Khương Bách Nghiêu có một khuê nữ như vậy, tất nhiên là vô cùng yêu
thương. Bây giờ nhìn vào đôi mắt to đầy nước của khuê nữ nhà mình, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, làm sao có thể cự tuyệt? Dỗ được nữ nhi rồi, Khương
Bách Nghiêu mới tự mình đưa nữ nhi về phòng để nàng tự ngủ, nhìn bé con
ngoan ngoãn nằm ngủ, lúc này mới trở về phòng.
Bên trong Chu thị còn chưa ngủ, thấy gương mặt Khương Bách Nghiêu còn
hơi chút bất mãn, liền hỏi: “Quốc Công gia sao lại đáp ứng Xán Xán?”
Vinh Vương phi không còn, Vệ Quốc Công phủ cũng là chỗ thân thiết, đương nhiên sẽ phải đến phúng viếng.
Khương Bách Nghiêu cởi ngoại bào đang khoác bên ngoài ra, gác lên giá
áo, sau đó trở về giường ôm thân thể mềm mại của thê tử, nói: “Dù
sao Vinh vương phi cũng là biểu di của Xán Xán, Vinh thế tử cũng là biểu ca, nếu Xán Xán có lòng, ta làm cha nào có lý gì lại không đồng ý?”
Nói về đạo lý, Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh vương phủ xưa nay chỉ là
khách khí ngoài mặt, thực tế lại không có nửa điểm quan hệ. Lại nói
Xán Xán còn nhỏ, việc tham gia tang lễ tóm lại là vận rủi.
Khương Bách Nghiêu thấy thê tử mặt ủ mày chau, liền mỉm cười xoa mi tâm
của nàng, ôn nhu nói: “Cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên đi ngủ đi”
Cha nếu đã đáp ứng nàng lần tới đi Vinh vương phủ sẽ mang nàng theo,
vậy Khương Lệnh Uyển đương nhiên là yên tâm. Hôm sau, trời vừa sáng,
Khương Lệnh Uyển liền sai người chuẩn bị kĩ điểm tâm, dự định đến thăm
Tứ tỷ tỷ Khương Lệnh Đề.
Hộp tử đàn tổng cộng có ba tầng.
Mở tầng đầu tiên ra, bên trong đặt bánh mứt quả màu vàng rực rỡ, màu sắc cực kỳ đẹp đẽ; tầng giữa đựng bánh kem gạo nếp, ngọt ngào hương thơm,
một trong những món ăn mà Khương Lệnh Uyển thích ăn nhất trong mùa này;
tầng thấp nhất đặt bánh mì bơ sữa hình hoa hồng, xốp giòn ngon miệng,
nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thấy thèm. Tuy biết Đào ma ma làm việc
cẩn thận, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn tự mình liếc nhìn, vừa thấy đúng
là những thứ nàng lựa chọn liền thỏa mãn cười.
Đào ma ma nhìn không thấu tâm tư của Lục tiểu thư, nhìn tiểu oa nhi
trắng trẻo mịn màng ngồi trên ghế, gương mặt chất đầy nụ cười, liền hỏi: “Lục tiểu thư còn cần gì nữa không?”
Khương Lệnh Uyển chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó đôi bàn tay mũm mĩm
chống cái cằm tròn trịa lên, nghiêng đầu nói nhỏ: “Hôm qua không phải
cha đem về hai giỏ quả vải hay sao? Ta muốn đưa cho Tứ tỷ tỷ cùng di
nương một giỏi đi”
Quả vải a…
Đào ma ma lại nói: “Lục tiểu thư không phải thích ăn quả vải nhất sao?”
Mấy ngày nay hơi nóng, Lục tiểu thư thích nhất là quả vải ướp lạnh, mà
quả vải lại là thứ cỡ nào hiếm có? Dù là được nuông chiều từ bé như
Lục tiểu thư, mỗi lần cũng không nỡ cho người khác ăn. Hôm nay muốn đến xem Tứ tiểu thư, ba đĩa bánh ngọt đã coi như là khách khí, không cần
thiết đưa thêm một giỏ quả vải a.”
Khương Lệnh Uyển nghĩ trước đây mình thực ích kỷ, mọi việc chỉ lo chính
mình thoải mái hưởng thụ, xưa nay không biết nghĩ cho người khác. Nàng
hướng Đào ma ma cười, nói: “Đào ma ma, ta nghĩ muốn chia sẻ với Tứ tỷ
tỷ.”
Kiếp trước Khương Lệnh Đề vì mình làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ một rổ vải nho nhỏ này lại đáng là gì?
Thấy nụ cười thiên chân vô tà của Lục tiểu thư, Đào ma ma cũng không nói gì nữa. Từ lúc Lục tiểu thư sinh ra nàng chính là người chăm sóc, tới
giờ đã được bốn năm. Lục tiểu thư trắng trẻo đáng yêu, miệng nhỏ như
được bôi mật, không chỉ Quốc Công gia coi nàng như bảo bối, nàng cũng
không nỡ nhìn tiểu thư chịu nửa điểm oan ức.
Nàng còn nhỏ tuổi, vậy mà đã hiểu được biết chia sẻ cùng tỷ muội, xác thực là hiếm thấy.
Nghe lời này, Đào ma ma liền sai nha hoàn đi chuẩn bị quả vải.
Khương Lệnh Uyển hôm nay mặc một thân váy mềm, bộ y phục này tính chất
mềm mại, đồ án tinh xảo, gia đình bình thường không ăn không uống một
năm cũng không biết có mua nổi một bộ hay không, vậy mà đây lại là loại y phục thường thấy nhất trong tủ của nàng. Khương Lệnh Uyển tuy rằng trở
lại lúc bốn tuổi, cũng hiểu chuyện hơn, nhưng lại không thể thay đổi
tính tình mềm yếu này, đương nhiên là vì không nỡ làm khổ chính mình.
Sáng nay thời tiết vẫn còn mát mẻ.
Khương Lệnh Uyển đi bên cạnh Đào ma ma, phía sau là hai nha hoàn mang theo điểm tâm cùng rổ vải.
Chi thứ hai ở Tây viện, thê tử của Nhị thúc nàng, Từ thị, là một sư tử
Hà Đông*, đem Thôi di nương an bài ở nơi hẻo lánh nhất trong Tây viện -
Thanh Hà cư. Mà Thanh Hà cư này quá mức xa xôi, Khương Lệnh Uyển chưa
bao giờ đi qua lần nào.
Khương Lệnh Uyển đi trên đường mòn lát đá, ngẩng đầu lên thấy có người
đang chơi xích đu, mà phía sau là một tiểu cô nương mặc chiếc váy xanh biếc đang đẩy dây đu, nhất thời cả viện tràn đầy tiếng cười thanh thúy
như chuông bạc.
Đào ma ma ở bên cạnh vội nói: “Lục tiểu thư, là Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư”
Khương Lệnh Đề không lên tiếng. Cái này đương nhiên nàng biết.
Ngồi ở trên bàn đu dây, mặc một bộ váy mềm màu tím là Tam đường tỷ của
nàng Khương Lệnh Huệ, mà người đẩy ở phía sau lại là Nhị đường tỷ của
nàng Khương Lệnh Dung.
Nàng không muốn gặp hai người này, thế nhưng Khương Lệnh Dung cùng
Khương Lệnh Huệ tinh mắt đã nhìn thấy nàng. Khương Lệnh Huệ lập tức nhảy xuống khỏi bàn đu, đi về phía nàng, Khương Lệnh Dung cũng theo đến.
Khương Lệnh Uyển làm mặt bánh bao, nhìn hai người nói: “Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.”
Khương Lệnh Dung lớn hơn nàng hai tuổi, đã sáu tuổi, vóc dáng tất nhiên cũng cao hơn nàng rất nhiều. Dáng dấp nàng thuộc loại bình thường,
chỉ là đôi mắt hơi lớn một chút, những nơi khác cũng chưa phát triển, có điều sau này khi lớn lên đúng là một giai nhân thanh lệ. Mà Khương Lệnh Huệ bây giờ tuy rằng chỉ mới năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng
răng trắng, da dẻ mềm mại, vừa mới chơi bàn đu nên gò má hơi ửng hồng,
vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, ngày sau xác thực dáng
dấp không tệ.
Khương Lệnh Dung thân mật kêu một tiếng “Lục muội muội”, mà Khương Lệnh
Huệ lại kinh ngạc nhìn rổ vải trong tay nha hoàn phía sau, một mặt vui
vẻ hướng về phía Khương Lệnh Uyển nói: “Đây là Lục muội muội cho chúng
ta sao?”
Tiểu cô nương gia, tất nhiên thích ăn quả vải.
Khương Lệnh Huệ cho rằng như vậy cũng là có đạo lý, Lục đường muội này
là tiểu tổ tông của Vệ Quốc Công phủ, ngày thường qua lại cùng hai vị
đường tỷ này cũng gần hơn một chút, thường cùng nhau chơi đùa. Bây giờ
lại cầm quả vải đến Tây viện, không phải cho các nàng thì còn có thể cho ai?
Khương Lệnh Uyển lại nói thẳng: “Tam tỷ tỷ, đây là cho Tứ tỷ tỷ ăn.”
Khương Lệnh Đề? Khương Lệnh Huệ lúc này liền sửng sốt, sau đó gương mặt
liền dịu lại cười cười, đại khái đoán được ý nghĩ của Khương Lệnh Uyển - lần trước Khương Lệnh Đề làm hại Lục muội muội té lộn nhào một cái, còn chảy máu, bây giờ Lục muội muội tự nhiên muốn chỉnh Khương Lệnh Đề một
chút.
Có điều....
Khương Lệnh Huệ liếc mắt nhìn quả vải trong tay nha hoàn, thầm nghĩ: Lục muội muội thực sự quá ngốc. Coi như muốn chỉnh Khương Lệnh Đề, cũng
không cần phải dùng quả vải chứ? Quả vải này là thứ hiếm có như thế,
thật sự là ngu ngốc đến không thể tả.
Khương Lệnh Huệ lại giương mắt liếc nhìn y phục trên người Lục muội
muội, nhìn cây trâm cài trên đầu nàng quả là châu hoa xán lạn, trên
cổ mang khóa trường mệnh tinh xảo đẹp đẽ, một thân quần áo trắng trẻo
mũm mĩm, thêu hoa sen xinh đẹp, tay áo thêu đồ án tinh xảo, ánh mắt sáng lên, nhất thời có chút ước ao. Trong lòng bất mãn nói: cha của Lục
muội muội là gia chủ, đương nhiên là muốn gì được nấy.
Còn Khương Lệnh Dung, gò mà chỉ mỉm cười, cái gì cũng không nói. Tuổi
còn nhỏ, vậy mà đã diễn xuất lão luyện, gương mặt hiện ra bộ dạng đoan trang.
Khương Lệnh Uyển trong lòng thầm rên một tiếng, sớm biết ý nghĩ trong lòng hai người.
Khương Lệnh Huệ ngoài mặt khách khí với nàng, nhưng lại là khẩu Phật tâm xà, trong đầu không biết mắng nàng đến thế nào đây?
Nhìn gương mặt nhỏ non nớt của hai người bây giờ, nhất thời Khương Lệnh Uyển nhớ tới một ít chuyện ——
Kiếp trước, thời điểm Khương Lệnh Huệ mười bốn tuổi đã có được một mối
hôn sự tốt, lúc đó đắc ý không hết, lại không nghĩ rằng Khương Lệnh Uyển cuối cùng gả ra lại là Vinh Vương Thế tử Lục Tông, điều này đủ làm cho Khương Lệnh Huệ tức sầm mặt lại, bởi vì phu quân Khương Lệnh Huệ là thủ hạ của Lục Tông. Cũng bởi vì điều này mà Khương Lệnh Huệ càng ngày
càng bất mãn với nàng, nhưng lại kiêng kỵ trong lòng, không dám nói.
Sau đó, nàng cùng Lục Tông kết hôn bốn năm nhưng lại không sinh ra được một mụn con nào, còn Khương Lệnh Huệ lại rất biết sinh, kết hôn
không lâu liền sinh một trai một gái, sau lại mang thai, ôm cái bụng lớn đến trước mặt nàng khoe khoang. Có điều mang thai bốn tháng bụng đã
lớn, cần phải dùng tay chống nạnh, bên người nha hoàn ma ma xoay quanh,
chỉ sợ người khác không biết nàng sẽ sinh con.
Khương Lệnh Huệ lớn lối như thế, nàng đương nhiên không nhịn được, tức
giận lên liền phát sinh mâu thuẫn. Nghĩ đến Khương Lệnh Huệ cũng do bị
nàng ép quá mức gắt gao, bật thốt lên một câu: “Đẹp đẽ thì có ích lợi gì, cũng chỉ là một người không sinh được hài tử.”
Lời này làm Khương Lệnh Uyển tức điên, trực tiếp chi nàng một bạt tai, Khương Lệnh Huệ nhất thời sợ đến bối rối.
Sau đó Khương Lệnh Uyển hồi phủ, tức giận đến bữa tối cũng không muốn
ăn. Vẫn là Lục Tông kiên trì dụ dỗ nàng, ôm vào trong ngực từng miếng
từng miếng đút nàng. Đến cùng đây cũng là việc của nữ nhân với nhau,
nàng sẽ không nói với Lục Tông, chỉ là hắn cũng không phải kẻ ngốc, dò
hỏi nha hoàn bên người nàng là ra. Sau đó thì sao? Lục Tông lại dùng
việc công trả thù riêng, chỉnh phu quân Khương Lệnh Huệ không ngừng kêu
khổ, cuối cùng vẫn là Khương Lệnh Huệ ôm cái bụng lớn đến nhà xin lỗi,
mỗi câu đều là muội muội tốt, xin lỗi làm lành với nàng, khuôn mặt
tươi cười đến muốn cứng lại.
Đêm đó nàng trực tiếp ôm cổ Lục Tông không chịu buông tay, trong lòng thoải mái vô cùng, ai bảo hắn thương nàng như thế chứ?
Hiện nay, nàng mặc dù chỉ là một nữ oa bốn tuổi, nhưng nàng rõ ràng
Khương Lệnh Huệ nói câu kia cũng không phải không có đạo lý. Điều tốt là kiếp này của nàng còn rất dài, chỉ cần cố gắng dưỡng thân thể, ngày
sau nhất định có thể sinh cho Lục Tông thật nhiều hài tử.
Đời này, nàng phải sinh được nhiều hơn Khương Lệnh Huệ, để không phải sinh khí với nàng.
Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Uyển lại liếc mắt nhìn Nhị đường tỷ của nàng,
Khương Lệnh Dung. Khương Lệnh Dung ngoài mặt nhìn đàng hoàng, làm hại
nàng luôn cho rằng vị Nhị tỷ tỷ này là một cái bánh bao mềm, lại không
biết Khương Lệnh Dung so với Khương Lệnh Huệ còn thông minh hơn nhiều.
Tuy rằng nàng cả ngày ở cùng Khương Lệnh Huệ, nhưng mỗi lần có chuyện
đều không đếm xỉa đến, xưa nay cũng không dính líu cái gì, cùng lắm là
làm sứ giả hòa bình. Ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được lòng trưởng bối
Nhìn Khương Lệnh Dung cũng chỉ có dung mạo cử chỉ thường thường, nhưng
dù là một người như vậy, lại có thể gả cho đại tài tử vang dội khắp Tấn thành, Tạ Trí Thanh hay sao? Tạ Trí Thanh kia là người như thế nào? Từ nhỏ chính là một tiểu thần đồng, được không biết bao nhiêu cô nương Tấn thành ái mộ, lén lút thu gom truyền đọc tác phẩm thơ từ hội họa của
hắn, còn có cả hai vị quận chúa vì hắn mà tranh giành tình nhân, huyên
náo đến mức ai cũng biết.
Lúc nàng chưa lấy chồng, cũng là một nữ tử quyền quý ở Tấn thành.
Mà Tạ Trí Thanh này cũng từng đỏ mặt lấy lòng nàng, nhưng hồi đó nàng cả ngày cân nhắc việc ăn uống làm đẹp, đối với chuyện nam nữ lại không
chút hứng thú, tuy rằng Tạ Trí Thanh phi thường tuấn lãng, nhưng vẫn
không hề nghĩ ngợi liền một tiếng cự tuyệt hắn. Sau đó Tạ Trí Thanh
cũng không xuất hiện trước mặt nàng, đại khái là người đọc sách nên da
mặt mỏng. Về sau, Tạ Trí Thanh đỗ trạng nguyên, được Thừa Đức đế thưởng
thức, chức quan cũng không nhỏ, Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, lại có
được một Tạ Trí Thanh, càng ngày càng vinh quang vô hạn.
Mà tại thời điểm nàng gặp lại Tạ Trí Thanh, chính là lúc hắn cưỡi đại
mã, mặc một bộ hỉ bào đỏ thẫm đến Vệ Quốc Công phủ nghênh cưới Khương
Lệnh Dung.
Nàng vốn không để trong lòng, cũng đã quên hắn từng động tâm với mình.
Thế nhưng có một lần, trong lúc vô tình nghe Khương Lệnh Dung và Khương Lệnh Huệ cãi vã, Khương Lệnh Huệ buồn bực hướng Khương Lệnh Dung nói
một câu —— “Gả được cho Tạ Trí Thanh thì có gì đặc biệt? Còn không phải
là đi theo sau Khương Lệnh Uyển lượm được món hời lớn.”