Ngô Gia Kiều Thê

Chương 198



Lục Tông thân có thương tích, tất nhiên phải ngày ngày ngoan ngoãn ở quý phủ tĩnh dưỡng.

Trong lúc đó, Nhị hoàng tử cũng từng lén lút phái người đưa lễ vật tới. Này lễ tuy là nhận, nhưng Khương Lệnh Uyển không thèm nhìn một chút, trực tiếp lệnh Kim Kết đem tất cả đều ném đi rồi.

Nhắm mắt làm ngơ.

Lễ vật của hoàng gia xưa nay đều quý giá, mà Nhị hoàng tử đối với Lục Tông coi trọng như vậy, là do lúc này đã hoàn toàn chắc chắn Hoàng hậu bên kia bỏ quên Lục Tông, tự nhiên hắn có thể yên tâm sử dụng.

Có được viên đại tướng này, Nhị hoàng tử như hổ thêm cánh, tự nhiên ước gì Lục Tông sớm chút hồi phục. Lễ vật đưa tới đương nhiên là đỉnh đỉnh quý giá.

Những thứ linh chi, nhân sâm ngàn năm kia, gia đình bình thường cả đời đều không được nhìn đến một lần. Mà lúc này Lục Tông thấy thê tử con mắt đều không nháy mắt lấy một cái đem ném hết đi rồi, nhưng cũng chỉ mỉm cười ngầm đồng ý.

Trong lòng nàng nín giận, để cho nàng xả một chút, hắn đương nhiên tình nguyện.

Đợi vứt xong, Lục Tông mới giơ tay đem người kéo vào trong lồng ngực thân cận, chà xát gò má của nàng hỏi: “Vẫn còn chưa nguôi giận sao?”

Khương Lệnh Uyển lúc này liền dữ dằn liếc hắn một cái.

Nguôi giận?

Làm hại phu quân của nàng bị thương thành dáng vẻ này, nàng nơi nào có thể nguôi giận?

Khương Lệnh Uyển giơ tay sờ sờ mặt Lục Tông, nhẹ nhàng vỗ mấy lần, than thở: “Thực sự là không khiến người ta bớt lo.”

Lục Tông mặt mày nhu hòa, bắt lấy môi thê tử liền cắn một hồi.

Khương Lệnh Uyển gò má ửng hồng, ban ngày cũng không muốn cùng Lục Tông nháo, liền bắt hắn nghỉ ngơi, chính mình đến xem nhi tử.



Ngày kế Khương Lệnh Uyển đi một chuyến về Vệ Quốc Công phủ.

Di An Huyền Chủ bây giờ lại có hỉ, đã được ba tháng, trong phủ trêи dưới tất nhiên là vui sướиɠ.

Hạo ca nhi trước mắt cũng đã ba tuổi, lớn lên đáng yêu thông tuệ, giống như Chu thị nói, cháu trai so với Khương Dụ khi còn bé ngoan ngoãn hơn nhiều.

Chu thị bảo bối tiểu tôn nhi, người trong Vệ Quốc Công phủ đều không có ai dám làm trái ý vị tiểu tổ tông này. Địa vị thực sự là cùng với Khương Lệnh Uyển khi còn ở quý phủ không phân cao thấp.

Nếu là đổi làm trước đây, Khương Lệnh Uyển tính tình hẹp hòi như vậy, đương nhiên sẽ không chịu nổi người khác so với nàng được coi trọng hơn, nhưng hôm nay làm nương người ta, cũng đã trưởng thành rất nhiều, nơi nào còn có thể tính toán những này?

Tiểu chất nhi thông minh lanh lợi, Khương Lệnh Uyển trong lòng cũng rất thương yêu.

Khương Lệnh Uyển đến Vệ Quốc Công phủ, nhìn tẩu tẩu khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cũng là vui mừng.

Trải qua mấy năm, Di An Quận chúa trêи người sớm đã không còn dáng vẻ suy nhược ngày xưa, thân thể được Chu thị cùng Khương Dụ dưỡng đến vô cùng khỏe mạnh.

Mang thai cũng mới ba tháng, tự nhiên bụng vẫn chưa hiện rõ.

Di An Quận chúa thấy Khương Lệnh Uyển, rất vui mừng, lôi kéo nàng trò chuyện một lúc lâu, “… Lúc trước ta có về qua phủ Công chúa, cũng cùng ta nương đề cập tới chuyện của tiểu cữu, chỉ là —— ”

Khương Lệnh Uyển nắm tay Di An Quận chúa, mỉm cười: “Không sao đâu, đã làm tẩu tẩu nhọc lòng rồi.”

Di An Quận chúa nói: “Xán Xán muội lại khách khí, ta cũng không giúp đỡ được gì.”

Vốn là người một nhà, thêm vào lần trước Lục Tông xả thân cứu mạng Khương Dụ, Di An Quận chúa là người biết tri ân báo đáp, phần đại ân này, nàng tự nhiên ghi ở trong lòng.

Nhưng chuyện lần này của Lục Tông, bên trêи có Hoàng hậu chèn ép, Thừa Đức đế đối với Hoàng hậu lại cực tôn trọng, nếu như Hoàng hậu cố ý làm khó Lục Tông, vậy người bên ngoài cũng là không có biện pháp.

Khương Lệnh Uyển cùng Di An Quận chúa tâm sự thêm một lúc, liền đi tìm Chu thị.

Chu thị vẫy lui nha hoàn trong phòng, nhìn nữ nhi, cũng không vòng vo mà hỏi ngay vào điểm chính: “Tông nhi thương thế sao rồi?”

Khương Lệnh Uyển đúng là không kinh ngạc, chỉ nói: “Không có vấn đề gì lớn, nương yên tâm.”

Chuyện bị thương lần này, Lục Tông hết sức giấu bên ngoài. Vệ Quốc Công phủ đáng lẽ ra cũng sẽ không biết. Chỉ là cha nương nàng xưa nay tin tức linh thông, có thể hỏi thăm được tự nhiên cũng không phải chuyện gì lạ.

Hơn nữa, nàng vốn không có ý định giấu bọn họ.

Khương Lệnh Uyển thấy chính mình mẫu thân một bộ dáng vẻ buồn bực, liền nói, “… Được rồi, nữ nhi cũng không phải cố ý gạt cha nương, chỉ là Tông biểu ca nói sợ mọi người lo lắng, cho nên mới không để con nói.”

Hoàn toàn đem trách nhiệm đẩy lên đầu Lục Tông.

Chu thị nhìn nữ nhi y trước mặt, rõ ràng là một thân trang phục thiếu phụ thế gia cực thận trọng hào phóng, nhưng lời nói cử chỉ này, vẫn có kiều thái như nữ nhi gia.

Với Chu thị mà nói, đừng nói nữ nhi đã làm mẫu thân, coi như sau này có làm tổ mẫu, ở trong mắt của bà, vẫn còn là con nít.

Chu thị nói: “Kỳ thực lúc trước nương đáp ứng để con gả cho Tông nhi, chủ yếu vẫn là vì Vinh vương phủ nội viện thanh tĩnh, con sẽ không chịu oan ức, hơn nữa Tông nhi cũng là hài tử tốt, không có làm mấy chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Trước mắt Tông nhi tuy nói an nhàn ở quý phủ, nhưng nếu có thể cứ thế sống những tháng ngày như vậy, không chắc không phải là một chuyện tốt.

Có điều có một số chuyện, con phải khuyên nhủ Tông nhi, đừng nhất thời hồ đồ…”

“Nương!”

Khương Lệnh Uyển đột nhiên mở miệng, nhíu mày đạo, “Người cũng không tin Tông biểu ca sao?”

Chu thị không lên tiếng.

Mấy chuyện công sự này, Khương Bách Nghiêu tuy rằng không hay cùng thê tử nói đến, nhưng chuyện có quan tới con rể, liền sẽ tiết lộ một hai.

Còn nguyên nhân vì sao muốn tiết lộ, Chu thị trong lòng cũng rõ ràng.

Bà cùng nữ nhi nói một chút, để nữ nhi khuyên nhủ con rể, một nhà năm miệng ăn yên yên ổn ổn sinh sống, so với cái gì đều quan trọng.

Nhìn Chu thị không nói lời nào, Khương Lệnh Uyển nhất thời rõ ràng.

Nàng nói: “Nương, nữ nhi cũng không phải tham lam phú quý. Lúc trước nữ nhi xác thực chịu không nổi cuộc sống gian khổ, nhưng hiện tại cũng đã làm mẫu thân, chỉ cần bên người có phu quân cùng bọn nhỏ, so với nhiều hơn nữa núi vàng núi bạc đều trọng yếu hơn.

Hơn nữa đồ cưới nương chuẩn bị lúc trước, đã đủ cho nữ nhi trải qua cả đời đại phú đại quý.

Thế nhưng Tông biểu ca là nam nhân, chàng có suy nghĩ của chính mình, có chuyện của mình muốn làm. Làm việc thế nào cũng phải đến nơi đến chốn.

Nương, đừng nói Tông biểu ca không có làm những chuyện xấu kia, cho dù thật sự làm, con cũng vẫn tin chàng.”

Chỉ mấy lời này, để Chu thị á khẩu không trả lời được.

Bà thấy nữ nhi vẻ mặt kiên định, liền biết nàng đúng là đã trưởng thành rồi.

Chu thị mỉm cười nói: “Là nương hồ đồ rồi.”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái, nói: “Nương không tin Tông biểu ca, cũng là bình thường.”

Vệ Quốc Công phủ đời đời trung thành với hoàng gia, bây giờ Thừa Đức đế độc sủng Mộ quý phi, uy vọng của Nhị hoàng tử ở trong triều cơ hồ đã muốn vượt qua Thái tử, có không ít triều thần trước đây ủng hộ Thái tử nay đã thành người dưới trướng Nhị hoàng tử.

Nhưng bất luận Nhị hoàng tử có thế lực ra sao, Vệ Quốc Công phủ vẫn luôn cống hiến cho Hoàng thượng, tôn sùng huyết thống con vợ cả hoàng thất, chống đỡ Thái tử.

Hoàng hậu bên này chèn ép Lục Tông. Lấy năng lực như Lục Tông, tìm một chủ tử khác là chuyện rất bình thường.

Lại nói thái độ của Hoàng hậu như vậy, Lục Tông vào dưới trướng Nhị hoàng tử, đứng phía đối diện Hoàng hậu, càng là kết quả đương nhiên.

Mà nàng thân là thê tử của Lục Tông, cũng chỉ là một nữ nhân thôi. Nàng không có nhiều dã tâm cùng hoài bão như vậy, chỉ hy vọng nam nhân của mình cùng hài tử đều tốt, vậy là được.

Nói lời thật lòng, nếu không phải Thái tử tính tình thuần lương, còn có thêm tầng quan hệ với Tiết Tranh, nàng mới thật sự không muốn Lục Tông vẫn chịu bị Hoàng hậu chèn ép.

Coi như thật sự đứng ở bên Nhị hoàng tử, nàng cũng là tuyệt đối không phản đối.

Nhị hoàng tử này, tuy rằng một bụng ý nghĩ xấu, nhưng xưa nay người có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế, có ai là sạch sẽ?

So với Thái tử, Nhị hoàng tử hiển nhiên càng thích hợp trở thành đế vương hơn.

Nhưng là, còn có Tiết Tranh a…

Khương Lệnh Uyển vui mừng là nàng không có chân chính phải đối mặt với loại lựa chọn tiến thoái lưỡng nan này.

Thấy Chu thị vẫn chưa yên tâm, Khương Lệnh Uyển liền ỷ ôi đến trong lòng bà, nói: “Nương, nữ nhi biết nương lo lắng cái gì. Kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần có thể cùng Tông biểu ca cùng nhau, nữ nhi chuyện gì cũng không sợ.”

Khoảng thời gian này, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, Long Ngọc viện thủ vệ càng thêm nghiêm ngặt. Sau khi Lục Tông bị thương, luôn không muốn để nàng một mình xuất môn.

Hắn chính là như vậy, bản thân mình bị thương không coi trọng, nhưng không chịu nổi nàng có một chút xíu sơ xuất.

Chu thị ôm nữ nhi, sau khi nói chuyện xong, liền tiễn nàng ra phủ.

Đi tới tiền viện, Khương Lệnh Uyển nhìn thấy một nam tử y quan không chỉnh tề, trong tay nâng một cái vò rượu, uống đến say khướt.

Nếu không có cẩn thận nhìn rõ, nàng đúng là không nhận ra người kia chính là Khương Lộc.

Khương Lộc tính tình phong lưu, nhưng dung mạo dù sao cũng giống Khương Nhị Gia, có được tuấn tú không thua kém, có điều trước mắt quả thực nhìn không khác gì một tên ăn mày.

Đi theo phía sau Khương Lộc là thê tử Nghiêm thị, Nghiêm thị khuôn mặt nhợt nhạt, có phần tiều tụy, nhìn thấy Khương Lộc lại đang uống rượu, liền tiến lên ngăn cản.

Khương Lộc đem người đẩy ra.

Nghiêm thị đến cùng chỉ là nữ tử, bị Khương Lộc đẩy một cái, thân thể bất ổn, ngã nhào trêи đất, nhất thời trâm cài trêи đầu cũng rơi xuống, lộ ra một vệt chu sa chí đỏ bừng.

Nha hoàn phía sau vội vàng tiến lên nâng đỡ.

Nghiêm thị xuất thân danh môn, trong ngày thường chú trọng nhất chính là dáng vẻ, bây giờ lại không lo được những thứ này, chỉ tiến lên cướp lấy vò rượu trong tay Khương Lộc, khóc lóc khuyên hắn đừng uống.

Khương Lệnh Uyển cùng Chu thị lẳng lặng đứng bên trong hành lang.

Khương Lệnh Uyển thấy thế, liền nhìn về phía Chu thị, hỏi: “Nương, Nhị ca làm sao vậy?”

Mấy lần trước nàng về Vệ Quốc Công phủ, Khương Lộc vẫn giống như trước đây, còn rất khỏe mạnh.

Nàng còn nhớ lần gần nhất nàng trở về, vì chuyện ái thϊế͙p͙ Đan Quế có thai, Khương Lộc còn rất hài lòng, vui mừng như cái hài tử.

Chu thị vốn không muốn đem chuyện này nói cho nữ nhi, hiện nay nghe nàng hỏi, liền phải nói thật: “Cuối tháng trước Đan Quế xuất môn, rất lâu vẫn không về, Lộc nhi không tìm thấy người, hai đêm cũng chưa chợp mắt, sau… sau đó mới ở trong một ngôi miếu đổ nát ngoài ngoại thành tìm được Đan Quế.”

Khương Lệnh Uyển sững sờ, hấp hấp môi nói: “Đan Quế nàng ấy…”

Nói tới Đan Quế, Chu thị cũng đau lòng tiểu cô nương này. Nhưng nàng đã muốn theo Khương Lộc, bà cũng không thể nói gì.

Dù sao Khương Lộc tuy rằng phong lưu, nhưng đối với Đan Quế thật sự không tệ.

Chu thị thở dài nói: “Lúc ôm trở về, đã sớm tắt thở rồi, lúc đó trong bụng còn có hài tử của Lộc nhi, đều đã sáu tháng …”

Đan Quế chỉ là một thϊế͙p͙ thất của Khương Lộc, ai sẽ làm chuyện lén lút như vậy hại nàng?

Đan Quế rất được sủng ái, chuyện này nàng cũng biết, bây giờ Đan Quế chết rồi, đáng ra mà nói, người đáng nghi nhất, chính là Nghiêm thị.

Nhưng là…

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Nghiêm thị, thấy nàng đối với Khương Lộc là chân tâm, hơn nữa nàng cũng không phải loại người sẽ có ý nghĩ ác độc kia.

Khương Lệnh Uyển đau lòng cho Đan Quế, trong đầu cũng tràn đầy nghi hoặc: “Chuyện này đã điều tra được rồi sao?”

Chu thị lắc lắc đầu, nói: “Đều chỉ nói Đan Quế là bị tặc nhân bắt đi. Đoạt bạc còn chưa đủ, đám súc sinh kia ngay cả phụ nữ có thai đều không buông tha… Khi Lộc nhi ôm nàng trở lại, ta thật ra có nhìn qua, một khuôn mặt đang yên đang lành, đều bị người ta rạch nát.”

Khương Lệnh Uyển lúc này mới chợt hiểu.

Không trách Khương Lộc lại khó chịu tới vậy…

Khương Lộc này tính tình giống Khương Nhị gia, mọi việc chỉ làm theo ý mình thích, phóng đãng bất kham.

Nhưng ngay cả Khương Nhị gia còn có lúc lãng tử quay đầu, huống gì là hắn?

Đan Quế dung mạo tuy không phải là rất xuất chúng, nhưng nàng tính tình yên tĩnh, suy nghĩ lại linh hoạt nhanh nhẹn, với những nha hoàn khúm núm kia tuyệt nhiên không giống, cũng khó trách Khương Lộc để trong lòng.

Khương Lộc đối với Đan Quế lần này là chân tâm.

Mà Đan Quế nay mang thai bị người nhục nhã đến chết, còn ác độc đem mặt nàng đều phá huỷ, Khương Lộc tận mắt thấy Đan Quế chết thảm, tự nhiên không chịu nổi đả kϊƈɦ, cho nên mới ——

Khương Lệnh Uyển thấy Khương Lộc ôm cái vò rượu, một bộ dáng vẻ say như chết. Nhìn một lúc, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Lục Tông…

Khương Lệnh Uyển sống lưng lạnh toát, không dám nghĩ thêm nữa.

Nàng nhìn về phía Chu thị: “Nương, người trở về đi thôi, con tự đi là được.”

Chu thị gật đầu, liền đứng tại chỗ nhìn nữ nhi ra cửa.

Khương Lệnh Uyển ngồi ở trong xe ngựa, nghĩ đến chuyện hôm nay, thoáng nhíu mày.

Hôm nay bồi Khương Lệnh Uyển hồi phủ, ngoại trừ Kim Kết cùng Sơn Trà, còn có hai người Thanh Mai Thanh Lan.

Hiện tại bốn người thấy phu tâm tình không tốt, tất nhiên là mỗi một người đều im lặng không lên tiếng, cả thở mạnh cũng không dám.

Thời điểm đi ngang qua Sơn Vị Trai, Khương Lệnh Uyển muốn vào mua chút mứt.

Vậy mà đi vào, liền đụng mặt người quen.

Khương Lệnh Uyển thấy người tới một bộ bối tử bách điệp xuyên tinh xảo màu hồng sắc, chải lên linh xà kế, giữa hai lông mày hoàn toàn không còn nửa điểm anh khí ngày xưa.

Mới nhìn một chút đúng là không nhận ra được, nhưng xem ánh mắt của nàng, Khương Lệnh Uyển tất nhiên là nhận ra.

Chuyện của Kỷ Liên Y, nàng cũng chỉ nghe nói qua một ít. Bây giờ nàng ta thế nhưng là ái thϊế͙p͙ của Nhị hoàng tử.

Kỷ Liên Y nhìn Khương Lệnh Uyển, khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ khẽ mở, thoải mái chào hỏi: “Vinh thế tử phu nhân, thật là khéo a.”

Khương Lệnh Uyển thoáng gật đầu: “Kỷ Tam cô nương.”

Nàng liếc mắt nhìn trong tay nha hoàn phía sau nàng cầm túi giấy, nhíu mày nói: “Nguyên lai Kỷ Tam cô nương cũng thích ăn những thứ này.”

Kỷ Liên Y nụ cười trêи mặt sâu hơn, nói: “Chắc Vinh thế tử phu nhân cũng rất yêu thích mứt quả của Sơn Vị Trai này đi…”

Nàng nói tiếp: “Khẩu vị của chúng ta, cũng thật là giống nhau.”

Hai người nói thêm mấy câu, nha hoàn áo xanh phía sau Kỷ Liên Y nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, điện hạ còn ở Nhất Phẩm cư chờ ngài.”

Kỷ Liên Y nhíu mày, không vui nói: “Không nhìn thấy ta đang cùng Vinh thế tử phu nhân nói chuyện sao? Cho tới điện hạ, coi như ta tán gẫu lại muộn, người cũng sẽ chờ ta.”

Kỷ Liên Y nhìn Khương Lệnh Uyển, đạo: “… Không biết Vinh thế tử phu nhân muốn mua gì?”

Khương Lệnh Uyển cũng không trả lời nàng, đi tới trước quầy, tỉ mỉ chọn mứt quả muốn mua.

Có điều Kỷ Liên Y nhìn nàng liền nghiến răng, mỗi lần đều đến trước mặt nàng, đem tất cả loại mứt Khương Lệnh Uyển tuyển chọn đều mua hết, một viên cũng không chừa lại.

Thanh Mai Thanh Lan cùng Sơn Trà phía sau Khương Lệnh Uyển nhìn tức không nhịn nổi, đang muốn phát tác, lại bị Khương Lệnh Uyển dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại.

Điều này làm cho mấy tiểu nha hoàn có chút bồn chồn.

Trong ngày thường phu nhân tính khí không có như vậy, nếu là có người dám cùng nàng đối nghịch, nhất định liền xử lý trực tiếp không nể mặt mũi, hôm nay thế nhưng lại tùy ý để Kỷ Tam cô nương này bắt nạt.

Chẳng lẽ phu nhân nhà mình sợ vị Kỷ Tam cô nương này?

Liên tiếp mấy lần, Kỷ Liên Y đã mua hết cả năm loại mứt quý nhất trong Sơn Vị trai.

Cũng không biết có phải là Khương Lệnh Uyển ánh mắt được hay không, mỗi lần chọn mứt đều là loại đắt đến tặc lưỡi.

Đến thời điểm Khương Lệnh Uyển chọn loại thứ sáu —— nha hoàn bên cạnh Kỷ Liên Y mới lén lút nói ở bên tai nàng ta: Bạc dùng hết.

Kỷ Liên Y vốn là đang cười đến đắc ý, vừa nghe lời này, nhất thời liền trầm mặt, sau đó mang theo nha hoàn cùng năm bao mứt lớn ra khỏi Sơn Vị trai.

Người đi rồi, Sơn Trà mới tức giận nói: “Phu nhân làm sao lại tùy ý để Kỷ Tam cô nương kia bắt nạt a?”

Nói, nàng dậm chân, một bộ tiểu dáng dấp tức giận đến nghiến răng.

Kim Kết nãy giờ không nói gì, lúc này mới “xì xì” cười ra tiếng.

Nàng cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau, mới cười khanh khách nhìn Sơn Trà nói: “Thế tử gia biết phu nhân thích ăn mứt quả ở đây, liền ra giá cao đem Sơn Vị trai này mua lại cho phu nhân. Nơi này sớm đã thu về dưới danh nghĩa phu nhân rồi. Lúc nãy phu nhân lệnh ta đi nói với chưởng quỹ một tiếng, để hắn đem giá những mứt quả này nói tăng lên gấp mười lần, chờ vị này Kỷ Tam cô nương đưa bạc đây.”

Khương Lệnh Uyển cũng cảm thấy Kỷ Liên Y kia thật sự là bị chính mình làm tức đến chập mạch rồi, bỏ ra ròng rã năm trăm lạng bạc mua năm túi mứt, quả thực so với nàng còn muốn lãng phí.

Lần tới nếu Lục Tông lại nói nàng phá của, nàng liền đem chuyện này nói cho hắn. Xem xem cái gì mới thật sự là phá của.

Sơn Trà bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau mới một mặt hiểu ra lẩm bẩm nói: “Không trách phu nhân khẩu vị lại thay đổi, vừa mới rồi chọn những thứ kia, đều là loại ngày thường phu nhân ghét ăn nhất nha.”

Khương Lệnh Uyển cười cười.

Ngược lại là Kỷ Liên Y đần độn đưa bạc tới, nàng chính là nhận lấy mà thôi.

Có điều ra cửa chỉ mang theo năm trăm lạng, xem ra Lục Tông so với Nhị hoàng tử còn xa hoa hơn nhiều.

Khương Lệnh Uyển chọn mấy loại mứt chính mình thích ăn, liền bạc cũng không cần đưa, trực tiếp trở về phủ.

Mà bên này, Nhị hoàng tử nhìn nha hoàn phía sau Kỷ Liên Y mang mấy túi mứt lớn đi vào, dấu ấn bên trêи còn có chữ “Sơn Vị trai”, trà trong miệng suýt chút nữa liền phun ra ngoài.

Đây là đi đánh cướp?

Kỷ Liên Y đi tới, đặt ʍôиɠ ngồi ở trêи đùi Nhị hoàng tử, uốn éo vòng eo, hỏi: “Làm sao?”

Nhị hoàng tử đem người ôm sát, ở nơi mềm mại bóp một cái: “Ra ngoài lại bị ai chọc phải rồi?”

Kỷ Liên Y biết Nhị hoàng tử là người thông minh, hơn nữa chuyện vui vẻ bực này, tự nhiên muốn tìm người chia sẻ, liền mỉm cười đem sự tình cùng hắn nói.

Nàng cầm lấy một viên mứt bỏ vào miệng, lại hướng Nhị hoàng tử cũng đưa một viên, âm thanh hàm hồ nói: “Ăn ngon không?”

Nhị hoàng tử bất đắc dĩ ăn.

Hắn sủng nịch nặn nặn chóp mũi Kỷ Liên Y, nói: “Tiểu hồ đồ, lần tới đừng ngớ ngẩn như vậy. Sơn Vị trai kia, từ năm ngoái đã sớm bị Lục Tông mua lại.”

Kỷ Liên Y tay ăn mứt dừng một trận, nhìn về phía Nhị hoàng tử, đã thấy hắn hai con mắt ngậm ý cười.

Kỷ Liên Y thế mới biết mình vừa bị Khương Lệnh Uyển trêu đùa!

Nhất thời tức giận đến nghiến răng.

Không trách được, lấy tính tình Khương Lệnh Uyển, lại tùy ý để nàng chèn ép, nguyên lai là chờ nàng đến đưa bạc!



Khương Lệnh Uyển hồi phủ, thấy Lục Tông lại không ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương, liền biết hắn nhất định là đến chỗ nhi tử.

Vừa vào gian phòng của Tam con trai, liền nhìn thấy Lục Tông mặc một thân trường bào màu trúc, lẳng lặng ngồi ở bên giường la hán, bàn tay lớn khớp xương cân xứng bưng một cái chén nhỏ men trắng tinh xảo, bên trong là cháo thịt được nghiền nhỏ.

Lục Tông chính là đang từng muỗng từng muỗng cho ba tên tiểu gia hỏa ăn, có điều ba tiểu gia hỏa giống như đã ăn no, nằm nhoài trêи giường la hán chơi đùa, không chịu há mồm.

Khương Lệnh Uyển nhìn một màn ấm áp này, mở miệng gọi: “Tông biểu ca.”

Nghe tiếng, Lục Tông mỉm cười quay đầu.

Ba tiểu tử giống như đúc nằm nhoài trêи giường, nghe được chính mình mẫu thân âm thanh, cũng cùng nhau ngẩng đầu lên, con mắt đen lay láy, lấp lánh có thần nhìn mẫu thân, hưng phấn nha nha nha thét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.