Khanh bảo Mẫu Hậu của trẫm nhảy từ bờ vực này xuống sao?
Khởi bẩm Hoàng Thượng "đúng là Thái Hậu đã lao mình từ đây xuống dưới!"
Cổ Mộc Hi u buồn nhìn xuống dưới đáy vực sâu thăm thẳm "bên dưới có lẽ là rất sâu...sâu đến vạn hàng trượng, mẹ vì cứu mình mà liều mình lao xuống dưới, không hề luyến tiếc mạng sống.
Thế là còn chưa kể đến, mẹ đã tự mổ bụng để đưa mình ra ngoài!"
Cổ Mộc Hi ngước nhìn lên, đã là một buổi chiều muộn "ánh tịch dương đã khuất dần sau dãy núi bên kia bờ vực!"
- Mẹ, Tiểu Hi nhất định sẽ đi tìm mẹ...dù là chân trời hay là góc bể!
………
Bẩm Hoàng Thượng "trời đã dần tối, chúng ta nên trở về Cung thôi!"
- Bạch ái khanh hãy trở về Cung trước đi, trẫm còn vài việc cần phải giải quyết.
Bẩm Hoàng Thượng "chuyện này..."
- Ý chỉ của trẫm mà khanh cũng muốn chống lại sao?
Thần không dám, thưa Hoàng Thượng!
- Vậy thì trở về đi.
Nhưng...Hoàng Thượng "Nơi này về đêm có nhiều thú hoang, thần sợ Hoàng Thượng sẽ gặp nguy hiểm!"
- Trẫm sẽ không sao.
Nhưng...
- Trẫm hạ lệnh "Bạch Ninh mau hồi Cung, hay Bạch ái khanh muốn phản nghịch?"
Thần tuân chỉ!
"Hừ...Hoàng Thượng thật biết cách dùng địa vị để uy hiếp người khác mà".
Bạch Ninh chỉ biết há hốc mồm "Hoàng Đế hiện tại của Cổ Tịch quốc khác hẳn với thế hệ trước! Trước đây khi Thái Thượng Hoàng còn ngồi trên ngai vàng, cũng đâu có bá đạo đến thế này chứ".
Bạch Ninh lủi tha lủi thủi rời đi, dù thế nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng cho Cổ Mộc Hi.
Tuy nhiên, thì đâu có dám trái ý chỉ.
Thôi thì trở về Cung tìm Quốc Lão vậy?
…………
Chủ nhân!
- Lã Hiên, ngươi cũng trở về Cung trước đi.
Thuộc hạ có chết cũng sẽ không về trước!
Cổ Mộc Hi nheo mắt "ngươi dám cãi lại lời của ta?"
Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ chú ý đến an toàn của chủ nhân!
- Ngươi có biết hậu quả của việc làm trái ý ta, kết cục sẽ như thế nào không?
Thuộc hạ biết, thưa chủ nhân!
Mặt mày Cổ Mộc Hi trở nên lạnh lùng hơn "ngươi biết mà vẫn muốn làm trái ý ta?"
Lã Hiên từ lâu đã không quan tâm đến sống chết của bản thân "mạng của Lã Hiên thuộc về chủ nhân...nếu chủ nhân thấy Lã Hiên quá chướng mắt thì xin hãy xuống tay!"
Cổ Mộc Hi siết tay thành nắm đấm "Lã Hiên, ngươi giỏi lắm!"
Thuộc hạ không dám!
- Vậy ta cũng không ép ngươi "sống chết của Lã Hiên ngươi, không liên can đến ta".
Lã Hiên biết Cổ Mộc Hi đang rất tức giận "nhưng cũng không còn cách nào khác, Lã Hiên chỉ chú ý đến an toàn của Cổ Mộc Hi..."
Cổ Mộc Hi lao mình xuống đáy vực, trong một thoáng rất nhanh "cơ thể Cổ Mộc Hi liền hoá thành Hỏa Long, lao vào đáy vực mênh mông, cậu phải đi tìm mẹ...dù có đến tận chân trời hay góc bể, cậu cũng sẽ quyết tâm tìm cho được mẹ của mình!"
Chủ nhân...
Chủ nhân...
Lã Hiên cũng vội vã lao mình theo Cổ Mộc Hi!
- Cổ Mộc Hi nhíu mày, cái tên đầu đất này "thật không sợ chết sao?"
Nói thì nói nhưng Cổ Mộc Hi lại không nỡ lòng nào bỏ mặc Lã Hiên, hắn cũng là vì lòng trung thành với mình nên không tiếc cái mạng hắn.
Trong thoáng chốc Cổ Mộc Hi đã cõng Lã Hiên bay ngược trở lại bờ, lúc này Lã Hiên đã ngất đi vì uống quá nhiều nước dưới đáy vực.
Cậu hất Lã Hiên xuống và tiếp tục quay trở lại đáy vực...
………
"Hi Hi"
Bạch Túc Duật lúc này cũng đã đến nơi.
"Hi Hi!"
Quay trở lại đi con, bên dưới rất nguy hiểm...
Cổ Mộc Hi nghe thấy tiếng gọi của cha nuôi mình nhưng vẫn vờ như không nghe và lao thẳng xuống đáy.
"Hi Hi..."
Bạch Túc Duật hốt hoảng khi thấy cảnh tượng trước mắt, bản thân cũng không ngại lao xuống vực cùng con trai.
………
Cổ Mộc Hi tìm kiếm khắp nơi nhưng không có gì dưới đáy.
Cậu lần theo dòng chảy đi rất xa...cuối cùng, cậu đến được một thâm cốc.
- Hoá ra, dòng sông này dài và sâu đến như vậy.
Cậu càng thấy thương mẹ mình hơn vạn phần.
- Nơi này thật thanh bình.
Không biết có phải do trời tối hay do nơi này thiếu ánh sáng, cậu có cảm giác như nơi này hơi tăm tối!
Cổ Mộc Hi nhìn xung quanh mà lòng không khỏi cảm thán "đúng là một nơi hoa thơm cỏ biếc, chỉ tiếc là đã thiếu ánh sáng!"
Là ai? Sao lại dám đặt chân đến U La Cốc của ta?
Cổ Mộc Hi ngoáy đầu lại nhìn người đang đi đến..."người đàn ông kia là chủ nhân của vùng đất này sao?"
Cậu bé, sao lại đến được nơi này?
- Chào thúc thúc "Cháu là Cổ Mộc Hi, cháu bị thất lạc mẹ ruột nhiều năm nên cháu đi tìm mẹ và vô tình lạc bước đến vùng đất này!"
Nhậm Tề Tề mỉm cười "đúng là một cậu bé ngoan!"
- Thúc thúc sống ở đây một mình sao?
Không!
"Ta sống cùng với mẹ mình và một người bạn".
Cổ Mộc Hi nhìn Nhậm Tề Tề không chớp mắt "phải xưng hô với thúc như thế nào đây ạ?"
Ta họ Nhậm, tên Tề Tề!
- Vậy cháu gọi thúc là Nhậm thúc có được không ạ?
Nhậm Tề Tề cười rạng rỡ hơn "được, được chứ!"
Theo ta vào trong nghỉ ngơi trước đã.
- Cảm ơn Nhậm thúc!
Ngoan, cháu thật sự rất ngoan..