Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 1 - Chương 8: Đánh vỡ gian tình



Rộn rộn ràng ràng , nhộn nhịp một đám người , tựa như là những đám mây bảy màu , đang từ từ chậm rãi hướng về Túy Xuân Các mà bay đến.

“ Thần phụ bái kiến công chúa điện hạ , công chúa vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế !“.

“ Thần nữ bái kiến công chúa điện hạ , công chúa vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế ! “.

Bên trong Túy Xuân Các , Vân Cẩm công chúa đã sớm an tọa chờ đợi mọi người ở phía trên đài, tiếp nhận hành lễ của mọi người .

“ Chư vị phu nhân ,các vị tiểu thư mời an tọa. Hôm nay bổn công chúa mời mọi người đến đây , cũng chỉ là để mọi người hàn huyên tâm sự chuyện nhà , mọi người cứ tự nhiên là được rồi .” Trên đài cao , Vân Cẩm công chúa âm thanh như chim hoàng oanh truyền đến , mợi người lúc này mới lĩnh mệnh ngồi xuống .

“ Nghe nói hôm nay Bình vương phi có dắt theo khuê nữ cùng đến , đã rất lâu bản công chúa không có được gặp Bình vương phi , thật là nhớ người , kính xin Bình vương phi cùng Ôn cô nương lên đài nhất tự .” Ôn Nhã các nàng vừa mới ngồi xuống , lại nghe âm thanh của Vân Cẩm công chúa truyền đến .

“ Thần phụ tuân mệnh “. Bình vương phi lôi kéo Ôn Nhã , dưới sự chỉ dẫn của công công , một đường đi tới vị trí Vân Cẩm công chúa trên đài cao , trên đường đi Ôn Nhã nhiều lần dùng ánh mắt dò hỏi vương phi , thế nhưng vương phi cũng không để ý đến Ôn Nhã.

“ Ôn cô nương , chúng ta lại gặp mặt rồi , vừa nãy ở trên đường , thật là ngại quá , hạ nhân của ta vô lễ , hi vọng không dọa hoặc gây thương tổn gì đến Ôn cô nương ”. Ôn Nhã các nàng vừa tới gần , liền truyền đến một cái âm thanh trêu chọc , thì ra chính là Lôi vương mà các nàng ở trước cửa cung đã gặp qua .

“ Đã làm phiền Lôi vương quan tâm , Ôn Nhã vô sự “. Nhìn bộ dáng đắc ý của Lôi vương , Ôn Nhã thầm nhủ nhẫn nhịn nhẫn nhịn a.

“ Vị này chính là Ôn cô nương sao ? Quả nhiên là một mỹ nữ nghiên nước nghiêng thành , không trách được tại sao Lôi ca ca đối với ngươi mới gặp liền đã nhớ mãi không quên “. Một thân nữ tử mặc cẩm y trang màu tím , đầu đội mũ phượng hoàng , trên tóc điểm vài cây trâm , nữ tử vô cùng xinh đẹp đang che miệng cười nhạo nói .

“ Công chúa nói đùa rồi , tiểu Nhã chỉ là dung mạo như bồ liễu , còn công chúa mới thật sự là mỹ nhân nghiên nước khuynh thành ”. Bình vương phi vội vã vì Ôn Nhã điều đình .

“ Bình vương phi , người chớ nên khách khí , hai vị hãy theo bản công chúa mà an tọa ở phía trên đi “. Vân Cẩm đăm chiêu nhìn Lôi vương một chút , liền đem các nàng lưu lại ở bên trên .

Ý nghĩa của tiệc Thưởng Xuân Yến là thưởng hoa , thưởng xuân , còn có thưởng người nữa . Các vị tiểu thư của các phủ đều là mang theo tài nghệ mà đến đây , từng người từng người thi nhau tranh tài đấu nghệ , hảo không náo nhiệt a . Tiệc rượu vừa mới đắt đầu không lâu , Lôi vương liền vội vã ly khai , Bình vương phi thì bồi tiếp công chúa câu nói câu không , đa phần đều là xem biểu diễn tài nghệ nhiều hơn , nghìn bài một điệu , cũng không có thú vị gì , Ôn Nhã dần dần cảm giác xem đến muốn ngủ luôn.

“ Tiệc rượu này xác thực là có hơi tẻ nhạt , có lẽ đối với Ôn Nhã cô nương có chút không quen , hay là …Tiểu Cửu , ngươi bồi Ôn Nhã cô nương đi xem một vòng quanh đây đi “. Vân Cẩm bỗng nhiên đối với cung nữ đang ở cạnh bên nói , Bình vương phi tính ngăn cản , thế nhưng Ôn Nhã đã tự mình đứng lên cảm tạ thánh ân .

“ Ôn cô nương , người là muốn đi đến nơi nào ? “ Rời khỏi Túy Xuân Các , Tiểu Cửu nhẹ nhàng hỏi.’

“ Làm phiền Tiểu Cửu cô nương dẫn ta đến ngự hoa viên một chút đi “. Ôn Nhã suy nghĩ một hồi rồi nói , trong hoàng cung không thể tùy tiện đi lại , chờ sau khi tiệc rượu ở Túy Xuân Các kết thúc , các nàng và công chúa chắc cũng sẽ đến Ngự hoa viên , vừa vặn có thể cùng các nàng hội họp tại đây .

Ngự hoa viên lúc này trong vườn không có đến một bóng dáng người , bởi vì ai nấy đều tụ hội tại Túy xuân Các hết rồi làm sao mà có thể tới nơi này nữa chứ ? Ôn Nhã đôi bàn tay khẽ vuốt ve búp hoa còn chưa hé mở , không hiểu sao nàng lại cảm thấy có một chút buồn .

Trước đây lúc còn ở trên núi , sư phụ không có thời gian chơi cùng nàng , cũng không cho sư huynh cùng nàng ra ngoài chơi , nàng chỉ có thể một mình ở trên núi luyện võ , lúc nhàn thì nuôi trồng thảo dược , trồng hoa, nuôi dưỡng động vật nhỏ , nhưng mà hoa cỏ và động vật cũng chỉ có thể im lặng mà nói chuyện với nàng . Bây giờ , nàng trốn được xuống núi , không chỉ có thể tìm thấy được mẫu thân , còn được vương gia nhận làm nghĩa nữ , thật là quá tốt , thế nhưng nàng vẫn luôn cảm giác không thể hòa mình vào cuộc sống này được , bình thường xung quanh nàng đều có rất nhiều người , nhưng chỉ khi vào lúc có một mình , loại cảm giác cô độc đó lại trở về , trong nháy mắt lập tức có thể nhấn chìm nàng trong nỗi cô đơn tịch mịch ấy .

“ Lôi ..!” Nàng lung tung đi dạo đây đó ,đột nhiên nghe có tiếng người nói chuyện , nàng phóng tầm mắt hướng về phía trước , nhưng không thấy có bất kỳ ai ở đó , Ôn Nhã cho rằng có lẻ mình đã bị ảo giác , lại tiếp tục bâng quơ hướng về phía trước mà đi.

Tí tí tách tách âm thanh từ bên cạnh phía sau giả sơn truyền đến , còn nương theo tiếng ậm ừ của nữ tử đang nỉ non từng tiếng rêu rên nho nhỏ , Ôn Nhã cả kinh , lẽ nào có người đang bị thương hay sao ? Theo âm thanh phát ra , Ôn Nhã cẩn thận từng li từng tí đến gần xem thử , chỉ một ánh mắt , Ôn nhã liền nhanh chóng cấp tốc rụt đầu về , theo ngay sau đó hai bên tai đều đỏ ửng cả lên .

Âm thanh đó không phải là âm thanh của một nữ tử bị thương , mà rõ ràng chính là có người đang làm uế loạn cung đình ! Ôn Nhã chỉ cảm giác mình thật xui xẻo , lần đầu tiên tiến vào hoàng cung đã quấy rầy chuyện tốt của hoàng thượng , lần thứ hai tiến cung , lại cho nàng gặp đúng lại tình cảnh như vậy , có điều hai người này cũng thật là , đã muốn làm chuyện như vậy , sao không lựa chọn nơi nào bí mật ? Ban ngày ban mặt lại đến ngự hoa viên làm đều xằng bậy , nếu đế người khác nhìn thấy …haizz. Ôn Nhã thực sự khó mà lý giải được a.

“ Lôi , thiếp yêu chàng , chàng không nên rời bỏ ta !”. Theo tiếng thở dốc của nữ tử đó , Ôn Nhã nghe được cái tên mà nàng ấy nhắc đến rất quen thuộc , “ Lôi! đó chính là tên của thành viên trong hoàng thất , ở bách tính thường dân cái tên này vô cùng cấm kỵ . Lẽ nào là Lôi vương ? Hắn vừa mới tiến cung đã cùng cung nữ cẩu hợp rồi sao ? Ôn Nhã không dám nhìn nữa, nếu thật sự là hắn , nàng khẳng định khó giữ được cái mạng nhỏ này của nàng a! .

“ Ngọc mai ! Ta cũng không muốn rời khỏi ngươi , nhưng ta không có cách nào khác .” Nghe được âm thanh , Ôn Nhã hoàn toàn có thể khẳng định người đó chính là Lôi vương , quả không sai rồi a , ba mươi sáu kế trước mắt , tẩu vi là thượng sách .

“ Người nào ! “ . Lôi vương kinh nghiêm lâu năm trên sa trường , võ công tất nhiên là có một không hai . Ban nãy hắn ở giai đoạn kích tình , nên không có phát hiện ra Ôn Nhã tới gần , bây giờ mọi thứ đã xong xuôi , vừa có động tĩnh , hắn dĩ nhiên là nhận thấy ngay .

“ Nguy rồi ! Đã bị phát hiện a ! “ Một cước đá hòn đá , thẳng hướng Ôn Nhã bay đến , Ôn Nhã trong lòng căng thẳng .

Trong lúc nguy cấp , bên eo Ôn nhã liền có một bàn tay vắt ngang ,miệng cũng bị người đó che lại cẩn thận , cả người liền bay lên cao , sau đó đáp xuống, mang theo bên người một cái ôm ấp lạnh lẽo .

Nhìn Lôi vương trang phục xốc xếch bay đến , Ôn Nhã đến động cũng không dám động , đôi mắt trợn to , sợ bị hắn phát hiện . Lôi vương ngắm nhìn bốn phía đều không thấy ai , sắc mặt âm trầm quay đầu lại nhìn nữ tử ban nãy cùng mình hoan ái một lát , sau đó chỉnh chu lại xiêm y trang phục , cùng với nữ tử kia vội vã rời đi .

Một lát sau , người kia mới buông Ôn Nhã ra .

“ Mặc Khanh ! Là ngươi ! Dọa chết ta đi a !”. Nhìn thấy người cứu mình là Mặc Khanh , Ôn Nhã vỗ vỗ lồng ngực , lúc nãy thiệt là đáng sợ , bây giờ mới có thể an tâm được một chút .

" Nhưng mà ... Ngươi sao vào được đây ? " . Sao một hồi ổn định tâm tình . Ôn Nhã chợt nhớ ra , hắn chẳng phải là đang ở ngoài cửa cung đợi nàng , sao cư nhiên lại có mặc ở đây .

“ Ngươi đừng có quản a , nếu như ta không có vào đây , khi nãy ngươi chết chắc rồi “. Mặc Khanh có chút lúng túng xoay mặt qua nơi khác , khi Ôn Nhã đến ngự hoa viên , là lúc hắn cũng đã theo nàng đến , mọi thứ ban nãy nàng thấy qua hắn đều cũng đã nhìn thấy , và những thứ nàng chưa nhìn thấy , hắn cũng đã nhìn thấy rồi .

“ Ta là mặc kệ ngươi làm cách nào có thể vào đây được , mặc kệ ngươi tại sao lại đi vào , nhưng mà tốt nhất là ngươi đừng có gây phiền toái cho Bình vương phủ là được rồi “. Ôn Nhã phẩy phẩy tay với Mặc Khanh , sau đó cũng không hỏi nhiều nữa , hai người liền lặng lẽ đứng nhìn .

Lôi vương quần áo chỉnh tề đang đứng trước cổng ngự hoa viên thì đúng lúc Vân Cẩm công chúa cùng các nàng tiểu thư và phu nhân đang đi tới .

“Lôi ca ca , huynh là mới từ hoa viên đi ra hay là đang muốn đi vào ngự hoa viên a ? “ Vân Cẩm nhìn thấy Lôi vương , liền cao hứng chào hỏi .

“ Tính toán thời gian một chút , ta liền nghĩ các nàng cũng sắp đến ngự hoa viên , cho nên ta liền đến đây đợi các nàng cùng tham gia cho vui “. Lôi vương sắc mặt không thay đổi cười nói .

“ Vậy Lôi Ca ca, cùng tỷ muội chúng ta đi du ngoạn nha , nhưng mà trước tiên ta muốn đi tìm Ôn cô nương trước đã , nàng ấy nói là tới ngự hoa viên một chút nhưng hiện tại ta cũng không biết nàng ấy hiện tại là đang ở đâu a? “Vân Cẩm tự nhiên nói .

Lôi vương khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng : “ Ôn Nhã sao ? Lại là nàng ta !”

Thời điểm mọi người tìm tới Ôn Nhã là lúc nhìn thấy nàng đang một mình ở bên trong Mẫu Đan Đình của ngự hoa viên , dáng dấp kia tựa hồ như là đang ngủ gà ngủ gật , có vẻ đã đợi ở đây rất lâu rồi , mãi cho đến tận các nàng và công chúa đến tìm , nàng mới thực sự bị đánh thức .

“ Hoa đẹp , người càng đẹp hơn , bộ dáng Ôn cô nương đang ngủ trông vườn hoa tựa như một bức xuân thụy đồ ,càng khiến cho vẻ đẹp của ngự hoa viên sắc càng thêm sắc. “ Nhìn thấy Ôn Nhã đôi tay tinh tế vò vò mắt mới vừa tỉnh ngủ , dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu , công chúa không nhịn được ca ngợi .

“ Đã để công chúa chê cười rồi , Tiểu Nhã sao còn không mau qua đây , để công chúa an tọa “. Bình vương phi nhìn Ôn Nhã oán trách một chút .

Lúc này Ôn Nhã mới đi chậm từng bước từng bước đến bên cạnh Bình vương phi .

“ Ôn cô nương , với loại khí trời này mà ở đình nghỉ ngơi rồi ngủ quên đi , vẫn là nên cẩn thận tránh để cảm mạo “. Lôi vương tựa tiếu phi tiếu cười có như không , đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào nàng , tựa như muốn tìm ra điều gì đó trên gương mặt của nàng .

“ Lôi vương gia nói rất đúng , tạ ơn vương gia đã quan tâm .” Ôn Nhã nhàn nhạt hồi đáp . Chuyện lại không phải do nàng làm sai , Lôi vương cũng đâu thể nào xác định là đã nhìn thấy nàng , vậy nàng có gì mà phải sợ chứ .

“ Lôi Ca ca , huynh có phải là đối với Ôn cô nương có ý , có muốn muội tác hợp giúp hai người hay không ?” Vân Cẩm trêu ghẹo nói .

“ Muội Muội có thể giúp ta đàm luận thành công việc hôn sự này , phong bao lì bà mối , ca ca nhất định sẽ không thể thiếu cho muội được . “ Lôi vương giả vờ cảm kích .

“ Có điều thật đáng tiếc , Ôn cô nương tựa hồ đối với ta có một vài hiểu lầm , vẫn luôn đối với tình ý của mà ta mà thờ ơ lạnh nhạt “. Lôi vương trưng ra bộ mặt vô cùng tiếc nuối nói . Ôn Nhã nhìn ra vẻ giả vờ của hắn mà trong lòng cảm thấy buồn nôn .

“ Vương gia thật biết nói đùa a , tiểu nữ với không nổi đâu !.” Ôn Nhã gặn cười rồi trừng mắt với Lôi vương , hứ , muốn nàng gả cho hắn , căn bản là không thể a .

“ Được rồi , được rồi a, Lôi ca ca huynh cũng đừng nóng lòng , ta tin tưởng , chỉ cần huynh thành tâm , Ôn cô nương khẳng định sẽ đáp ứng huynh “. Thấy bầu không khí có vẻ có điều gì đó không đúng cho lắm , Vân Cẩm vội vã lên tiếng giảng hòa , đánh vỡ bầu không khí ban nãy .

Ôn Nhã vừa dìu Bình vương phi đi tản bộ trong vườn ngự hoa viên , vừa suy nghĩ trong lòng , không biết làm sao mới có thể mau chóng rời khỏi hoàng cung , một tên Lôi vương thôi là đã làm cho nàng đủ đau đầu rồi , đã vậy công chúa cư nhiên lại còn muốn tác hợp nàng với hắn , chuyện này quả thật là làm cho nàng khó chịu muốn chết a.

“ Ngươi … lão bà vô lễ , muốn chết à ! Cư nhiên đem nước bẩn đổ vào váy của bổn cô nương , ngươi có biết y phục trên người của bổn cô nương có giá trị bao nhiêu không , ngươi như thế nào mà đền nổi ! “.

“ Đủ rồi a ! Không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao ? Ta giúp bà ấy bồi thường cho ngươi , ngươi cũng không cần thiết vì bộ y phục mà lại hung dữ đối với một lão nhân gia như thế chứ ? “ . Ôn Nhã nhịn không được , đi tới nâng phụ nhân ngã trên mặt đất đứng dậy , lại đối với thiếu nữ kia nói .

“ Hừ , chỉ là chim sẻ trên cành cây , mà vọng tưởng là phượng hoàng sao , ta nói như thế nào , thì nó chính là như thế ấy ! “ Thiếu nữ nhìn Ôn Nhã lạnh nhạt nói , đối với vị Ôn Nhã không rõ lai lịch này , chỉ một bước bay lên thành chim sẻ , trong lòng thiếu nữ vô cùng xem thường nàng .

“ Đã xảy ra chuyện gì ? “ Mọi chuyện phát sinh tại nơi này đã kinh động đến Lôi vương và công chúa đang ở Mẫu Đan Đình , mọi người lập tức nhường đường .

“ Mẫu hậu ? Người ..như vậy .. chuyện là làm sao a? “ Nhìn thấy Ôn Nhã đỡ lấy người phụ nhân , Vân Cẩm và Vân Lôi lấy làm kinh hãi , vội vã nghênh đón

“ Thái hậu ! “. Ngoại trừ Ôn Nhã , Vân Cẩm và Vân Lôi ba người . Những người khác lập tức tất cả đều quỳ xuống hành lễ.

• Nhất tự : là nói chuyện thân mật “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.