Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 3 - Chương 11: Rơi xuống nước



"Mai Phi nương nương cho gọi dân nữ đến có chuyện gì không…" Ôn Nhã đứng một lúc cũng không thấy Mai Phi phản ứng, rốt cục không nhịn được liền hỏi.

"Ôn cô nương cảm thấy ân sủng của hoàng thượng là như thế nào?" Mai Phi hỏi một câu không hề có liên hệ gì cả.

"Ân sủng của hoàng thượng là phải hỏi nương nương mới đúng, dù sao nương nương mới là nữ nhân của người." Ôn Nhã cười nói, xem ra Mai Phi lai giả bất thiện nha. ( ý nói có ý đồ )

Nhìn cảnh vật chung quanh, Ôn Nhã thật sự muốn cười rồi, không phải là muốn đóng phim trình diễn sao? Đừng nói là ở ngay trước mặt nàng, rồi giả vờ rơi xuống nước, sau đó vu oan là nàng đẩy Mai Phi xuống dưới, đúng là… vở kịch cẩu huyết quá nha. Ôn Nhã lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách với Mai Phi. Chỉ tiếc bên cạnh lại không có thị vệ, không ai sẽ làm chứng cho nàng.

"Từ xưa đế vương vô tình, hoàng thượng ân sủng tựa mây vô tình, nói tản đi liền tản đi." Mai Phi bi thương nói. Trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, thân thể cũng hướng về phía trước một bước. Chỉ một bước nữa là có thể rơi tõm xuống ao rồi, Mai Phi tựa hồ cũng không nhìn thấy.

"Mai Phi nương nương gọi dân nữ đến, lẽ nào chỉ để nói với dân nữ những lời này. Hay là muốn dân nữ thưởng thức cảnh nương nương khiêu vũ trong hồ, cái này nương nương quả nhiên hiếu khách rồi. Nhưng mà dân nữ phải nói trước, dân nữ không biết bơi, đến thời điểm đó, dân nữ sẽ tìm hộ vệ đến hỗ trợ, không biết nương nương có thể chịu đựng nổi hay không." Ôn Nhã tay ôm ngực, ung dung nhìn Mai Phi.

Mai Phi kinh ngac quay đầu lại nhìn, Ôn Nhã cư nhiên lại biết âm mưu của nàng, trên mặt nét bi thương khi nãy liền cứng ngắc, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào nữa.

"Ôn cô nương đang nói gì vậy. Mai Phi ta tốt xấu gì cũng là đứng đầu trong hậu cung, hoàng thượng ân sủng ta không ít, làm sao có thể tự sát trong hồ, loại chuyện ngu ngốc như vậy, chỉ khiến ta xấu mặt." Mai Phi che miệng khẽ cười nói. Không còn bộ dáng đáng thương ban nãy nữa.

"Như vậy quá tốt rồi." Ôn Nhã cũng đáp lại, hai người mặt đối mặt .

"Ngươi dự định bỏ rơi hoàng thượng đến khi nào chứ, hoàng thượng bây giờ tuy vẫn còn tình cảm với ngươi, nhưng nếu ngươi không biết cách khiến hoàng thượng càng ân sủng, vị trí hoàng hậu e rằng cũng khó giữ. Đến lúc đó ngươi muốn hối hận cũng không kịp." Mai Phi giả vờ khuyên nhũ.

"Việc này không cần Mai Phi nương nương phải nhọc lòng lo lắng, nếu ta làm hoàng hậu, e rằng cả hậu cung cũng sẽ không có một nữ tử nào khác, ta chỉ cần một trượng phu, những nử tử khác cũng đừng nghĩ sẽ tới gần trượng phu ta." Ôn Nhã nói, khiến Mai Phi cũng thất kinh.

"Ngươi đúng là nằm mơ chăng. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể chỉ có một mình ngươi." Mai Phi cười gằn. Trong cung sự tình nàng cũng đã nhìn thấy quá nhiều, hoàng thượng lúc trước cũng nói hậu cung chỉ có một mình nàng, rốt cục kết quả như thế nào, từng người mỹ nữ lần lượt được tiến cung. Loại chuyện mà Ôn Nhã muốn vốn là không thể.

"Cho nên ta mới lựa chọn không trở thành nữ tử trong hậu cung." Ôn Nhã cười nhạt nói.

"Chỉ sợ lựa chọn của ngươi chung quy sẽ không thành công, có lúc ta cũng thật sự quá mệt mỏi, ta rất muốn được như ngươi, có thể sống tiêu sái thoải mái như thế, nhưng ta chỉ có thể vĩnh viễn ở mãi chốn thâm cung này." Mai Phi nói, thân thể không ngừng lùi lại.

"Ngươi muốn làm gì, lẽ nào ngươi thật sự muốn đi tìm cái chết." Nhìn thấy Mai Phi chân không ngừng đi về phía hồ nước, Ôn Nhã liền hoảng lên.

"Ôn Nhã, ta khuyên ngươi một câu, nếu ngươi không muốn nắm giữ tâm của hoàng thượng, ngươi cũng không nên ở trong chốn thâm cung này, để nó ràng buộc ngươi như vậy." Mai Phi khóe miệng cười nhẹ, khiến Ôn Nhã hoảng thần, thấy thân hình của Mai phi sắp sửa rơi xuống nước, Ôn Nhã ngay cả chuyện hãm hại cũng không nhớ nổi, một bước xông lên, kéo Mai Phi trở về .

Trong chớp mắt Mai Phi liền ngã xuống đất, còn Ôn Nhã bởi vì dùng sức quá mạnh, cả người liền nhảy trực tiếp xuống bờ ao.

"Nguy rồi." Nhìn mặt nước trước mặt mình, trong đầu Ôn Nhã cũng chỉ còn dư lại một chút ý nghĩ.

"Cứu ta." Bị nước nhấn chìm đến nghẹt thở, khiến Ôn Nhã tuyệt vọng sâu sắc (thì ra kiếp này và kiếp trước nàng thật sự cũng ko biết bơi)

"Khụ khụ." Mai Phi suy yếu nằm ở bên cạnh, không ngừng ho khan.

"Ta vốn định, giữa ta và ngươi nhất định một người phải chết. Ta cũng đã quá mệt mỏi rồi, ta nghĩ nếu ta chết trước mặt ngươi, ngươi có làm hoàng hậu cũng không an lòng, nhưng không ngờ ngươi còn có thể thay ta đi chết, như vậy ta không cần phải chết nữa." Ôn Nhã mặc dù đang ở trong nước không ngừng giẫy dụa, nhưng vẫn nghe rõ mồn một từng câu từng chữ Mai Phi đang nói với mình, thì ra bản thân nàng vẫn trúng kế của Mai Phi.

Ôn Nhã thật sự không biết bơi. Coi như nàng có võ công, nhưng ở trong nước nàng cũng không thể dùng sức, nước hồ không ngừng truyền vào tai và miệng nàng, loại cảm giác nghẹt thở này khiến tận đáy lòng nàng cũng cảm thấy sợ sệt, Ôn Nhã ngày càng không có khí lực, cả người đều chìm xuống dưới mặt nước.

"Trước ngươi đem lời ta muốn nói đã nói ra hết rồi, hoàng hậu tỷ tỷ, thân thể ta yếu đuối, không chạy nổi, ngươi ráng chống đỡ để ta gọi thị vệ đến cứu." Mai Phi nói xong, lảo đảo đứng dậy, cổ họng lanh lảnh hô cứu mạng, âm thanh nhỏ đến nổi chỉ nàng có thể nghe thấy.

"Mai Phi nương nương." Vương Tiệp Dư đụng phải Mai Phi. Sau khi bắt được con mồi, Vương Tiệp Dư định đem đến cho Ôn Nhã xem, nhưng đã đi hơn nửa ngày xung quanh ngự hoa viên cũng không tìm thấy Ôn Nhã, đang chạy đi tìm, bất ngờ đụng phải Mai Phi đang lảo đảo đi tới.

"Ôn cô nương, Ôn cô nương, nàng ấy…"Mai Phi thở không ra hơi, trong lúc nhất thời nói năng lắp bắp.

"Nói mau đi. Người đâu đến đây mau. Người đâu." Nhìn thấy Mai Phi như vậy, Vương tiệp dư cũng hiểu ra chút chút, lớn giọng kêu to.

"Ôn cô nương vì cứu ta, đã rớt xuống ao rồi." Mai Phi thấy mọi người ùn ùn chạy tới, nếu nàng không nói, chỉ sợ bản thân cũng sẽ bị hoài nghi.

"Ao nào, ở đâu, ngươi mau nói a." Vương Tiệp Dư gấp đến độ lay mạnh thân thể của Mai Phi.

"Ở Quá Hoa Trì." Chờ người đến đủ, Mai Phi lúc này mới cật lực nói ra một câu.

"Mau, mau lên đến Quá Hoa trì." Vương Tiệp Dư cuống lên, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bỏ mặc Mai Phi, nhanh chạy đi.

Lúc này trong ao cũng đã không nhìn thấy bóng dáng Ôn Nhã nữa, thị vệ chạy tới, từng người trực tiếp nhảy xuống phía dưới tìm kiếm, nếu không phải thị nữ ngăn cản, e rằng Vương Tiệp Dư cũng sẽ nhảy xuống đó, bên kia thái hậu nghe tin, cũng vội chạy tới đây.

"Ôn tỷ tỷ, Ôn tỷ tỷ." Vương Tiệp Dư ở trên bờ gấp đến độ muốn khóc, thị vệ ở dưới đang tìm kiếm vẫn chưa tìm thấy Ôn Nhã.

"Đã tìm thấy, đã tìm thấy." Ngay thời điểm Vương Tiệp Dư gần như bất tỉnh, đột nhiên truyền đến âm thanh kinh hỉ của thị vệ, ngay lập tức cả thân thể Vương Tiệp Dư liền ngã quỵ xuống đất.

.....

"Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi." Vân lâm đang cùng các đại thần thương nghị chính sự, liền nghe âm thanh hốt hoảng của Lý Đức Hải truyền đến.

"Hoàng Hậu nương nương rơi xuống nước, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh." Chưa để Vân Lâm đặt câu hỏi, Lý Đức Hải đã hồng hộc nói, tiếp theo như một cơn gió thổi qua người ông, trong chốc lát ngự thư phòng liền không có bóng của hoàng thượng nữa. Lý Đức Hải không thể làm gì khác hơn là một đường đuổi theo.

Ôn Nhã được thị vệ cứu về Vạn thọ cung, kết quả đã hôn mê bất tỉnh, ngự y cũng đều bó tay. Vương Tiệp Dư lúc này nước mắt đã giàn dụa, thái hậu sắc mặt khó coi nhìn Mai Phi một mặt trắng xám đang quỳ phía trước.

"Thái hậu nương nương tạm thời đừng buồn, do Ôn cô nương đã uống nước quá nhiều lại chấn kinh quá độ, nên phải mất một chút thời gian sau mới tỉnh lại được." Hàn Ngọc sơn cất tiếng nói.

"Tiểu Nhã cùng Vương Tiệp Dư đang rất vui vẻ chơi đùa ở ngự hoa viên, tại sao lại đến Quá Hoa trì, vừa hay ngươi cũng đang ở đó, Mai phi, chuyện này ngươi nhất định phải giải thích rõ cho ai gia." Thái hậu trừng trừng nhìn Mai Phi. Sắc mặt nàng giờ đây đã trắng bệch, môi miệng đều đã run cầm cập, một chữ cũng không nói ra được.

"Mai Phi nương nương, tỷ tỷ cùng ta đang vui vẻ, tai sao lại đến Quá Hoa trì, khẳng định ngươi đã đến tìm tỷ tỷ, ngươi là muốn hại tỷ tỷ a." Vương Tiệp Dư gào thét nói với Mai Phi.

"Không phải như vậy, không phải." Mai Phi nhỏ giọng lúng túng, thanh âm cũng không lớn không nhỏ, nước mắt giờ đã giàn dụa, khuôn mặt đau khổ, khiến ai nhìn đến cũng sinh cảm động.

" Ngươi đừng giả vờ đạo đức nữa, từ khi ngươi mang thai, mỗi ngày đều đến thỉnh an Vạn thọ cung, ai cũng biết, ngươi chính là cố ý muốn gây hòa khí với tỷ tỷ. Sau khi hài tử ngươi không còn, ngươi lại giựt giây bảo hoàng thượng đến Vạn thọ cung lục soát, ý định đổ oan cho tỷ tỷ, đáng tiếc tỷ tỷ cũng chưa từng làm qua những chuyện như vậy. Ngươi ba lần bảy lượt không tìm được manh mối, lại dùng những thủ đoạn đê hèn để đối phó với tỷ ấy. Mai Phi, ngươi quả thực là đáng ghét, khiến người khác nhìn vào lại cảm thấy buồn nôn." Vương Tiệp Dư tức giận, nói với Mai Phi, nàng vì Ôn Nhã, cái gì cũng không sợ.

"Ngươi đừng nói lời oan uổng cho ta, ta không có." Mai phi một mực chối cãi, hiện tại cũng không biết Ôn Nhã khi nào mới tỉnh lại, chỉ cần nàng không nói, Đan Thanh cũng sẽ không phản bội nàng.

"Hoàng thượng giá lâm." Âm thanh thái giám lanh lảnh, một bóng người màu vàng kim lướt qua, bay thẳng đến bên giường của Ôn Nhã.

Mai Phi nhìn người đến mà không chú ý đến nàng, trong đầu tràn đầy cay đắng, cả người co quắp ngồi dưới đất, người kia trong lòng đã thật sự không có nàng.

Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra như vậy. Những lúc ấy, mặc kệ là đúng hay sai, bất kể là ở nơi nào, hoàng thượng đều nhìn thấy nàng, đều ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng, ngay khi Ôn Nhã mới tiến cung, trong mắt hoàng thượng vẫn còn có nàng, rõ ràng vào lúc ấy, hoàng thượng tuyệt đối sủng ái nàng, thậm chí còn không để ý an nguy của hoàng hậu, đêm tân hôn lại lạnh nhạt vô tình, nhưng hiện tại, mới qua hai năm, trong lòng hoàng thượng vĩnh viễn không còn vị trí của nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.