.
Từ hôm đó trở đi, Tiếu Phi thực sự trở nên an phận, đêm yên tĩnh không còn tiếng hét nào nữa, cho đến khi sứ đoàn đến sông Bạch Thủy, Tiếu Phi cảm thấy ngày ngày trôi qua thật là nhạt nhẽo.
Tiếu Phi dẫn theo thị nữ đứng ở mũi thuyền hít thở khí trời, nhìn đám thị vệ đang đứng nghiêm trên thuyền, xa xa là Đỗ Hân Ngôn đang đứng cùng Vệ Tử Hạo. Nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh ngơ ngẩn hồi lâu, rồi lặng lẽ trở về khoang thuyền.
Nhưng đến cuối giờ Mùi, sóng gió đã nổi, thuyền chòng chành.
Tiếu Phi nhàn nhã uống trà, mắt nhìn bốn thị nữ bên cạnh khẽ cười nói: “Ngoài kia sóng to quá, ngồi đây cũng buồn, ta kể chuyện cho các em nghe giết thời gian nhé. Các em có biết truyền thuyết sông Bạch Thủy không? Ngọc Minh, em lớn lên trên thuyền, có biết không?”.
Ngọc Minh nhỏ nhắn đáng yêu, là người thật thà nhất trong các thị nữ, rất tin vào thần phật, nghe thấy Tiếu Phi hỏi thế thì thật thà trả lời: “Nô tỳ không biết”.
“Tương truyền giữa dòng Bạch Thủy có Châu Thần nương nương, rất thiêng, cầu gì được nấy. Một lần, có con thuyền bị lật, một người nọ rơi xuống nước, được dòng nước đưa tới điện Châu Thần của Châu Thần nương nương”. Tiếu Phi càng làm ra vẻ thần bí, giọng nói thì thào rất khẽ: “Người đó nhìn thấy trong điện có một con trai mình rộng hai trượng, thân dài một trượng, con trai mở ra, sáng lấp lánh, nhìn kỹ thì thấy là một viên ngọc trai rất lớn. Người đó gặp đại nạn không chết còn nảy lòng tham, muốn lấy viên ngọc trai. Ai ngờ viên ngọc trai đó lại biến thành nương nương, phẫn nộ mắng rằng mình đã cứu mạng hắn mà hắn còn tham lam như thế. Người đó sợ đến phát run, liền lừa nương nương rằng đang đi đón thuyền tân nương. Châu Thần nương nương không muốn phá nhân duyên của người trần, nên thả người đó đi. Sau khi người đó lên bờ thì vẫn luyến tiếc viên ngọc trai đó, đã phá hỏng thân trai, làm hao tổn nguyên khí của Châu Thần nương nương để lấy viên ngọc trai. Châu Thần nương nương gắng dùng chút thần lực cuối cùng của mình, thề độc, nếu còn có thuyền đưa dâu qua đây, sẽ phá hỏng thuyền dìm chết người”.
Thị nữ nghe xong ai nấy đều sợ hãi.
Con thuyền lại chòng chành dữ dội, nghe thấy bên ngoài tiếng sấm long trời lở đất. Tiếu Phi kêu lên một tiếng, ôm ngực nói: “Giờ Ngọ thấy trời âm u mây đen kịt, giờ cuồng phong dữ dội, sấm rền vang, không biết có phải Châu Thần nương nương hiển linh, muốn phá thuyền của chúng ta không”.
Nói xong thì ôm lấy Ngọc Minh mà khóc.
Ngọc Minh mặt mũi trắng bệch, run rẩy nói: “Chẳng lẽ không có cách nào hóa giải được sao?”.
Khuôn mặt Tiếu Phi đầy vẻ hoảng hốt: “Nghe nói nếu tân nương trèo lên chỗ cao nhất của cột buồm, thành tâm cầu khẩn thì Châu Thần nương nương không những không trách tội, còn phù hộ cho tân nương cả đời phú quý, đáng tiếc là có bao nhiêu tân nương có gan mà trèo lên chỗ cao nhất của cột buồm. Haizz, đằng nào thì U Châu cũng là vùng đất hoang, cỏ cây còn không sống nổi, sống không bằng chết, chi bằng tối nay chết luôn đi, còn có bao nhiêu người tùy táng thế này, vậy cũng chẳng sao!”.
Nàng che mặt khóc thảm thiết, con thuyền lại chòng chành dữ dội, trong thuyền tiếng than khóc não nề.
Ngọc Minh cắn môi, quỳ xuống trước mặt Tiếu Phi nói: “Tiểu thư, Ngọc Minh từ nhỏ sống ở trên thuyền, trèo lên cột buồm chỉ là chuyện nhỏ. Ngọc Minh cầu xin tiểu thư cho mượn phục sức”.
Tiếu Phi kinh hãi, đưa tay đỡ Ngọc Minh dậy, nói: “Thế sao được? Nếu bị Đỗ hầu gia phát hiện ra ngăn chặn thì làm thế nào?”.
“Ngọc Minh biết rõ con thuyền này, chắc chắn có thể trốn được thị vệ. Tiểu thư hãy cho phép Ngọc Minh đi! Ngọc Minh không muốn đi U Châu, ngày đêm cầu thần khấn phật, hôm nay nếu được Châu Thần nương nương phù hộ, dù có thế nào Ngọc Minh cũng muốn thử một lần”.
Tiếu Phi cảm thấy khó xử, Ngọc Minh thì khổ sở cầu xin, những thị nữ khác cũng đều đã quỳ xuống. Lúc này Tiếu Phi mới cắn răng nói: “Tấm lòng này của em, ta ghi nhớ, nhưng mà, em phải chú ý an toàn”.
“Tiểu thư yên tâm, Ngọc Minh từ nhỏ lớn lên trên thuyền, sẽ không rơi xuống đâu”.
Tiếu Phi đưa quần áo và trang sức cho Ngọc Minh, rồi một thị nữ khác che chắn để Ngọc Minh lặng lẽ ra khỏi khoang thuyền. Một lát sau, Tiếu Phi nói với mấy thị nữ còn lại: “Thuyền lắc lư khó chịu quá, ta lo cho Ngọc Minh lắm, hay là chúng ta lặng lẽ ra ngoài khoang thuyền xem thế nào? Thế này đi, để đám thị vệ không phát hiện ra, Ngọc Lan, em ở lại trong khoang thuyền đóng giả ta, ta và Ngọc Hoa mặc áo thị nữ ra ngoài”.
Thay áo xong, họ cúi đầu xuống. Thị vệ bên ngoài khoang thuyền chỉ nhìn thoáng vào bên trong, thấy Ngọc Lan mặc quần áo Tiếu Phi đang ngồi chăm chú đọc sách thì lại quay đi chỗ khác.
Vừa lên boong thuyền, Ngọc Sênh vội quay lại, khuôn mặt trắng bệch, chỉ lên trên. Tiếu Phi ngẩng đầu, một người đang đứng trên cột cờ, áo váy bay bay.
Tiếu Phi lo lắng nói: “Trời ơi, cao như thế này, mong là không xảy ra chuyện gì”.
Con thuyền vẫn chòng chành trong sóng lớn, một ánh chớp lóe lên ở chân trời xa, mưa như trút nước.
Tim của Ngọc Sênh và Ngọc Hoa như nhảy ra khỏi lồng ngực, Tiếu Phi lo lắng nói: “Con a đầu này, còn không xuống đi, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào? Thôi mau gọi người cứu nó xuống đi”.
Ngọc Sênh, Ngọc Hoa trong lòng đang lo sợ, thấy Ngọc Minh váy đỏ phấp phới như sắp ngã xuống đến nơi. Tiếu Phi kêu lên: “Cứu người! Cứu người đi!”.
Từ trong khoang thuyền có vài thị vệ chạy ra, nhìn thấy tân nương áo đỏ như một ngọn lửa cháy trên đỉnh cột buồm, sợ quá lại kêu váng lên.
Khi tin tức đến tai Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo thì đã trở thành Tiếu Phi trèo lên cột buồm đòi nhảy xuống sông. Hai người sợ quá, vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này trên boong thuyền đã đông kín người. Tiếu Phi mặc áo thị nữ trốn trong đám đông cười thầm. Nàng hiểu rõ gia cảnh của Ngọc Minh, từ nhỏ đã trèo lên cột buồm như con khỉ trèo cây, cho dù có ngã xuống nước thì cũng bơi như cá. Nàng nhìn thần sắc Vệ Tử Hạo, biết chắc chắn người này sẽ đưa Ngọc Minh xuống.
Nàng không muốn sống nữa ư? Đỗ Hân Ngôn lòng đau như cắt, nhìn thấy váy đỏ của nàng bay trong mưa gió, thì vội vã phóng người lên cột buồm.
Vệ Tử Hạo lo lắng nhìn lên, sợ Thẩm Tiếu Phi nhìn thấy Đỗ Hân Ngôn đến cứu mình thì thả tay, cố tình rơi xuống nước. Vệ Tử Hạo nhìn chằm chằm vào cái áo đỏ, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Một bóng áo xanh tóm lấy dây thừng đu lên không trung, một lát sau đã tiếp cận Ngọc Minh.
“Hóa ra khinh công của Đỗ Hân Ngôn giỏi đến vậy, thật là mất hứng”. Tiếu Phi khẽ nhún vai, áo sống đã ướt hết nên cũng không ở lại xem náo nhiệt. Nàng nhìn cả đám người ướt như gà mắc mưa, đắc ý vênh cằm, thư thả trở về khoang thuyền. Thấy Ngọc Lan hiếu kỳ, thì khẽ cười nói, “Được rồi!”.
Nàng thay áo, bê chén trà nóng, chờ Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo tìm đến.
Một tuần trà sau, cửa phòng mở toang, Đỗ Hân Ngôn ướt như chuột lột, mặt sắt tối sầm đứng trước mặt nàng.
“Thị nữ đó do ta dụ dỗ, tốt nhất là đừng có động vào. Trên đường nếu không có Ngọc Minh hầu hạ, ta sợ không thể thuận lợi đến được Khiết Đan”. Tiếu Phi uể oải nói.
Ngọc Minh mặt mũi hưng phấn, tóc còn đang ướt rượt. Ngọc Sênh, Ngọc Hoa đi hai bên như hộ tống anh hùng trở về, vừa bước vào khoang thuyền đã nghe thấy Đỗ Hân Ngôn giận dữ hét lên, “Ra ngoài!”, sợ quá im thin thít, run rẩy ra khỏi khoang thuyền.
Ngọc Lan thấy tình hình không ổn, vội vã hành lễ rồi lủi mất.
Tiếu Phi nhìn Đỗ Hân Ngôn vừa đứng đó đã ướt hết cả nền nhà. “Đỗ hầu gia ướt thế này còn chạy đến đây quan tâm đến an nguy của ta, thực khiến người ta cảm động. Sau những lời cầu xin chân thành của Ngọc Minh, chắc Châu Thần nương nương sẽ không làm lật con thuyền này đâu”. Nàng ngáp một cái nói: “Sóng gió lớn đến đâu, tối nay ta cũng có thể ngủ ngon, Đỗ hầu gia cứ tự nhiên!”.
“Buông tay! Ta là vương phi tương lai của Khiết Đan, dù có là hầu gia của thiên triều, cũng không thể đối xử với ta như vậy!”. Tiếu Phi bị Đỗ Hân Ngôn kéo đi xềnh xệch, thì vô cùng phẫn nộ.
Đỗ Hân Ngôn không nói câu nào, lôi nàng đến trước mặt Vệ Tử Hạo, hất mạnh nói: “Vệ đại nhân, đại nhân chịu trách nhiệm an toàn ở đây. Bản hầu cảm thấy chỉ cần đưa được Thẩm Tiếu Phi bình an đến U Châu là được. Đề phòng trộm cướp, các nghi thức cứ giữ nguyên, còn người, ta giao cho Vệ đại nhân”.
Vệ Tử Hạo vừa thay áo, bị Tiếu Phi giày vò đứng trong mưa lạnh gần nửa canh giờ thì chỉ muốn bóp chết nàng cho xong. Nghe Đỗ Hân Ngôn nói xong, thì hiểu ý, cười đáp lễ: “Hầu gia nhìn xa trông rộng, hạ quan tuân lệnh”.
Hai người kết giao nhiều năm, tuy có những khúc mắc nhưng lúc này đây họ không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ. Đỗ Hân Ngôn nháy mắt với Vệ Tử Hạo, chẳng buồn nhìn Tiếu Phi mà đi luôn ra ngoài.
“Vệ Tử Hạo ngươi dám?”.
“Cứu mạng…”.
Trong khoang thuyền vang lên tiếng kêu, tiếng chửi mắng của Tiếu Phi rồi lập tức trở nên yên lặng. Đỗ Hân Ngôn nghĩ, Vệ Tử Hạo mà không trói chân tay bịt miệng nàng lại thì không thể ngon giấc. Chàng khẽ lắc đầu, nếu mặc cho Tiếu Phi tiếp tục giở trò, những việc như hôm nay không biết sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần nữa. Chàng nghĩ đến cái bóng áo đỏ trên cột buồm mà rùng mình, nếu đó đúng là nàng, thì chàng phải làm thế nào?