Lục Bảo Yên vừa nghe thấy Trần Tứ công tử là đến cầu hôn nàng, nhất thời mặt cũng trắng đi mấy phần, sốt ruột nói: “Trần Tứ công tử lần trước cứu tỷ tỷ, cha cũng có ý định đem tỷ tỷ gả cho hắn, làm sao lại có thể…”
Làm sao có thể đến cầu hôn nàng đây?
Phan Trắc phi bên này ghét bỏ một câu:”Đồ không có chí tiến thủ”, sau đó mặt đầy vui vẻ nói:”Trần Tứ công tử kia là người có lòng cầu tiến, vẻ ngoài lại tuấn tú nhã nhặn. Nếu không phải vì hắn là con thứ, đám danh môn quý nữ Tấn thành không biết đã chạy đến xếp hàng dài tới mức nào rồi. Yên nhi, Trần Tứ công tử này con nhất định phải giữ, hơn nữa… hắn nhất định chỉ có thể lấy con.”
Trương thị là ngu phụ ánh mắt thiển cận, trong lòng không phục một đứa con thứ cũng dám thú quận chúa của vương phủ, tất nhiên sẽ đánh chủ ý lên Yên nhi của bà.
Lục Bảo Thiền từ nhỏ cái gì cũng không thiếu, dùng gì cũng phải là đồ tốt nhất, Yên nhi của bà khắp nơi chịu thua thiệt. Đến lúc này, bà tuyệt đối không để nàng ta được vừa ý.
Con rể Trần Tễ này, bà đã nhìn trúng rồi!
Lục Bảo Yên chỉ gặp qua vị Trần Tứ công tử kia một lần vào lúc Trần Tễ đưa Lục Bảo Thiền trở về, khi đó trong lòng nàng áy náy, thêm vào lo lắng cho tỷ tỷ, tất nhiên là đem tất cả sự chú ý đều rơi vào trêи người Lục Bảo Thiền. Cho nên coi như nàng có ngốc đi nữa, cũng nhìn ra được tỷ tỷ đối với Trần Tứ công tử, là động tâm.
Trần Tứ công tử kia cho dù tốt hơn đi nữa, nàng cũng không thể đoạt phu quân của tỷ tỷ được.
Lục Bảo Yên xưa nay tính tình mềm yếu, lúc này thế nhưng thần sắc đầy nghiêm túc kiên định, nhấc chân muốn đi thẳng đến tiền thính.
Phan Trắc phi thấy tình hình không đúng, lập tức nói với nha hoàn bên người
:”Đem Nhị cô nương mang về cho ta!”
Bọn nha hoàn vâng lệnh, lập tức tiến lên mỗi người một bên đem Lục Bảo Yên mới đi được nửa đường kéo trở lại.
Lục Bảo Yên từ nhỏ vóc dáng nhỏ nhắn, lại là nữ nhi yếu đuối tay trói gà không chặt, bị mấy nha hoàn khỏe mạnh giữ chặt lôi về, hoàn toàn không có nửa điểm cơ hội phản kháng.
Nàng hai mắt rưng rưng nhìn Phan Trắc phi, năn nỉ nói: “Nương, nữ nhi cầu xin người. Trần Tứ công tử này, nữ nhi không thể gả.” Nếu nàng gả cho Trần Tứ công tử, chuyện ngày ấy của tỷ tỷ làm sao giải quyết vẹn toàn, mà nàng còn có tư cách gì gọi nàng ấy là tỷ tỷ?
Lục Bảo Yên thấy Phan Trắc phi không động dung, tiếp tục cố gắng thuyết phục: “Nương, người muốn nữ nhi gả cho người nào cũng được, chỉ cần không phải gả cho Trần Tứ công tử, có được hay không?”
Phan Trắc phi không thèm để ý nói: “Đúng là hồ đồ. Con coi người ta là tỷ tỷ, người ta đã khi nào thèm gọi con một tiếng muội muội? Vị hôn phu này, vốn nương đã sớm giúp con chọn xong từ lâu, ở đâu ra đạo lý chỉ vì hắn cứu Lục Bảo Thiền, liền phải thú nàng ta làm vợ. Yên nhi, hiện tại nương sẽ không dung túng con, mau quay về an tâm chờ gả.”
Nói xong liền quay lại phân phó mấy nha hoàn: “Đem Nhị cô nương về viện, không có ta dặn dò, không cho phép để nàng ra ngoài.”
“Vâng.” Bọn nha hoàn lĩnh mệnh, liền không quản Lục Bảo Yên đang dãy dụa kháng cự, một đường kéo về sân, đóng kín cửa.
Phan Trắc phi ngồi trêи nhuyễn tháp, nghiêng đầu qua một bên, từng tiếng hô không ngừng của nữ nhi từ ngoài cửa viện vọng lại, nghe đúng là phiền tâm. Phan Trắc phi trong lòng bất đắc dĩ thở dài: Hài tử ngốc, nương cái gì cũng có thể chiều con, chỉ có chuyện này, nhất định sẽ không để con hồ đồ.
Tân ma ma quay về viện, hướng về Phan Trắc phi bẩm báo: “Trắc phi, Quận chúa đến rồi.”
Phan Trắc phi biết lấy tính tình của Lục Bảo Thiền, nhất định sẽ đi tìm Vương gia. Bà nhếch môi cười lạnh, nghĩ đến nữ nhi ngốc kia của mình — thà rằng tùy tiện lập gia đình, cũng không muốn cùng tỷ tỷ cướp đoạt, còn tỷ tỷ tốt kia, lại một lòng muốn cướp phu quân của nàng.
Phan Trắc phi đứng dậy, nói: “Đi, chúng ta đi xem trò hay.”
Tân ma ma cười nịnh nọt, gật đầu tán thành.
Lúc này ở tiền thính.
Vinh Vương ngồi trêи ghế tựa lớn bằng gỗ tử đàn đặt chính giữa chủ phòng, trong tay cầm một chén trà màu thiên thanh vẫn còn tỏa khói, khuôn mặt vốn đang vô cùng hòa nhã dễ gần, nghe Trần Nhị gia nói xong, đôi mắt lập tức phát lạnh, gân xanh trêи trán cũng nảy lên thình thịch: “Ngươi vừa mới nói gì?”
Trần Nhị gia tuổi gần như xấp xỉ Vinh Vương, khi còn trẻ cũng là một nam tử mạnh mẽ đoan chính, chẳng qua mấy năm nay trải qua cuộc sống tầm thường vô vị, vẫn dậm chân tại chỗ giữ một chức vụ nhàn tản, không hề có chí tiến thủ, ngày ngày thịt cá đảo quanh, kiều thê mỹ thϊế͙p͙, người cũng đều phát tướng.
Hiện tại người đã mập, huống hồ Trần Nhị gia vốn dĩ không cao, hôm nay mặc một thân trù tố bào màu xanh biếc, nhìn thế nào cũng thấy giống hệt lão bản bụng phệ ở khách điếm trong thành.
Trần Nhị gia cười đến nịnh nọt.
Trước đó vài ngày hắn đến Vinh Vương phủ như đụng phải tòa núi không dám nhìn thẳng, chân bước qua cửa cũng muôn phần cẩn thận, có điều mấy ngày trước, hắn lại nghe nói Vinh Thế tử thế nhưng bị cách chức.
Vinh Vương phủ này từ rất lâu đã vô cùng im lặng, so với Trần gia bọn họ còn muốn chán nản quạnh quẽ hơn, danh tiếng cùng nổi bật mấy năm qua đều là dựa vào Vinh Thế tử một người làm nên. Nhưng cái gọi là ân sủng hoàng gia này, ai có thể biết thời điểm nào sẽ đột nhiên thu hồi lại.
Thí dụ như hiện tại.
Hắn liều lĩnh không màng đắc tội với Hoàng thượng, tiến đến cầu thân, xem như đã cho Vinh vương phủ đủ thành ý, huống hồ Nhị cô nương kia không phải cũng chỉ là con thứ thôi sao? Cùng con trai này của hắn vừa hay xứng đôi.
Trần Nhị gia nói: “Vương gia, hạ quan cũng biết Trần gia trèo cao, đã nghĩ ngợi một phen, đến hôm nay mới lấy dũng khí, thay khuyển tử tới cầu thân Nhị cô nương.”
Vinh Vương nhìn vẻ mặt gợi đòn này của Trần Nhị gia, thật không muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Ông nghe Trần Nhị gia nói xong, mới đưa nhìn về phía Trần Tễ vẫn luôn quy củ đứng một bên.
Trần Tễ một thân trường bào màu trúc xanh, tuấn tú phi phàm, giữa hai hàng lông mày hiện lên nét phóng khoáng trời sinh, không có chút nào nhu nhược như cha hắn.
Khí chất này tuổi trẻ đúng là hiếm thấy, nhưng là…
“Ngươi là thật lòng muốn cầu thân Yên nhi?” Vinh Vương hỏi Trần Tễ.
Trần Tễ nhấc mắt, hướng về Vinh Vương hành lễ, cúi đầu nói: “Vâng.”
Vinh Vương nghe xong triệt để nổi giận, đem chén trà một bên đập vỡ dưới chân, lập tức đứng phắt dậy: “Bản vương vốn tưởng rằng người là người thông minh, không ngờ tới cũng là đồ ngu ngốc. Ngươi cho rằng bản vương sẽ đem Yên nhi gả cho ngươi sao?”
Ông dừng một chút, thở dốc, tức giận đến không nhịn nổi: “… Ngươi tưởng mình là ai hả!”
Vinh Vương tự biết nữ nhi mình từ nhỏ thua thiệt tình cảm, ở việc hôn nhân tất nhiên là muốn đặc biệt lưu tâm. Ông vốn đã tính toán tốt, chọn cho nữ nhi một hôn phu nhân phẩm gia thế đều xuất sắc.
Khi biết được Lục Bảo Thiền tâm duyệt Trần Tễ, Vinh Vương khởi đầu là không đồng ý. Nữ nhi bảo bối của ông, coi như có chịu oan ức cũng không thể gả cho một con thứ được. Nếu như Trần Tễ thật sự có thể làm ra tiền đồ, chung quy cũng là chuyện sau này, hơn nữa cái thân phận đó cả đời cũng không cách nào thay đổi.
Tâm tư của cô nương gia, ai cũng không thể hiểu thấu được. Nhưng nếu lỡ như một ngày Thiền nhi của ông bị ủy khuất, sau đó hối hận rồi, oán trách ông không chọn cho nàng một phu quân tốt, vậy cả đời này ông đều không thể yên lòng a…
Có điều lại nói—- nàng đã để ý Trần Tễ như thế, ông thân làm phụ thân, sao lại có thể cam lòng không thành toàn?
Còn may Trần Tễ ngoại trừ gia thế có chút phức tạp, những cái khác vẫn xem như làm ông hài lòng, nên sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhưng hiện tại Trần Tễ này, đúng là làm ông quá thất vọng.
Vinh Vương nổi giận, Trần Nhị gia sợ đến thân thể núc ních rung lên bần bật, mà Trần Tễ cao cao gầy gò đứng một bên lại phá lệ bình tĩnh, sắc mặt hờ hững, không có chút kinh động nào.
Vinh Vương đang muốn gọi người đem hai cha con này đuổi ra ngoài, lại thấy Lục Bảo Thiền từ cửa bước vào.
Vinh Vương đạo: “Thiền nhi, con tới đây làm gì? Nhanh trở về.” Cô nương gia chưa chồng không thích hợp xuất đầu lộ diện trước ngoại nhân, huống hồ hôm nay tình huống này…
Lục Bảo Thiền một thân bối tử hoa hạnh màu hồng nhạt, vấn lên song kế, cả người yểu điệu tinh tế, xinh đẹp mỹ mạo. Từ sau chuyện lần trước, Lục Bảo Thiền bắt đầu nghĩ thông, cũng yêu thích trang phục, liền theo tẩu tẩu một lượt sửa sang lại chính mình. Vốn là cô nương tuổi trẻ linh lung đẹp đẽ, nay được tỉ mỉ chăm chút qua một lượt, lại càng tỏa ra vẻ rực rỡ cảm động.
Lục Bảo Thiền một đôi mắt hạnh nhìn về phía Trần Tễ, thấy hắn hết sức dịch mắt, tránh né ánh nhìn của nàng, cũng không tiếp tục xem, chỉ đi tới bên người Vinh Vương, nhẹ nhàng nói: “Nữ nhi nghe nói Trần Nhị gia tới cầu hôn muội muội. Cha, người sao lại đuổi người?”
Vinh Vương trầm giọng nói: “Thiền nhi, con yên tâm, cha sẽ không đem Yên nhi hứa cho Trần gia.”
Theo lý mà nói, muội muội trong nhà làm mai, làm gì có đạo lý tỷ tỷ được đứng ra nói chuyện? Nhưng Vinh Vương bảo bối nữ nhi là chuyện người cả Tấn Thành đều biết. Lúc này nàng xuất hiện, có ai dám mở miệng nói không hợp quy củ?
Lục Bảo Thiền hít sâu một hơi, trong lòng không biết là tư vị gì, sau mới nói: “Nếu Trần Tứ công tử đã yêu thích muội muội như vậy, cha sao lại không giúp hai người thành toàn?”
Vinh Vương kinh ngạc nhìn nàng: “Thiền nhi?”
Lục Bảo Thiền nhìn về phía Trần Tễ, thấy hắn lúc này lại ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là trong mắt mang đầy kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Cũng đúng nha, nàng xác thực tâm duyệt hắn, thời điểm nàng sợ hãi nhất, bất lực nhất không có ai bên cạnh, là hắn đã ra tay cứu nàng.
Nàng không thích Lục Bảo Yên, nhưng không thể không thừa nhận, tính tình vị thứ muội này của nàng, quả thật rất được nam tử yêu thích.
Lúc trước Trần Tễ cứu nàng một mạng, bây giờ nàng tác thành việc hôn nhân cho hắn, coi như báo đáp, cũng là hai bên thanh toán xong.
Lại nói, nàng dù sao cũng thân là Quận chúa, vẫn chưa hạ giá tới mức khóc lóc van nài một mực dán lên, đi cướp phu quân của thứ muội.
Lục Bảo Thiền nhìn Vinh Vương, nhẹ giọng nói: “Cha, Trần Tứ công tử đối với nữ nhi có ân, bây giờ cùng muội muội tình đầu ý hợp, mong cha có thể tác thành.”
Bên này sương phòng, Khương Lệnh Uyển đi tìm Lục Tông, kể lại chuyện này, liền lôi kéo Lục Tông muốn đi tiền viện. Nhưng Lục Tông phảng phất không hề vội vã, Khương Lệnh Uyển lại lo lắng muốn hỏng rồi, phát sầu nói: “Chàng đi chậm như thế, chờ đến nơi người cũng đã đi mất rồi.”
Dựa theo tính của Vinh Vương, chắc chắn ông sẽ không đáp ứng hôn sự này, nhưng Bảo Thiền vừa rồi đã qua bên đó, nếu như hồ đồ, vậy…
Lục Tông khí định thần nhàn, xác thực là không vội vã.
Hắn giơ tay nặn nặn mặt nàng, đuôi mày nhàn nhạt nói: “Trước sau gì Trần Tứ này cùng Bảo Thiền cũng là vô duyên, chúng ta cần đi qua làm gì?”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, khuôn mặt nhỏ ủ rũ xệ xuống. Kỳ thực trong lòng nàng cũng rõ ràng, bất luận lúc này Trần Tễ là vì lý do gì đồng ý cầu hôn Lục Bảo Yên, thì hắn và Bảo Thiền đã định sẽ không làm nên chuyện. Sau chuyện này, có lẽ Vinh Vương phủ cùng Trần gia cũng sẽ không lại vãng lai.
Nhưng Bảo Thiền là thật tâm yêu thích Trần Tễ nha.
Rất nhanh bên kia đã truyền đến tin tức — — Vinh Vương đáp ứng Trần gia cầu thân.
Khương Lệnh Uyển nghe nha hoàn bẩm báo, cũng đoán được khởi đầu Vinh Vương không đồng ý, là Bảo Thiền đến cầu tình, sau đó mới thành toàn cho Trần Tứ cùng Lục Bảo Yên.
Tác thành…
Khương Lệnh Uyển nghe xong tức giận đến ngực cũng đau, Lục Tông lại nhẹ nhàng nắm lấy hai quả đấm nhỏ của nàng, nói: “Bảo Thiền cũng nên trưởng thành rồi.”
Khương Lệnh Uyển đau lòng một trận: “Đây là chuyện gì vậy chứ? Sau này Bảo Yên gả cho Trần Tứ, đến khi hai người lại mặt, chàng nói xem Bảo Thiền phải làm sao?” Muội ấy tính tình đơn thuần, tiểu cô nương vốn cương ngạnh lẫm liệt, bây giờ bị dày vò thành hình dáng gì rồi?
Từ nhỏ đã không còn nương, chuyện lập gia đình cũng lại nhấp nhô nan giải như vậy.
Lục Tông thấy nàng vừa giận vừa đau lòng, không nhịn được bật khóc. Hắn thế nhưng đã rất lâu rồi chưa từng thấy nàng khóc.
Lục Tông từ trong ngực móc ra khăn tay giúp nàng lau nước mắt, lại nói: “Nếu Bảo Thiền nghĩ thông được. Cho dù ngày sau Trần Tứ mỗi ngày ở trước mặt muội ấy lắc lư, cũng không có gì quan trọng. Xán Xán, hiện tại Bảo Thiền đối với Trần Tứ cảm tình còn chưa sâu, lúc này giải quyết nhanh chóng, vậy không thể tốt hơn.”
Nghĩ đến Trần Tễ, con ngươi Lục Tông hiện lên một mảng lạnh lẽo. Lúc này Trần Tứ tự mình đem muội muội của hắn đẩy ra, hắn(LT) đương nhiên sẽ không cần mưu tính giúp hắn(TT) nữa. Sau này tiền đồ cao thấp ra sao, cùng hắn đều không có bất kỳ quan hệ.
Khương Lệnh Uyển sinh khí, nhấc mắt nhìn Lục Tông, nói lầm bầm: “… Chàng đúng là tâm rộng.” Chuyện này đối với cô nương gia mà nói, đó là đả kϊƈɦ lớn bao nhiêu a. Nam nhân chính là không hiểu.
Lục Tông cũng nhìn nàng: “Vậy nếu lúc trước, ta vì bất đắc dĩ phải kết hôn với người khác, sau đó xoay chuyển tình thế, có thể một lần nữa hỏi cưới nàng, nàng còn gả sao?”
Khương Lệnh Uyển lườm hắn một cái: “Chàng nằm mơ sao?”
Đúng là vẫn coi mình như bánh bao.
Lục Tông nhợt nhạt cười, nói: “Vậy chuyện này không phải xong rồi sao? Nàng thích ta như thế, cũng không cần đồ đã lỡ, Bảo Thiền đương nhiên sẽ càng không.”
Nghe Lục Tông nói, Khương Lệnh Uyển cũng cảm thấy có lý.
Đúng vậy, nếu lúc này Bảo Thiền thật sự gả cho Trần Tứ, cũng sẽ gặp không ít loại phiền phức. Coi như sau này Trần Tứ có thêm tiền đồ, vẫn chỉ là con thứ, bên trêи còn có phụ mẫu khắc nghiệt như vậy, lại lấy gì để che chở Bảo Thiền?
Khương Lệnh Uyển khụt khịt mũi gật gù, sau đó lại cảm thấy nơi nào không đúng. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, liếc về phía Lục Tông: “…Ai thích chàng như thế chứ, không biết xấu hổ!”
Lúc mới bắt đầu, nàng căn bản sẽ không ý thức được đối với hắn có tình yêu nam nữ hay không. Nhưng đã đến lúc này rồi, vẫn còn không quên dát cho mặt mình chút vàng.
Lục Tông nhìn nàng, chỉ cười không đáp. Trong lòng nàng có hay không có hắn, hắn đương nhiên biết rõ.
Khương Lệnh Uyển vốn tưởng rằng, lúc này Lục Bảo Thiền nhất định sẽ rất thương tâm. Nhưng hóa ra cũng không đến mức như vậy.
Trêи thực tế, Bảo Thiền cũng đã một mình khóc một hồi, sau đó lập tức trở mình, y như một người không liên quan vậy. Thậm chí thời điểm nhìn thấy Lục Bảo Yên cũng chỉ nhàn nhạt như trước kia, không vì chuyện Trần Tứ mà trút giận lên thứ muội.
Chuyện này đại khái, chính là “trưởng thành” mà Lục Tông nói đi.
Lục Bảo Yên nói sao thì vẫn là thứ nữ, định thân trước tỷ tỷ vốn đã không thích hợp, tất nhiên không thể nào lại xuất giá trước Lục Bảo Thiền. Trải qua lần sóng gió này, Vinh Vương càng sâu sắc cảm thấy — –nhất định phải đánh bóng mắt nhìn, chọn thật kỹ vị hôn phu cho nữ nhi.
Lại nói tới Lục Tông, ngày ngày nhàn nhã ở trong phủ, nhìn qua thật giống như còn rất hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi này.
Mới đầu KhươngLệnh Uyển còn thay Lục Tông thấy oan ức, nhưng dần dần qua đi, nàng phát giác Lục Tông đây là thực sự hưởng lạc, căn bản không cần nàng an ủi.
Ba tiểu gia hỏa sắp tròn một trăm ngày, mỗi lần Khương Lệnh Uyển nhìn ba tiểu nắm đồng loạt xếp hàng thẳng tắp nằm trêи giường nhỏ, liền tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn cùng tự hào.
Bởi vì là tam bào thai, ba tiểu tử khi vừa ra đời đặc biệt nhỏ bé, thân thể có chút yếu ớt. Bất quá mỗi người đều là tiểu tổ tông của vương phủ, thời thời khắc khắc đều được chăm sóc chu đáo khỏe mạnh, nuôi đến béo trắng, nhàm nhiên đáng yêu.
Bọn nhỏ thích nhất là chơi tay nhỏ của chính mình, ngậm trong miệng ăn say xưa ngon lành, mỗi lần đều muốn bôi lên tay vài ngụm nước lóng lánh.
Những lúc bị Lục Tông ôm, cũng sẽ theo thói quen ở trước ngực hắn dùng cái mũi nhỏ củng đến củng đi tìm kiếm nhũ đầu (núm zú đó >.