Ngỡ Là Duyên Hoá Lại Là Yêu

Chương 18: Chương 18




Bạch Nhược Phong đang bước vào trong nhà thì Tiểu Bảo chạy đến đón anh.
Bạch Nhược Phong nhìn thấy Tiểu Bảo rất hào hứng.

Anh nói với cậu bé.
“Cô ấy không thể đến đây được.”
Tiểu Bảo lặng lẽ quay đầu và đi lên phòng một cách giận dữ.

Bạch Nhược Phong ngước nhìn cậu bé đi vào phòng và cảm thấy lo lắng.

Anh biết rằng Tiểu Bảo rất quan tâm đến Tô Ngọc Nhi và sự vắng mặt của cô ấy làm cho cậu bé cảm thấy buồn bã.
Bạch Nhược Phong đi vào phòng của anh và năm trên giường suy nghĩ.
Tô Ngọc Nhi là một điều gì đó rất cấm kỵ trong suy nghĩ của anh.

Anh không thể ngừng suy nghĩ về Tô Ngọc Nhi, nhưng cũng không thể đến gặp cô ấy.

Điều này khiến cho anh cảm thấy rất lo lắng và bối rối.
Tô Ngọc Nhi sau khi quay về nhà cô đã suy nghĩ về Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo điều này đã khiến cô chẳng thể ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau.
Tô Ngọc Nhi đến công ty với hai quầng thâm dưới mắt.

Trưởng nhóm kế hoạch đã chào đón và đưa cho cô một tài liệu về kế hoạch sinh nhật của Tiểu Bảo.
“Ngọc Nhi, đây là kế hoạch sinh nhật năm tuổi của Tiểu Bảo.

Sẽ được tổ chức sinh nhật tại một con thuyền lớn trên biển vào thứ bảy tuần này.


Chúng ta cần chuẩn bị mọi thứ cho buổi tiệc đó.”
Tô Ngọc Nhi lấy tài liệu và bắt đầu đọc.
“Được! Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho buổi tiệc.

Cảm ơn sếp đã bàn giao cho tôi.”
Trưởng nhóm kế hoạc cười và nói: “Tôi biết tôi có thể đặt niềm tin vào cô, Ngọc Nhi.

Hãy làm cho buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo trở thành một sự kiện đặc biệt.”
Tô Ngọc Nhi cười và rời khỏi phòng.

Cô bắt đầu lập danh sách những điều cần chuẩn bị cho buổi tiệc.
Tập đoàn Bạch gia.
Không khí bên trong công ty rất ngột ngạt.

Mọi ngày đã khó thở nay lại còn khó thở hơn.

Bạch Nhược Phong mang vẻ mặt lạnh ngắt đến công ty.
Hôm nay, xem ra nhân viên khó sống với anh rồi.
“Mau cút ra ngoài!”
Bạch Nhược Đồng, chỉ vừa mới mở cửa đi vào, anh đã bị Bạch Nhược Phong ném đồ đuổi đi.
“Nhược Phong, em muốn hỏi anh về Tô Ngọc Nhi.” Bạch Nhược Đồng nói với giọng nghiêm trọng.
Bạch Nhược Phong nhìn lên, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Anh ta chờ đợi Bạch Nhược Đồng tiếp tục nói.
“Em muốn biết vì sao anh và cô ấy phải cắt đứt quan hệ.

Và tại sao trong lý lịch của cô ấy không có bất kỳ thông tin nào đến năm năm về trước?”
Bạch Nhược Phong nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Đồng, rồi lắc đầu: “Anh không muốn kiểm tra quá khứ của Tô Ngọc Nhi.

Nếu cô ấy muốn chia sẻ với anh, anh sẽ lắng nghe.

Nhưng anh không muốn can thiệp vào cuộc sống của cô ấy.”
Bạch Nhược Đồng cảm thấy thất vọng vì câu trả lời của Bạch Nhược Phong.

Anh biết rằng anh ta không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào về Tô Ngọc Nhi nếu Bạch Nhược Phong không đồng ý.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Bạch Nhược Phong, anh đã gọi điện cho Tú Ái.
“Tú Ái, tôi muốn hỏi về Tô Ngọc Nhi.

Cô có thấy dạo gần đây cô ấy có gì khác không?”
Tú Ái nghe âm thanh của Bạch Nhược Đồng qua điện thoại và trả lời: “Không có gì đặc biệt.”
Tô Ngọc Nhi đnag bước trên đường về nhà sau một ngày làm việc vất vả, bỗng nhiên cô nhận ra một người đang đứng trước cửa nhà đợi cô.


Đó là Tiểu Bảo, cậu bé đã trôn Bạch Nhược Phong đến đây sao?
Hay chính Bạch Nhược Phong đã chở cậu bé đến đây?
“Tiểu Bảo…”
“Sao em lại đến đây?”
“Em đã trốn ba ba đến đây sao?”
Tiểu Bảo gật đầu.
“Tiểu Bảo, em không được phép làm như thế? Như thế sẽ rất nguy hiểm cho em.

Chị đưa em về.”
Tiểu Bảo tức giận.
Nhìn vẻ mặt tức giận của cậu bé, Tô Ngọc Nhi không biết phải làm gì khác.
“Được! Được! Vậy chị đưa em vào nhà dùng bữa nhé! Nhưng sau khi kết thúc bữa ăn em sẽ phải về nhà.”
Sau khi cả hai đi vào nhà, người lái xe đã báo cáo tất cả những chuyện này với Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong sau khi nghe báo cáo anh không tức giận.
Bạch Nhược Đồng đã nói đùa rằng: “Trong lòng Ngọc Nhi, Tiểu Bảo quan trọng hơn anh rất nhiều đấy!”
Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi nhưng đi được vài bước đã bị gọi lại.
“Tiểu Đồng, em gửi Tiểu Bảo ở Ngọc Nhi giúp anh.

Và nói với bố mẹ về chuyện này.”
“Được!”
Sau bữa ăn tối, Bạch phu nhân và Bạch lão gia đã đến tìm Bạch Nhược Phong để hỏi chuyện và biết được rằng Tiểu Bảo đang ở nhà Tô Ngọc Nhi.

Hai người rất tức giận.
Tô Ngọc Nhi đã chuẩn bị xong bữa tối cho cô và Tiểu Bảo.

Hôm nay, thời gian ăn buổi tối rất lâu, Tiểu Bảo không muốn kết thúc buổi tối sớm.
Tô Ngọc Nhi đã đưa Tiểu Bảo về khi vừa về đến khu chung cư cô ở, Tô Đại Thành đang đứng trước cửa chờ cô.
“Ông đến đây có chuyện gì?” Tô Ngọc Nhi hỏi.
Tô Đại Thành tức giận nói lớn.
“Mày còn hỏi tao đến đây làm gì sao? Con khốn này, mày hãy mau giúp gia đình họ Tô hợp tác với gia đình họ Bạch.


Nếu không tao e rằng mày sẽ không có cơ hội gặp lại người mẹ thân yêu của mày.”
Tô Ngọc Nhi rất lo lắng khi Tô Đại Thành đem Hà Tô Diệp ra đe dọa cô.
“Ông đã làm gì mẹ tôi.”
Tô Đại Thành không nói lời nào, ông lên xe rồi rời đi.
Để lại cho Tô Ngọc Nhi trăm ngàn lo lắng bên trong.
Tô Ngọc Nhi lấy lại bình tĩnh, cô vội vã chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện Bạch Mai.
Tô Ngọc Nhi đến bệnh viện một mình, cô cảm thấy lo lắng cho mẹ mình.
Cô đi tìm gặp giám đốc của bệnh viện và hỏi về vấn đề chuyển viện của mẹ cô.
“Bác sĩ Trương, bệnh viện đã chuyển mẹ tôi đi đâu?” Tô Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
“Cô Tô, tôi chỉ biết mẹ cô đã chuyển viện còn lại tôi không biết được thông tin nào khác.”
Tô Ngọc Nhi tức giận nói lớn: “Ông là giám đốc của một bệnh viện lớn như vậy mà lại nói không biết mẹ tôi chuyển đi đâu.

Ông xem ông có xứng đáng với vị trí đó không?”
Trương Lý sợ rằng Tô Ngọc Nhi sẽ loạn nơi này ông đã gọi điện yêu cầu an ninh đem cô ra khỏi nơi này.
Sau khi giải quyết được Tô Ngọc Nhi, Trương Lý đã gọi điện cho Tô Đại Thành và thông báo cho ông ta.
“Anh Tô, Ngọc Nhi vừa mới đến đây làm loạn.”
Tô Đại Thành trả lời qua điện thoại: “Được! Cảm ơn bác sĩ Trương.

Có chuyện gì hãy nói với tôi.”
Bíp!
Nói xong, hai người họ liền tắt máy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.