Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 13: Truyền lư [Thượng]



*Truyền lư: Truyền, trên truyền bảo dưới gọi là lư. Phép đời khoa cử thi đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là truyền lư 傳臚.

Chu môn đại điện đóng chặt, cung đăng bên trong hơi mờ tối, cả điện yên tĩnh kỳ lạ.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, sàn gạch trong điện phủ một mảng bóng xám loang lổ, hoa văn tinh tế, mờ ảo, như đang đè nén vẻ đẹp của ngày xuân vậy.

Không ít các nữ tử đã gác bút, lấy cung bính đã được lãnh ở ngoài hậu điện lúc rạng sáng, ở chỗ ngồi lẳng lặng ăn.

Duy chỉ có mình nàng vẫn một mực cúi đầu, nâng cổ tay múa bút, mực điểm trên giấy trắng, sống lưng thẳng tắp, giống như một chút cũng không mệt.

Đáy mắt đen thẫm, hạ bút như bay, chữ viết đều đặn tinh tế mảnh như tơ, đề giấy bên tay trái đã chồng thành một xấp mỏng.

Một mảnh môi đỏ mọng, hàng mi dày làm trên khuông mặt trắng thuần, ánh mắt của hắn dần dần dời về phía nàng, nhìn nàng chớp mắt, nhìn làn tóc ở thái dương che khuất chân mày, nhìn thần sắc cực kỳ nghiêm túc trên mặt của nàng, nhìn nàng chăm chú hạ xuống từng thiên văn chương.

Xung quanh, mấy nữ tử đã ăn xong, lại lần nữa bắt đầu viết sách luận.

Cũng chỉ có bao cung bính bên cạnh nàng là vẫn hoàn hảo như lúc đầu, ngay cả động cũng không động.

Ánh mắt hắn lộ vẻ nghiền ngẫm, cả người hơi nghiêng, dưt khoát đưa tay lên chống cằm, ngưng mắt chăm chú nhìn nàng.

Trong đầu nhớ lại ngày đó trên quan đạo đầy cát vàng ngoài thành Bắc phủ Trùng Châu, một tòa miếu đổ nát, một nữ tử mặc tố y, cặp mắt cố chấp mà kiên định nhìn hắn, lại mở miệng hỏi hắn, hắn họ gì, tên là chi.

Hắn từ lúc sinh ra đến nay, còn chưa bao giờ có ai hỏi hắn vấn đề này.

Tên của hắn người trong thiên hạ đều biết, nhưng lại không có một ai dám gọi, lại không có người biết ý nghĩa của nó đến tột cùng là gì.

Quả giả, độc dã.

Từ xưa đế vương tất cả đều cô độc, dù có là hai vị cha mẹ xứng đôi như kiếm và vỏ kiếm của hắn, cũng phải tự mình đi qua bao nhiêu năm tháng, chảy bao nhiêu mồ hôi và máu cùng lệ, hy sinh bao nhiêu người và vật, mới đánh đổi được cuộc sống hơn mười mấy năm gắn bó bên nhau như bây giờ.

Lấy Quả là tên, cũng không phải muốn hắn cả đời quả độc (một mình cô độc), mà là giang sơn thiên hạ nhuộm cả đời tâm huyết của hai người, chỉ độc mình hắn có thể kế thừa.Hắn là con nối dòng duy nhất cả đời này của hai người, nỗi khổ cô quả của đế vương, tương lai trừ hắn ra, còn ai có tư cách tiếp nhận?Người bên ngoài chỉ thấy hắn phong quang vô hạn, nào đâu biết gánh nặng trên vai hắn nặng nề đến mức nào, vi quân nan, vi quân nan bất khả đạo (làm vua khó, làm vua khổ không thể nói hết).Cho dù có nói, cũng không người hiểu được.---"Điện hạ?"Viên quan Quang lộc tự bên cạnh thấy hắn nhìn chằm chằm một nữ tử đến xuất thần, không khỏi bên tai hắn thấp gọi một tiếng.Hắn mau chóng hoàn hồn, biết chính mình thất thố, không khỏi cau mày, lại giương mắt nhìn nàng một chút, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của nàng.Là ánh mắt trong trẻo giống như hôm đó.Hắn bất động thanh sắc dời mắt, nhìn về phía một góc điện, ánh mắt lướt qua mọi người trong điện, sau đó mới thu hồi tầm mắt.Nàng trẻ tuổi như vậy,dáng vẻ nhiều lắm chỉ khoảng mười bảy, mười tám, khuôn mặt đơn thuần thanh tú, nhưng lại có thủ đoạn gian xảo, cùng những nữ tử hắn đã từng gặp qua lúc trước có khác biệt quá lớn.Là khát vọng quan vị hay muốn có nhiều bổng lộc ?Hắn hơi hơi khép mắt, lại nghĩ tới lời Cổ Khâm nói với hắn ở trường thi Lễ bộ mấy ngày trước.Ngay cả Trầm Tri Lễ cũng chịu thay nàng đưa bái thiếp.Không phải hắn muốn một nữ tử hữu dụng với hắn, có thể ở trong triều kiên định vươn lên không ngã sao?Sáp đèn cầy đỏ sậm nhỏ giọt xuống, ánh lên ánh sáng giống như lửa, lại giống như máu đập vào mắt.Giương mắt lần nữa, lại phát hiện ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía hắn.Hắn híp mắt một cái, trong lòng kinh nhiên, không khỏi chống ghế đứng dậy, nhìn về phía chỗ nàng ngồi.Trên chiếc bàn dài bằng phẳng kia là một chồng đề giấy được xếp chỉnh tề, bút nghiên đã được thu dọn gọn gàng, bên cạnh là bao cung bính vẫn chưa đụng đến.Có viên quan lễ bộ cũng nhìn thấy, đi qua hỏi nhỏ, thấy nàng đã làm bài xong, không khỏi giật mình, nhưng mà theo lệ không thể cho nàng ra ngoài trước, nên để nàng ngồi như vậy, chờ mặt trời lặn sẽ cùng mọi người lui điện.Hắn nhìn thấy, ánh sáng trong mắt thay đổi. Chỉ thấy nàng cúi đầu, nhìn bóng mình trên mặt bàn, thần sắc chuyên chú, bất động thật lâu, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.Nữ tử này...Hắn lại vén áo bào ngồi xuống, khóe miệng khẽ động.Cũng thật thú vị..Đêm đã khuya, phủ nội các bên ngoài Đông cung vẫn đèn đuốc sáng trưng.Mấy vị Đại học sĩ Hàn Lâm Viện cùng chủ sự Lễ bộ đều bận rộn bên trường án, đem tính danh trên đề giấy thi Đình sửa sang lại cho tốt, có một viên Kinh diên thị giảng Hàn Lâm Viện đang cung kính trước đứng phía trước hắn, cao giọng đọc lên các sách luận đứng đầu.Hắn ngồi ở sau án, một bên lật xem tấu chương của Nhị tỉnh đưa tới, một bên nghe người đọc những sách luận kia, hồi lâu sau mới thu dọn những tấu chương đang phân tán trên bàn, giương mắt nói: "Lấy lại đây, ta tự mình xem."Lập tức có người đem những quyển sách luận thực dày chuyển đến trước bàn của hắn.Hắn đưa tay lật hai cái, ngẩng đầu: "Họ Mạnh có ở trong này không?""Xin điện hạ chờ chút."Người nọ xoay người, lại đưa một chồng khác tới, cung kính buông xuống, từ trong rút ra một phần trình lên cho hắn: "Đây là sách luận của Mạnh Đình Huy."Hắn liếc người nọ một cái, môi khẽ nhúc nhích, định nói hắn không phải muốn của Mạnh Đình Huy, lại nhớ tới lần thi Đình này chỉ có mình nàng họ Mạnh, không khỏi lãnh mi, mặt nghiêm lại tiếp nhận xấp đề giấy từ tay người nọ, rào rào mở ra trên bàn, ánh mắt quét qua."Làm vua khó, làm thần lại càng không dễ.Thần từng nghe có người nói, "Nhược ngô thân khả tể dân, ngô bất sở tích dã"Cho nên ta vì thiên hạ mà mở mang bờ cõi, tứ hải quy về một mối...."Hắn không có xem tiếp, ánh mắt dừng trên câu nói kia, dần dần trở nên cực nóng."Nhược ngô thân khả tể dân, ngô bất sở tích dã"Nàng sao có thể viết ra được những lời này?Hắn lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục xem tiếp bên dưới, từng chữ khải nhỏ cao ngạo nối tiếp nhau tạo thành một án văn khoáng đạt, làm hắn không khỏi vỗ tay thầm thanAi có thể tin được văn chương bậc này sẽ do người làm cái loại việc đó viết ra?Đã gặp qua rất nhiều người có tài học lại chính trực, nhưng hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào như nàng vậyLại nghĩ tới lúc ở Bảo Hòa điện, nàng ngồi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, cùng với vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm án thư.Trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ điều gì?Nàng rốt cuộc là muốn cái gì?Hắn suy nghĩ chốc lát, cầm bút lên, chấm mực đỏ, ở góc trên bên phải đề giấy của nàng đề một câu, sau đó xoay người gọi người tới, nói: "Đỉnh giáp ba người cùng nhị giáp bảy người chậm nhất là ngày kia phải tuyển định, tuy nhiên chọn ai là tiến sĩ đệ nhất giáp trạng nguyên cập đệ, sau khi đợi tiểu truyền lư, ta sẽ tự mình định đoạt."Quan lễ bộ nghe vậy cực kỳ ngạc nhiên, sau đó do dự nói: "Nếu không chọn một người đứng đầu nhất giáp, khi điện hạ truyền lư sẽ triệu kiến mười cống sĩ này theo thứ tự như thế nào?"Hắn nhướng mày: "Nhị giáp bảy người ấn theo thứ hạng, về phần đỉnh giáp ba người," trầm thấp cười một tiếng, "Các ngươi cứ tùy ý, nhưng sắp xếp Mạnh Đình Huy truyền gặp cuối cùng là được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.