Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 7: Kinh thành [Thượng]



Đổng Nghĩa Thành một thân mồ hôi lạnh đi ra, dưới chân bước vừa nhỏ vừa nhanh, thấy các quan viên đang quỳ bên ngoài viện, sắc mặt nhất thời đen như than, "Còn quỳ ở đó làm gì? Một đám phế vật!"

Một thông phán đang quỳ gối trước mặt vội vàng đứng lên, chịu đựng đầu gối tê dại mà đi theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đổng đại nhân, Thái tử thế nào?"

Đồng Nghĩa Thành thấp mắt, liên tục lắc đầu thở dài.

Mọi người xung quanh thấy thế trong lòng đều là hoảng hốt, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đứng dậy ngay ngắn.

Sau một lúc lâu, mới nghe Đổng Nghĩa Thành hạ thấp thanh âm nói: "Sát phạt quyết đoán, cương minh chi độ, không thua kém Bình vương năm đó chút nào!"

Mọi người im lặng, trố mắt nhìn nhau, sau gáy lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Bình vương năm đó có bao nhiêu lãnh lệ, ai không biết?

Phóng ngựa cầm thương, máu nhuộm non sông ngũ quốc, thống nhất thiên hạ thành một nhà, cả một đời chưa từng sợ người nào, chớp mắt hạ tay là bao nhiêu người phải chết.

Đổng Nghĩa Thành nhìn sắc mặt mọi người một chút, lại hừ lạnh nói: "Các ngươi nghĩ Thái tử ở trong cung liền không biết thủ đoạn trị quân sao? Sai hoàn toàn! Các ngươi không suy nghĩ một chút mười năm nay hắn đã làm gì, thực nghĩ rằng các chiếu dụ hạ xuống các lộ phía Bắc đều là do Hoàng thượng ban xuống sao?!"

Hắn xoay người, tức giận đạp một cước vào người phía trước, "Nói bao nhiêu lần, thành doanh phía Bắc phải tu sửa, phải tu sửa! Hiện tại hay rồi, để cho Thái tử bắt tận tay, chúng ta đều không gánh nổi!"

"Đổng đại nhân", Người nọ ủy khuất nói, "Chuyện này cũng không thể trách một mình ta, trước đó chẳng phải vì nghĩ tới Bắc cảnh sẽ không xảy ra chuyện gì , tiếc kiệm chút dân lực sao...".

Đổng Nghĩa Thành phất tay áo đi về phía trước, "Ta đã nói các ngươi, đừng nhìn Thái tử không nói không rằng, nhưng thủ đoạn âm độc. Đừng tưởng ỷ vào những công lao cũ rích, sẽ không có ai dám động tới các ngươi! Hắn hiện tại là người thừa kế mà đã như vậy, sau này lên ngôi còn không biết sẽ như thế nào, cẩn thận cái đầu của mình đi, chư vị!"

Đám người đi theo sau hắn gấp tới độ hốc mắt đều đỏ, "Đổng đại nhân, vậy..."

Đỗng Nghĩa Thành như chợt nhớ tới cái gì đó, dưới chân dừng một chút, quay lại tùy tiện chỉ một người: "Đều bị các ngươi chọc tức đến hồ đồ! Đi, đến thiên thính ở nhất đường mời Trầm đại nhân vào, nói Thái tử tìm ngài ấy có việc."

Người nọ liền đi vào Nhất đường.

Người xung quanh thấy Đổng Nghĩa Thành còn tức giận, liền cũng không dám hỏi lại, chờ hắn ra khỏi cửa viện, mới nhỏ giọng thở dài: "Triều An dạo này thật ra trêu chọc phải ai, người đến đều là ai a..."

Trầm Tri Thư vừa bước một chân vào nội môn, trong miệng liền gọi: "Điện hạ? ..."

Hỏi xong mới phát giác trong phòng không có người, không khỏi nhíu mày, đi vào bên trong vài bước, thò đầu nhìn một cái, mới cười một tiếng, "Điện hạ muốn nghỉ ngơi, thần chút nữa lại đến."

"Không ngại."

Nam tử nghiêng người dựa vào tháp thượng, sườn mặt hạ thấp, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay đang vê một trương giấy đầy chữ, cúi đầu chăm chú.

Trầm Tri Thư đi qua, "Nghe nói hôm nay điện hạ tức giận, khiến người ở Suât ty hoang mang lo sợ."

Nam tử dường như không có nghe thấy, chỉ tà mi, đưa cuộn giấy cầm trong tay qua.

Trầm Tri Thư nhận lấy, ánh mắt đảo qua liền nhíu mày lại, "Này? Cũng thật không hợp lệ..."

Ánh mắt cao thấp liếc mấy lượt, lại giật mình: "Người này lá gan cũng quá lớn!"

Nam tử còn chưa nói gì, mắt nhắm lại, muốn ngồi dậy.

Trầm Tri Thư thần sắc nghiêm túc, phất áo bào, ngồi ở một bên ghế thượng, lại tỉ mỉ cầm đằng giấy trong tay nhìn mấy lần, mới vỗ tay cười nhẹ: "Hay cho một thiên sách luận, cái này nếu để mấy người ở phủ nha Trùng Châu xem, bọn họ sẽ xấu hổ chết được! Kiến thức cũng không bằng một nữ tử."

Nam tử giương mắt, "Thái phó đã loại tên người này khỏi thi hương rồi."

Trầm Tri Thư ngạc nhiên, mặt lại nhìn đằng giấy, "vì bài luận này đả kích Triều An Bắc Lộ trị quan không có hiệu quả?"

"Thái phó sao có thể là người hẹp hòi như vậy?"

Nam tử thấp giọng nói, "Tuyệt đối không thể vì một mình người này mà làm hỏng quy củ."

Trầm Tri Thư nhướng mày: "Năm đó nương ta phạm tội khi thi đình, chẳng phải cha ta ra sức bảo vệ công danh của bà sao? Như thế nào hôm nay lại không tiếc tài?

Nam tử đứng dậy, hướng hắn bên này đi tới, "Điều này sao có thể giống? Thái phó năm đó không phải người chủ trì, sau lại cầu xin mẫu hoàng ra mặt bảo đảm. Lần này Thái phó là người chủ trì thi hương tabl, phía dưới bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, sao có thể không loại công danh của người này?".

Hắn khoanh tay đứng yên, "Nếu thái phó không tiếc tài, cũng sẽ không sai người vội đem tới cho ta xem."

Trầm Tri Thư cười nói: "Nói như vậy, điện hạ có tâm muốn bảo toàn người này?"

Hắn trầm mặc hồi lâu, đáy mắt thoáng một tia chần chờ, "Không biết nàng làm thiên sách luận này, đến tột cùng là vì dân lên tiếng hay vì để bản thân nổi danh...Nếu là người trước, nhất định là người chính trực thẳng thắn, sau này ở trong triều sẽ ăn không ít đau khổ, sợ là còn chưa có bộc lộ tài năng đã bị hủy hoại; nếu là người sau, cũng thật không khôn ngoan, người cầu công danh thế gian rất nhiều, muốn leo cao lại đứng vững, dựa vào thủ đoạn này là vô dụng."

"Điện hạ có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không." Trầm Tri Thư cũng đứng dậy, "Bất quá chỉ là một nữ tử mười bảy mười tám, chưa trải đời, nhất định là muốn viết cái gì liền viết cái đó, làm sao để ý nhiều như vậy. Nếu người này là nhân tài hiếm có, mà khoa tiến sĩ lại bị xóa tên, không phải là một tổn thất lớn của triều đình sao?"

Nam tử giơ tay, dùng sức ấn lên đằng giấy kia, trầm mi không nói.

Mạnh Đình Huy.

Một đôi mắt vào sáng sớm kia, trong suốt không tạp chất cứ như vậy nhìn hắn.

Hắn quay đầu, lại nhìn Trầm Tri Thư cười.

Hẳn là bản thân mình suy nghĩ nhiều...

Hắn nắm chặt tay, thanh âm khinh lạnh: "Cầm đằng giấy này đưa tới trường thi, theo khẩu dụ của ta, người này là nhân tài hiếm có, ân điểm đoạt giải Nguyên nữ tiến sĩ khoa Triều An Bắc Lộ."

Trầm Tri Thư lại giật mình, "Giải Nguyên? Điện hạ đã bảo toàn công danh của nàng ấy, sao lại còn muốn điểm cho nàng giải Nguyên? Lệ này một khi mở ra, sau này những người khác cũng làm theo, thì phải làm như thế nào?"

Nam tử mỉm cười nói: "Ta chính là muốn người trong thiên hạ đều biết tới Mạnh Đình Huy của Triều An Bắc Lộ, để xem nàng ở kinh thành thi hội ra sao rồi mới bàn tiếp".

Trầm Tri Thư suy nghĩ một chút, mới lui ra cửa, thấy khoảng cách đủ xa rồi mới dừng lại, ngẩng đầu cười nói: "Điện hạ làm như vậy, thật đủ ác độc."

Nam tử mâu quang lạnh lùng: "Duyên Chi."

Trầm Tri Thư vội vàng thu hồi nụ cười, rũ đầu lui ra ngoài, đem cửa đóng lại.

Ngoài nhà sắc trời xanh biếc, xuân cơ dạt dào, mấy con bướm nhẹ nhàng bay múa, đón lấy từng cơn gió nhẹ mang mùi hoa.

Yết bảng thi hương ngày đó, ngoài tường viện nữ học Trùng Châu bị đám người vây quanh nước chảy không lọt

"Cho qua cho qua, nhường một chút, làm phiền nhường một chút..."

Nghiêm Phức Chi túm Mạnh Đình Huy một đường vọt vào đám người, điểm chân dùng sức nhìn phía trước.

Mạnh Đình Huy thân mình cứng ngắc, cau mày nói: "Trễ một chút đến xem cũng được mà, ngươi làm gì lại gấp như vậy."

"Ta gấp?" Nghiêm Phức Chi quay đầu, cười tươi như hoa, "Ta mới không vội cho ta, ta là gấp thay ngươi!"

Mạnh Đình Huy bất đắc dĩ phiết mâu, nhìn phía đám người bên ngoài.

Phía trước bỗng truyền đến thanh âm nhỏ giọng nói: "Đến đây đến đây, chính là nàng ấy..."

"Người nào?"

"Chính là người kia, chậc, người mặc quần áo ngắn màu trà, đứng phía sau, thấy không?"

"Thật không nhìn ra."

"Chuyện này ngươi có nghe nói hay không? Nghe người bên trong nói, vốn là đã bị gạch tên, vừa vặn thái tử tới trường thi thăm viếng Trầm thái phó, nhìn thấy bài thi kia, mới có thể ra mặt!"

"Nói thì nói vậy, nhưng ai biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì a..."

Nghiêm Phức Chi thân mình bỗng nhiên chấn động, cầm lấy tay Mạnh Đình Huy siết chặt, quay đầu kích động nói: "Giải Nguyên! Mạnh Đình Huy, tên của ngươi đứng đầu bảng!"

Mạnh Đình Huy mặt không gợn sóng, chỉ gật gật đầu, "Đi thôi."

Nghiêm Phức Chi nghiêng ngả lảo đảo bị nàng lôi ra khỏi đám người, xem vẻ mặt nàng không có vui mừng, không khỏi nói: "Mạnh Đình Huy, ngươi không phải phát sốt chứ? Giải Nguyên, Triều An Bắc Lộ thi Hương Giải Nguyên, Ngươi mất hứng?"

Mạnh Đình Huy dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt hơi cứng, lại không mở miệng.

Sau khi xóa tên lại ban ân điểm, chuyện nay xưa nay là tỏa viện bí sự, chính nàng cũng không nhất định sẽ biết nội tình, nếu không có người bày mưu đặt kế cố ý truyền ra, người bên ngoài sao có thể nhanh như vậy đã biết?

Trên bài sách luận là nàng cố ý làm văn khác người, là muốn đánh cuộc

Chẳng qua chỉ cầu, có thể gặp hắn một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.