Ngộ Ma

Chương 33



Lăng Hoa lại bắt đầu nằm mơ

Trong những ngày bị giam tại ảo cảnh, chỉ cần nhắm mắt, luôn sẽ mơ thấy vô số cảnh tượng của kiếp trước. Trong những mộng cảnh vụn vỡ này, y vẫn tên là Lăng Hoa, là đại đệ tử của lăng môn, có một tiểu sư đệ sinh ra từ trong ma thai. Tất cả kí ức y đã quên, lại diễn ra rõ ràng một lần nữa trong mộng cảnh.

Mấy ngàn năm yêu hận dây dưa, đều hóa thành một giấc mộng dài.

Ý nhớ rành rành, khoảnh khắc y hồn phi phách tán trong kiếp trước, ý niệm cuối cùng lưu lại dưới đáy lòng y —

Nếu chưa từng sinh ở lăng môn, nếu chưa từng gặp gỡ Lăng Chiêu… thì tốt rồi

Thì ra huyễn ma từng làm người, tên Lăng Chiêu

Y mở to mắt, vẫn còn hơi hoảng hốt. Giấc mộng này quá chân thật, thế nên mỗi lần y tỉnh lại, đều không phân rõ rốt cục bản thân đang ở trong mộng, hay đã trở về hiện thực.

Một đôi tay ôm chầm lấy y từ phía sau, giọng nói trầm trầm của huyễn ma vang lên bên tai y: “Gần đây ngươi hay mê man không tỉnh, có phải bởi vì tiên khí tiêu hao quá nhiều không?”

Lăng Hoa vốn đã mất hết linh lực, lại bị hắn vây khốn trong ảo cảnh, tiên thể bị hao tổn, tiên khí ngày một yếu đi. Nghe vậy, cũng chỉ lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: “Ngươi cũng có khác gì đâu, rời đi bắc thiên ma vực, không thể hấp thu ma khí, lại chưa từng cắn nuốt sinh hồn, ngươi cũng chẳng qua đang hao hết ma nguyên của bản thân mà thôi”

Huyễn ma xoay người y lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi y, cười lười biếng: “Ngươi đoán, ảo cảnh này còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Lăng Hoa đẩy ngón tay của hắn ra, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng sấm rền. Xem ra trời phạt chưa từng dừng dù chỉ một khắc, chỗ kết giới của ảo cảnh, ngày đêm bị thiên lôi tấn công. Y biết, cho dù huyễn ma có mạnh, cũng không thể chống cự được bao lâu nữa.

“Ta chỉ biết, nếu ngươi vẫn không chịu thả ta đi, sợ là ngay cả đêm nay cũng chống đỡ không nổi”

Huyễn ma nghe xong vẫn bình tĩnh, nụ cười trên mặt không đổi, chỉ giơ tay chơi đùa sợi tóc của Lăng Hoa. Ma khí của hắn đang dần dần tiêu hao hết, nhưng hắn cũng không để ý, sống mấy ngàn năm dài dằng dặc, trước khi gặp được Lăng Hoa, hắn chưa từng có lòng chấp nhất, hay nổi lên ý chiếm hữu đối với bất kì ai, bất kì vật gì. Nếu mất đi Lăng Hoa, vậy sinh mệnh dài dòng mà nhàm chán này, đối với hắn mà nói, cũng chẳng còn ý nghĩa

Hắn thậm chí còn sung sướng nghĩ, có thể cùng Lăng Hoa quay về hỗn độn hư vô, dây dưa lẫn nhau trong bóng tối vô tận cho đến khi tâm hồn vỡ tan, đó thật sự là một chuyện tuyệt vời đến cỡ nào

Đột nhiên, chỗ kết giới của ảo cảnh truyền đến một cơn chấn động kịch liệt, mười mấy luồng sáng vàng như đầu kim rất nhỏ, xuyên qua khe nứt của kết giới. Thần sắc của huyễn ma đột nhiên thay đổi, Lăng Hoa cũng hơi giật mình: “Không ngờ đông quân lại tự mình đến”

Huyễn ma cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao?”

“Đông quân là thượng cổ nhật thần, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn” Lăng Hoa thở dài, “Chỉ cần kết giới này bị phá, bất kể thế nào ngươi cũng trốn không thoát”

Sắc mặt huyễn ma hết xanh lại trắng, rồi bỗng nhiên bật cười: “Nếu ta trốn không thoát, ngươi lại há có thể sống một mình? Bổn tọa nếu nguyên thần hủy diệt, tất nhiên cũng phải kéo ngươi cùng vạn kiếp bất phục”

Những lời này cũng không phải là uy hiếp, thần sắc của huyễn ma nháy mắt đã khôi phục bình thường, dường như chẳng còn lo lắng về ảo cảnh đang tràn ngập nguy cơ kia. Cho dù kết giới kia thật sự bị phá, hắn cũng sẽ nhân lúc đông quân chưa kịp ra tay, mà kéo Lăng Hoa vào vực sâu hư vô.

Lăng Hoa ngước mắt nhìn hắn, thật lâu sau, đột nhiên gọi một tiếng: “Lăng Chiêu”

Thân mình huyễn ma đột nhiên run bật, ngạc nhiên nhìn về phía Lăng Hoa. Đã … bao năm rồi? Mấy trăm năm? Hay là mấy ngàn năm? Hắn đã không nghe thấy cái tên này nữa, thế cho nên, hắn hầu như đã quên mất cái tên này

Cái tên lúc hắn còn làm ngươi

Vội vàng siết mạnh cằm của Lăng Hoa, nụ cười của huyễn ma có chút đáng sợ: “Ngươi nhớ ra rồi?”

Lăng Hoa không trả lời, nhưng huyễn ma lại không cho phép y im lặng, ngón tay siết cằm y lại tăng thêm mấy phần sức mạnh, giọng điệu càng thêm gấp gáp: “Ngươi rốt cục nhớ được bao nhiêu?”

Lăng Hoa đột nhiên mỉm cười, chỉ một nụ cười, lại khiến huyễn ma thình lình ngơ ngẩn, dường như lại trở về mấy ngàn năm trước, hắn vẫn là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong lăng môn, ngẫu nhiên, cũng có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp như vậy trên mặt sư huynh

Tuy rằng nụ cười này với hắn mà nói, thật sự quá hiếm hoi

Bất giác, hắn thì thào: “Sư ..huynh…”

Nụ cười trên mặt Lăng Hoa không thay đổi, chậm rãi gỡ ngón tay vẫn đang siết chặt cằm dưới của y, sau đó vẽ từng nét từng nét lên tay huyễn ma, viết xuống tám chữ: Lời hẹn trong động, có còn nhớ không?

Hô hấp của huyễn ma ngừng lại, ánh mắt nháy mắt rối loạn

Người trong sơn động quả nhiên là y… quả nhiên là Lăng Hoa! Người hắn chấp nhất mấy ngàn năm, người mà hắn yêu hận đan xen … y nhớ ra rồi sao? Lăng Hoa đã khôi phục tất cả kí ức, đã nhớ lại tất cả rồi sao?

Ngay cả bí mật trong sơn động mà chỉ có hai người bọn họ mới biết, lời thề viết trong lòng bàn tay, cũng đều nhớ hết rồi sao?

Như vậy, hiện tại rốt cục cũng chịu thừa nhận rồi sao?

“Ngươi… ngươi nhớ hết rồi sao?” Trong giọng nói còn sót lại chút run rẩy, huyễn ma cẩn thận nhìn về phía Lăng Hoa. Vẻ tàn nhẫn đã mất hết, trong mắt là ba phần vui sướng, bảy phần lo sợ không yên, nay ở trước mặt Lăng Hoa, không còn là ma tôn cười tà đùa bỡn y trong lòng bàn tay, mà tựa hồ lại là tiểu sư đệ, Lăng Chiêu

Lăng Hoa hơi hơi thở dài: “Nhớ ra thì thế nào? Ngươi có từng nghe lời của ta?”

Ánh mắt huyễn ma đột nhiên tối đi

“Ta từng nói với ngươi, nếu ngươi nhập ma, thì đừng đến gặp ta. Lời này, ngươi có từng để ở trong lòng?” Giọng nói của Lăng Hoa tràn ngập chua sót, “Đến bước đường này, ngươi và ta còn có thể quay đầu sao?”

“Vì sao không thể?” Huyễn ma thình lình giữ chặt hai tay của Lăng Hoa, vội nói: “Ta tuy phản bội lời thề lúc đó, nhưng không hề tạo thành sát nghiệt ở lăng môn. Thất sư huynh và bốn sư huynh khác, đều không phải do ta giết. Lúc đó chẳng qua ta đang hận ngươi, mới không chịu giải thích với ngươi. Năm đó trong sơn động… sư huynh… không phải ngươi cũng đã động tình với ta, thậm chí từng nói muốn cùng ta quy ẩn trong núi sao?”

Lăng Hoa khép mắt, tựa hồ đang đấu tranh giữa tình cảm và lí trí

Huyễn ma nhẹ nhàng áp sát, vươn tay ôm thắt lưng của Lăng Hoa, nỉ non bên tai y: “Nay ngươi không còn là đại đệ tử của lăng môn, ta cũng không còn là ma tôn của bắc thiên ma vực. Thề ước trong sơn động năm đó, vẫn có thể thực hiện. Ta nguyện ý theo ngươi quy ẩn, chỉ cần ngươi đừng rời đi…”

Lăng Hoa do dự một lúc, cuối cùng giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của huyễn ma: “Thật sao?”

Huyễn ma mừng như điên, khó nén kích động, vội vàng nói: “Tât nhiên là thật!”

“Nếu ta muốn ngươi không cắn nuốt sinh hồn nữa, không về bắc thiên ma vực nữa, ngươi cũng nguyện ý?”

Huyễn ma ngẩn ra, hắn vốn là ma vật coi sinh hồn con người là thức ăn, muốn hắn không cắn nuốt sinh hồn… một lúc sau, cắn răng đồng ý: “Nguyện ý. Nếu ngươi không thích, ta sẽ không vào nhân thế, cũng không về bắc thiên ma vực, tuyệt đối không hại thêm một tính mạng nào!”

Hắn muốn có được Lăng Hoa, nhưng không chỉ thân thể của y, mà càng muốn có được trái tim của y. Nếu Lăng Hoa thật sự chịu bỏ qua mọi chuyện trước kia, cùng hắn bên nhau. Vậy cho dù bắt hắn không làm ma tôn nữa, không về bắc thiên ma vực nữa… hắn cũng cam lòng. Cho dù trong những năm tháng bên nhau sau này, hắn mất đi ma nguyên, chậm rãi hao hết ma khí, cuối cùng chỉ có thể hóa thành hư vô, vẫn hi vọng cuối cùng có thể nhìn thấy ánh mắt đau lòng không nỡ của Lăng Hoa.

Hắn thật sự nguyện ý

Ánh mắt của Lăng Hoa dần dần mềm mại, lần đầu tiên chủ động ôm lấy hắn. Huyễn ma gần như không dám tin đây là sự thật, trong lúc đang vui sướng, thì nghe thấy Lăng Hoa nhẹ giọng nói: “Nếu như vậy, sao ngươi còn không để ta khôi phục linh lực, thu kết giới, cùng ta rời khỏi nơi này? ”

Huyễn ma sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt dịu dàng của Lăng Hoa

Đôi mắt đen láy, tựa như năm đó lúc hắn phá tan pháp trận, đại khai sát giới tại hậu viện lăng môn, trên mặt đất đầy máu tươi, thiếu niên áo trắng kia chống kiếm mà đứng, đôi mắt nhìn thẳng hắn, cũng đen láy như vậy

Phía sau sự dịu dàng, chẳng qua là sát ý lạnh lẽo

Huyễn ma bỗng nhiên cười lớn, ảo cảnh lung lay sắp đổ, dường như bất kì lúc nào cũng có thể vỡ tan

“Thì ra ngươi chẳng qua là lừa ta, sợ ta sẽ kéo ngươi cùng vạn kiếp bất phục… Ha ha ha, thế mà ta lại tin, cứ tưởng ngươi thật sự đã nhớ hết… Muốn ta thả ngươi, sau đó để đông quân đến thu thập ta phải không? Lăng Hoa, sư huynh tốt của ta, năm đó ngươi đối với ta nhẫn tâm đến thế, thì ra giờ vẫn vậy”

Lăng Hoa biến sắc, vẻ dịu dàng chẳng còn tồn tại, giận dữ nói: “Ngươi vì sao cứ khăng khăng một mực như thế? Nếu thả ta ra, đông quân có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không, ngươi thật sự sẽ bị nguyên thần hủy diệt, về lại hư vô!”

Tiếng cười của huyễn ma ngừng lại, lạnh lùng nói: “Bổn tọa sao phải xin tha! Trời phạt thì sao, đông quan thì sao, ngươi đừng mơ ta sẽ buông tha ngươi!”

Hắn suýt nữa cho rằng bản thân lại biến thành Lăng Chiêu, suýt nữa cho rằng bản thân còn có thể quay lại lúc trước, hắn thậm chí nguyện ý vì một ánh mắt dịu dàng của Lăng Hoa, mà từ bỏ thân phận ma vật, chỉ cần Lăng Hoa thật lòng trở về bên cạnh hắn

Thì ra hắn sai rồi

Chẳng qua là lừa hắn… Chẳng qua là lại một lần nữa lừa hắn. Hắn, trong mắt của Lăng Hoa, chẳng qua luôn là một ma vật, sao lại ngốc đến mức đòi hỏi sự thật lòng từ Lăng Hoa

Làm gì có tiên gia thật lòng với một ma vật?

Hắn điên cuồng mấy ngàn năm, dùng hết thủ đoạn, nhưng luôn trắng tay

Cho dù hắn là ma vật có thể mê hoặc hết nhân tâm trong thiên hạ, thì thế nào?

Lại vẫn không chiếm được thứ muốn nhất

Huyễn ma dần dần bình tĩnh, nhìn Lăng Hoa, rồi đột nhiên bật cười, nhẹ giọng nói: “Kì thật, ngươi còn chưa thấy thủ đoạn chân chính của ta”

Lăng Hoa không tự chủ run lên, thầm nghĩ, bản thân sợ là chung quy khó thoát khỏi kiếp nạn này

Những lời vừa nãy, kì thật không phải hoàn toàn là lừa gạt. Lần động tình duy nhất trong đời, tình kiếp hại y hồn phi phách tán, cho dù chỉ trải ra một lần trong mộng, cũng đủ để làm y khắc cốt ghi tâm

Y đã phân không rõ, đối với huyễn ma, rốt cục là yêu hay là hận

Có lẽ người y yêu là tiểu sư đệ Lăng Chiêu, hận lại là huyễn ma đã chiếm cứ thân thể của Lăng Chiêu

Nhưng bọn họ vốn là một thể, làm sao có thể tách biệt rạch ròi được

Chẳng lẽ thật sự… nhất định phải cùng huyễn ma, thần hồn hủy diệt, biến mất trong thế gian này?

Y chỉ kịp nhìn thấy huyễn ma nhẹ nhàng cười với y

Nháy mắt mọi thứ lại chìm trong bóng tối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.