Thời điểm Khương Lệnh Uyển đi đến phòng khách, Vinh Vương và Lục Tông đang chuẩn bị rời đi.
Vốn Lục Tông mang theo bản mặt không cảm xúc, chờ đến lúc nhìn thấy tiểu cô nương, sắc mặt lại nhu hòa hơn. Dù là thiết hán nhu tình, cũng không được như vậy.
Hôm nay, Khương Lệnh Uyển mặc một chiếc áo khoác đỏ thắm thêu hoa, dùng một cây trâm hoa bạc nạm ngọc cài trên nụ hoa kế, đeo vòng ngọc trai hồng nhạt, một bộ dáng tươi trẻ xinh đẹp. Bộ vòng ngọc trai này tuy nhìn đơn giản nhưng chỗ ngọc trai màu hồng nhạt kia, viên nào viên nấy màu sắc êm dịu, lại to nhỏ như nhau, chỉ 1 viên ngọc trai nhỏ này, giá trị cũng đủ cho 1 gia đình bình thường ăn mấy năm. Nếu là người khác thì nhan sắc không tranh khỏi bị lu mờ bởi những viên trân châu kia, chỉ người có dung sắc mỹ mạo mới có thể cùng loại trang sức lấp lánh này tôn lên vẻ đẹp.
*Dung sắc: ‘dung’ trong dung mạo, ‘sắc’ trong sắc đẹp.
một đôi mắt to của Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Lục Tông, cong môi cười, sau đó nàng hướng về phía Vinh Vương hành lễ, cử chỉ mang theo vẻ thục nữ. Nàng đi tới bên cạnh Khương Bách Nghiêu, ngẩng đầu giải thích: “Nữ nhi tới tiễn dượng.”
Nghe lời nói trong trẻo của nữ nhi, Khương Bách Nghiêu cười cười. hắn không ngốc, đến cùng là đưa tiễn ai, người mù cũng nhìn ra được.
Vinh Vương cũng là người từng trải, hơn nữa tiểu cô nương sắp thành con dâu này cũng là hắn nhìn nàng lớn lên, tự nhiên rất hài lòng. Trước kia hắn còn tưởng với tính cách này của nhi tử, căn bản là không cưới được vợ, bây giờ xem ra, con trai này chỉ trước mặt hắn mới có sắc mặt hơi nặng nề mộtchút, còn đối với tiểu cô nương, vẫn là một bộ dáng khác a. Vinh Vương khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: “Xán Xán có tâm.”
Khương Bách Nghiêu cùng nữ nhi tiễn hai cha con Vinh Vương rời đi. Khương Bách Nghiêu rất thức thời lôi kéo Vinh Vương nói chuyện. Vào lúc này Khương Lệnh Uyển mới rảnh rỗi, nhìn Lục Tông một chút, câu được câu không trò chuyện: “Tông biểu ca về Vương phủ rồi lại trực tiếp đến thao trường sao?”
Đêm qua mưa to, sáng sớm hôm nay hạ nhân mới chuyển hoa cỏ quý báu ra ngoài, bông hoa nở thậtđẹp. Lục Tông nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, hoa mẫu đơn phía sau nàng cho dù nở đẹp đến mấy cũng không bằng đôi mắt cười của nàng.
Tối hôm qua hắn không sao ngủ được, kích động muốn đi gặp nàng. Nhưng hai người vừa định thân, dưới mí mắt của nhạc phụ nhạc mẫu, thu lại một chút vẫn tốt hơn. Hôm nay thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, liền biết hôm qua nàng ngủ rất ngon.
Lục Tông nhìn một lúc: “Trước tiên về phủ đổi xiêm y.”
nói xong, dường như Lục Tông nghĩ tới điều gì, liền để Đỗ Ngôn từ phía sau ôm một vật bọc trong giấy dầu, nhìn qua có vẻ là thư tịch gì đó. hắn đem đồ cho tiểu cô nương, nói: “Hôm qua huynh quên mất, đây là Bảo Thiền nhờ huynh chuyển cho muội, nói rằng muội nhất định sẽ thích.”
Bảo Thiền.
Khương Lệnh Uyển tò mò, vội vàng nhận lấy đồ mở ra nhìn, đôi mắt nhất thời sáng lên: “Đây là…”
Ngàn Kiều Ký!!!
“Ngàn Kiều Ký” là nữ tử truyền kì của Đại Chu Ngàn Kiều phu nhân. Từ nhỏ Ngàn Kiều phu nhân đã mặt hạnh má đào, Nga Mi mắt phượng khuynh thành, dáng vẻ liễu yếu đào tơ như vừa bước ra khỏi hoa sen, làm vô số nam tử khuynh đảo vì nàng, còn một điều quan trọng hơn, đó là dung nhan nàng khônggià đi, qua năm mươi tuổi vẫn là một thiếu phụ xinh đẹp, sau này nàng đem cách chăm sóc dung nhan viết lại thành sách, tên là “Ngàn Kiều Ký”. Chỉ là cuốn “Ngàn Kiều Ký” này đã thất truyền, đối với người không ngừng theo đuổi sự xinh đẹp như Khương Lệnh Uyển mà nói quả thật như nhặt được trân bảo.
Nàng vui mừng cong khóe môi, sau đó ôm chặt quyển sách vào ngực, giương mắt nhìn Lục Tông nói: “Tông biểu ca không lén mở ra coi đó chứ?” Chuyện của cô nương gia, Lục Tông…
Lục Tông đàng hoàng nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Khương Lệnh Uyển cảm thấy Lục Tông cũng không phải loại người nhìn lén đồ của người khác. Nàng yên tâm, lúc này mới cầm quyển sách gói lại một lần nữa.
Lục Tông thấy nàng yêu thích, đáy mắt cũng một mảnh ôn hòa, nói: “Tuy huynh là ca ca của Bảo Thiền, thế nhưng có một số việc huynh không kiểm soát được con bé. Có lúc nó hồ đồ, nhưng cũng khôngngốc, sau này… Nếu muội còn lo lắng, không cần vì huynh mà miễn cưỡng bản thân.”
Khương Lệnh Uyển hiểu ý tứ Lục Tông, vội nói: “Thực ra muội không để chuyện đó trong lòng, có điều… Có điều trong lòng cảm thấy không được thoải mái thôi. Bảo Thiền là cô nương tốt, muội mong được ở chung với nàng. Tông biểu ca, chuyện của muội với nàng ấy, huynh đừng quá bận tâm.” Nàng thừa nhận, nàng kiên trì với Bảo Thiền, hơn nửa là vì Lục Tông. Nàng không phải loại người dễ bỏ xuống chuyện hại người, dù sao nàng cũng là người được nuông chiều từ bé đến lớn, không cần lấy lòng bất cứ ai. Nhưng hôm nay, việc hôn nhân của nàng và Lục Tông đã định, Bảo Thiền thích ca ca, vào lúc này chắc chắn rất khó chịu, chỉ cần nghĩ cách làm nàng ấy vui vẻ lại, trong lòng không còn bất mãn, sẽkhông còn đi so đo tính toán nữa.
Chu Lâm Lang là bạn tốt của Bảo Thiền, bản thân nàng không thích, nhưng cũng không thể lại nói Bảo Thiền giữ khoảng cách với Chu Lâm Lang. Có một số việc, chờ bản thân nàng ấy nhìn rõ ràng, nghĩ rõràng, còn hữu dụng hơn sự khuyên nhủ của bất kì ai.
Lục Tông nghe xong cũng yên tâm.
Tuy nàng còn nhỏ, nhưng một số việc cùng nhìn nhận rất rõ, không phải là tiểu cô nương không biết lí lẽ.
hắn cúi đầu, nhìn tay nhỏ rũ xuống của nàng, sau đó kéo qua nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Khương Lệnh Uyển cũng duỗi ngón tay ra, ngoắc ngoắc ngón út với hắn.
·
Chu thị mới vừa đi vào liền thấy lão thái thái trầm mặt ngồi vịn tay lên ghế gỗ tử đàn, bên cạnh là Diêu thị một thân váy hồng cánh sen đang ngồi an ủi. Chu thị biết lão thái thái tức giận là vì Tô Lương Thần, nàng đi qua thỉnh an: “Xin nương bớt giận, đừng tức giận làm hư thân thể.”
Lão thái thái mặt tràn đầy lửa giận nói: “Vệ Quốc Công phủ chúng ta xưa nay coi trọng bầu không khí. Chuyện lần trước ta niệm tình nàng là một cô nương gia, trong lòng có oan ức. Nhưng hôm qua thì sao? một lần hai lần, đều là do Lộc nhi uy hiếp nàng sao? Thường ngày nhìn có vẻ là một người trầm ổn thành thục, sao thời điểm như thế này lại không biết đúng mực?”
Chu thị nói: “Nương nói đúng lắm.” Nàng lại nói: “Hài tử kia xưa nay thân cận với nương, lúc này xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại muốn trốn đi? Cái này không được, chuyện này cần phải xử lí sớm một chút mới tốt. Con dâu đã nhắc nhở nhóm hạ nhân hầu hạ tối qua, sẽ không đi nói huyên thuyên. Chỉ là chuyện như vậy, giấy không thể gói được lửa…” nói xong, Chu thị nghiêng đầu nhìn Đào ma ma đứng phía sau, nói: “Ngươi mau gọi Tô tiểu thư đến đây, chuyện này nên nói rõ ràng trước mặt lão tổ tông. Vào lúc này xấu hổ thì có ích gì, nên xử lí tốt mới đúng.”
Lúc trước lão thái thái vẫn đối với đứa cháu ngoại này rất là thương yêu, nhưng bà cũng là người biết nặng nhẹ, bây giờ đối với Tô Lương Thần tràn đầy sự thất vọng.
Hôm nay Tô Lương Thần mặc một thân váy trắng thêu hoa lan đính ngọc trai, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn, nhưng không có chút hồng hào. Nàng ngẩng đầu nhìn lão thái thái, trong đôi mắt lập tức đong đầy lệ, nhưng quật cường không có khóc lên. Viền mắt ửng hồng nước mắt đảo quanh, dáng dấp đáng thương rành rành làm người ta mềm lòng. Sau đó nàng bước lên trước vài bước, quỳ gối trước mặt lão thái thái, ôm bắp đùi lão thái thái nói: “Bà ngoại, Lương Thần không muốn sống, hôm nay tới gặp bà ngoại lần cuối…”
Tuy lão thái thái buồn bực, nhưng nghe nói đến đây, đúng là có hơi đau lòng. Nhưng nàng lại làm chuyện quá khác người.
Vẻ mặt lão thái thái không chút thay đổi nói: “Cái gì muốn chết hay không, muốn sống hay không? Khóc sướt mướt thành hình dạng gì đây? Làm sai chuyện, chết là giải quyết được vấn đề sao? Truyền đi, danh tiếng Vệ Quốc Công phủ đều bị con phá hủy.”
Trong lòng lão thái thái khó chịu, thật là bị chọc tức điên. Đầu tiên là Dung nhi có chuyện, bây giờ cháu ngoại cũng gây gièm pha đến bậc này, trong quý phủ còn có ba vị tiểu thư chưa lấy chồng, làm sao cũng phải vì các nàng mà suy nghĩ.
Tô Lương Thần biết lão thái thái xưa nay mềm lòng, nhưng chuyện hôm nay, lão thái thái thực sự rất tức giận. Lúc trước nàng xem Khương Lộc là kẻ ngu si, không ngờ cuối cùng vì nàng sơ sẩy lật thuyền trong mương. Tình cảnh tối hôm qua bị nhiều người nhìn thấy như vậy, nàng cũng biết trước mắt mình giờ đây chỉ có hai con đường: một như giống như Khương Lệnh Dung, đợi chờ trong chùa cả đời; hai là theo Khương Lộc.
Gia thế Khương Lộc cũng coi như thượng thừa, lúc trước tuy rằng Khương Nhị thiếu gia phong lưu hoa tâm như thế, nhưng đối xử với nàng là thật tâm. Trước đây nàng xem thường hắn, nhưng vì ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nhắm mắt cùng hắn đọ sức, mà bây giờ, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng là ——
Nếu như chưa từng gặp nam tử như Lục Tông, thì có lẽ nàng vẫn sẽ chấp nhận Khương Lộc, nhưng gặp qua Lục Tông con cưng của trời, văn võ song toàn, nàng thế nào còn có thể để ý đến Khương Lộc?
Tô Lương Thần nói: “Bà ngoại nói đúng lắm, Lương Thần làm sai, nếu ảnh hưởng đến thanh danh của mấy vị muội muội khác, vậy chết cũng không có gì đáng tiếc.” Khuôn mặt nàng chảy lệ dài, khóc lóc giàn giụa, ngẩng mặt lên cao: “Chỉ là Lương Thần nhất thời hồ đồ, lúc trước Lộc biểu ca đã từng nóimuốn thành thân với con, cho nên mới…”
Lão thái thái nói: “Con cũng là người đọc không ít sách, làm sao đầu óc lúc này lại không sử dụng tốt? Coi như Lộc nhi muốn thành thân với con, ngày tháng còn chưa định, làm sao lại có thể làm bừa?”
Tô Lương Thần cắn môi: “Nhưng là… Nhưng là Lộc biểu ca....”
Lão thái thái sống đến tuổi này chẳng lẽ còn không hiểu tính tình Tôn nhi nhà mình? Lộc nhi giống như cha hắn, nhưng như vậy cũng không nên ra tay với chính biểu muội của mình.
Lão thái thái suy nghĩ một chút, nói: “Thôi thôi, làm ta thật đau đầu. Để cho ta suy nghĩ lại.”
Diêu thị là người tâm tư đơn giản, nghe chuyện của Tô Lương Thần, tuy rằng cảm thấy quá khác người, nhưng bây giờ thấy nàng khóc lóc thương tâm như vậy, cảm thấy thật đáng thương. Nàng nhìn lão thái thái nhíu mày buồn phiền, biết lão thái thái vẫn để ý đến đứa cháu ngoại này, nếu không sao lại khổ tâm như vậy. Diêu thị nói: “Nương, chuyện đến nước này… Tóm lại vẫn là do Lộc nhi làm hỏng chuyện. Con dâu thân là mẫu thân của Lộc nhi, chuyện này con dâu cũng có một phần trách nhiệm —— "
Lão thái thái nhìn nàng một cái, lời nói thấm thía: “Ta biết con thiện tâm. Nhưng đừng ôm hết trách nhiệm về mình. Lộc nhi không thân cận với con, tính tình hỗn tiểu tử kia ta còn không hiểu rõ sao, hôm nay con xin tha cho hắn, căn bản hắn cũng sẽ không nhận ân tình của con.”
Diêu thị nhất thời không nói nên lời, sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Con dâu cảm thấy chuyện này thế nào cũng phải tìm ra cách giải quyết. Nếu Lộc nhi cùng Lương Thần đã… Cũng vừa lúc Lộc nhi còn chưa định hôn, Lương Thần là biểu muội của Lộc nhi, chỉ cần Lương Thần đồng ý, chuyện này thân càng thêm thân, có lẽ là cách tốt nhất. Lại nói, thường ngày Lộc nhi cũng rất quan tâm đến Lương Thần, có lẽ là rất thích con bé, chỉ là… Chỉ là hài tử máu nóng, mới kích động một chút.” nói đến chuyện sau, Diêu thị xưa nay da mặt mỏng cảm thấy mặt mình có chút nóng, rũ mắt.
Nàng nhìn về phía cháu gái nức nở trên đất, hỏi: “Giờ ta hỏi con, con hãy nói thật với ta —— nếu để con gả cho Lộc nhi, con có đồng ý hay không?”
Đổi lại trước đây, Tô Lương Thần tất nhiên không muốn. Nhưng hôm nay đây là sự lựa chọn tốt nhất. Giữa lúc Tô Lương Thần chuẩn bị mở miệng, liền nghe phía sau truyền đến thanh âm ——
“...Con không muốn.”
Mặt Tô Lương Thần trắng bệch, quay đầu nhìn người đang đi đến, chính là người nàng vừa mới gặp mặt Khương Lộc.
Khương Lộc xoải bước đi tới, hành lễ với lão thái thái, Chu thị, Diêu thị, sau đó cúi đầu nhìn Tô Lương Thần một chút, trong mắt không còn sự si mê như trước đây, ngữ khí cà lơ phất phơ nói: “Bà nội, quả thật trước đi Lộc nhi rất thích Lương Thần biểu muội, nhưng sau này phát hiện cử chỉ Lương Thần biểu muội có chút… Tối hôm qua, cũng là Lương Thần biểu muội chủ động câu dẫn tôn nhi. Bà nội, người cũng hiểu, tính tình của con giống cha, thấy Lương Thần biểu muội chủ động, tôn nhi tự nhiên sẽ khôngtừ chối.”
Tô Lương Thần nhất thời sửng sốt, hồng mắt nói: “Ngươi nói bậy!”
Khương Lộc cong môi, tiếp tục nói: “Tuy Lương Thần biểu muội là cháu ngoại của bà nội, nhưng tôn nhi cũng là cháu trai ruột của người, người quan tâm nhất chính là phẩm hạnh, hành vi này của Lương Thần biểu muội, làm sao có tư cách trở thành thê tử của tôn nhi? Bà nội, hôm nay tôn nhi cũng không muốn cùng người đôi co —— quả thật tối qua là tôn nhi chiếm được tiện nghi, tôn nhi đồng ý thu nàng, chuyện này coi như xong, người xem như vậy có được không?”
Thu và thú là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu Tô Lương Thần không phải cháu ngoại của lão thái thái, chuyện này phát sinh, lão thái thái chắc chắn không để tôn nhi của bà cưới nàng. Nhưng hôm nay thân phận là một tầng vấn đề, còn một tầng là tôn nhi thật lòng quan tâm đến Tô Lương Thần, lão thái thái tự nhiên cho rằng hai người là đôi bên tình nguyện.
Mà hiện nay nghe được mấy lời của tôn nhi, rõ ràng là hắn chỉ đùa vui một chút mà thôi.
Trong lòng lão thái thái tức giận, nhưng so sánh tôn nhi với cháu ngoại, lão thái thái nhất định sẽ đứng bên tôn nhi.
Mặc dù lời nói của tôn nhi mang ngữ khí không chịu trách nhiệm, nhưng vài câu cuối cùng lại chọc vào trọng điểm —— phẩm hạnh của người có một vết nhơ như vậy, quả thực không thích hợp cưới về làm vợ.
Tô Lương Thần quỳ trên mặt đất, nhìn lão thái thái trầm tư, trong lòng nhất thời nguội lạnh, không nhịn được nhẩm một câu: Xong rồi.
Giờ khắc này Tô Lương Thần quả thực cực kì hận Khương Lộc!
Lời ngon tiếng ngọt trước kia nói với nàng đều là giả, hắn vốn chỉ muốn vui đùa với nàng một chút mà thôi. Mà nàng đây, coi như cả đời chơi với chim ưng, cuối cùng bị chim ưng mổ mù mắt. Nàng nắm chặt hai tay, hối hận hôm qua nhất thời sơ sẩy, bị Khương Lệnh Uyển chọc tức, mới làm ra chuyện không có đầu óc như vậy.
Lão thái thái nhìn cháu gái không nói lời nào, biết nàng cũng là người thông minh, liền sâu xa nói mộtcâu: “Lời Lộc nhi nói con cũng đã nghe được. Việc này liên quan đến chuyện đại sự cả đời của con, ta không ép buộc con, con tự mình suy nghĩ, ngày mai cho ta câu trả lời chắc chắn, sau đó ta phái người đưa con về Tô gia.”
Tô Lương Thần biết lúc này giả vờ đáng thương đã vô dụng, chỉ trầm giọng nói: “...Vâng.”
Tô Lương Thần được Đan Quế dìu đi ra sân của lão thái thái.
Khương Lộc nhìn nàng, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Nếu lúc trước ngươi cố gắng quý trọng tình cảm ta đối với ngươi, bây giờ sẽ không nháo ra đến như vậy. Tô Lương Thân, ngươi tự xưng mình thông minh tuyệt đỉnh, cho rằng người khác đều là kẻ ngu si, coi như người hầu mà sai sử, tưởng rằng mình rất ghê gớm sao?”
*chỗ này mình đổi xưng hô của KL và TLT vì KL đã không còn tình cảm gì với TLT nữa
Tô Lương Thần bị chọc tức đến nỗi trong cổ họng có một mùi vị tanh ngọt, nâng mắt nhìn Khương Lộc. Xưa nay hắn đối xử với nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, tính cách bá đạo hung hăng, nhưng lại chưa từng cay nghiệt như vậy. Nàng hận không thể nắm chắc nam nhân này trong lòng bàn tay, có thể tưởng tượng ra nửa đời sau của nàng, đều phải dựa vào nam nhân này, nên cũng chỉ biết mạnh mẽ nhịn xuống, đôi mắt rưng rưng nói: “Lộc biểu ca… Tại sao?”
Khương Lộc thấy nàng một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lạnh nhạt nói: “Đừng giả bộ…”
Lúc trước quả thật hắn có tình cảm với nàng, nên mỗi lần nhìn thấy nàng rơi lệ, hắn đều sẽ đau lòng. Mà bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lại nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy quả thực lúc đó đầu của mình bị lừa đá mới bị nàng lừa cho như vậy.
Khương Lộc nói tiếp: “Tuy Khương Lộc ta buông thả, nhưng vẫn có nguyên tắc. Nếu ngày ấy ngươi cam tâm tình nguyện giao ngươi cho ta, bây giờ dù gây ra chuyện như vậy, mặc kệ bà nội và cha phản đối như thế nào, ta vẫn đều sẽ cưới ngươi làm vợ. Bây giờ —— ta có lòng tốt thu nhận ngươi, ngươi nên an nhàn ổn định lấy lòng ta. Đừng làm ra chuyện cho là mình thông minh, người thông mình cũng có thể gây chuyện cười, ngươi không ngại mất mặt nhưng ta ngại mất mặt.”