Lục Tông vô cùng lo lắng một mạch chạy thẳng về Vinh Vương phủ.
Đến bên ngoài phòng, Lục Tông nghe tiếng thê tử gào khóc bên trong, tâm nhất thời loạn thành một đoàn, lập tức nhịn không được hướng thẳng trong phòng đi tới.
Lục Bảo Thiền nhìn cử chỉ của ca ca, vội vàng ngăn cản: “Ca ca, tẩu tẩu sinh con, ca không thể đi vào, vẫn là ở bên ngoài chờ đi.” Nàng cũng rất sốt ruột a. Nhưng những lúc như thế này, bọn họ chỉ có thể cố gắng chờ đợi.
Lục Tông cũng biết, từ xưa tới nay nam nhân không thể tiến vào phòng sinh.
Nhưng mà— —
Hắn còn chưa bao giờ nghe thấy nàng khóc đến đáng thương như thế này.
Lục Tông bước chân chỉ dừng một chút, không có bao nhiêu do dự liền đẩy cửa xông vào. Bên trong nhóm bà đỡ cùng ma ma, nha hoàn hầu hạ nhìn Thế tử cứ thế đi vào, cũng bị dọa cho sửng sốt. Chỉ có Tôn ma ma phản ứng rất nhanh, lập tức bất chấp lôi kéo Lục Tông ra cửa: “Thế tử gia tiến vào làm gì? Nhanh đi ra ngoài, đây không phải thêm phiền sao?”
Lục Tông tuy rằng cũng hiểu đạo lí này, nhưng hắn thực sự là không nhịn được, liền không để ý đến Tôn ma ma hết sức ngăn cản, sải bước đi tới bên cạnh giường. Hắn thấy thê tử nằm trêи giường nhỏ, trêи trán ướt đẫm mồ hôi, đã khóc đến mặt đều đỏ.
Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Lục Tông đến, khóc reo lên: “Lục Tông, ta đau…”
Trước đây nàng vẫn ngóng trông sinh con, luôn cảm thấy hài tử của nàng cùng Lục Tông, nhất định sẽ vô cùng đáng yêu xinh đẹp. Đời trước nàng cùng việc sinh nở vô duyên, đời này tự nhiên muốn sinh thật nhiều con cho hắn. Cho đến về sau thuận lợi mang thai hài tử, nàng mỗi ngày đều hoan hoan hỉ hỉ vui mừng.
Thế nhưng hoài hài tử quả thực rất khổ cực, nàng từ nhỏ đến lớn, cả hai đời gộp lại đều chưa từng khổ cực như thế qua. Nhưng vì hài tử, nàng có thể chịu đựng, thậm chí mập, xấu, nàng cũng tận lực ít soi gương đi, đợi sinh xong hài tử, tất cả đều có thể khôi phục.
Có điều nàng đã đem việc sinh con nghĩ quá đơn giản, đến thời điểm thật sự muốn sinh, nào biết sẽ đau như vậy.
Thấy nàng khóc, Lục Tông cũng khó chịu, nhưng trước mắt nàng chịu đau là việc hắn không có cách nào gánh thay được. Lục Tông ôm thân thể nàng, hôn một cái lên trán nàng, nói: “Ta ở cùng nàng, Xán Xán, không cần sợ, ta ở đây cùng nàng, có được hay không?”
Hai tay hắn đang phát run, trong lòng ngoại trừ đau lòng, càng nhiều hơn chính là lo sợ. Hắn sống hơn hai mươi năm, xưa nay đều chưa từng sợ bất cứ thứ gì. Coi như lần đầu giết địch, tay hắn cũng không từng run rẩy qua. Nhưng lúc này đây, hắn thật sự sợ.
Đau đớn đừng đợt từng đợt ập đến, để Khương Lệnh Uyển đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, nàng cảm giác được khí tức của Lục Tông, mới thoáng yên ổn một chút, sau đó khẽ nhắm mắt, hai tay chăm chú nắm ống tay áo hắn, nói: “Không muốn, chàng đi ra ngoài đi.”
Lục Tông sững sờ: “Xán Xán?”
Khương Lệnh Uyển nhịn đau nói: “Qúa xấu, chàng đi ra ngoài.”
Nàng cũng muốn Lục Tông ở cạnh nàng. Có hắn ở đây, nàng cái gì cũng không cần lo lắng. Kỳ thực nàng xưa nay đều không có trải qua song to gió lớn nào, sống hai đời người, phần lớn vẫn là ỷ lại vào cha mẹ thương yêu, sau khi xuất giá được Lục Tông sủng nịch. Thống khổ hiện tại, mỗi người làm mẫu thân đều phải trải qua, nàng đương nhiên cũng phải một mình chịu đựng. Nàng mới không muốn Lục Tông nhìn thấy dáng vẻ của nàng hiện tại. Ở trước mặt người mình yêu, nàng trước sau đều muốn duy trì tư thái đẹp nhất.
Lục Tông ôm chặt nàng, nói: “Không có, Xán Xán vẫn luôn là đẹp nhất. Ta ở cùng nàng, nhìn hài tử của chúng ta ra đời…”
Khương Lệnh Uyển rưng rưng lắc đầu một cái: “Không muốn. Chàng đã nói sẽ nghe lời ta, đời này đều nghe theo lời ta hết, hiện tại cũng là, ta để chàng ra ngoài… Chàng nhanh đi ra ngoài.”
Lục Tông khó xử nhíu mày, trở tay vuốt ve mặt nàng, lúc này mới nói: “Được, ta nghe lời nàng, nghe lời nàng.” Hắn cúi người hôn lên mặt nàng một cái: “…Vậy ta đi ra ngoài.”
Lục Tông cẩn thận từng li từng tí một đem người đặt xuống, chậm chạp đứng dậy, cuối cùng thật sâu nhìn thê tử một chút, mới lảo đảo đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa Vinh Vương cũng tới, vừa thấy Lục Tông từ trong phòng đi ra, vội vàng tiến lên nói: “Con đây là hồ đồ, tiến vào trong đó làm cái gì?”
Lục Tông có chút hoảng hốt, giờ khắc này đối với âm thanh của Vinh Vương ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa khép chặt lại, đờ đẫn nghe từng tiếng từng tiếng gào khóc bên trong.
Nàng đau như thế, hắn thật là hối hận, không nên để nàng mang thai, chí ít chờ nàng lớn thêm một chút lại có cũng không muộn. Chỉ tại hắn quá muốn hài tử.
Mấy tháng trước, lúc hắn mang binh đi đánh giặc, mỗi ngày buổi tối đều sẽ nhớ đến nàng, còn có đứa bé trong bụng của nàng. Mỗi lần nhìn thư nàng gửi cho hắn, bên trong oán giận hài tử quá nghịch ngợm, hắn gần như có thể tưởng tượng được dáng dấp oan ức đáng yêu của nàng. Bản thân nàng còn là một hài tử chưa lớn, bây giờ nhanh như vậy đã phải làm mẫu thân.
Lục Tông chờ ở bên ngoài hồi lâu, mỗi lần có nha hoàn đi ra liền gấp gáp tiến lên dò hỏi. Dáng vẻ này ở đâu còn cái gì đại tướng quân bình tĩnh mà nói?
Nhìn nha hoàn bưng ra từng chậu rửa, bên trong đều là nước đỏ ngầu, dù cho Lục Tông đã gặp qua vô số máu tanh cùng giết chóc, nhưng chỉ cần nghĩ đến máu này là trêи người thê tử, trong đầu liền cảm thấy một trận mê muội.
Nhưng người ở bên ngoài có sốt ruột hơn nữa cũng vô dụng. Khương Lệnh Uyển là thai đầu, rất ít người có thể sinh nở nhanh như Tiết Tranh lần trước. Khương Lệnh Uyển hôm nay giờ Thìn bắt đầu phát động, nhiều lần đều gào khóc đến hết cả khí lực, cổ họng cũng khan đặc lại, cứ như thế đến buổi tối giờ Hợi một khắc, người bên ngoài mới nghe được một trận âm thanh trẻ con khóc truyền đến.
Lục Tông cứ ngơ ngác đứng như thế cả một ngày, cơm nước cũng không động, chờ nghe được tiếng trẻ con khóc vang dội, thân thể căng cứng mới thoáng dịu xuống, thở ra một hơi, sau đó bước nhanh về phía cửa, lập tức đẩy cửa tiến vào.
Tôn ma ma vội vàng đem Lục Tông chặn bên ngoài bình phong: “Thế tử gia chớ vào đến, trong bụng phu nhân vẫn còn, người trước hết đi ra ngoài chờ.”
Còn… còn nữa?
Lục Tông ngớ ngẩn, thực sự không muốn dịch bước. Nhưng hắn biết bụng của thê tử so với thai phụ bình thường quả thật có lớn một chút, song sinh cũng là hợp lí. Lục Tông suy nghĩ giây lát, vẫn là nặn nặn nắm đấm, nhíu mày đi ra ngoài.
***
Trong cung, Tiết Tranh từ sớm nghe nói tiểu biểu muội phát động, cũng sốt ruột đứng ngồi không yên, Thái tử thì vẫn luôn bồi bên cạnh Tiết Tranh. Vào lúc này Thái tử đang ôm tiểu Hoàng tôn trong ngực dụ dỗ chơi đùa.
Thái tử cũng không phải là trọng nam khinh nữ, ngược lại đối với tiểu Quận chúa còn bảo bối hơn một chút, dù sao khuê nữ mới là áo bông nhỏ tri kỷ của cha. Có điều tính tình tiểu Quận chúa cực kỳ giống Tiết Tranh, đối với hắn bình thường đều hờ hững, càng khỏi nói đến chơi đùa cười cợt. Thái tử cũng không có cách nào, lúc này đành chơi đùa với nhi tử yêu cười yêu náo động.
Nhi tử đúng là rất hoạt bát bướng bỉnh, rất thích được hắn ôm. Chỉ là Hoàng hậu mỗi lần nghe thấy Thái tử ôm tiểu Hoàng tôn, sẽ là một trận trách cứ, vậy nên hắn chỉ có thể lén lút ôm.
Thái tử ôm tiểu Hoàng tôn đi quanh một vòng, sau đó đi tới bên người Tiết Tranh, nói: “A Tranh, nàng cả ngày đều chưa ăn gì, hiện tại ăn chút gì đi.”
Tiết Tranh nhíu mày, trầm mặc không lên tiếng. Trước mắt Vinh Vương phủ còn chưa có tin tức, nàng làm sao ăn được cơm. Nếu không phải e ngại Hoàng hậu, nàng đã sớm xuất cung đến xem Xán Xán.
Vừa qua giờ Hợi, Nguyên Mậu liền vội vội vàng vàng đi vào, hành lễ xong, vui vẻ nói: “Sinh sinh, Vinh Thế tử phu nhân sinh nở thuận lợi.”
Tiết Tranh vừa nghe, nhất thời lộ ra nụ cười. Rốt cục cũng sinh.
Thái tử cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm, sau mới tò mò hỏi: “Sinh nam oa hay nữ oa?”
Nguyên Mậu mừng tít mắt, so với chính hắn làm cha hình như còn vui vẻ hơn, hồi đáp: “Là nam oa.”
Đúng là không chịu thua kém.
Thái tử cúi đầu nhìn tiểu Hoàng tôn, xoa bóp bình trà nhỏ của tiểu tử. Nhếch miệng lên, thầm nghĩ: Có điều Lục Tông đến cùng vẫn là không bằng hắn a.
Nguyên Mậu con mắt óng ánh, ngữ khí kϊƈɦ động lại tiếp tục nói: “Vinh Thế tử thật đúng là có phúc lớn a, lúc này Vinh Thế tử phu nhân một hơi sinh cho hắn Tam con trai.”