Ngô Đồng

Chương 14: Kem



Gần đến tháng chín, Ninh Thành dần có chút hương vị mùa thu.

Lục Tự dẫn Tiêu Nam đi qua con đường nhỏ trong rừng. Cơn gió cuối hè thổi qua, lội qua dòng nước đầu thu và cảm nhận món quà của thiên nhiên rộng lớn.

Tiêu Nam cứ như một đứa trẻ sơ sinh tràn đầy hiếu kỳ với mọi thứ trước mắt.

Mặt trời tránh thoát khỏi trói buộc của đám mây lặng lẽ ló đầu ra. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, nơi nào cũng có sự sống.

Tiêu Nam đi phía sau Lục Tự, lấy điện thoại ra len lén chụp một bức ảnh bóng lưng Lục Tự.

Lại thầm nhớ trong lòng. Ngày 28 tháng 8 lần đầu tiên đi hóng gió với anh Lục, đi qua những nơi anh Lục từng đến.

Hai người ở ngoại ô phía tây thành phố rong chơi cả một buổi chiều. Cho đến tận khi mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà bao trùm khắp bầu không, chiếc Passat từ từ dừng lại trước cửa văn phòng LX ở đường Nam Nhị Hoàn.

Lục Tự mở cửa xe chỉ dặn Tiêu Nam một câu “Ở trong xe chờ anh một chút” rồi xuống xe ngay.

Hai phút sau Lục Tự trở lại xe, trên tay có cầm theo một hộp kính mắt. Anh không bị cận thị, nhưng vì sáng tác phải dành nhiều thời gian ngồi trước màn hình máy tính, nên anh mua một cái kính ngừa tia phóng xạ.

Chú ý thấy ánh mặt Tiêu Nam, Lục Tự chủ động nói: “Tối nay muốn cập nhật tiểu thuyết mà trưa nay lại quên cầm kính về.”

Tiêu Nam gật gù. Thật sự thì cậu rất thích nhìn dáng vẻ Lục Tự đeo kính. Kính mắt viền vàng phối hợp với gương mặt lạnh lùng của Lục Tự, lại thêm đôi con ngươi hẹp dài có lực công kích vô cùng mạnh mẽ ẩn sau mắt kính, cả người càng toát lên vẻ lịch lãm, khí chất cũng càng ôn hòa hơn.

Mấy ngày trước chiều nào Lục Tự cũng gõ chữ nên buổi tối đi ngủ sớm. Hôm nay đã đi hóng gió cả một buổi chiều, tất nhiên công việc sẽ phải hoãn lại đến tối.

Tiêu Nam nhíu mày đầy lo lắng: “Anh Lục, anh như thế có phải cực quá không? Vừa bận rộn ở phòng làm việc, lại phải bận rộn viết sách, chẳng có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.”

Lục Tự đạp chân ga, mặt mày bình tĩnh, “Không mệt đâu, anh như này là còn nhàn đó.” 

So với mấy năm trước vừa phải đi học vừa phải tập vẽ, cuộc sống bận đến trời đất tối sầm thì bây giờ đúng là nhàn nhã hơn nhiều. Chí ít thời gian là tự mình sắp xếp.

Anh thích nhất là tự do, nhưng… cũng sợ nhất là tự do.

Phòng làm việc cũng khá gần Đào Cảnh Uyển, bình thường đi bộ cũng không đến hai mươi phút nên giờ đi xe lại càng nhanh.

Nhưng lúc đi ngang qua một siêu thị gần đó, Lục Tự lại dừng xe. Ngoài ra còn làm một chuyện vui bất ngờ hơn nữa cho Tiêu Nam.

— Anh mua cả một thùng kem cho cậu.

Đúng vậy! Cả, một, thùng!

Tiêu Nam trợn to hai mắt, không thể tin nổi mà lắp ba lắp bắp, “Anh, anh Lục, anh anh anh mua, mua nhiều kem thế này, là muốn——” làm gì.

“Không phải cậu thích ăn à? Sắp vào thu rồi, mỗi ngày chỉ được ăn một que thôi, anh sẽ giám sát đó.” Lục Tự đặt thùng kem vào ghế sau, đàng hoàng trinh trọng nói.

Cũng không biết vì sao đứa nhỏ lại thích ăn cái loại đồ ngọt ngấy này.

Còn anh thì chẳng hề có nhu cầu nào với mấy món này. Có điều thỉnh thoảng cho cậu nhóc ăn một chút thì cũng được.

Tiêu Nam gian nan nuốt nước bọt nhìn thùng kem kia, vẻ mặt thay đổi thất thường, tựa như thấy sợ bị kiểm soát.

Trưa nay cậu làm càn nhõng nhẽo đòi ăn kem nhưng cũng không có nghĩa là ngày nào cũng muốn ăn nhá! Huống hồ cậu còn là một thanh niên rồi, hàng ngày ăn cái món ngọt đến phát ngấy này làm gì hả?

Xem ra anh Lục có hiểu lầm lớn với cậu rồi. Đành chịu thôi, tự mình đào hố thì có khóc cũng phải lấp cho xong thôi.

“Vậy —— cảm ơn anh Lục.” Tiêu Nam khóc không ra nước mặt, trong đầu tràn ngập suy nghĩ làm thế nào để giải quyết hết cả một thùng kem này. Hoàn toàn không còn tâm trí đi nghĩ sâu xa xem chuyến đi này Lục Tự có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.