Ngộ Ma

Chương 13



Lăng Hoa đột nhiên chấn động, theo bản năng oai đầu lại, chính nhìn thấy gương mặt vô cùng vui vẻ của Lăng Chiêu, rõ ràng vẫn là gương mặt đã thấy từ nhỏ đến lớn gần mười năm, nhưng lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn thoã mãn như thế.

Tiểu sư đệ cơ hồ chưa bao giờ cười trước mặt y, mỗi lần gặp mặt trong sư môn, không phải là lạnh lùng trừng mắt nhìn y, thì cũng là ngoảnh mặt làm ngơ đi lướt qua. Nay đối diện với gương mặt mỉm cười, mặt mày rạng rỡ này, lần đầu tiên biết được, thì ra tiểu sư đệ cười lên, đẹp như vậy.

Mi mắt tinh xảo như hoạ, giống như ngũ quan của ma vật kia, nhưng lại chưa từng nhiễm phải loại yêu dã khí câu tâm phách con người, mà còn mang theo một chút ngây ngô chỉ có ở thiếu niên, gò má nổi lên lúm đồng tiền nông nông, lại có chút đáng yêu. Lăng Hoa không khỏi ngây người một giây, đáng yêu… Y thế nhưng cảm thấy tiểu sư đệ đáng yêu?

Nhận thấy đôi tay nọ lại muốn sờ qua, Lăng Hoa vội vàng nghiêng người né tránh. Lăng Chiêu sờ hụt, có chút không vui, thầm nghĩ chẳng lẽ bởi vì sờ mặt y nên y tức giận? Cũng không phải là đại cô nương bị trêu gẹo, làm gì keo kiệt như vậy! Đôi tay lơ lửng giữa không trung, tức khí vẫn không chịu thu hồi, vẫn cố chấp dò dẫm về phương hướng của y. Lăng Hoa thấy bất lực, nghĩ đến từ sáng đến giờ Lăng Chiêu còn chưa uống nước, liền cởi túi nước ở trên hông xuống, đặt vào trong tay của Lăng Chiêu.

Lăng Chiêu không sờ được người nọ, ngược lại bị nhét một túi nước vào tay, có chút dở khóc dở cười. Bất quá quả thật cũng khát nước, liền giật nút túi xuống uống mấy ngụm nước, sau đó người nọ lại đưa chút lương khô đến, sau khi Lăng Chiêu lấp đầy bụng, lại bắt đầu quấn quít lấy người nọ nói chuyện.

“Ngươi tu luyện ở đây bao lâu rồi?”

Người nọ chỉ yên lặng ngồi ở một bên, ăn lương khô trên tay mình.

“Ngươi tên là gì, vì sao không chịu nói cho ta biết?”

Người nọ nguyên bản đang uống nước, bị dây dưa không chịu nổi, đành phải viết vào tay Lăng Chiêu: Chờ vết thương của ngươi khỏi, thì sẽ nói.

Lăng Chiêu thầm nghĩ vì sao phải chờ vết thương của mình khỏi mới chịu nói tên của y? Tất là lấy cớ. Nhưng mà mặc kệ hắn truy hỏi như thế nào, người nọ vẫn không chịu trả lời, Lăng Chiêu không khỏi uất ức. Nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ bản thân không thể nhìn thấy, tương đương phế nhân, cho dù biết tên của y, cũng không làm được gì, càng không nói đến báo ân. Được rồi, nếu y đã không chịu nói, vậy liền chờ thương thế của hắn khôi phục, hai mắt hồi phục thị lực, sớm hay muộn cũng có thể hỏi ra.

Lăng Hoa thấy Lăng Chiêu cuối cùng đã chịu im lặng, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Y chưa từng biết tính tình của tiểu sư đệ lại khó chơi như thế.

Trước kia cũng chưa thấy hắn nhiều lời như vậy, luôn không ngừng truy hỏi. Chẳng lẽ là từ sau khi bị thương, tính tình liền thay đổi? Lại nghĩ, bản thân hiểu được bao nhiêu về tiểu sư đệ chứ? Tiểu sư đệ ở trước mặt y luôn yên lặng kiệm lời, đối với y xa cách lãnh đạm, biết đâu ở trước mặt các sư đệ khác, lại có một tình tình khác? Nói đến cùng, hắn bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi mà thôi.

Tâm tính thiếu niên, căn bản chính là như thế.

Lăng Hoa nhớ tới chính mình năm đó, nguyên bản cũng là quỷ gây sự trong miệng của sư tôn, cùng các sư huynh sư đệ trèo cây moi trứng chim, xuống sông mò cá, thường xuyên lười biếng không chịu luyện công, vô sự liền ngậm một cọng cỏ ngủ trên sờn núi, thản nhiên tự đắc, tính tình chính là tản mản tuỳ ý. Là từ lúc nào, bản thân đã bắt đầu thay đổi? Trở thành cả đầu chỉ có hai chữ tu luyện, trở thành thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, là đại sư huynh của Lăng môn, tuyệt đối không thể lơi lỏng nửa phần trước mặt các sư đệ.

Hẳn là bắt đầu từ năm trải qua hoạ ma vật đi.

Trong một đêm, các sư huynh thân như tay chân đều chết hết, máu nhuộm Lăng môn, làm cho y sớm trưởng thành chỉ trong một đêm, từ nay về sau không còn là một thiếu niên mười lăm tuổi, mà là đại sư huynh mạnh nhất, ổn trọng nhất, cũng là người đáng giá dựa vào nhất trong Lăng môn.

Y cũng không cảm thấy bản thân đã đánh mất thứ gì, y chỉ có thể không ngừng ép buộc bản thân, phải trở nên mạnh hơn.

Không khỏi quay đầu liếc Lăng Chiêu một cái, ước chừng là do bản thân luôn không chịu trả lời hắn, nên tiểu sư đệ cũng cảm thấy buồn chán, đã dò dẫm về lại cái giường được trải bằng lá cây, nhắm chặt mắt, có lẽ là đã ngủ rồi. Cũng đúng, giờ hai mắt của hắn đã không thấy, hành động không tiện, đối diện chỉ có một người câm không thể nói chuyện, tự thuyết tự thoại có nghĩa gì đâu. Tất nhiên là ăn no xong rồi chỉ có thể ngủ.

Gương mặt ngủ yên bình này, lông mi khẽ cong như một cọng lông vũ, nổi lên hô hấp khe khẽ, điềm tĩnh mà xinh đẹp.

Khoé môi Lăng Hoa, chậm rãi kéo lên một nụ cười nhợt nhạt. Yên lặng nhìn trong một lát, mới dời mắt đi.

Âm Sơn quân trước khi đi đã nói với y, tâm của ngươi, loạn.

Loạn rồi sao? Cảm thấy tiểu sư đệ cũng có chỗ đáng yêu, đó là tâm loạn sao?

Y không biết, y chưa từng động tâm với bất kỳ ai, cũng chưa từng có tâm trạng giằng co này. Y chỉ cảm thấy, cứ như thế này, cho dù không thể mở miệng, cái gì cũng không làm, chỉ ở một bên yên lặng nhìn gương mặt ngủ say của tiểu sư đệ, cũng cảm thấy vui sướng.

Ngủ đến nửa đêm, Lăng Hoa đột nhiên bị một tiếng rên rỉ kì quái đánh thức. Vội vàng ngồi dậy, đi đến bên cạnh Lăng Chiêu nhìn thử, đã thấy hắn đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, đang run rẩy không ngừng.

Lăng Hoa không khỏi giật mình, vội vàng ôm lấy hắn, cả người Lăng Chiêu đều cuộn thành một đoàn, vừa kề sát vào người y, liền quấn chặt lên.

Trong cơ thể giống như đang chứa chấp một ngọn lửa, lại giống như đang ôm một khối băng, vừa nóng… vừa lạnh…. Lăng Chiêu lúc này như đang đồng thời trải qua băng hoả lưỡng trọng thiên, khó chịu không muốn sống. Cảm thấy có một thân thể ấm áp kề sát, liền mặc kệ, liều chết bám víu lấy, không ngừng rên rỉ: “Ta khó chịu…”

Lăng Hoa không biết phải làm sao, ấn mạch đập của Lăng Chiêu, chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể của hắn bất ổn, mạch tượng hỗn loạn, chẳng lẽ là huyết lân thảo kia tạo thành loại bất lợi gì đối với thân thể Lăng Chiêu.

Đang muốn buông tay đi tìm Âm Sơn quân hỏi rõ ràng, đã bị Lăng Chiêu ôm chặt cơ thể không buông. Lăng Hoa nhất thời cũng không dám để hắn một mình trong động ra ngoài, đành phải liều mạng dỗ dành hắn, ý đồ muốn truyền chút nội lực vào cơ thể hắn, xem có thể làm cho hắn thoải mái hơn một chút được không. Nhưng mà Lăng Chiêu lại không ngừng uốn éo giãy dụa, Lăng Hoa đổ một thân mồ hôi vẫn không thể tìm ra huyệt vị sau lưng hắn. Không chỉ như thế, Lăng Chiêu còn tuyệt vọng vùi vào lòng y, kéo vạt áo của y, dán mặt lên xương quai xanh của y.

“Ưm…” Nhẹ nhàng hừ một tiếng, Lăng Chiêu bỗng nhiên vươn lưỡi, liếm một chút lên gáy Lăng Hoa.

Lăng Hoa nháy mắt cứng đờ.

Dường như cảm thấy thoải mái hơn một chút, hai tay của Lăng Chiêu thắt chặt lấy eo của y, ôm càng chặt hơn. Hắn chỉ cảm thấy dường như băng hoả trong cơ thể gặp gỡ, hai dòng khí tức va chạm vào nhau, tìm không thấy xuất khẩu, thế nào cũng phải dùng một biện pháp nào đó để phát tiết ra mới được. Giờ trong lòng đang ôm một người, da thịt dán sát, chóp mũi còn ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người y, nhất thời ý nghĩ hỗn loạn, đúng là há mồm dùng sức cắn, một mùi vị ngọt tanh thoáng chốc chậm rãi lan tràn giữa kẽ răng, thơm ngọt vô cùng.

Nghe thấy người nọ phát ra một tiếng rên thấp, Lăng Chiêu chỉ cảm thấy có một loại hưng phấn không nói nên lời tuôn ra từ xương tuỷ. Một tiếng cười khẽ trầm thấp bật ra khỏi cổ họng, hắn dùng sức liếm mút vết thương, đầy lưỡi liên tục liếm cắn, thuận theo gáy của người nọ, liếm cắn thẳng đến cổ họng. Mà hai tay cũng đã sờ soạng dọc theo chỗ vạt áo bị đẩy xuống dưới, da thịt dưới tay, trơn mà không mịn, như ngọc ấm, chạm vào ấm áp.

Ngay lúc Lăng Chiêu đang cảm thấy thoải mái không nói nên lời, đột nhiên thân thể bị đẩy mạnh ra. Bất ngờ không kịp phòng bị đã bị một chưởng của đối phương đánh vào sau gáy, thân thể của Lăng Chiêu nhất thời xụi lơ xuống, sau đó được nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Lăng Hoa đầu tóc tán loạn, quần áo không chỉnh tề, cả mặt xanh trắng bất định, một lúc lâu sau, tâm trạng mới dần dần bình phục lại, liếc nhìn Lăng Chiêu đang chìm sâu vào hôn mê một cái, sau đó quay người ra khỏi sơn động.

Y không biết vừa rồi Lăng Chiêu rốt cuộc là bị gì, giống như tẩu hoả nhập ma, đối với y vừa sờ vừa liếm, còn cắn y bị thương nữa. Ban ngày còn đang tốt đẹp, sao mới nửa đêm đã biến thành như vậy

Quả nhiên là do huyết lân thảo kia?

Y chỉ có thể đi tìm Âm Sơn quân hỏi rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.