Ngỡ Là Yêu

Chương 38: Chương #38: Tôi ngồi trên giường...



Tôi ngồi trên giường nghe tiếng nước chảy xối xả trong nhà tắm. Nghĩ đi nghĩ lại lí do vì sao lại trèo lên giường của anh. Tôi đang ngây ngô suy nghĩ thì anh bước ra từ nhà tắm, tôi đưa mắt nhìn chiếc lưng trần, chiếc khăn tắm che ngang từ hông xuống. Tôi nhìn cái dáng vẻ mê hoặc này, chỉ sợ nước miếng rơi ra thì thật không biết chui đi đâu.
“Nếu còn ngây ra đó tôi sẽ không đợi cô đâu.” - Anh vừa lau tóc vừa nói.
“Chúng ta… à không, tôi và anh sẽ đi đâu sao?” - Vì cái body của anh mà tôi ngây ngốc quên hết mọi thứ.
Đôi mắt anh đưa về phía tôi lộ chút chán ghét, tôi liền nhận ra mà chợt tỉnh cơn mê: “Tôi đi cùng anh sao?”
Chuyện ông nội bảo hôm nay tôi sẽ đến công ty nhận việc, tôi không nghĩ anh sẽ đi cùng tôi. Anh nói đừng xen vào cuộc sống của anh, tôi nghĩ anh sẽ xem tôi như người xa lạ.
“Hoặc cô muốn đi cùng anh trai tôi?”
Cảm giác anh châm chọc cũng không dễ chịu, trong mắt anh hiện tại tôi là một con đàn bà lăng loàn ghê tởm. Tôi im lặng bước vào trong nhà vệ sinh thì lại nghe giọng anh vang lên.
“Đừng nghĩ tôi muốn đi cùng cô, là nể lời ông mà thôi. Còn chuyện li hôn, cứ như thỏa thuận, ngay cả ông cũng không thể ngăn cản nên cô đừng ảo tưởng.”
Tôi không đáp đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, anh dường như đã cạn tình với tôi rồi. Mà cũng không trách được anh, có ai lại đi yêu thương loại đàn bà như tôi. Làn nước nóng bắn vào gương mặt tôi cảm thấy rất dễ chịu, khóe mắt rơi ra giọt nước ấm áp. Tôi tự nhủ, chỉ là một giọt nước ấm động lại ở khóe mắt, tôi đâu có khóc.
Tôi chưa từng quan tâm đên gia sản nhà anh, tôi chỉ biết chút ít rằng từ khi ông về nước thì đã cân nhắc anh lên vị trí giám đốc tại công ty chính. Chuyện này mẹ anh không vui, vì ngay cả bà cũng chỉ đang làm chức vụ phó giám đốc.
“Ở công ty để tránh gièm pha, mẹ đã thống nhất sẽ không lộ thân phận của cô. Còn nữa, chức vụ của cô tuy là do ông cân nhắc nhưng nếu có bất cứ sai phạm nào tôi đều có quyền sa thải cô.” - Anh vừa lái xe vừa nói: “Hôm nay quá gấp nên chưa mua xe cho cô kịp, đây là thẻ của tôi… sau giờ làm tùy tiện chọn một chiếc đi. Vả lại cũng mua vài bộ quần áo chỉnh chu một chút, trước kia tôi không hề tiếc tiền với cô, vì sao tới hiện tại trông cô lại thảm hại như vậy.”
Tôi im lặng nhận chiếc thẻ từ anh, từ trước đến nay quần áo tôi mua đều là những bộ trang phục dễ mặc hoặc tùy ý. Không nghĩ đến việc sáng nay khi bắt đầu đi làm liền lục tung tủ quần áo mà không có trang phục phù hợp khiến anh đã đợi rất lâu.
Vào trong công ty tôi nhận lượng công việc khá nhiều, nhiều đến mức làm quên cả bữa trưa mà không hề hay biết. Thật ra lượng công việc kia cũng bình thường, do tôi chưa quen cũng chưa có kinh nghiệm nên thật sự quá áp lực. Có rất nhiều thứ tôi không hiểu, tôi đọc mãi văn bản cũng không thể phân ra được cái nào quan trọng cái nào không quan trọng, một đám người cần hẹn gặp vậy sắp xếp ai gặp trước ai gặp sau, và quan trọng là thư mời các buổi tiệc cao như núi, cái nào nên đi cái nào nên từ chối… lúc này tôi chỉ muốn van xin ông trời cho tôi thêm chút chất xám.

Mới đó mà đã hết ngày, tôi đang quay cuồng cùng một đống hồ sơ thì nghe tiếng bước chân lại gần.
“Công việc của em sao rồi, có cần anh giúp không?” - Quốc Huy từ bên ngoài bước vào nói.
“À… thật ra thì, có rất nhiều thứ em không nắm được.” - Tôi như bắt được cứu tinh… dù tôi ghét ra sao, nhưng lúc này có người giúp tôi giải thích mới quan trọng.
Quốc Huy cẩn thận giải thích cho tôi rất nhiều thứ. Sau khi nắm được vài thứ cơ bản tôi liền phát hiện bên ngoài màn đêm đã buông xuống.
“À, trời đã tối rồi. Cũng nên về thôi.” - Tôi lên tiếng.
“Anh đưa em về, Huy em hình như hôm nay tham gia bữa tiệc buổi trưa có lẽ về thẳng nhà rồi.” - Quốc Huy nói.
“Vậy anh cho tôi đi nhờ đến trung tâm thương mại nhé.” - Tôi đáp.
Tôi cũng chẳng ngại ngần gì Quốc Huy, anh ta có tâm tư với tôi cũng là việc của anh ta. Anh ta tốt với tôi một chút, tôi xem như cho anh ta cơ hội hồi trả lại món nợ mà anh ta nợ tôi.
Tôi cũng không ngồi ghế trước mà ngồi ghế sau, hai người yên lặng không nói chuyện. Sau đó cũng là anh nói trước khi xe đã sắp đến trung tâm.
“Lâm, sắp tới lớp cũ họp lớp. Em có đi không?” - Quốc Huy lại nói: “Hôm trước Phương có gọi cho anh, cậu ấy nói bạn bè trong lớp rất nhiều người đồng ý đến.”
Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng đoán được lí do nhỏ Phương không mời tôi. Tôi chỉ bâng quơ đáp: “Để xem, nếu tôi không bận.”
“Lâu rồi không gặp lại bạn học cũ, nhớ ngày xưa đi học bao nhiêu kỉ niêm em nhỉ.” - Quốc Huy vừa cười vừa nói.

Tôi nhếch môi, đúng là rất nhiều kỉ niệm. Nhưng đó là những ngày tháng điên rồ mà tôi muốn quên đi nhất, tôi hận chính bản thân tôi của quá khứ.
Xe đến trung tâm thương mại, tôi nói lời tạm biệt rồi rời xe đi vào bên trong. Lựa chọn vài bộ quần áo phù hợp với công sở, khi đang lựa chọn trong một shop thời trang thì Quốc Huy bước đến gần tôi. Đưa ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta chỉ cười rồi đưa tay lựa áo treo ở mốc bên cạnh.
“Rất hợp với em.” - Quốc Huy đưa một chiếc áo màu hồng nhẹ, trên cổ có một chiếc nơ nhỏ nhìn rất thanh lịch.
“Tôi tưởng anh muốn mua quà cho vợ anh.” - Tôi nhìn chiếc áo đáp: “Cũng không tệ.”
“Anh cũng có việc cần ghé qua cửa hàng của công ty liền nghĩ tiện đường nên đợi đưa em về cùng.”
Tôi không cần quan tâm đó có là sự thật hay không, cũng không trả lời nữa.
Sau đó tôi tùy ý lấy vài trang phục hợp mắt, đến quầy tính tiền sau khi người bán tính xong tôi liền tìm thẻ của Huy em đưa nhưng từ phía sau đã có người đưa thẻ đến nói: “Thẻ của tôi.”
Người nhân viên niềm nở nhận, có lẽ cô ta nghĩ tôi và anh là một cặp vợ chồng hoặc yêu đương đang đi mua quần áo nên không chần chừ mà nhận thẻ thanh toán của anh.
“Tôi có tiền.” - Tôi đưa mắt nhìn Quốc Huy.
“Không sao, xem như anh tặng em mừng ngày đầu tiên em đi làm.” - Quốc Huy cười đáp.
Người bán hàng gói những trang phục vào bên trong túi giấy rồi đưa cho tôi. Quốc Huy liền nhanh chóng dành lấy mà xách giúp, tôi cũng không từ chối mà theo anh ta xuống bãi đổ xe ra về.

Trong xe, tôi rút tiền trong ví đưa về phía Quốc Huy mà nói: “Khi nãy không muốn người khác chú ý, nhưng những thứ này tôi mua tôi trả, gửi lại anh số tiền khi nãy.”
“Anh đã nói là anh tặng em.” - Quốc Huy chau mày tỏ ra không vui.
“Với tư cách anh là anh chồng của tôi sao? Hay anh mang tư cách người yêu cũ tặng tôi.” - Tôi bật cười mỉa mai.
Quốc Huy im lặng rất lâu, những tờ tiền lạnh lẽo bay khắp xe khi tôi không chút do dự ném về phía anh nói tiếp: “Tôi nói anh biết, chỉ có khi anh chết đi, tôi mới chấp nhận quên đi những gì anh đã làm ra.”
“Anh xin lỗi.” - Quốc Huy chỉ buông ba từ, sau đó cả hai lại rơi vào im lặng.
Xe đi vào nhà chính, tôi mở cửa bước vào bên trong với những túi xách lớn bé. Thiên Kim chạy ra nhìn thấy tôi bước xuống từ xe Quốc Huy thì gương mặt tái đi, rồi sau đó liền nói ra từ miệng một câu chói tai: “Con ** kia, tao sẽ cho mày biết sống không bằng chết là ra sao.”
Tôi im lặng bước vào trong phòng ngủ, hôm nay tôi rất mệt mỏi không muốn cải nhau với cô ta. Huy em đi từ trên lầu xuống nhìn thấy tôi, gương mắt vẫn lạnh lẽo như không. Tôi không muốn để ý nữa, sau đó liền lên lầu về phòng mình.
Vừa mới ngâm mình trong nước nóng, tiếng ầm chói tai vang lên, cánh cửa nhà vệ sinh tung ra mạnh bạo. Tôi giật mình ôm cơ thể lại như tự vệ, nhìn ra phía cửa thấy Huy em đang chăm chăm nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lửa giận.
“Anh… anh bị điên à.” - Tôi hét lên đầy run sợ.
“Phải, là tôi điên… tôi điên nên đã không thể nhìn ra cô còn đê tiện hơn tôi nghĩ.”
Anh bước đến kéo cơ thể trần như nhọng của tôi ra khỏi nhà vệ sinh sau đó đẩy ngã tôi xuống giường. Cơ thể đầy nước ẩm ướt, bên ngoài nhiệt độ phòng rất thấp khiến tôi lạnh run. Nhưng ánh mắt anh như thiêu đốt tôi, có vẻ bữa tiệc trưa nay anh đã uống khá nhiều vì tôi nghe mùi rượu thoang thoảng.
“Anh phát tiết cái gì, không phải nói không còn liên quan tới nhau, vả lại….”
Tôi còn chưa kịp nói vả lại tôi đã làm gì mà anh phát tiết với tôi chứ thì anh đã đá văng những túi giấy trên giường xuống đất gằn giọng như tức giận cực điểm.
“Những thứ này là gì hả?”

“Chẳng phải anh nói tôi đi mua sao?” - Tôi đáp tiện tay kéo chiếc mền che chắn cơ thể đang lạnh run.
“Hôm nay cô về nhà cùng ai hả? Có phải hắn đưa cô đi mua sắm, cô thà dùng tiền của hắn chứ không muốn dùng tiền của tôi.”
“Huy… anh bình tĩnh lại đi.” - Tôi đã hiểu vì sao anh tức giận.
Anh không nói gì, kéo từ ngăn tủ lấy ra một chiếc kéo. Tôi rùng mình cơ thể trở nên cứng ngắt… không phải anh ta điên lên muốn giết tôi ngay luôn chứ?
Huy em cầm những thứ tôi mới mua lên mà ra sức cắt nát. Từng cái từng cái một, vụn vải rơi đầy mặt đất. Tôi không dám cản, chỉ sợ anh không phát điên với những thứ kia nữa, quay sang dùng kéo cho tôi một nhát thì cuộc sống này thật không có ý nghĩa. Tôi vẫn chưa trả được thù, tôi nhất quyết sống.
Huy em quăng cây kéo ra xa khi cắt nát mọi thứ, sau đó lại tức giận rời đi.
Tiếng điện thoại của tôi reo lên khi anh vừa bước ra khỏi phòng, là nhỏ Linh gọi hỏi về chuyện họp lớp. Tôi nói Phương không mời tôi, nhỏ Linh tức giận chửi một câu rồi bảo nhất quyết tôi phải đến xem Phương có dám đuổi hay không. Sau đó Linh cũng không thể kìm lại sự lo lắng mà hỏi tôi.
“Mọi thứ vẫn ổn chứ, mày ở trong nhà đó cứ như bom hẹn giờ, tao cứ nơm nớp lo thôi.” - Nhỏ Linh hạ giọng.
Tôi nhẹ giọng an ủi: “Tao sống rất tốt, đừng lo cho tao. Hôm nào tao đưa nhóc con qua nhà mày chơi.”
“Ừ, đến cuối tuần tao qua đón mày đi họp lớp nhé.” - Linh nói.
Tôi đồng ý rồi cúp máy. Nhìn những thứ hỗn độn dưới sàn thật là đáng tiếc, nhưng nếu làm như vậy khiến anh dễ chịu hơn, tôi cũng chấp nhận.
Sau khi dọn dẹp xong. Tôi mệt mỏi đi qua phòng Quốc Hưng thì thằng bé đang ngủ. Tôi nhẹ hôn lên trán con trai, ngắm nhìn thằng bé mỉm cười: “Đợi mẹ, khi mẹ xong việc mẹ nhất, định bằng mọi giá hai mẹ con ta sẽ sống cùng nhau.”
Tôi quay về phòng thì phát hiện mẹ chồng tôi vừa ra ngoài. Bà ta mặc đầm suông đính chút đá ở cổ, xách túi xách mà vội vàng đi ra ngoài. Bình thường bà rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, hôm nay lại vội vàng lén lút như sợ ai phát hiện nên tôi lặng lẽ theo sau.
Quảng cáo



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.