Ngộ Phật

Chương 135: 135: Đại Sư Gợi Đòn




KHÓ ĐOÁN.
Giang Trừng choàng tỉnh bởi cơn nhột nhạt trên mặt, cô mở mắt, thấy ngay cọng cỏ đuôi chó đang phớt tới phớt lui chỗ lông mi và gò má mình, quét mất mộng đẹp.
Sau đó là gương mặt quen thuộc đang cười sâu xa trí trá của đại sư gợi đòn, nào phải Thanh Đăng thường ngày.

Nhận ra rồi Giang Trừng không khỏi đau lòng buông xuôi, đồng thời hồi tưởng lại nỗi kinh hoàng vị này gieo rắc cho cô thuở ấy.
“Mặt mũi sao vậy kìa, bé con gặp ta không vui à? Hay… đang sợ ta tính sổ em chuyện vài năm trước?” Đại sư gợi đòn dài giọng, liếm môi, trông gian tà hơn nữa.

Rành rành cùng một gương mặt, chẳng hiểu sao lại khác thế này.
Giang Trừng không đáp lời gã, thoáng nhìn con gái trong lòng, Hạch Đào Nhỏ bị cả hai làm ồn, cũng đã thức giấc.

Bé con xinh xắn, vẻ mơ màng lúc mới ngủ dậy đáng yêu cực, hễ thấy con gái như này là Giang Trừng lại không chống đỡ nổi, ôm bé thơm thật mạnh.
Giang Trừng vừa thơm xong đã thấy mặt mình âm ấm, cô cũng bị đại sư gợi đòn cạnh bên hôn cho một cái.
Giang Trừng: “…”
“Á!” Hạch Đào Nhỏ hét toáng lên, Giang Trừng cũng hết hồn bởi hành động bất ngờ của đại sư gợi đòn.

Mọi sự đang êm đẹp, gã bỗng tung hai mẹ con lên trời, cả hai chưa kịp phản ứng đã trên đà rơi xuống, rồi lại được đại sư đón gọn vào lòng.
Giang Trừng giật mép ôm con “được” đại sư gợi đòn tung tẩy vài lần, lần này đại sư bịnh nặng quá, cả hai phiên bản đều chập mạch hơn cả hồi ấy.
Giang Trừng ít nhiều gì cũng đã từng đụng độ đại sư gợi đòn, sau thoáng hoảng hốt đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Dẫu có gợi đòn thì đấy vẫn là đại sư.
“Sao bé con của bé con, hừm, lại chẳng giống ta gì cả?” Đại sư gợi đòn dí sát mặt vào Hạch Đào Nhỏ trong lòng mình, thắc mắc.
Hạch Đào Nhỏ đã tỉnh hẳn nhìn Hạch Đào Bự gần ngay gang tấc, thấy cha lại khác hôm qua, bé bèn đánh mắt sang mẹ.

Giang Trừng xoa đầu con gái, khẽ bảo, “Cha con bị bệnh mới thế, Hạch Đào Nhỏ đừng dỗi cha nhé.”
Hạch Đào Nhỏ đâu đấy lại thở dài, rối rắm nhìn ông bố lạ lùng của mình, rồi cũng gật đầu.
Hai mẹ con trao đổi ngắn gọn, đại sư kẹp ở giữa, hớn hở hỏi tiếp: “Ta thấy cặp mắt của bé cưng hơi giống mình đấy nhỉ?”

Giang Trừng nguýt gã, “Ai nói, con gái giống em nhất! Mắt cũng giống em.”
Đại sư gợi đòn nghe thế mới cười, “Em bảo thế ta không vui đâu đấy, ta mà không vui thì dễ kích động, hễ kích động thì…”
Giang Trừng quả quyết chân thành: “Giống chàng, Hạch Đào Nhỏ y chang chàng, hệt như khuôn đúc.”
Đại sư gợi đòn thoả mãn với câu trả lời này, nã pháo: “Ta vừa thơm em một cái.”
Giang Trừng không theo kịp suy nghĩ của chàng: “Ờ… thì?”
Đại sư gợi đòn chắc nịch bảo luôn: “Nhẽ nào em không đáp lại ta?”
Giang Trừng vốn còn mờ mịt, nghe thế bỗng chợt nhếch môi mà cười, cô nhét con gái vào lòng, ngước lên kéo đầu đại sư xuống, tặng gã một nụ hôn sâu nồng nàn.

Xong xuôi, Giang Trừng cười hỏi: “Vừa ý chưa?” Phong lưu phóng khoáng vô cùng.
Đại sư gợi đòn tặc lưỡi không vui, “Sao em thạo vậy?”
Giang Trừng đáp ngay: “Tài năng thiên bẩm!”
Đại sư gợi đòn lạnh lùng: “Hay em có ai khác? Hạc Kinh Hàn?”
Giang Trừng nhủ thầm, không ngờ đời mình có ngày phải thảo luận chuyện này với đại sư, cô lại chạm được tay vào kịch bản cãi vã kinh điển của các cặp yêu nhau cơ đấy, đúng là sai trái.
“Đã bảo không rồi, Kinh Hàn là em trai em, chàng đừng vớ vẩn.” Giang Trừng vừa nghĩ vừa đáp như đọc.
“Kinh Hàn Kinh Hàn, thân thiết quá nhờ, đâu máu mủ gì, kết nghĩa chứ có phải ruột thịt chi.” Đại sư gợi đòn hầm hừ.
Giang Trừng: “… Thật không như chàng nghĩ đâu.” Sao đoạn thoại này cứ là lạ thế nào.
Đại sư gợi đòn nói: “Thôi coi như gác chuyện Hạc Kinh Hàn lại, vậy còn Phùng Thanh Trì? Leo lẻo gọi em Giang sư thúc mà còn tỉ tê rằng mình mến thương em, nguyện chết chứ không muốn để em bị thương…”
Giang Trừng lạ lùng liếc gã: “Đâu ra mà chàng nghe được, với cả sao chàng nhớ người ta?”
“Em bênh nó chứ gì, được, giờ ta đi giết nó.” Đại sư gợi đòn nói đoạn bật cười, Giang Trừng nhìn mà sởn gai ốc.

Bởi đấy chẳng phải lời đùa, sát ý hiển hiện nơi đáy mắt gã, giá băng như tuyết tháng chạp.

Tuy Giang Trừng thường rất thoải mái với đại sư gợi đòn, thậm chí tuỳ tiện hơn cả khi ở bên Thanh Đăng, nhưng thật ra cô chưa từng buông lơi cảnh giác.
Đại sư gợi đòn có tốt với cô cách mấy thì vẫn là một biến số nguy hiểm, Giang Trừng không dám quên lời dặn của Thanh Đăng, cô biết mình phải trông coi phiên bản này thật kỹ.

Gã gây chuyện rồi phủi đít nhắm mắt là xong, rắc rối quy hết về cho chàng.
Nghĩ đến đấy, Giang Trừng cực kỳ đau đầu với cái tánh vui buồn thất thường của đại sư gợi đòn.

“Em không vui khi ta muốn giết thằng nhóc họ Phùng kia à?” Đại sư gợi đòn hỏi.
Giang Trừng hết chịu nổi, đảo mắt khinh khi, đặt con gái xuống, sắp ghế cho bé, “Hạch Đào Nhỏ ngồi ngoan chờ mẹ nhé!”
Rồi cô đưa tay xách áo đại sư gợi đòn, ấn chàng vào sau gốc cây, khẽ cười mắng: “Chàng cố ý trêu em phải không, em thích ai chàng không biết à, đang yên đang lành giận dỗi cái gì, ai không biết còn tưởng chàng yêu em lắm mới ghen đấy.”
Đại sư gợi đòn cong môi cười, ánh mắt tan hẳn lạnh lùng, gác tay lên vai Giang Trừng, kéo cô đến gần, bỗng ngắm cô thật kỹ, dụi đầu vào cổ cô, thong thả buông lời, “Bé con đáng yêu thế này, đương nhiên ta phải thích thôi.”
“Em sợ ta lên cơn, vậy dễ rồi.” Đại sư gợi đòn dán sát vào Giang Trừng, đặt cả trọng lượng cơ thể lên cô như rút hết xương, “Ta mà vui thì sẽ không quấy rầy ai khác hết.”
“Ờ.” Giang Trừng dịu ngoan xin ý chàng, “Thế ngài đây phải như nào mới vui?”
Đại sư gợi đòn sáng rỡ ánh mắt, cười khì đáp một câu.
Một khắc sau, gia đình ba thành viên tiếp tục lên đường.

Lần này họ bị nhiều người để ý hơn nữa.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mảnh mai cõng một hoà thượng biếng nhác tuấn tú, trên cổ hoà thượng cao gầy nọ vắt vẻo một bé gái lạnh căm mặt mày.

Y hệt con kiến vác tảng đá khổng lồ.
Cô gái nọ lại chẳng bí bách tẹo nào, tuy mảnh mai nhưng một tu sĩ như cô vẫn thừa cơ gánh gồng chút ít sức vóc kia.

Cơ mà khung cảnh này vẫn khiến người ta ngờ vực, hai vị này bị ngược chỗ rồi phải không?
Giang Trừng nhẫn nhục chịu khó cõng đại sư gợi đòn, còn gã thì điềm nhiên lục lọi đồ ăn trên lưng cô.

Đụng phải đại sư gợi đòn thì Giang Trừng cũng chẳng cho rằng chút ít thức ngon của mình trụ lại được, cứ nhìn gã mới đó đã rào rạo bào hết cả đống là biết.
May mà vị này ăn nhưng không quên trên đầu mình còn Hạch Đào Nhỏ, thỉnh thoảng lại giơ tay chia bé một ít, lại còn thân thiện bàn về mấy món mình thích.
Giang Trừng nghe giọng hai cha con vang lên sau lưng, khắng khít lắm cơ.
“Cái này ngon lắm nè, bé cưng thử không?”
“Con không phải là bé cưng, con là Hạch Đào Nhỏ.


Mẹ bảo món này ăn nhiều không tốt, mỗi ngày con chỉ ăn ba cái thôi.”
“Tội vậy, hôm nay ta cho con thêm một cái nhé.”
“Dạ.”
Chốc chốc thì, “Ê, ta ăn món này rồi nè, bé cưng nếm thử chưa?”
“Không phải bé cưng, là Hạch Đào Nhỏ.

Giơ cao tý, con không thấy.”
Lại còn, “Bé… Hạch Đào Nhỏ, đầu ta mát mát, con rớt nước miếng xuống đầu ta à?”
“… Trời mưa ạ.”
“Mưa à, hèn chi nhõ nước, con lau hộ ta.”
Giang Trừng nhìn ánh nắng ấm áp trải dài dưới chân, làm thinh trước đoạn đối thoại của hai người.

Cô bắt đầu truy tra lý do khiến người làm chủ gia đình như mình rơi vào thảm cảnh này, hoá ra tất cả là tại lời đáp của cô.

Cô tưởng mình phải hy sinh trinh tiết, ai ngờ người ta chỉ bắt cô khổ sai, chính trực cực kỳ.
Không bắt một cô gái xinh đẹp như hoa lên làm ấm giường mà sai đi làm trâu làm ngựa, cõng mình đi đường là sao? Giang Trừng đăm chiêu hồi lâu, kết luận rằng đây là tấm lòng vẫn luôn ngay thẳng của đại sư, dẫu chàng có thay hình đổi dạng ra sao.

Không nha, cô không có trông mong sẽ có chuyện gì xảy ra đâu à.
Cõng hai vị ăn mãi chẳng chịu ngừng, Giang Trừng không khỏi gắt, “Hạch Đào Nhỏ, đừng ăn lắm quá, đau bụng bây giờ.”
Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn dừng lại, im lặng nhoài người trên đầu cha, lát sau Giang Trừng dựng tai lên, nghe thấy đại sư cố ý ngấu nghiến rộn hơn, bèn bảo: “Chàng có ăn to nói lớn cách mấy cũng không át nổi tiếng nhai của Hạch Đào Nhỏ đâu đại sư.”
“Hạch Đào Nhỏ, mẹ bảo con thế nào?” Giang Trừng hỏi.
“Con sai rồi.” Hạch Đào Nhỏ dừng miệng nhận lỗi.
Đại sư gợi đòn không vui, “Hạch Đào Nhỏ mới ăn tý xíu thôi mà.” Giang Trừng cười khì, véo mạnh một cái.
Lặng thinh một chốc, cả tiếng rôm rốp kia cũng không còn, đại sư gợi đòn ý vị sâu xa: “Bé con, em véo… mông ta?”
Giang Trừng: “Đã tay lắm.”
Đại sư gợi đòn: “Hừ.”
Giang Trừng nghiêm mặt: “Hừ cái gì, không được nuông trẻ con như vậy.” Cứ như cô không chiều Hạch Đào Nhỏ ấy.
Dứt lời lại thấy mặt mình bị người ta kéo nhẹ sang hai bên, giọng đại sư vương ý cười, “Ta không nuông em thì đã chẳng yêu cầu mỗi chuyện giản đơn thế này.”
“Gượm đã, ý chàng bảo đứa ‘trẻ con’ mà chàng yêu chiều là em á?” Nếu chẳng phải hai tay đều bận thì Giang Trừng đã ngoáy tai đặng xem mình có nghe nhầm hay không rồi.
“Chứ sao?” Đại sư gợi đòn đáp.
Trán Giang Trừng giần giật, cô nghiến răng: “Tạ ơn cha nhiều lắm.”

Cứ nhốn nháo cự cãi đến một thôn làng xác xơ, đụng độ một toán cướp.

Băng nhóm này không phải người phàm mà là mười mấy tu sĩ cấp thấp, chuyên môn đánh chiếm các tu sĩ du tẩu một mình.

Thật vậy, cướp cạn là nghề hơi bị nhiều người theo giữa thời loạn, ở đâu cũng thế.
Tổ đội này mắt mũi kèm nhèm, bắt gặp ba người gồm một cô gái yếu đuối, một bé gái còn nhỏ, và một Phật tu nom như đang bị thương mất sức không tự đi lại được, thì liệt họ vào nhóm đối tượng dễ ra tay.
Đại sư gợi đòn rốt cũng lồm cồm bò xuống khỏi lưng Giang Trừng, nhìn mười mấy tu sĩ cấp thấp trước mặt, đang định giơ tay lên.

Mới được nửa đường đã bị Giang Trừng ghì lại.
Giang Trừng khẩn khoản bảo gã: “Cha, già cả rồi thì bế cháu sang kia mà nghỉ, vặt vãnh để con lo.” Thực ra Giang Trừng cũng chẳng muốn ra tay, nhưng nếu cô để phần đại sư gợi đòn thì mười mấy người này nát thành bã mất.
Đại sư gợi đòn rõ đã hiểu điều cô đang lo song không bác lại, gã đì đùng Hạch Đào Nhỏ trên vai, đứng bên cổ vũ cho Giang Trừng.
Giang Trừng tuân mệnh xoay tay vặn cổ, lách vào giữa đội ngũ nhanh như chớp.
Cuộc chiến mau chóng kết thúc, Giang Trừng thành thục trói cả đám lại với nhau, lục soát toàn bộ, kiểm kê đồ đạc, đạp tên tu sĩ cầm đầu, ghét bỏ, “Chút đỉnh thế này, bọn mi đùa à? Ta biết tỏng linh lực nhà mi đang chập chờn, chắc chắn còn giấu món hời, nộp cả ra đây, bằng không ta đành tự ra tay thôi.

Cơ mà để ta động vào thì chả dám đảm bảo sau đó tu vi mi còn đấy hay không đâu…”
Giang Trừng ngang ngược hơn cả bọn cướp, soát xong chiến lợi phẩm của người ta, ngoái lại chạm phải ánh mắt hứng thú của đại sư gợi đòn.
Giang Trừng khựng lại, đoạn vờ điềm nhiên nhét đồ vào lòng.
Đại sư gợi đòn vỗ tay: “Tự dưng lại thấy bé con đánh nhau đẹp ghê, thôi thì thế này, tiếp sau đây mình đi đánh nhau nhé.”
Chính bởi câu này, Giang Trừng lâm vào giữa đôi bề nước lửa.

Dọc đường cứ hễ thấy ai cãi cọ đánh nhau, đại sư gợi đòn lại ném cô vào cuộc, không màng người ta đang gây gổ chuyện gì.

Để thoả mãn thú vui ác độc của gã, Giang Trừng vô tội bị trù dập rèn giũa một chuyến, kiếm pháp lại thần tốc nhảy vọt lên một đẳng cấp mới.
Phần lớn thời gian Giang Trừng đều đối phó nổi, nhưng thỉnh thoảng cũng có trường hợp hai bên không đánh nhau nữa mà hợp sức lại vần người qua đường chẳng biết trổ từ đâu ra như cô.

Lúc đánh không lại, đại sư gợi đòn đứng cạnh theo dõi sẽ đúng lúc vớt cô ra khỏi trận, không để cô bị thương thật.
Chỉ có một lần Giang Trừng tránh không kịp nên tay bị thương, năm sáu tên ma tu tấn công cô cứ thế tan thành bã, rã thật không đùa.

Giang Trừng xách kiếm nhìn vết thương trên tay ồng ộc tuôn máu, đại sư gợi đòn hãy còn tít mắt cười cạnh bên đã ra tay, đối thủ hoá bụi phả đầy mặt cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.