Khu Tam Môn thành Nam đại để đều là trạch đệ vương tôn quý tộc trong triều, nhà cao cửa rộng hơn xa các vùng lân cận, duy chỉ có Cổ phủ lại tương đối giản dị, nếu không phải bên ngoài có bức hoành phi ngự ban treo thật cao trước cửa viện, thì cũng không ai nghĩ tới đây lại là phủ đệ tả tướng đương triều.
Gió nhẹ lướt qua trên con đường nhỏ, lặng lẽ thanh u, trên trời những đám mây mềm mại như tơ, giống như đang sắp hạ xuống đất.
Trầm Tri Lễ đi theo sau hạ nhân Cổ phủ, chậm rãi đi, lòng cũng nhẹ nhàng như những đám mây mềm mại trên trời vậy, mềm nhuyễn thành một đoàn, ở trong lồng ngực trái phải cao thấp nhẹ nhàng phiêu đãng.
"Tướng gia vốn mấy ngày này không tiếp khách, nhưng vừa rồi nghe nói Trầm đại nhân tới thăm, liền lại phá lệ." Hạ nhân vừa đi vừa nói với nàng, thanh âm ngậm ý cười.
Trầm Tri Lễ rũ mắt, nhìn đám cỏ dưới chân: "Mấy ngày vừa rồi, nhóm nữ cử tử đến đưa bái thiếp nhất định là nhiều lắm phải không?"
*Nữ cử tử: những nữ tử tham dự khoa thi
"Đúng vậy ạ!"
Hạ nhân nhướng lông mày một cái "Từ lúc ý chỉ đểTướng gia làm chủ khảo của kỳ thi Hội nữ tiến sĩ khoa được truyền ra, cửa lớn tướng phủ đều sắp bị người đạp đổ."
Nàng cười một tiếng: "Cứ y theo tính tình của tướng gia nhà ngươi, đóng cửa không tiếp khách là được rồi."
Hạ nhân vui mừng vòng qua một ngã rẽ hành lang, chỉ chỉ về một tiểu thính phía trước, "Tướng gia vừa rồi ở phòng khách vẽ tranh, Trầm đại nhân hãy tự mình đi vào, ta đi mang trà đến cho đại nhân."
Trầm Tri Lễ ngước mắt nhìn qua, ngói xanh trên đỉnh ánh lên ánh mặt trời, hơi hơi chói mắt, không khỏi cúi đầu, hướng về phía trước đi hai bước, rồi xoay ngươi lại gọi người nọ trở lại, "Ta đến cùng Tướng gia nói mấy câu rồi sẽ đi, trà thì không cần đâu."
Hạ nhân ngơ ngác, há miệng muốn nói, lại thấy nàng đã xoay người, bước nhanh đi qua.
Trầm Tri Lễ đi tới trước phòng thì dừng lại một chút, suy nghĩ chốc lát, mới nâng tay vén bức rèm trên cửa, bước nhẹ đi vào.
Trong phòng ánh sáng hơi tối, mộc án dài màu đen kê sát tường, một nam nhân đứng trước án, đang hơi cúi người, cầm bút chấm mực.
Nàng đứng ở cửa, không đi vào, cũng không mở miệng, chỉ nhìn hắn.
Nam nhân nghe thấy thanh âm phía sau, cũng không quay đầu, chỉ thấp giọng mở miệng: "Nhạc Yên đến rồi?"
Trầm Tri Lễ thế này mới tiến lên, khom người nhặt lấy những tờ giấy Tuyên thành đang vương vãi trên đất, trong miệng đáp: "Ân"
Đi tới đem giấy nhẹ đặt lại trên bàn, rồi lại đứng yên không lên tiếng.
Nam nhân nâng cao cổ tay ngừng viết, quay đầu lại, gương mặt gầy mà thanh quắc, cặp mắt lấp lánh nhìn nàng hồi lâu, mới phiết mâu cười nói: "Ngươi đã lâu không có đến đây, lần trước cha nương ngươi tới viếng tang nội tử, cũng không thấy ngươi, hôm nay lại vì sao mà đến?"
Nàng không thể dời mắt, loạn nhịp nhìn hắn nở nụ cười, hồi lâu mới dời mắt, từ trong tay áo rút ra bạc thiếp kia của Mạnh Đình Huy, đưa qua: "Tới tiến cử người với tướng gia."
Cổ Khâm gác bút, đưa tay tiếp nhận, không nói hai lời liền mở ra xem, nhưng sắc mặt khi nhìn xuống tên người trên bái thiếp lại thay đổi, nhất thời đem bái thiếp ném lên bàn, "Hồ nháo." Chống vào án suy nghĩ một chút, mới nhìn nàng, cau mày nói: "Người này có quan hệ gì với ngươi, có thể làm ngươi đến đây đưa bái thiếp dùm nàng."
Trầm Tri Lễ dường như đã sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng này, không gấp không giận nhặt lại bái thiếp, bày ra trước mắt hắn: "Hôm nay ở Nghi Thái Lâu vô tình gặp được, ta thích hai thủ tiểu phú của nàng ấy, càng thích cách hành sự của nàng ấy.
Cổ Khâm sắc mặt càng đen, "Chuyện của người này lúc thi hương Triều An Bắc Lộ ta đã nghe nói, nếu không có Thái tử ân điểm cho nàng Giải Nguyên, ta nhất định sẽ loại tên của nàng ta."
Hắn xoay người, chắp tay đi đến mở cửa sổ ra, "Nếu người trong thiên hạ đều dùng thủ đoạn như vậy, tương lai Nữ tiến sĩ khoa sẽ thành cái dạng gì?"
"Tướng gia bình tĩnh một chút," Trầm Tri Lễ nhẹ giọng mở miệng, khóe môi hơi cười, "Ta cũng biết tính tình tướng gia như vậy, nên lần này mới đặc biệt thay nàng đến đây tiến cử. Nếu không lần này thi Hội tướng gia làm chủ khảo, nếu Mạnh Đình Huy nàng đứng đầu, tướng gia nhất định sẽ xóa đầu danh của nàng, còn nếu Mạnh Đình Huy nàng chỉ đậu cống sinh, Tướng gia chỉ sợ cũng sẽ sửa lại không cho nàng ấy vào danh sách đậu..."
Cổ Khâm môi vừa động, muốn nói cái gì, cuối cùng lại không mở miệng, chỉ quay lưng về phía nàng đứng, nhìn ra phía sân bên ngoài cửa sổ viện.
Trầm Tri Lễ đạm nhìn hắn, lại tiếp tục nói: "Tướng gia nghĩ lại xem khoa nữ tiến sĩ lần này cùng năm vừa rồi có gì khác biệt? Tâm tư của Thái tử chẳng lẽ tướng gia còn không rõ ràng? Người đứng đầu nữ tiến sĩ khoa sẽ được chuẩn tiến vào Hàn Lâm Viện, tướng gia năm đó cũng từ Hàn Lâm viện mà nhập chủ trung thư, chuyện này có thâm ý gì không cần ta nói? Mà Hàn Lâm Viện là nơi nào, thanh lưu hội tụ, cựu thần nắm quyền, nếu để một nữ tử có tài học nhưng không hiểu đối nhân xử thế tiến vào, làm sao có kết quả tốt?"
Nàng thấy hắn vẫn không lên tiếng, không khỏi cười một tiếng, "Mạnh Đình Huy này, tài học xuất chúng lại không bảo thủ, tuy nói hành sự có hơi gian trá, nhưng lại rất có chừng mực. Nếu ta nói, trong những nữ cử tử thượng kinh lần này, ta còn chưa thấy ai có thể làm cho người khác yêu thích hơn nàng ấy. Cô gái này nếu không thể vào Hàn Lâm thì ai có khả năng, ai có thể vào?"
Cổ Khâm quay đầu, ánh mắt pha chút phức tạp, "Ngươi tới gặp ta để nói giúp cho nàng ta, có nghĩ tới nàng ta có nhận phần nhân tình này của ngươi hay không."
Nàng chạm phải ánh mắt hắn, cổ họng không khỏi hơi nghẹn lại, nửa ngày mới nói tiếp: "Mạnh Đình Huy là người thông minh."
Hắn nhưng hừ lạnh: "Ngươi có ở đây nói cũng vô dụng, còn phải xem nàng ở Thi Hội thể hiện như thế nào! Huống hồ còn phải đợi sau khi thi đình, xem Thái tử sẽ khâm điểm người nào!"
Trầm Tri Lễ cúi đầu, "Tướng gia cũng biết vì sao lần này Thái tử lại thỉnh cầu Hoàng thượng hạ chỉ Hàn Lâm viện mở một sắc ngạch cho nữ tử. Nhiều năm qua nữ quan trong triều bất quá chỉ bày cho đẹp, điều này so với suy nghĩ mở nữ học khai ân khoa ban đầu của Hoàng thượng chênh lệch rất lớn! Nhưng đó là vì sao? Tướng gia cũng là cựu thần cung Bình vương từ Đông đô đến, chắc chắc là so với ta càng hiểu rõ hơn. Trong triều quyền lực của nhóm cựu thần Đông ban càng ngày càng lớn, đối với chuyện nữ tử vào triều làm quan đều có suy tính gì, chắc hẳn tướng gia đều minh bạch. Hiện giờ Hoàng thượng không so đo với bọn họ, còn không phải bởi vì nhìn tới phần tình cảm nhiều năm qua của bọn họ và Bình vương sao."
Cổ Khâm nghe vậy, sắc mặt liền đen như đáy nồi: "Nhạc Yên không được làm càn!"
Nàng im lặng một lát, lại nói: "Chuyện Hoàng thượng muốn thoái vị nhượng chính cho Thái tử, lão thần trong cung đều biết cả. Một khi Thái tử lên ngôi, còn có thể nhường nhịn lễ kính với các lão thần như bây giờ nữa sao? Lần này duẫn nữ tử vào hàn lâm, chẳng qua cũng chỉ là nước cờ đầu tiên thôi, chuyện này ta hiểu được, Tưởng gia hiểu được, các lão thần trong triều lại càng hiểu được. Nếu chỉ là một nữ tử một bụng chữ nghĩa tầm thường, vào Hàn Lâm có tác dụng gì? Bè đảng đấu đá nhau trong triều, nhiều năm như vậy người hi sinh còn ít sao?"
Hắn nâng tay lên cắt đứt lời nàng: "Đừng nói thêm nữa." Giương lông mày ổn định lại tâm trạng, mới quay lại án thư, nói với nàng: "Đến xem bức họa ta vừa vẽ đi."
Trầm Tri Lễ nghe lời im lặng, đi tới.
Trên án bày một cuộn tranh dài, bên trên bức vẽ sắc xuân nồng đậm, liễu rũ bên hiên đình, yến bay oanh hót, dòng suối róc rách..."
Hắn thấp mắt, đưa tay lấy bút, nhẹ nhàng chấm mực đỏ, đưa cho nàng, một tay kia chỉ vào chỗ cành đào còn để trống trên bức họa, mỉm cười nói: "Còn thiếu mấy đóa đào hoa, Nhạc Yên còn nhớ cách vẽ hoa đào không?"
Đáy lòng nàng chấn động mạnh, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, "Tướng gia năm đó tự mình dạy bảo, Nhạc Yên sao có thể quên?"
Tay cầm bút khẽ run, nghe tiếng cười của hắn ở bên cạnh, trong lòng càng loạn.
Nhàn nhạt vẽ lên hoa đào, nhưng không dừng bút, ngược lại vén cổ tay, đầu bút lông hướng về một góc trống trên giấy tuyên thành, viết từng nét xuống---
"Hận xuân trì, dạ lai đắc cá xuân tiêu tức,
Xuân tâm ám động, xuân tình uổng ký, xuân sự chích xuân tri."
(Hận xuân đến muộn, đêm xuống hơi thở mùa xuân tản đi
Tình cảm trong lòng, gửi gắm sai chỗ, tâm sự của mình chỉ mình mình biết)