Lục Tông thấy nàng ở đây, hắn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Muội có muốn qua chỗ của ta ngồi một chút không?"
Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút không thích hợp, hơn nữa trước khi nàng đi mẫu thân đã ngàn dò vạn dặn rằng nàng phải biết rụt rè. Nàng giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn vô cùng nhu hòa, tâm tình dường như tốt hơn. hắn là người không để lộ tâm tình ra ngoài, nhưng với nàng lại không có chút che giấu. Đời trước nàng không cẩn thận trân trọng, chỉ lo hưởng thụ, bây giờ nhìn lại, cảm thấy, bộ dạng này của hắn đúng là vô cùng ôn nhu, quá mê người.
Khóe miệng nàng vểnh lên, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, quệt miệng lầm bầm: "Như vậy... không được tốt cho lắm."
Lục Tông nhìn tiểu cô nương còn chưa trưởng thành trước mắt, sau đó nói: "Vậy chúng ta ra ngoài viện nói chuyện một chút."
"Ừm." Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn ngập nước chăm chú nhìn hắn, "Muội có chuyện muốn nói với huynh."
Khương Lệnh Uyển vừa đi tới, vừa nhớ lại chuyện của Lục Bảo Thiền, "... Muội thấy Thiền tỷ tỷ có chút không tự nhiên, sợ là trong lòng có gì khúc mắc nên thành tâm bệnh. Tính tình của Thiền tỷ tỷ vô cùng hoạt bát, thường này cho dù vô cùng hào sảng, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương, có chút chuyện không thể nói với dượng và biểu ca, muội muốn giúp tỷ ấy một chút, nhưng lại sợ tỷ ấy không muốn nói với muội." Vừa rồi Bảo Thiền có nóinàng nhớ mẫu thân, rõ ràng là muốn che giấu, sợ là trong lòng Bảo Thiền, nàng cũng không thân cận đến độ có thể nói ra.
Lục Tông suy nghĩ một chút, nói: "Nếu mấy ngày nữa còn như vậy, ta sẽ phái người đi An Vương phủ, để Chu Lâm Lang đến trò chuyện với Bảo Thiền”
... Trong lòng em dâu, vị trí của nàng đến cùng vẫn không bằng Chu Lâm Lang a.
Khương Lệnh Uyển có chút bi thương, khuôn mặt nhỏ rũ xuống, nhíu mày phồng quai làm. Nhưng hôm nay nghe cách Lục Tông xưng hô với Chu Lâm Lang vô cùng xa lạ, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm, không khỏi khen hắn coi như thức thời. Nàng gật gù hỏi tiếp, "Công việc hôm nay của Tông biểu ca có thuận lợi không?"
Lục Tông nói: "Cũng không có nhiều chuyện phải xử lý, chỉ là mấy ngày nay Thái tử mỗi ngày đều muốn đến tìm ta tỷ thí."
Thái tử.
Khương Lệnh Uyển lập tức nắm lấy ống tay áo của Lục Tông, sốt sắng nói: "Muội có chút ấn tượng với thái tử, tính của hắn khá tốt. Chỉ là... hoàng hậu nương nương sẽ không làm khó huynh chứ?"
Khương Lệnh Uyển thoáng dùng chút sức giật giật, nhưng cũng không rút về.
Nàng phồng miệng, ảo não nói: "Tông biểu ca..." đang ở ngoài viện, hai người bọn họ ở cùng nhau vốn đã không hợp lễ nghi, nếu như bị hạ nhân nhìn thấy hai người đang nắm tay, thanh danh nàng còn có thể đặt ở đâu? Chỉ là ngón tay của Lục Tông cầm kiếm nắm cung bao năm, nắm chặt lấy tay nàng càng có cảm giác chân thực. Nàng thấy hắn chơi xấu không chịu buông tay tiếp tục nói, "Nương muội từng đặc biệt căn dặn muội, cô nương gia phải rụt rè, huynh còn bắt nạt muội, sau này muội không đến nữa. Chúng ta tuy là đang rất tốt, nhưng bát tự vẫn chưa xem, không cho phép lại táy máy tay chân, trừ phi... trừ phi muội đồng ý."
Lục Tông nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải của nàng, tầm mắt hơi tối, rất muốn cứ vậy mà hôn xuống.
Bản thân hắn cũng cảm thấy thật buồn bực, khi còn bé hắn chỉ thấy nàng đáng yêu, lại vô cùng thân cận với hắn, nên bất tri bất giác, đối với nàng, hắn có nhiều hơn mấy phần nhân nhượng, sau đó, dường như đã trở nên quen thuộc, nghĩ đến cái gì, đi tới chỗ nào, cũng không quên nhớ phải mua một phần lễ vật cho nàng. Từ nhỏ hắn đã thích học võ, khát vọng muốn tiến thân lên chiến trường, cảm thấy, đó mới là việc mà nam nhân nên làm. Còn tình yêu nam nữ, hắn xưa nay không để ý lắm. Trong quân doanh, ở đó quá lâu, đương nhiên không thiếu có nữ nhân đánh chủ ý đến hắn, thậm chí còn có người đánh bạo gọi thẳng ra tên hắn, thấy hắn còn trẻ, nghĩ rằng hắn còn chưa nếm trải qua tư vị của nữ nhân, mỗi người đều trêu ghẹo sau lưng hắn. Khi đó hắn chỉ cảm thấy thật vô vị, có thời gian rảnh, không bằng luyện cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng từ biệt nhiều năm trở về, nhìn thấy tiểu bánh bao tròn tròn đáng yêu giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, trên người còn có mùi hương rất thơm, nhìn gương mặt của nàng, lại khiến hắnnảy sinh ý nghĩ khác.
Chỉ là thời điểm hắn còn chưa phát hiện, có những phản ứng đã nhanh chóng nhắc nhở hắn.
Khương Lệnh Uyển dò xét nhìn, mắt to đen láy chuyển động, cảm thấy bầu không khí lúc này đột nhiên có chút lúng túng, đang chuẩn bị muốn nóichuyện, bỗng nhiên thấy Vinh Vương đứng cách đó không xa, lời chuẩn bị nói ra lập tức thu vào, hoang mang nhanh chóng giật tay trở về.
Khương Lệnh Uyển tươi cười đi tới, quy củ hành lễ với Vinh vương.
Vinh Vương nhìn tiểu cô nương trước mắt, yêu thích từ nội tâm, nụ cười ôn hòa nói: "Xán Xán không cần khách khí như vậy, hôm nay ta nghe người nói con đến thăm Thiền Nhi, đúng là có tâm."
Khương Lệnh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Vinh vương sợ là không nhìn thấy Lục Tông nắm lấy tay nàng, vội hỏi: "Trước đến giờ, quan hệ của con và Thiền ty tỷ rất tốt, đã nửa tháng không gặp nên muốn đến thăm tỷ ấy một chút. Có điều con thấy khí sắc của tỷ tỷ lại không được tốt, giống như là đang có chút tâm sự."
nói đến nữ nhi, lòng Vinh Vương có phát sầu, mấy ngày nay, nữ nhi giống như đang biến thành người khác, không thích tươi cười. Vinh Vương nhíu mày nói, "Nữ nhi lớn lên, sợ là có chút chuyện không thể nói cho cha biết, ngày mai ta sẽ nhờ Lâm Lang đến nói chuyện với nàng, hai nha đầu quan hệ rất tốt, ngày sau..." Vinh Vương liếc mắt một cái nhìn về phía con trai của hắn, nhi tử dung mạo bất phàm khí thế hiên ngang, cảm thấy con trai này của hắn nhìn người thật tinh mắt. Sau này nếu Lâm Lang thành con dâu của hắn, vậy thì bây giờ nàng tiếp xúc nhiều với Thiền Nhi cũng tốt. Lời này Vinh vương cũng không nói tiếp, dù sao chuyện còn chưa thành, chỉ là giữa hai lông mày mang theo ý cười, "Ta và Tông Nhi có lời muốn nói, Xán Xán nếu có rảnh, con có thể đi với dượng đến thăm Thiền Nhi một chuyến?"
Khương Lệnh Uyển gật đầu nói: “Được, vậy Xán Xán lập tức tới tìm Thiền tỷ tỷ.”
Nhìn tiểu cô nương khả ái hoạt bát dần chạy đi xa, ý cười trên mặt Vinh Vương cũng chưa từng tản đi, Xán Xán được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, tính tình của nàng cũng rất được mọi người yêu thích, khó trách con trai này của hắn lại đồng ý nàng thân cận.
Vinh Vương nghĩ tới nhi tử lạnh lùng khi còn bé, chỉ đặc biệt quan tâm tới Xán Xán.
Vinh Vương nhìn nhi tử, cười nói: “Con a, sợ là ở trong quân doanh quá lâu, bây giờ cũng không biết cái gì gọi là lễ nghi.”
Vinh Vương dừng một chút, tiếp tục nói: “Khi còn bé quan hệ của ngươi với Xán Xán rất tốt, thân cận một chút cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ Xán Xán đã là đại cô nương, nếu con nói chuyên một mình với nàng, bị bọn hạ nhân nhìn thấy, sẽ làm hỏng thanh danh của Xán Xán.”
Trong lòng Vinh vương, hắn luôn cho rằng nhi tử của mình xem Xán Xán là muội muội, cho nên mới thân cận như vậy. Bây giờ Xán Xán đã lớn, những điều nên tránh thì vẫn phải tránh đi, dù sao trong mắt người khác, bọn họ sẽ không chấp nhận điều này.
Lục Tông không lên tiếng.
Vinh Vương nhìn nhi tử trầm mặc ít lời, bất đắc dĩ thở dài, “Lần trước ta đã nói về chuyện hôn nhân với con, trong lòng ta đã có dự tính. Lúc trước con nói không cần vội, có phải trong lòng con đã có người, không thể nói cho cha biết sao?” hắn tấy nhi tử vẫn không nói lời nào, lại cười nói. “Con trai, cần gì thẹn thùng với cha? Yên tâm, Thiền Nhi đã nói với ta rồi, tiểu cô nương người ta lui tới gần với Thiền Nhi, quan hệ hai người cũng tốt, ngày sau có trở thành chị dâu cũng không phải vấn đề lớn. Quan trọng nhất là con thích… Sao? nói đến mức này rồi, con còn muốn gạt ta?”
“... Lần tới chọn ngày lành tháng tốt, chúng ta liền tới nhà cầu hôn, cưới thê tử vào cửa sớm một chút, con thấy sao?”
Vinh vương nói chuyện không ngừng, nghe tới đây, Lục Tông mới mở miệng, “Chờ một chút thời gian.”
Tuổi nàng còn nhỏ.
Lời này Vinh Vương lại không thích, lập tức nhíu lông mày, không vui nói: “Chờ? cô nương nhà người ta là một cái bánh bao thịt a, người đến cầu thân đã xếp dài thành hàng. Còn còn chờ? cô nương người ta có thể chờ con sao? Việc hôn nhân này không thể kéo dài thêm nữa…”
Lục Tông nhíu này, sau đó xoay người đi mất.
Vinh Vương đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn nhi tử nhà hắn, tức đến giơ chân.
Khương Lệnh Uyển cũng không trực tiếp đi đến phòng của Lục Bảo Thiền, dù sao nàng ấy cũng chỉ mới ngủ, bây giờ đi vào chẳng phải sẽ quấy rầy đến người ta. Khương Lệnh Uyển muốn chờ khi nào Vinh Vương và Lục Tông nói chuyện xong nàng sẽ cùng đi, chỉ là vừa tới hành lang, đã tình cờ gặp phải hai mẹ con Phan trắc phi và Lục Bảo Yên.
Phan trắc phi nhìn Khương Lệnh Uyển, quan sất gương mặt mỹ mạo vô cùng của nàng, không hỏi hít sâu cảm thán, khách khí chào hỏi: "Khương Lục cô nương.”
Khương Lệnh uyển liếc mắt nhìn Phan trắc phi, thấy nàng mặc một thân áo dài màu hồng, thêu những cành nho mảnh, tóc vấn mềm mại, cài trâm như ý, khuyên tai hỉ thúy, dây chuyền mã não, nghiễm nhiên thể hiện tư thái của chủ mẫu. Có điều, Phan trắc phi này nhìn như đoan trang rộng lượng, trong lòng còn thật tự coi mình là nữ chủ nhân Vinh vương phủ, đời trước không biết bị nàng chọc tức biết bao nhiêu lần, bây giờ nhớ tới, không nhịn được thầm cười trong bụng, Khương Lệnh Uyển tươi cười nói: “Đây là Bảo Yên đi, ta nhớ hình như cô nương chỉ nhỏ hơn ta mấy tháng, có phải không?”
Ánh mắt Lục Bảo Yên sáng ngời, hiển nhiên không ngờ rằng Khương Lệnh Uyển lại chú ý đến nàng, có chút thụ sủng nhược kinh, nói: “Ta cùng tuổi vơi Lục cô nương, có điều sinh ra vào tháng sáu.”
Khương Lệnh uyển nói: “Ta sinh vào mười bốn tháng giêng, vừa vặn lớn hơn cô nương nửa tuổi.”
Lục Bảo Yên nhìn vị Khương Lục tiểu thư trước mắt, dáng người không chỉ thanh thoát yểu điệu, ngữ khí nói chuyện còn khiến người nghe rất yêuthích, không khỏi nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Nàng hỏi: “Khương Lục cô nương đến thăm tỷ tỷ sao? không biết tình huống hiện tại của tỷ tỷ như thế nào rồi?”
Tuy rằng đời này nàng chưa từng có tiếp xúc gì với Lục Bảo Yên, nhưng ấn tượng với nàng vẫn rất tốt. Khương Lệnh Uyển nói: “Ta thấy Thiền tỷ tỷ gầy đi trông thấy, có chút lo lắng cho tỷ ấy, bây giờ Thiền tỷ tỷ ngủ được một chút, trong lòng mới thấy bớt lo lắng. Được rồi, không nói nhiều nữa, ta đi xem thử Thiền tỷ tỷ đã tỉnh dậy chưa.”
Lục Bảo Yên nhìn bóng lưng dần đi xa của Khương Lệnh Uyển than thở: “Khương Lục cô nương cười lên thật xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy yêu thích.”
Phan trắc phi nghiêng đầu nhìn nữ nhi, thấy được trong mắt nàng tràn đầy ước ao và khát vọng, biết nàng từ nhỏ đến lớn bên người cũng không có một bằng hữu tri tâm, không khỏi có chút đau lòng, nói đến cùng, cũng là tại người mẫu thân này.
Khương Lệnh Uyển một đường đi thằng đến đường viện của Lục Bảo Thiền, đã thấy Lục Tông cùng đang đi tới.
Mặt nàng mang cười, ngước đầu hỏi: “Tông biểu ca nói chuyện với dượng xong rồi sao?”
Lục Tông nhìn sang nàng một lúc, không lên tiếng, sau đó mới tiến lên nắm lấy cổ tay của nàng, kéo người vào trong góc tường. Khương Lệnh Uyển bị hành động của hắn dọa sợ hết hồn, giương đầu lên, đã thấy hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng, khí tức mát lạnh tràn đầy cương tính của nam tử hung hăng áp sát nàng, khiến cho nàng không kịp né tránh, nhất thời bị nhốt cứng lại tại chỗ.
Lục Tông ôm người vào trong ngực hôn một lúc, không dám dùng sức, lại sợ khiến nàng sợ hãi, chỉ hôn một cái cũng khiến lòng hắn tràn đầy thỏa mãn. một hồi lâu, Lục Tông mới thở dốc, cúi đầu nhìn nàng.
Gương mặt Khương Lệnh Uyển đỏ bừng vì ngượng, không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy môi hắn dính đầy màu son của nàng, dáng vẻ có chút buồn cười, liền duỗi đầu ngón tay nhẹ đâm đâm lồng ngực cứng rắn của hắn, cười dài nói: “Nếm được vị gì không?”
Mặt mày Lục Tông trở nên nhu hòa, nhẹ nâng tay nhỏ của nàng lên hôn một cái, nói: “Ngọt.”