Ngô Gia Kiều Thê

Chương 179



Khương Lệnh Uyển lẳng lặng đứng bên của sổ, nhìn bầu trời bên ngoài giăng đầy mưa phùn, dày đặc một màn như tơ như dệt, làm cả con đường cũng thành mờ mờ ảo ảo.

Tiếng những giọt nước đọng ” ba táp ba táp ” đánh vào trêи mái ngói trong không gian tĩnh lặng, tăng thêm mấy phần cảm giác mát mẻ, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Chờ nghe được động tĩnh phía sau, Khương Lệnh Uyển mới xoay đầu nhìn người đến, hỏi;” Tông biểu ca, chúng ta không về phủ sao?”

Bên ngoài mưa không ngớt, nhưng bọn họ có xe ngựa, không nhất định cần phải qua đêm tại khách điếm này.

Nàng cùng Lục Tông tuy là phu thê, không có gì phải câu nệ. Nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút là lạ cùng không được tự nhiên. Từ khi nàng và Lục Tông thành thân đến nay, ngoại trừ ở Vệ Quốc Công phủ, bọn họ còn chưa từng cùng nhau ngủ lại ở nơi nào khác.

Trêи tay Lục Tông bưng một chén canh gừng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó từ phía sau ôn nhu đem người ôm lấy, mở miệng nói:” Vừa về phủ trong lòng nàng toàn nghĩ đến hài tử, ở lại chỗ này, liền chỉ có thể nhìn ta.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong có chút dở khóc dở cười. Tâm tình buồn bực khi nãy, sau khi được Lục Tông đến đón hình như cũng đã phai nhạt bớt.

Nàng quay đầu, nhìn đuôi tóc hắn phủ một tầng ẩm ướt, mới giơ tay sờ sờ mặt hắn, ngón tay lướt nhẹ vẽ vẽ dọc theo khuôn mặt, tinh tế miêu tả ngũ quan anh tuấn. Chờ lúc tìm đến bờ môi hắn, Lục Tông thoáng há miệng, đem ngón tay nàng ngậm vào, khẽ cắn một cái không nặng không nhẹ.

Có lẽ do trong lòng đang nghĩ tới chuyện khác, nàng cũng không có thẹn thùng, chỉ dùng cả hai tay lôi kéo miệng hắn, nhìn ngũ quan trước mắt biến dạng, cảm thấy buồn cười.

Phóng tầm mắt ra toàn bộ Đại Chu, có thể tùy ý chơi đùa Lục Tông như vậy, cũng chỉ có mình nàng đi.

Chờ nàng chơi đủ rồi, Lục Tông mới bưng canh gừng lên đưa tới. Khương Lệnh Uyển trước nay không thích cái này, nhíu nhíu mày lại, đem mặt quay qua một bên, không chịu uống.

Lục Tông mỉm cười, tự mình uống một hớp, sau đó lấp lấy miệng nàng, từng ngụm từng ngụm bắt nàng nuốt vào.

Phu thê ngày thường thân mật, cử chỉ này không phải là chưa từng làm qua. Lúc trước Lục Tông bị thương, nếu không phải nàng đang mang bầu không thể đụng vào chén thuốc, sợ là Lục Tông cũng muốn nàng chính miệng mớm cho mới xong đấy.

Nàng không thích mùi vị canh gừng, nhưng vẫn bị hắn rót vào toàn bộ, đến cuối cùng, canh gừng đã uống xong, miệng hắn lại không chịu rời đi.

Lục Tông thở gấp đem người áp lên trêи giường nhỏ, không vội vã giống thường ngày, tuy rằng thân thể khát vọng, nhưng chỉ ôm nàng vào lòng, đơn giản dùng thân thể của hắn ủ ấm nàng.

Lục Tông lúc này mới lên tiếng, trầm mặc nói:” Xán Xán, tối qua ta đi gặp Hoàng thượng.”

Khương Lệnh Uyển sững sờ, không nghĩ tới đột nhiên hắn sẽ nói chuyện này với nàng.

Nàng nhấc mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn tràn đầy áy náy, bỗng nhiên hiểu rõ– — tối hôm qua hắn trở về muộn như thế, là bởi vì đi gặp Thừa Đức đế, cũng không phải cùng Kỷ Liên Y có cái gì.

Chỉ là, Thừa Đức đế nếu đã đem Lục Tông cách chức, không có đạo lý nào ở trong lúc Hoàng hậu nổi nóng lại triệu kiến Lục Tông.

Nói vậy, chính là bí mật triệu kiến.

Chuyện của nam nhân nàng không hiểu rõ lắm, nhưng vào lúc này Lục Tông bị tước mất quân vụ, nàng xác thực chưa từng gấp gáp. Bởi vì nàng biết, luôn có một ngày, Lục Tông sẽ đứng ở vị trí so với hiện tại còn cao hơn rất nhiều.

Hơn nữa Lục Tông là người công tư rõ ràng xưa nay chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện công việc, mà chuyện tối hôm qua, rõ ràng chính là chuyện công — — hơn nữa còn là chuyện không hề nhỏ.

Thậm chí, còn cùng Thái tử có quan hệ…

Khương Lệnh Uyển thùy thùy mắt, bỗng nhiên ý thức được chính mình đang phạm phải một cái sai lầm cấp thấp, vội nói:” Chàng không cần nói với ta.”

Lục Tông giơ tay nâng cằm của nàng lên, đem trán chống đỡ trán nàng, nói:” Xán Xán, có những lúc ta chỉ mong nàng ngốc một chút.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:”… Hôm qua ta đi gặp Hoàng thượng, nửa đường tình cờ gặp phải Kỷ Tam cô nương, có điều nàng yên tâm, ta cùng nàng ta không có bất kỳ tiếp xúc.”

Điểm này, hắn vẫn luôn rất tự giác.

Khương Lệnh Uyển yên lặng nhìn hắn chăm chú. Giờ khắc này, trong lòng nàng hoàn toàn tin tưởng hắn. Chỉ có điều vẫn theo bản năng nói lầm bầm:” Vậy mùi son trêи người chàng giải thích thế nào?”

Làn này Lục Tông đúng là sửng sốt.

Vẻ mặt này của Lục Tông không phải chột dạ, mà là thực sự không biết. Nàng cùng hắn ở chung nhiều năm, lại là phu thê thân mật không kẽ hở, sao lại có thể không biết.

Nàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới đem đầu nhỏ vùi vào ngực hắn, nhỏ giọng buồn buồn nói:” Ta còn chưa đủ thông minh, vừa rồi là nàng ta nói.”

Lục Tông người này là đại nam nhân, mùi son thoang thoảng như có như không kia căn bản sẽ không hề phát hiện. Nhưng đối với người trong nghề như nàng, từ nhỏ đã tiếp xúc với son bột nước, lại là vô cùng rõ ràng.

Hôm qua Lục Tông nếu tình cờ gặp Kỷ Liên Y, sợ là Kỷ Liên Y đã giở thủ đoạn gì đó, đem mùi son này dính trêи áo bào của Lục Tông, ý đồ muốn để nàng và Lục Tông sinh ra khoảng cách.

Lục Tông đem người trong ngực ôm chặt.

Hắn biết nàng thông minh, chuyện đi gặp Thừa Đức đế hắn vốn không muốn giấu nàng, sợ nàng lo lắng, nhưng không ngờ trong lòng nàng để ý không phải cái này, mà là cho rằng hắn cùng Kỷ Liên Y…

Hắn coi như thật dám cùng Kỷ Liên Y sinh ra chuyện gì, không cần đợi nàng nổi giận, chính hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bản thân mình.

Lục Tông vỗ về sống lưng nàng. Nghĩ đến cảnh nàng nhìn theo bóng lưng vợ chồng Tống Giai đi xa hôm nay, trong mắt tràn đầy ước ao, thậm chí đối với tùy tiện một đôi vợ chồng nắm tay đi qua trêи đường hay ngồi trong quán nhỏ, cũng đều là ước ao.

Hắn cho rằng hắn đem tất cả những thứ có thể cho đều cho nàng, chiều theo tính tình của nàng, yêu thương nàng vô hạn, như vậy nàng đã hạnh phúc.

Cũng không biết nàng dĩ nhiên lại như vậy ước ao người khác.

Con người bởi vì chính mình không có, mới sẽ nhìn người khác mà ước ao.

Hắn nhẹ nhàng hôn môi nàng, không có nửa điểm ham muốn, chỉ đơn giản là hôn môi. Trong đầu thế nhưng hổ thẹn cực kỳ.

Hắn làm việc xưa này đều đã định liệu trước, thậm chí thời điểm đến Vệ Quốc Công phủ cầu thân nàng, cũng rõ ràng rằng nhạc phụ nhạc mẫu chỉ muốn làm khó dễ hắn một chút, sẽ không thực sự từ chối hôn sự này. Nhưng tiểu cô nương ngốc này khi đó đau lòng hắn, lại một mực chủ động vọt ra.

Là hắn làm được không đủ, mới để cho nàng không có cảm giác an toàn.

Khương Lệnh Uyển xưa nay tâm rộng, sau khi biết được là chính mình suy nghĩ nhiều, trong lòng liền thoải mái. Nàng thấy dáng dấp này của Lục Tông, liền nhỏ giọng nói:” Lục Tông, ta không phải không tin chàng, chàng đừng nghĩ nhiều mà.”

Lục Tông tự nhận về mặt tình cảm, chính mình xác thực chỉ là người học nghề. Thế nhưng hắn vẫn còn thời gian cả đời, có thể chậm rãi học.

Hắn sượt sượt mặt nàng, trần giọng nói:” Xán Xán…”

Hắn muốn nói yêu nàng, nhưng dừng một chút, vẫn là không nói ra. Có một số việc, vẫn là nên để nàng tự mình cảm nhận, chính mình chậm rãi rõ ràng, vẫn tốt hơn.

Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội đem người đẩy ra, dẩu miệng tức giận nói:” Coi như chuyện này là ta hiểu lầm, nhưng chàng xác thực đã chọc ta sinh khí. Cho nên… Đêm nay phạt không cho phép chàng cùng phòng với ta.”

Nữ nhân tính nợ, từ xưa đến nay chưa bao giờ nói đạo lý.

Lục Tông dở khóc dở cười, nghiêm túc nói:” Đây là khách điếm, không thể so với trong phủ, một mình nàng ngủ ta không yên tâm.”

Cớ!

Khương Lệnh Uyển từ trêи giường ngồi dậy, vì vừa bị Lục Tông ôm ấp một hồi nên mái tóc dài rối tung, gương mặt so với trước đây đã gầy hơn không ít, vừa mang khí chất thành thục lại có chút trẻ con, vẫn đẹp đến cảm động.

Nàng nghiêm túc nói:” Vậy chàng ngủ trêи đất đi.”

Ngược lại Lục Tông thân thể cường tráng, bây giờ khí trời đã dần ấm lên, hắn là một đại nam nhân, ngủ trêи đất một đêm cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Lục Tông tuân lệnh, bé ngoan đi ngủ trêи sàn nhà.

Khương Lệnh Uyển nằm ở trêи giường nhỏ, trong đầu nghĩ đến ba tiểu gia hỏa ở nhà, lăn qua lộn lại ngủ không được. Liền nghiêng đầu, nhìn Lục Tông nằm trêи sàn nhà, nói:” Ta lo cho bọn nhỏ.”

Lục Tông nói:” Nàng yên tâm đi. Trước khi ta xuất môn đã dặn dò kỹ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong, nháy mắt mấy cái. Nhưng thời điểm trước khi hắn xuất môn, rõ ràng trời không có mưa.

Hóa ra kẻ này đã sớm dự định kéo nàng cùng ngủ lại khách điếm a.

Khương Lệnh Uyển đem chăn gấm trùm kín đầu mình, lúc này mới nhỏ giọng bật cười vui vẻ.

Ngày kế Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông hồi phủ, trêи đường về viện liền tình cờ đụng phải Vinh Vương.

Khương Lệnh Uyển chột dạ.

Nàng cùng Lục Tông, rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận, hơn nữa đêm qua cũng không làm gì. Nhưng nhìn Vinh Vương, nàng cảm giác như mình tối hôm qua cùng Lục Tông đi vụng trộm vậy…

Nàng trêи mặt nóng lên, có chút bối rối, ai biết Lục Tông lại một mặt hờ hững, phảng phất không có bất kỳ cảm giác gì.

Nàng không dám nhìn thẳng Vinh Vương, chỉ thừa dịp hai cha con nói chuyện liền lẻn đi nhìn ba nhi tử mập.

Lục Tông gặp qua Vinh Vương, sau đó mới gọi Đỗ Ngôn tới, mặt không hề cảm xúc dặn dò một việc.

Đỗ Ngôn gật đầu, lĩnh mệnh.

Ba ngày sau.

Kỷ Liên Y vốn bị Vĩnh Yên Hầu ra lệnh cưỡng chế nhốt ở trong phòng không cho ra ngoài, chợt không tiếng động đột nhiên biến mất.

Vĩnh Yên hầu nghe nha hoàn bẩm báo, lập tức phái thị vệ mang người ra phủ đi khắp nơi tìm kiếm. Sau đó lại ngoài ý muốn ở một viện tử lý bỏ không trong phủ, nhìn thấy Kỷ Liên Y cùng thϊế͙p͙ thân thị vệ toàn thân xích lõa nằm cùng một chỗ.

Vĩnh Yên hầu kinh hãi, sau khi lét lút giải quyết năm hạ nhân phát hiện cùng tên thị vệ kia, lập tức chọn xong vị hôn phu cho Kỷ Liên Y, thấp gả, xa gả, tốc gả Liêu Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.