Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 3 - Chương 15: Hồi phủ



"Mau nhìn xem, ha ha, đấy là ngự hoa viên đó, quả thực là đẹp không thể nào tả xiết."

"Oa, những loài hoa này tuy nhìn không có gì lạ, nhưng toàn là hoa quý thôi, hoa đồng tiền còn không bằng đó."

Mấy ngày nay, Ôn Nhã nghe được nhiều nhất, cũng chính là âm thanh của những tài tử mới vào cung, tiếng cười của các nàng lanh lảnh, như truyền khí cho hậu cung tĩnh mịch nặng nề này, các nàng rốt cục đã đến rồi.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng quá để ý, những tài tử này vào cung đã mấy ngày, nhưng muội cũng chưa nghe hoàng thượng cho gọi ai để thị tẩm đó." Thấy Ôn Nhã rầu rĩ, dáng vẻ không vui, Vương Tiệp Dư liền vội nói.

"Hắn có tìm ai thị tẩm thì mắc mớ gì đến ta." Ôn Nhã nhìn Vương Tiệp Dư nói, lẽ nào mặt của nàng viết ba chữ vì chuyện của hoàng thượng mà không cao hứng sao, có thể không cao hứng, nhưng nàng sẽ không vì Vân Lâm mà mất hứng nha.

"Xin chào ôn cô nương, bái kiến Vương Tiệp Dư." Dọc theo đường đi, mỹ nhân chào hỏi các nàng cũng không ít, vừa mới vài người thì nàng còn trả lễ, nhưng do quá nhiều , Ôn Nhã cũng lười đáp lễ rồi.

Không chỉ là trong Ngự hoa viên mà ngay cả Vạn thọ cung của thái hậu cũng không thiếu tân tài nữ tiến cung. Hiện tại có Văn mỹ nhân và Lâm mỹ nhân ở đây, tuy dung mạo của Lâm mỹ nhân không bằng Văn mỹ nhân, nhưng trên người nàng lại có khí chất thư nhã, cả người có vẻ cũng thận trọng bình tĩnh hơn Văn mỹ nhân.

"Hoàng thượng tuyển phi, nơi này của Ai gia quả nhiên náo nhiệt lên không ít, Tiểu Nhã , con tới thật đúng lúc, cũng cùng nhau trò chuyện đi."Thái hậu tâm tình hôm nay không tệ, xem ra bản lĩnh của hai vị mỹ nhân này cũng không nhỏ.

"Thái hậu, người biết tính tình của Ôn Nhã, nếu để ta ngồi đây nói chuyện, không bằng để ta cùng thị vệ luyện võ a." Ôn Nhã không khách khí nói, nàng không thích cùng những nữ tử này có dây dưa qua lại, đặc biệt là nữ tử của Vân Lâm.

"Thái hậu nương nương, tỷ tỷ hiếu động, nhưng nãy giờ đã ngồi lâu rồi, chỉ sợ ngồi nữa, nàng ngủ gà ngủ gật a." Vương Tiệp Dư liền nói.

Thái hậu nhìn Ôn Nhã sắc mặt có chút không tốt, phỏng chừng vài ngày qua ngủ không ngon, còn dám lừa bà nói là không có cảm tình với hoàng thượng, nếu không có cảm tình thì làm sao mà mấy ngày nay đều ngủ không ngon cơ chứ, thái hậu trong lòng suy nghĩ, ở bên ngoài vẻ mặt vẫn là bất động thanh sắc, nếu để Ôn Nhã thừa nhận có đánh chết nàng cũng sẽ chống chế, vì con trai của bà, thái hậu vẫn nên thổi chút lửa, haha.

"Nghe đâu hoàng thượng hôm qua còn khen thưởng Lâm mỹ nhân tài hoa, không chừng vài ngày nữa, chờ hoàng thượng hết bận triều chính, sẽ sủng hạnh Lâm mỹ nhân." Thấy Ôn Nhã không hứng ở lại, thái hậu đột nhiên nói với Lâm mỹ nhân.

"Thái hậu đã cười chê rồi, nô tì mới học sơ thiển, có thể để hoàng thượng tán thưởng, quả là sủng hạnh vô cùng." Theo góc độ Ôn Nhã nhìn đến, Lâm mỹ nhân hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra nét e thẹn, xem ra đã gặp qua Vân Lâm, mơ hồ Ôn Nhã có chút tức giận rồi.

Bên cạnh Văn mỹ nhân nghe được hoàng thượng tán thưởng , trên mặt có chút không vui, dù sao cũng cùng ngày vào cung, lại là đệ nhất mỹ nhân, vậy mà… Văn mỹ nhân âm thầm xem Lâm mỹ nhân là đối thủ cạnh tranh rồi.

"Văn mỹ nhân quả là mỹ nhân hiếm có, hoàng thượng nếu nhìn thấy, nhất định sẽ rất thích." Nói xong lâm mỹ nhân. Thái hậu liền nói Văn mỹ nhân, Ôn Nhã nhìn đến lửa giận trên mặt sắp sửa không che nổi rồi nha.

"Tỷ tỷ". Vương Tiệp Dư nhìn thấy sắc mặt của Ôn Nhã, liền đẩy nhẹ nàng, lúc này nàng mới kịp phản ứng, lập tức thu hồi nét mặt tức giận khi nãy.

"Thái hậu nương nương, dân nữ tiến cung đã nhiều ngày, rất nhớ phụ thân cùng mẫu thân, bọn họ đều mong muốn dân nữ đến thăm, dân nữ hôm nay đến muốn xin thái hậu cho dân nữ hồi phủ." Lấy lại tâm tình, ôn Nhã cao giọng nói, mắt không thấy, tâm sẽ không phiền, hiện tại thái hậu cũng đã đỡ hơn nhiều, nàng cũng không nên ở đây nữa.

"À, cũng đúng, tiểu nhã mới vừa trở về đã bị ai gia triệu tiến cung, Bình vương phi bọn họ khẳng định sẽ nhớ con rất nhiều. Như vậy đi, ai gia cho phép con ba ngày trở về phủ thăm gia đình." Thái hậu cũng không nghĩ rằng nàng lại muốn từ biệt, xem ra lời nói vừa nãy của nàng rất tức giận rồi.

"Thái hậu." Ôn Nhã không cam lòng nói.

"Được rồi tiểu Nhã, Con mau nhanh chóng đi rồi trở lại, ai gia bên cạnh không thể không có con." Thái hậu nói đến lời này, Ôn Nhã thiệt vô lực rồi, nàng hướng thái hậu chúc phúc, sau đó xoay người rời khỏi.

Thái hậu cùng Văn mỹ nhân và Lâm mỹ nhân nói chuyện một hồi, liền mượn cớ mệt mỏi, để Vương Tiệp Dư đỡ mình vào phòng nghỉ, các vị mỹ nhân cũng tản đi.

………………..

Ôn Nhã trở lai Bình vương phủ khiến Bình vương phi cao hứng không thôi, tự mình xuống bếp đãi tiệc cho nàng.

"Tiễu Nhã a, lần này cha phải nhờ phúc của con rồi, rốt cục cũng ăn được món ăn mà chính tay mẫu thân con nấu. Mẫu thân con hai năm trước đây vẫn tự tay nấu ăn cho ta, cha thật sự là nhớ mong vô cùng." Trên bàn ăn cơm. Bình vương cảm thán nói với Ôn Nhã, từ khi Bình vương phi gả cho hắn, đừng nói là xuống bếp nấu mà ngay cả một chén nước nàng cũng chưa từng đưa qua cho hắn, ngày hôm nay quả nhiên là nhờ phúc của nữ nhi này a.

"Người ta nói ăn không nói, một bàn ăn lớn như vậy có thể cho vào miệng chàng đó." Bình vương phi trắng Bình vương gia một chút, gắp cho Ôn Nhã một chén cơm lớn, nhìn phụ mẫu lúc này tình tứ, trong lòng nàng cũng yên lòng hơn nhiều. Dù sao cũng đã hai mươi năm sống chung với nhau chẳng lẽ nửa điểm tình cảm cũng không có sao.

"Cha. Nếu cha thích, sau này nữ nhi có thể thường trở về thăm cha, nương nhất định cũng sẽ thường xuyên nấu cho cha ăn. Hahaha." Ôn Nhã cười nói.

"Vậy cũng không tốt." Bình vương phản đối.

"Tại sao?" Bình vương phi liền hỏi.

"Nhà bếp là chỗ nhiều dầu mỡ, nhiều thứ hỗn tạp, sao ta có thể để mẫu thân con thường xuyên vào nơi đó, ta thật không nỡ." Bình vương liền nói, Bình vương phi nghe được liền đỏ mặt, Ôn Nhã thì bưng bát cơm cứ cười tặc tặc.

Sau khi dùng qua món ăn, Bình vương gia vội vàng đi làm công việc của mình, còn Bình vương phi thì lôi kéo Ôn Nhã trò chuyện, biết được nàng chỉ ở đây có ba ngày, vương phi có chút không nỡ, nhưng không thể cãi lại ý chỉ của thái hậu.

Ngay ở thời điểm mọi người đang thưởng thức âm nhạc, quản gia liền cầm tấm thiếp vội vã chạy vào.

"Vương gia, vừa nãy Lôi vương phủ có đưa thiếp mời đến, ngày mai phủ có mở tiệc hội tụ, muốn mời vương gia và vương phi và đại tiểu thư đến tham dự." Quản gia đem thiếp mời đến đưa cho Bình vương phi.

"Quả nhiên Lôi vương nắm bắt tin tức rất linh thông, con vừa mới hồi phủ không lâu, hắn đã biết rồi." Ôn Nhã đăm chiêu nghĩ, chỉ sợ hắn không có ý gì tốt a.

"Vậy chúng ta đừng đi, ngày mai ta muốn một nhà đến tạ lễ bồ tát, không thể dự tiệc." Bình vương phi suy nghĩ nói.

"Ngươi có biết tiệc lần này sẽ mời những ai không?" Bình vương gia hỏi quản gia.

"Cái này, tiểu nhân cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói toàn thỉnh mời những quan to quý tộc ở Vân Thành, không biết là thật hay không?" Quản gia thành thật trả lời.

"Nếu hắn đã mời, vậy thì đi thôi, vừa hay con cũng đã rất lâu tham gia những buổi tiệc có nhóm quan to này, nhân cơ hội xem một chút cũng không tệ a." Ôn Nhã cười cười, không cần quản hắn đang âm mưm gì, nàng sẵn sàng tiếp chiêu, với lại, chưa hẳn là tiệc lần này Lôi vương nhắm vào bọn họ mà.

Ôn Nhã đã đồng ý, Bình vương gia cũng gật đầu đáp ứng.

Mặc dù Vân Lâm đang ở trong hoàng cung, nhưng cũng đã biết Vân Lôi mở tiệc, đặc biệt là còn mời cả nhà của Bình vương phủ, thời điểm đó Ôn Nhã cũng đến, nghĩ đến đây trong lòng Vân Lâm có chút không vui.

Theo lý thuyết Ôn Nhã đã có lang quân, nhưng Ôn Nhã nửa điểm cũng không xem hắn là phu quân của mình, Ôn Nhã cho dù muốn đi đến đó cũng nên cùng phu quân đi, không nên cùng đến với nhà phụ mẫu đẻ của mình chứ, có điều nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ nàng làm gì có phu quân.

"Người đâu." Vân Lâm có chút phiền lòng gọi người.

Một bóng người thân vận hắc y đã xuất hiện trước mặt của Vân Lâm.

"Lôi vương phủ mở tiệc yến khách, ngươi đến đó theo dõi nhất cử nhất động của hoàng hậu, nếu có bất cứ chuyện gì nửa điểm cũng phải bẩm báo về cho trẫm, không được giấu diếm." Vân Lâm hạ lệnh

Ngay sau khi ám vệ định rời đi, Vân Lâm lại nói, "Mang thêm vài người đi, để hai người ở bên cạnh hoàng hậu từng thời khắc, nếu có nguy hiểm, lập tức mang hoàng hậu và Bình vương bình an trở về." Lôi vương đang yên đang lành lại mở tiệc đãi tân khách, Vân Lâm khẳng định có gì đó đang ẩn giấu trong đó.

Sau khi Ôn Nhã rời cung, mẫu hậu đã nói cho hắn biết, trong lòng nàng vẫn còn có hắn, Vân Lâm nghe xong trong lòng vô cùng phấn khởi, nhưng chỉ chớp mắt một cái, Ôn Nhã đã đến dự tiệc rượu của Vân Lôi, khiến hắn cũng có chút hoài nghi, nàng trong lòng thật sự có hắn hay không chứ.

" Hoàng thượng, hôm nay là ngày người triệu tân tài tử vào cung thị tẩm. Không biết hoàng thượng muốn cho gọi ai." Lý Đức Hải tận tâm nhắc nhở, nhưng Vân Lâm hàng mày giờ đã nhăn lại rồi.

"Cho gọi Văn mỹ nhân vào thị tẩm đi." Vân lâm suy nghĩ một chút nói.

"Lão nô tuân lệnh" Lý Đức Hải lĩnh mệnh, muốn lui ra ngoài.

"Khoan đã, thị tẩm cái gì, trẫm hôm nay bận rộn quốc sự, thân thể không khỏe, chuyện thị tẩm sau này hãy nói." Vân Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền vội vã từ chối.

"Hoàng thượng lo nước thương dân, quả thật là phúc đức của Vân Đình ta, Lão nô xin cáo lui." Lý Đức Hải nói, liền nhanh chân rời khỏi.

"Lo nước thương dân. Trẫm là hoàng thượng có lúc cũng phải chịu đựng sự uất ức này, không phải bởi vì ai đó sao? Chỉ cần trẫm muốn, một đạo thánh chỉ, ai dám không nghe theo, nhưng chỉ có một nữ tử có tên gọi là Ôn Nhã, nhưng lại không giống với hai từ Ôn Nhã gì cả, trẫm thật sự không biết phải làm như thế nào với nàng đây." Lý Đức Hải sau khi rời đi, Vân Lâm ở trong ngự thư phòng cô đơn nói.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt nàng khi nhìn thấy cái bụng của Mai Phi cùng Ngọc phi, hắn thật sự không dám trêu chọc đến những nữ tử khác nữa, ánh mắt đó như muốn giết người, không phải hắn sợ nàng sẽ giết người thật, mà chỉ là hắn không muốn nghe đến những lời nói tuyệt tình kia, chỉ cần nhớ đến ánh mắt đau đớn khi nàng nói ra những lời đó, hắn liền nhói tâm, không còn tâm tư nào mà đi tìm nữ tử khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.