Lục Bảo Thiền gật đầu, việc hôn nhân này xem như đã thành một nửa.
Trước ngày chính thức định thân, Mục Tông cố ý hẹn gặp Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm một lần.
Đừng xem Lục Tông ngày thường âm trầm, tính tình hũ nút, chuyện đại sự cả đời của thân muội muội, hắn vẫn luôn đặt trong lòng.
Hai người thống nhất gặp nhau ở một nhã gian trong Nhất Phẩm Cư.
Lúc Lục Tông đến nơi, đã thấy Dung Lâm có mặt từ trước.
Nhìn hắn một thân cẩm bào thêu trăng lưỡi liềm, trêи eo cài hầu bao cùng ngọc bội, trang phục toát ra vẻ trang trọng lễ độ, đúng là một bộ dáng quý công tử hào hoa phong nhã.
Mà cái người nhìn như trẻ tuổi vô hại này, từ năm mười lăm tuổi nhưng đã là gia chủ Tĩnh Ninh Hầu phủ.
Nói đến phủ Tĩnh Ninh Hầu, Dung lão gia tử tuy có hai con trai trưởng đều đã mất, nhưng vẫn còn thừa lại một dàn họ hàng thứ nam thứ nữ, nhìn Hầu phủ chỉ còn cô tịch một già một trẻ, tất nhiên đều ôm tâm tư dễ dàng bắt bí, thường xuyên tới Hầu phủ qua lại, muốn mò chút chỗ tốt.
Tham nhất là lòng người, nếu để mấy người này lăn tới, khóc lóc om sòm làm náo động lên, đích thật là chuyện không dễ xử lý. Vậy mà một thiếu niên lang tuổi trẻ những tưởng chưa từng trải đời như thế, lại có thể đem cả Hầu phủ quản lý ngay ngắn trật tự, để đám thân thích kia không dám lại tới bắt nạt nửa phần.
Nam tử có thủ đoạn như vậy, Lục Tông tin tưởng, nếu như muội muội của hắn gả đi, tất nhiên sẽ không phải chịu oan ức. Chỉ cần một ngày còn Dung Lâm, muội muội vẫn sẽ bình yên không lo.
Nếu nói chút lời không may mắn, coi như Dung Lâm có bệnh chết, vậy trước khi chết cũng sẽ biết suy nghĩ cặn kẽ, thay thê tử an bài thích đáng.
Dung Lâm cùng Trần Tễ, bất kể nhìn ở phương diện nào, cao thấp đều rõ.
Lúc trước Lục Tông vốn muốn thành toàn cho muội muội với Trần Tễ. Biết Trần Tễ tuy là con thứ, chỉ cần nhân phẩm được, lại có lòng cầu tiến, hắn tự nhiên sẽ giúp sức, tiền đồ ngày càng tốt là chuyện không khó khăn. Nhưng trong lòng vẫn luôn còn lo lắng, dù sao đến lúc gả người qua, thời điểm mấu chốt nước xa không cứu được lửa gần, hắn vẫn không thể đảm bảo chắc chắn muội muội không bị chút oan ức.
Ngày ấy Trần Tễ đến cầu thú Lục Bảo Yên, thái độ của Lục Bảo Thiền xác thực làm Lục Tông yên tâm rất nhiều. Hiện tại muội muội đáp ứng hôn sự này, có lẽ là khổ tận cam lai.
Dung Lâm đứng dậy, hướng về người tới khẽ mỉm cười: “Vinh Thế tử.”
Lục Tông xưa nay luôn đúng giờ, mà vị Tĩnh Ninh Hầu trước mặt này lại còn đến sớm hơn so với giờ đã định. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn chén trà đã cạn trêи bàn, trong lòng hiểu rõ, ít nhất đã đợi được khoảng một chung trà.
Kỳ thật, lấy thân phận Hầu gia của hắn, hoàn toàn không cần tỏ thái độ ân cần tới vậy, như vậy nguyên nhân đằng sau chỉ có một — đây là cố ý muốn lấy lòng hắn.
Hai người ngồi xuống, Lục Tông cũng không vòng vo, nói luôn vào điểm chính: “Hầu gia, hôm nay ta đến chỉ vì có một vấn đề không nghĩ ra, vẫn phải làm phiền Hầu gia chỉ giáo.”
Dung Lâm nhìn thanh niên một bộ cẩm bào còn nhỏ tuổi hơn mình, một bộ dáng tuấn mỹ nhã nhặn, nhưng cả Tấn thành ai cũng biết, đôi tay kia đã lấy đầu không ít tướng lĩnh địch quốc trêи chiến trường.
Chỉ vừa mới qua nhược quán (20 tuổi), lại có thể có bậc này thành tựu, đúng là phúc phần của Đại Chu.
Hắn biết vị Vinh Thế tử này cũng không phải người lạnh lùng vô tình như đồn đại, chí ít có thể sủng thê tử như vậy, nếu kết thân, chỉ sợ sẽ so với người khác bao che ba phần.
Dung Lâm cũng không căng thẳng, thong dong nói: “Vinh Thế tử tính tình thẳng thắn, ta không phải người thích vòng vo, cũng biết Thế tử muốn hỏi gì.”
Lục Tông nhìn hắn, ra hiệu hắn tiếp tục.
Dung Lâm thấy Vinh Thế tử rõ ràng so với hắn nhỏ hơn ba tuổi, nhưng hôm nay mình là muốn kết hôn với muội của người ta, nếu việc thành, còn phải gọi hắn một tiếng anh vợ.
Xuống nước lấy lòng trước nay không phải là tác phong của hắn, nhưng hôm nay thật sự thử, hóa ra cũng không có quá mức bài xích.
Có lẽ… cũng bởi vì hắn rất tình nguyện gọi Lục Tông một tiếng anh vợ đi.
Dung Lâm cười cười, vuốt nhẹ chén trà trêи tay, chậm rãi mở miệng: “… Ta cùng tiểu Quận chúa, khi còn bé từng có chút chuyện cũ.”
Có lẽ trong lòng nàng đã sớm không nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này, chính hắn cũng vậy, thật ra mà nói, chấp niệm trong lòng cũng không có sâu tới thế.
Hắn trước đây cũng không nghĩ tới muốn cầu hôn nàng, dù sao hắn so với nàng lớn hơn không ít, dù sao hắn có thể sống qua năm hai bốn tuổi hay không, cũng đã là một vấn đề.
Nhưng trong lúc hắn đã không suy nghĩ nữa, thuận thuận lợi lợi đến hai mươi lăm tuổi, ông trời lại làm cho nàng một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, mà trêи đầu nàng vẫn chưa chải búi tóc phụ nhân…
Cô nương gia mười bảy, vẫn chưa gả.
Vậy hắn, có thể coi như là, nàng trong duyên phận sâu xa, đang chờ hắn đi.
Lục Tông biết Tĩnh Ninh Hầu tính tình cùng hắn có mấy phần giống nhau, thật sự có thể vì một chuyện tình khi còn bé, lại vẫn luôn nhớ mãi không quên đến nay.
Hắn cùng tiểu thê tử, cũng là từ thuở nhỏ đã quen biết, nhưng khi còn bé hắn chỉ xem nàng như muội muội, nếu không có chung đụng sau khi lớn lên, phần tình cảm này sợ là sẽ không thể tiến triển như hôm nay.
Mà Dung Lâm với muội muội của hắn, rõ ràng mấy năm nay chưa từng quen biết. Nhưng lời nói của Dung Lâm bình tĩnh, không có nửa phần giả dối, điểm này hắn vẫn có thể nhìn ra được.
Lục Tông nhìn người chú trọng mắt duyên, cảm thấy Dung Lâm này đích thực khá hợp tính tình của hắn, nói chuyện cũng trực tiếp hơn hẳn. Hắn suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: “Muội muội ta tính tình thẳng thắn, được nuông chiều từ bé, Hầu gia có thể chịu được sao?”
Dung Lâm khẽ mỉm cười: “… Ta tình nguyện tiếp tục chiều.”
Hôn sự của Lục Bảo Thiền cùng Dung Lâm cứ thế thuận thuận lợi lợi định ra.
Dung Lâm tuổi không nhỏ, mà Lục Bảo Thiền cũng mười bảy, đã sớm đến tuổi lấy chồng. Tẩu tẩu so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, sớm gả cho Lục Tông, nay đã làm nương ba tiểu tử, việc hôn nhân của hai người này, tất nhiên không thích hợp lại kéo dài, phải sớm thành thân một chút mới tốt.
Mà Vinh Vương cũng là thật tâm thưởng thức vị con rể tương lai này. Ngay cả Lục Tông làm đại ca thường ngày ít lời, cũng nói với thê tử, Dung Lâm này, muội muội hắn gả sẽ không sai.
Kỳ thực với Lục Bảo Thiền mà nói, việc hôn nhân này đáp ứng có chút tùy ý. Nếu lúc đó nàng không đáp lại, mà suy nghĩ tỉ mỉ cân nhắc, có lẽ sẽ không phải kết quả này, dù sao này đối với Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm kia, thật sự không biết gì cả.
Nhưng cứ như đã định sẵn, nàng quỷ thần xui khiến đáp ứng, việc hôn nhân này liền định ra với tốc độ so với nàng tưởng tượng nhanh hơn quá nhiều, làm nàng căn bản không kịp có chỗ trống để đổi ý.
Mà lại phảng phất như có người, sợ nàng đổi ý, mới hỏa tốc tiến hành đến vậy, hận không thể hôm nay định thân, ngày mai liền đem nàng mang về nhà.
Thí dụ như nói Dung gia lão tử, thậm chí đã tự mình tới cửa mấy chuyến, nói tháng tám có ngày hoàng đạo, thích hợp để hai hài tử thành thân.
Tháng tám, vậy quá sớm. Vinh Vương nhíu mày, không có đáp ứng.
Nữ nhi đồ cưới tuy rằng đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng Vinh Vương cảm thấy, tháng sau nữ nhi muốn trở thành người nhà người ta, trong lòng ông không chịu nổi.
Hai nhà mỗi người một ý bàn bạc nửa ngày, thật giống như trao đổi mua đồ trả giá vậy, cuối cùng đem ngày tháng định ở mùng 10 tháng 10. Như vậy liền thập toàn thập mỹ.
Sính lễ đã thu, hôn kỳ đã định. Lục Bảo Thiền lúc này hậu tri hậu giác mới có phần sốt sắng.
Đến cùng vẫn là cô nương gia, tuy xem như có trưởng thành hơn chút, nhưng đối với chuyện đại sự cả đời, làm sao có thể không sốt sắng?
Lục Bảo Thiền tuổi thơ mất mẹ, Khương Lệnh Uyển tất nhiên trưởng tẩu như mẫu, nàng hai đời đã gả hai lần, có một số việc, tất nhiên là tự thân cố gắng chỉ giáo cho tiểu cô tử.
Ngày hôm đó, hai người cùng ngồi trêи tháp quý phi thêu thùa.
Lục Bảo Thiền từ nhỏ không có mẫu thân quản thúc, lại là cái tính tình táo bạo, không muốn học may vá. Vinh Vương làm cha tự nhiên không làm khó nàng. Bất quá đến hôm nay, chỉ còn ba bốn tháng liền muốn xuất giá, mấy việc may vá cơ bản nhất này, vẫn là nên học một chút.
Khương Lệnh Uyển trước khi lấy chồng cũng là cái bán điếu tử, gả cho Lục Tông sau, tay nghề mới đúng là tiến bộ, chí ít ở trước mặt Lục Bảo Thiền làm tiên sinh chỉ dạy, vẫn là thừa sức.
Lục Bảo Thiền đúng là nghiêm túc lại cẩn thận học hỏi.
Nàng nhìn tẩu tẩu, lúc này mới nháy mắt, hiếu kỳ hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu… có gặp qua vị Tĩnh Ninh Hầu kia rồi sao?”
Khương Lệnh Uyển nhìn nàng một cái.
Lúc trước Bảo Thiền mở miệng liền đáp ứng, hơn nữa với Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm kia không quan tâm chút nào, nàng còn tưởng rằng muội ấy thật sự bị tổn thương hai lần, lúc này liền tùy tiện tìm người gả qua a.
Bây giờ nghe nàng hỏi, liền biết tiểu cô tử trong lòng ít ra vẫn để ý, không có nghiêm trọng đến mức tâm như nước đọng.
Khương Lệnh Uyển đúng là thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta chưa gặp qua, có điều… Tông biểu ca mấy ngày trước có hẹn với Tĩnh Ninh Hầu.”
Lục Bảo Thiền ngẩn người: “Ca ca…”
Sau một khắc, trong mắt nàng ngấn lệ, nhất thời liền rõ ràng.
Ca ca đến cùng… vẫn rất thương nàng.
Tuy rằng ca ca của nàng từ nhỏ đã theo cậu ra chiến trường, nhưng đối với người ca ca này, nàng hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại. Chỉ cần có ca ca ở đây, nàng cái gì cũng không cần lo lắng.
Ca ca thay nàng quyết định, khẳng định đều là đúng.
Lục Bảo Thiền viền mắt ửng đỏ nhưng ngậm ý cười, nói: “Kỳ thật có một ít đạo lý, muội đã sớm nghĩ rõ ràng. Muội từ nhỏ không nương, bởi vậy chỉ cần có người đối xử với muội tốt một chút, muội liền muốn đối tốt lại họ gấp bội. Nhưng có những lúc, người ta chỉ ngẫu nhiên nhấc tay làm chút việc tốt, trong lòng muội lại vẫn luôn coi trọng. Bản thân tâm tâm niệm niệm, nhưng người ta vốn không coi là chuyện đáng kể, cho nên mới làm cho hỏng bét.”
Khương Lệnh Uyển nhìn nàng, bất đắc dĩ nghĩ: Còn không phải sao? Như chuyện Chu Lâm Lang trước đây, lấy thông tuệ của nàng, không khó có thể nhận ra tâm tư khác của Chu Lâm Lang, nhưng trong lòng nàng coi phần cảm tình tỷ muội từ nhỏ đến lớn kia vô cùng quý giá.
Mọi người đều có chút nhỏ mọn riêng, nàng tuy có vẻ kiêu căng, nhưng trong đầu so với những cô nương bình thường còn muốn thiện lương rất nhiều.
Cô nương tốt như vậy, vốn nên có một nam tử xứng đáng hết mực quý trọng nàng mới phải.
Nhớ tới lời Lục Tông cùng nàng nói, ấn tượng với Tĩnh Ninh Hầu, Khương Lệnh Uyển cảm thấy, nam tử như Dung Lâm, mới có thể chân chính bảo vệ, mang đến ấm áp cho tiểu cô nương này.
Bây giờ tuy rằng chưa có cảm tình, nhưng Bảo Thiền là người hiểu tình nghĩa– chỉ cần Dung Lâm đối tốt với nàng một phần, nàng sẽ trả lại ba phần.
Khương Lệnh Uyển nói: “Nếu như muội muốn tìm hiểu vị phu tế này một chút, ta ngược lại có thể thay muội nghĩ kế a.”
Cô nương gia tuy không tốt mang ra gặp ngoại nam, nhưng chỉ cần Lục Tông đã gặp, cũng duyệt qua Dung Lâm, vậy Bảo Thiền ở trong tối lén lút tới nhìn một chút, tất nhiên cũng không có gì đáng ngại.
Lục Bảo Thiền suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không cần.”
Một bộ không thấy hứng thú dáng dấp.
Khương Lệnh Uyển nhìn, kinh ngạc nói: “Vậy hai người làn đầy gặp gỡ, sợ chính là đêm động phòng hoa chúc, nếu cái người tên Dung Lâm kia dung mạo không phải dạng muội yêu thích…”
Lời này vừa dứt, Khương Lệnh Uyển thật ngại không thể tự vả miệng mình.
Lại không phải ai cũng như nàng, xem người đều xem mặt. Hơn nữa việc hôn nhân nếu đã định, chẳng lẽ nhìn không thích, liền có thể lui hay sao?
Lúc này nếu như lui, Bảo Thiền cũng đều đã mười bảy, việc hôn nhân càng thêm vướng tay vướng chân.
Bất quá dù vậy, hai người lần đầu gặp mặt, đã thành phu thê, tối đó liền muốn cùng giường cùng gối, sau đó… hành đôn huân chi lễ. Đối với nàng mà nói, thật sự là khó tiếp nhận.
Bảo Thiền muội ấy… liệu có được hay không?
Lục Bảo Thiền đúng là tâm rộng, tiếp tục làm khung thêu trong tay, cười dài nói: “Có gì đáng xem, không phải cũng là hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng? Hơn nữa cha nếu đã đáp ứng, vậy tướng mạo vị Tĩnh Ninh Hầu này khẳng định sẽ không quá khó coi.”
Tiểu cô tử đã nghĩ thoáng đến vậy, Khương Lệnh Uyển làm tẩu tẩu, còn có thể nói gì?
Có điều, đời này có thể nhìn Bảo Thiền xuất giá, với nàng mà nói, nhân sinh phảng phất lại viên mãn thêm một phần.
•
Phan trắc phi biết Lục Bảo Thiền muốn gả cho Tĩnh Ninh Hầu, mà nữ nhi của bà ta, thế nhưng chỉ có thể gả cho một cái con thứ Trần Tễ, trong lòng lại có chút không thăng bằng.
Tân ma ma ở một bên khuyên, nói: “Lúc trước vị Trần Tứ công tử này, không phải Phan trắc phi ngài tự mình vừa ý sao?”
Phan trắc phi nói: “Đúng, xác thực là ta nhìn trúng.” Bà ta có chút giận, nhìn tân ma ma nói: “Đó là bởi vì Yên nhi của ta chỉ là con thứ, gả không tới cái gì Hầu gia Vương gia, này Trần Tứ ở trong đám công tử thứ xuất trẻ tuổi, xác thực là tài năng xuất chúng. Nhưng nếu cùng Tĩnh Ninh Hầu kia so, Trần Tứ thật sự cái gì cũng không sánh bằng!”
Vinh Vương phủ bây giờ đều bị bỏ qua thành dáng dấp như vậy, lại được Tĩnh Ninh Hầu phủ vốn được hoàng ân gióng trống khua chiêng đến cầu thân, Vương gia thế nhưng cũng đáp lại, chuyện này là sao chứ?
Chưa nói vị Tĩnh Ninh Hầu này là Tấn thành trẻ tuổi nhất Hầu gia, chỉ dựa vào tướng mạo khí độ kia, đều là tốt nhất chi tuyển, không ngờ lại đi coi trọng Lục Bảo Thiền cái này kiều khí đỏng đảnh quận chúa, thật đúng là không có mắt nhìn người!
Phan trắc phi ngồi không yên, đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Tân ma ma theo ở phía sau, vội vàng hỏi: “Trắc phi đây là muốn làm gì?”
Phan trắc phi bị từng hòm từng hòm sính lễ mấy ngày nay mang tới Vinh Vương phủ kϊƈɦ thích không nhẹ, nghĩ tới sính lễ Trần gia hồi đó, so ra một chút, quả thực là keo kiệt không nói nổi.
Phan trắc phi nói: “Không được không được, ta phải đến tìm Vương gia. Này Trần Tứ, Yên nhi không thể gả!”
Làm sao,cũng phải đến tìm cho nữ nhi của bà ta một nhà thân phận cao chút.