Lục Tông hơi ngẩn người, tiểu cô nương khí lực tuy nhỏ, nhưng một cước dẫm xuống lại dùng hết sức lực. hắn cũng biết nơi này không phải nơi để nóichuyện, nhanh chóng kéo nàng đi vào trong viện. Trong lòng Khương Lệnh Uyển còn đang tức giận, đương nhiên là không chịu nghe theo. Lục Tông sợ thanh danh của nàng bị người ta đàm tiếu, chỉ ôn tồn nói: “Chúng ta đi rồi nói, có được không?”
Khương Lệnh Uyển liếc nhìn Lục Tông một chút, sau đó nói với hai nha hoàn: “Các ngươi đợi ở chỗ này.” Sau đó nói thêm, “... Nếu một khắc ta vẫn chưa ra, thì đi vào tìm ta.”
Lục Tông bất đắc dĩ, gương mặt tuấn lãng mỉm cười sủng nịnh mà bất đắc dĩ, hóa ra là xem hắn như người xấu mà đề phòng? một khắc liền một khắc, trong lòng nàng nghĩ cái gì vậy, nói rõ là được rồi. Lục Tông không nói với nàng, chỉ dẫn nàng vào viện, dọc đường đi hai người không ai nói một lời, cho đến khi vào trong Long Ngọc viện, Lục Tông mới kéo người vào trong, khép cửa lại.
hắn tiến tới, nàng lui về sau, mãi cho đến khi không có đường thối lui.
hắn đưa tay xoa xao khuôn mặt nhỏ mềm mềm của nàng, hỏi: “Sao vậy? Ai chọc muội giận?”
Khương Lệnh Uyển thầm ảo não, nhắc tay lên vỗ vỗ tay hắn, nhưng hắn lại không phản ứng, lòng bàn tay nàng lại đau.
Khương Lệnh Uyển lầm bầu nói: “không ai chọc ta cả, ta tự mình tức giận trong lòng.”
Tính khí tiểu cô nương chính là như vậy, Lục Tông cũng hiểu được một chút, vị muội muội kia của hắn cũng vậy, rõ ràng trong lòng có tâm sự, nhưng lúc hỏi, cũng không chịu nói. Lục Tông cũng không muốn nàng giữ khư khư chuyện trong lòng, hắn cũng muốn biết nguyên nhân nàng tức giận là gì mà lại lan đến hắn. Còn câu “Ăn trong bát còn nhìn trong nồi” vừa rồi có nghĩa là gì, hắn thật là oan uổng a. Trước đến giờ hắn ăn trong bát, cũng chỉ nhìn trong bát, đã khi nào từng nhìn qua nồi khác? Lục Tông cũng không phải người tính tình hiền lành gì, nếu như là người ngoài nói hắn, hắn đương nhiên là không cần để ý đến, nhưng hôm nay người nói lại là tiểu cô nương trước mắt, hắn sao có thể đành lòng để nàng cứ như vậy tức giận trong lòng. hắn thích nhất là thấy nàng cười. hắn còn nhớ rõ năm ấy khi hắn rời khỏi Tấn thành, nàng tuy rằng vẫn còn là một cục bột nhỏ, nhỏ như vậy nhưng lại còn vô cùng sĩ diện, thiếu mất một cái răng liền không chịu nhìn thấy hắn…
Lục Tông nâng tay, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, giống như đang sờ đầu một con mèo nhỏ, muốn ôm nàng vào trong lòng, lại thấy tiểu cô nương bất mãn mím môi: “không cho chạm vào ta, ta đang tức giận đến đau hết cả đầu.”
Thấy nàng tuổi còn nhỏ đã học đại nhân nhíu nhíu lông mày, Lục Tông liên tục xoa nhẹ lên mấy lần, nó: “Vậy ta để muội sờ.”
Khương Lệnh Uyển cảm thấy cơn giận của nàng dường như đã bớt được một chút, lập tức tố cáo: “Lúc nãy, muội muốn đi gặp Thiền tỷ tỷ.”
"Ừm."
“Nhưng mà sau đó muội gặp phải Phan trắc phi.” Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, cảm thấy vóc dáng Lục Tông quá cao, cổ nàng thật mỏi, nàng chép miệng, nói tiếp, “Phan trắc phi tùy ý nói mấy câu với ta, giống như không coi ta là người ngoài, nàng kể cho ta chuyện huynh vừa ý Chu Lâm Lang, nói muốn cha huynh chọn ngày đến cầu hôn, còn nói ngày sau khi hai người đã kết hôn, Chu Lâm Lang và Thiền tỷ tỷ hai chị em dâu sẽ ở chung vô cùng hòa hợp —— "
Khương Lệnh Uyển nói xong liền ngừng lại, đôi mắt lườm nguýt Lục Tông, ra hiệu cho hắn giải thích.
Lục Tông ngẩn ra một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Ta chưa bao giờ nói rằng ta vừa ý Chu Lâm Lang, có thể là cha ta hiểu lầm, một lát nữa ta sẽ nói rõràng với cha.”
nói rõ ràng chuyện gì? nói người hắn thích là nàng sao? Câu “hiểu lầm” này nói thật là nhẹ, nhưng trong lòng Vinh Vương sẽ đồng ý sao? rõ ràng là Vinh Vương cũng vừa ý nếu Chu Lâm Lang trở thành con dâu, dù sao Chu Lâm Lang cũng là khuê nữ xuất chúng trong toàn Tấn Thành. Đối với việc này, nàng coi như giả vời không biết, nhưng trong lòng cũng không quá thoải mái.
Những năm nay Vinh Vương tuy rằng đối đãi với nàng rất tốt, nhưng cũng chỉ bởi vì nàng là tiểu bối, chưa từng coi nàng là con dâu. Kiếp trước, Vinh Vương không hài lòng nàng khả năng bởi vì nàng vẫn chưa có thai, Vinh Vương cũng bởi vì chuyện này mà từng tranh chấp với Lục Tông. Nếu kiếp này nàng lại tiếp tục dính lên Lục Tông, nói trắng ra cũng chỉ bởi vì lưu luyến tình cảm của hắn đối với nàng, nàng là người chỉ biết hưởng thụ khôngbiết hồi báo, đặc biệt là về phần tình cảm, ích kỷ vô cùng. Nhưng kiếp này nàng đang cố gắng thay đổi, nàng sẽ đối xử tốt với Lục Tông.
Lại nhớ lại chuyện hôm nay của Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển cảm thấy mũi có chút nghẹn lại, nhìn Lục Tông nàng liền cảm thấy oan ức, lời cũng nổi giận nói: “Hiểu lầm gì chứ, muội thấy toàn bộ Vinh Vương phủ này đều rất yêu thích nàng, cưới vào của không phải quá tốt rồi hay sao?”
Tính khí của tiểu cô nương chính là như vậy, ở trước mặt nam nhân luôn thích nói lái như vậy, để người ta đi dỗ mình thì lòng mới có thể thoải mái được. Nếu như hắn dám nói hùa theo lời của nàng… bằng thứ đầu óc này, vậy thì đáng đời hắn bị nàng giận.
Lục Tông nhìn mặt nàng, nói: “thật nghĩ như vậy?”, người này cứ nhất định không chịu dỗ nàng sao?
Khương Lệnh Uyển buông mắt xuống, không thèm nhìn hắn, chơi đùa hai tay của mình, ngón trỏ đảo quanh, không trả lời.
Gương mặt của Lục Tông không hề có cảm xúc một tay đỡ trên tường, một tay kéo cằm của nàng lên.
Tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp khiến người không thể rời mắt, trong đôi mắt to tròn ẩn hiện vết nước khiến hắn nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Khương Lệnh Uyển bị ép ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nói: “Sao huynh lại nhìn muội như vậy?” Sau đó nàng lại nghĩ đến một chút chuyện, nói, “Chuyện của hai chúng ta, nói thẳng ra thì cũng không có gì, huynh mới trở về có hơn hai tháng, chúng ta gặp mặt cũng không nhiều, muội không hi vọng huynh sẽ rất yêu thích muội. Là ta tự bản thân không biết xấu hổ…” nói đến đây nàng liền muốn bụp mặt. hắn là một người tính tình chất phác, nàng nhớ lại những chuyện kiếp trước, nói thẳng ra là nàng luôn dựa vào chuyện của kiếp trước để khẳng định rằng hắn nhất định sẽ yêu nàng, cho nên từ nhỏ đã làm nũng bướng bỉnh trước mặt hắn, luôn cảm thấy rằng hấn sẽ bao dung nàng, nhưng chuyện hôm nay khiến cho nàng hiểu rõ —— Lục Tông của kiếp trước, và Lục Tông kiếp này, tóm lại là vẫn có một chút khônggiống.
Nghe lời nàng nói, ngoại trừ tức giận ra, thì hắn lại suy nghĩ càng nhiều. Nàng chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương, có một số việc đối với nàng mà nói, thật sự có chút quá sức. Lục Tông hiểu rõ, liền nắm lấy trọng điểm trong lời của nàng để trả lời: “Vậy sau này ta sẽ chủ động mộtchút, có được không?”
Khương Lệnh Uyển liền giả ngốc: “Có ý gì?”
Lục Tông cúi người hôn một cái lên gương mặt của nàng, hơi thở của hắn phả trên mặt nàng, nói: “Giống như vậy.” hắn là nam nhân, những chuyện này vốn nên là hắn làm, tính cách của nàng tuy hoạt bát, nhưng đến cùng vẫn là một tiểu cô nương. hắn ôm sát người vào trong lòng, để nàng tựa đầu lên ngực hắn, nói, “Chuyện hôm nay là ta khiến cho muội chịu oan ức, nếu muội đồng ý, ta sẽ lập tức tời nhà cầu hôn, định xuống chuyện hôn nhân này.”
cô nương gia giống như đều yêu thích loại hình nam tử có hơi chút bá đạo, nàng cũng không ngoài lệ. Nghe lời hắn nói, gương mặt giấu trong ngực hắn không nhịn được cong khóe miệng, nhưng lời ra khỏi miệng lại không chịu thua: “Muội còn chưa nói là muốn gả cho huynh nha.”
Lục Tông cúi đầu, cắn một cái lên mặt nàng, “Vậy muội muốn gả cho ai? Tiết Vanh?"
Chuyện này thì có liên quan gì đến Tiết Vanh?
Nhưng một khắc sau, nàng đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, đôi mắt híp lại nói: “Người kia, người mà muội hôn là Tranh biểu tỷ, tỷ ấy thích mặc nam trang, nên…”
“Ta biết.”
“Vậy huynh còn…”
“Ta muốn nghe chính muội nói.”
Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy cũng không tức giận như vừa rồi. Lục Tông thấy nàng đã nguôi giận, lúc này mới nói: “Mấy tháng nữa thôi.” hắn thấy nàng giống như lại không vui, liền nói, “Muội yên tâm, ta rất nhanh sẽ quay trở lại. Đến khi đó ta sẽ tới nhà muội cầu hôn.”
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Muội không nghĩ chuyện này, chỉ là…” Nàng ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút hưng phấn, “Son phấn của Lạc Châu rất tốt, khi nào huynh trở về, nhớ mua hai hộp cho muội, đừng quên.”
Lục Tông khẽ vuốt cằm. Để một nam nhân như hắn đi mua son phấn mệt nàng có thể nghĩ ra được.
Lần này trong lòng Khương Lệnh Uyển vô cùng thoải mái, nhớ tới hắn vừa cầu hôn, trong lòng nàng vẫn vô cùng vui mừng. Kiếp trước hai người cứ ngơ ngơ ngác ngác thành thân, nàng lại ôm tâm thái “ Gả gà theo gà, gả chó theo chó.”, bây giờ loại cảm giác người tình ta nguyện này, khiến nàng thấy rát tốt.
Chỉ là ——
Khương Lệnh Uyển trầm giọng nói: “Muội còn chưa cập kê, bên trên còn mấy vị đường tỷ vẫn còn chưa định thân, sợ là huynh phải đợi thêm mộtchút.”
Tuy rằng trong lòng Lục Tông có cảm thấy gấp gáp mỗi ngày, nhưng tiểu cô nương đến cùng vẫn còn nhỏ, cho dù bây giờ có định thân, thì muốn kết hôn cũng phải chờ sang năm.
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Hơn nữa cha mẹ chê muội tính tình quá hoạt bát, có ý muốn lưu muội nhiều hơn vài năm…” Lúc nói lời này, nàng lặng lẽ nhìn sắc mặt của Lục Tông, trong lòng vô cùng thỏa mãn với phản ứng của hắn, lúc này khóe miệng mới nhấc lên, “Có điều huynh cứ yên tâm, nhiều nhất cũng chỉ chờ thêm một năm.” Nàng là một thê tử tốt, cũng rất đau lòng hắn a, tóm lại là không thể để hắn nhịn đến chết.
Hai người nói chuyện đến đây, bên tai liền truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc Cốc Cốc”. Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, sau đó nghe thấy tiếng của Kim Kết.
Lúc này nàng mới nhớ ra, đã đến một khắc, nhanh chóng nói với Lục Tông: “Muội không thể ở lâu. Muội về trước.” Nàng rời khỏi ngực Lục Tông, đi ra bên ngoài, đến cửa bỗng quay đầu lại, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nói: “Cha muội thích nhất là trà ngon, nương muội thích nhất là trang sức xinh đẹp, ca ca muội thích múa đao múa kiếm, nếu huynh luận bàn võ nghe với ca ca, cho dù đánh ngã cũng đừng nhường, ca ca hắn cực kỳ sĩ diện… Ai, nhớ kỹ, muội đi trước.”
Lục Tông mỉm cười nhìn theo nàng rời đi, mãi cho đến khi không còn thấy bóng người.
Lục Tông dần dần thu liễm nụ cười, sau đó xuất môn, một đường đi thẳng tới sân viện của Lục bảo Thiền.
Vừa vào trong phòng, hắn đã lập tức hỏi Khinh La: “Quận chúa đâu?”
Kinh La thấy sắc mặt thế tử gia không được tốt, vội vàng trả lời: “Quận chúa đang trò chuyện với Chu tiểu thư, Thế tử gia có chuyện…”
Lục Tông nhàn nhạt trả lời: “Gọi muội ấy ra.”
Khinh La bị điệu bộ của hắn dọa sợ, cố gắng trả lời: “Nhưng mà…”
“Ca ca…” Lục Bảo Thiền vừa nghe thấy thanh âm của Lục Tông liền bước ra.
Lục Tông vừa thấy Chu Lâm Lang bên cạnh Lục Bảo Thiền, sắc mặt hắn lạnh nhạt nói: “Đưa Chu tiểu thư trở về.”
Chu Lâm Lang nhất thời thay đổi sắc mặt.
Lục Tông thường ngày tuy rằng lạnh nhạt, nhưng vẫn rất hữu lễ, chưa bào giờ hắn không nể mặt nàng như vậy. Tâm trạng Chu Lâm Lang hiện tại vô cùng xấu hổ, nhưng nhìn điệu bộ này của hắn, lòng nàng cũng đoán được mấy phần, liền nở nụ cười khéo léo nói: “Được rồi, nếu Tông biểu ca có chuyện muốn nói với Bảo Thiền, vậy ngày khác ta sẽ trở lại thăm Bảo Thiền.” nói xong, nàng giơ tay khẽ vỗ vỗ tay Lục Bảo Thiền, nói, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Ừm.” Lục Bảo Thiền gật đầu, để Khinh La đưa nàng ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Lục Bảo Thiền mới giương mắt nhìn sắc mặt của ca ca mình, cũng biết là chuyện đã vỡ lở. Nàng bỗng nhiên lại thấy thở phào nhẹnhõm, trong mắt không nhịn được lại rưng rưng nước mắt, hơi hạ mắt xuống, “Ca ca, muội… muội sai rồi.”
Lục Tông để nha hoàn trong phòng lui ra, lúc này mới tiến lên nhìn nàng.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng hôm nay nàng tình nguyện để ca ca mắng nàng, Lục Bảo Thiền nức nở rơi lệ, trong lòng thực sự rất khó chịu, nói: “Muội biết, muội biết người ca ca thật sự yêu thích chính là Xán Xán, muội cũng rất yêu thích Xán Xán, nhưng mà ca ca.... Muội cũng thích Dụ biểu ca, muội thật sự rất thích Dụ biểu ca.” Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi kết thúc tết Nguyên Tiêu, nàng liền tâm tâm niệm niệm Khương Dụ, nhắm mắt lại liền nhớ tới nụ cười hòa sảng ôn hòa của hắn, một chàng trai như vậy, hoàn toàn trái ngược với ca ca lạnh như băng của nàng.
“... Nhưng mà… muội chỉ nghĩ cho chính muội, nghĩ rằng nếu ca ca không cưới Xán Xán, vậy thì muội có thể gả cho Dụ biểu ca. Cho nên khi cha hỏi muội, muội liền nói dối. Ca ca, xin lỗi.”
Nàng thật sự biết sai rồi. Đừng nói là Khương Dụ có thích nàng, cho dù Khương Dụ và nàng hai bên đều tình nguyện, thì cũng không nên ích kỷ như vậy.
Tuy rằng ngày thường Lục Tông không thường xuyên ở trong phủ, nhưng đến cùng hắn cũng rất yêu thương người muội muội này. hắn hiểu tính tình của muội muội, chỉ cần nàng nói dối, trong lòng liền cảm thấy bất an, mấy ngày nay, sợ là chịu không ít dày vò. hắn nói: “Chuyện này, muội còn nóicho ngươi nào khác không?”
Lục Bảo Thiền suy nghĩ một chút, do dự một lúc mới nói: “Muội chỉ nói cho mỗi Lâm Lang, muội cũng cảm thấy có với nàng ấy…”
Lục Tông không phải người ngốc, chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của muội muội hắn cũng đoán ra được, liền nói: “Chuyện này ca ca sẽ xử lý, hôm nay tuy ca không trách muội, nhưng có mấy câu ca vẫn phải nói —— Sau này Xán Xán sẽ là tẩu tẩu của muội, hi vọng muội có thể coi nàng là người của mình, Xán Xán trước tới nay rất bênh vực người nhà, rất quan tâm tới những người mà muội ấy yêu thích, muội tiếp xúc nhiều với muội ấy cũng biết. Còn nữa… Muội nên hạn chế lui tới quá nhiều với Chu Lâm Lang.”
Lục Bảo Thiền sững sờ giương mắt nhìn: “Ca ca?”
Lục Tông nói: “Bản thân muội hãy suy nghĩ thật kỹ, ca ca không hy vọng muội muội của Lục Tông ta là một kẻ ngốc.”