Tu hành không rõ tháng năm, ở hắc thất, Giang Trừng căn bản không có thời gian suy xét
đến bất cứ chuyện gì khác ngoài tu luyện, ngày nào ngày nấy mệt chết
được. Ừ đó, chết được.
Thử cảm giác bị trên vạn thanh phi kiếm đồng loạt công kích chưa? Mỗi ngày Giang Trừng đều phải chịu
trận. Thử cảm giác bị vạn tiễn xuyên tim chưa? Mỗi ngày Giang Trừng đều
có trên trăm lần nếm trải.
Bóng kiếm vụt qua, Giang
Trừng điểm mũi chân, phóng đến đứng trên một thanh phi kiếm bên trái,
cúi người tránh ba thanh kiếm đồng loạt bay đến từ đằng sau và hai bên
hông, sau khi tránh được lưỡi kiếm bén ngót, chẳng kịp ngơi nghỉ đã phải lập tức tung người lên tránh kiếm đâm xiên từ trên xuống.
Cứ liên tiếp lẩn trái tránh phải trốn trên né dưới như vậy mới lách được
hết mười mấy thanh phi kiếm, nhưng thể nào cũng sẽ có lúc không tránh
nổi, thế là quần áo cô tơi tả, phần da thịt lộ ra chằng chịt vết thương
do kiếm gây nên. Máu chảy mãi không ngừng, cảm giác rất thật, đau đớn và mệt mỏi từng chút một hao mòn ý chí con người.
Giang Trừng tóc tai bù xù, cơ mặt căng cứng, ánh mắt sắc như gươm rời vỏ là
thấy máu, rất khác so với lúc mới vào đây. Cô hơi tiến bộ hơn ngày hôm
qua, số kiếm tránh được tăng ba thanh, nhưng ngay sau đó, khi trăm kiếm
vốn đang ngừng giữa bầu không cùng lao đến, Giang Trừng vẫn chẳng chống
đỡ nổi, trong vòng mười hơi thở đã bị bao vây bởi ánh kiếm sáng lóa, sau đó là cảm giác cơ thể bị vô số thanh kiếm xuyên thành rây quen thuộc.
Hào quang chợt lóe, tất cả phi kiếm cắm vào người Giang Trừng biến mất rồi
lại xuất hiện lần nữa giữa không trung, và người đáng ra phải chết nhừ
chết rục là Giang Trừng lại vẹn toàn bò dậy, vết thương ngoài da biến
mất, đến quần áo và tóc tai cũng tinh tươm, chỉ có vẻ mệt mỏi là không
thay đổi.
Giang Trừng ngửa đầu nhìn lên ánh sáng lập
lòe trên nền trời đen kịt, đấy là nơi treo vô số thanh phi kiếm, mũi
kiếm hướng thẳng vè phía cô, dù đang đứng im vẫn khiến người ta run rẩy. Có tổng cộng một vạn thanh phi kiếm, vị sư tổ chưa từng xuất hiện dạy
môn này bảo, ngày cô có thể tránh được màn vạn gươm cùng phóng này là
ngày cô có thể rời nơi đây, nhưng bây giờ cô chỉ mới tránh được mấy mươi thanh thôi.
Thở dài thườn thượt, Giang Trừng trở tay rút thanh kiếm mỏng giắt sau người. Kiếm này không có vỏ, lưỡi kiếm
không bén vì được làm bằng gỗ, một thanh kiếm gỗ vô cùng bình thường.
Trong hằng hà sa số loại vũ khí, thứ Giang Trừng chọn chính là thanh
kiếm gỗ này, nghĩa là mai sau Giang Trừng sẽ trở thành kiếm tu.
Hẳn cô là kiếm tu dùng kiếm gỗ đầu tiên. Kiếm gỗ giết người được không? Chỉ e cả giấy còn chọc không thủng, nhưng đây là kiếm mà chính bản thân đã
chọn, dù có quỳ cũng phải dùng cho trót.
Trước đó cô
chỉ chăm chăm né đòn, giờ là lúc dùng thử thanh kiếm này rồi. Dẫu trông
như trông rất bình thường, nhưng biết đâu nó lại là một thanh kiếm gỗ
đao thương không thủng thì sao!
Giang Trừng lăn ngăn xuống đất, sờ phải mớ tóc bị xén mất nửa của mình mà
lòng vẫn run. Kiếm gỗ của mình vậy là tèo rồi hả? Đừng dỏm thế chứ?
Giang Trừng thử nhặt thanh kiếm gãy lên, ghép hai khúc lại với nhau, quả vậy, chúng vừa tiếp xúc lại liền thành một như ban đầu, không vết tích
gì.
Lại một bóng kiếm rít gào vồ đến, Giang Trừng vô
thức khua kiếm đỡ, phập một tiếng, kiếm gỗ lại gãy đôi. Nhảy lùi ra sau, Giang Trừng tóm được đoạn kiếm gãy đang văng ra, khép hai tay lại, nhập kiếm về một. Cô có nên nói thanh kiếm này giống y như chủ nhân nhà nó
hem?
Chẳng biết qua bao lần bản thân bị đâm chết sống lại, kiếm gỗ bị chém đứt về nguyên, Giang Trừng chợt vỡ vạc ra gì đó,
cô nhớ lại điều hai mươi mục mười lăm chương một – Kim trong một quyển
có tựa là “Ngũ hành luận: Vận dụng ngũ hành trong đời sống hằng ngày” mà mình đã đọc ở biển sách.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu từ “Tại sao mình tự dưng lại nhớ đến cái này”, đến “Hình như mình có thể
vận dụng mối liên quan này”, cuối cùng trở thành “Ố đệt mình chả phải
linh căn đơn kim đấy thôi, cơ mà làm thế này cũng được hả, óa há mình
đúng là thiên tài!”
Chỉ trong thoáng chốc, Giang
Trừng lại chết thảm dưới lưỡi kiếm. Nhưng sau khi tỉnh lại, cô không ủ
rũ như trước nữa mà hăng máu giơ thanh kiếm giắt sau người lên, lặng lẽ
vận dụng kiến thức trong quyển “Linh căn ấn quyết” đã đọc, chốc sau,
thanh kiếm gỗ bình thường như được mạ vàng sáng rỡ.
Lần này, linh kiếm và kiếm gỗ giao nhau lại vang tiếng kim loại chói tai.
Thành công rồi! Giang Trừng nảy ra một ý, dồn sức gạt bay linh kiếm. Lần đầu tiên đánh bay được linh kiếm, Giang Trừng không kìm được nụ cười
tươi như hoa, lại vì giây lơi lỏng đó mà bị phi kiếm đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng đâm xuyên qua ngực.
Giang Trừng che ngực, khóe miệng chảy máu: Cái đệt, người ta hả hê chút tẹo cũng không cho.
Ở đây, vị sư tổ kia không lên tiếng dạy dỗ, không bày cách vận dụng công
pháp, cũng không chỉ phương pháp tu luyện gì cho cô hết, ngay cả nói
chuyện cũng chỉ vẻn vẹn hai câu lúc cô mới đến, sau đó thì lặn mất tăm.
Nơi đây chỉ còn vô số phi kiếm truy sát, không muốn đau không muốn chết
thì phải khống chế được tất cả, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, từ một khúc củi mục chạy nửa tiếng đã hổn hà hổn hển đến một hiệp sĩ nhảy lên
thụp xuống, người nhẹ như yến, cùng lúc đó còn tránh được mấy mươi thanh phi kiếm, đúng là sự nhảy vọt về chất.
Ngoài bản
lĩnh ngày càng tiến bộ thì tốc độ suy nghĩ của cô cũng ngày càng nhanh,
vì không có thời gian nghỉ, cô phải nghĩ cách tránh né, phương pháp và
con đường tối ưu để thoát thân trong lúc eo hẹp thời gian, bất giác, cô
đã có thể một lúc làm hai việc.
Tiềm lực của con
người là vô cùng to lớn, số sách nhiều ơi là nhiều đã đọc trước đó giờ
lại thành cứu tin của cô, những bộ sách phức tạp khắc ghi trong đầu được cô lọc từng quyển một, chọn ra công pháp kỹ năng có thể đối phó với
tình huống trước mắt. Không có thời gian để cô nghiên cứu kỹ, cũng không có giáo viên gỡ rối giải đáp hộ, cô chỉ có thể không ngừng thử nghiệm
giữa bờ sinh tử, tự nếm trải mọi thứ, từ thất bại đến thành công.
Cách tự học kiểu địa ngục này rất tốt cho việc tăng năng lực và đẩy nhanh suy nghĩ.
Đi mây, về mưa, khử bụi, ngự kiếm… Trước khi học được chiêu nào trong số ấy, cô đã phải đau đớn bao nhiêu lần, ghi lòng tạc dạ.
Cả nơi này chỉ có mỗi cô và một sư tổ chẳng biết còn đang ở đấy hay không, Giang Trừng có thể thét to vì đau, quát dài vì bực, có thể lăn lộn,
thậm chí là cởi chuồng chạy rông dưới đất.
Trăm kiếm, ngàn kiếm… vạn kiếm!
Chẳng biết từ khi nào mà tấm áo trắng của Giang Trừng đã không còn dính máu,
kiếm gỗ không còn rời tay, vừa động tâm niệm đã có thể mạ vàng, từ lúc
chỉ có thể dùng để đỡ đòn đến khi sắc bén hẳn, mới đầu chỉ gạt bay linh
kiếm, giờ đã một chiêu chém gãy rất nhiều.
Giữa nơi
đây, bóng áo trắng như một vệt sáng, thần tốc lướt giữa vòng vây của vô
số phi kiếm, nhanh đến độ để lại ảnh ảo sau khi vút qua. Một tay cầm
kiếm, thỉnh thoảng lại nhấc cổ tay lên đỡ lưỡi kiếm bỗng dưng trờ đến,
Giang Trừng mặt mày bình thản, thong dong thả bước, những nơi cô qua,
linh kiếm gãy thành từng đoạn, rơi đầy dưới đất. Những thanh linh kiếm
gãy thành nhiều khúc không trở về trời nữa mà tỏa sáng rồi biến mất, cả
chốn này không còn một thanh phi kiếm nào.
Giang
Trừng cầm kiếm vững vàng đứng giữa phòng, dáng người thẳng tắp, vừa kín
đáo lại vừa phô triển khi cần, hệt như thanh kiếm gỗ trong tay cô.
“Mi đã thành kiếm, có thể đến nơi tiếp theo rồi.”
Giọng nói của sư tổ mới vỏn vẹn ba câu kia lại vang lên, Giang Trừng đang
đứng với tư thế soái ca chưa kịp lễ chào cái nào đã bị truyền tống đến
nơi kế tiếp.
Đối diện với một gương mặt cười mơ hồ,
nom chẳng thiện chí gì. Chàng trai trẻ tóc đen nửa trong suốt đứng giữa
trời, mở rộng vòng tay với Giang Trừng, cười cười cao giọng: “Tiểu tử,
đến đây cảm nhận tình yêu của sư tổ nào!”
Sau đó,
Giang Trừng chỉ vừa nhận ra đây là một đồng hoang không bến bờ đã bị đè
nghiến bởi cơn ào đến của đủ loại quái vật to cỡ một quả núi be bé.
Giang Trừng: “Sư tổ ơi, xin cho con một tý thời gian để kịp phản ứng với!”
Sư tổ: “Đâu có được, tu chân giới nguy hiểm lắm, phải luôn chuẩn bị sẵn
tinh thần bị cả đám người hoặc nguyên đống yêu thú vây công chứ ~”
“À đúng rồi ~ Đây đều là hung thú thật đấy ~ Không ra tay giết chúng, sẽ bị chúng ăn thịt á nhoa ~”
Đây là lần đầu tiên Giang Trừng giết chết nhiều mạng sống như vậy, dễ dàng
hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, có lẽ là do con người cô vốn không
hay cảm thấy tội lỗi, hoặc đơn giản chỉ vì lòng cô kiên định. Không có
thứ gì ngăn cản được việc cô muốn làm cả, ít nhất trước mắt thì thế.
Yêu thú cao cỡ quả núi nhỏ, răng nanh hung hãn, nước dãi có thể ăn mòn da
người; yêu thú to gấp mười cô; hung thú giống sói kết thành đàn… Mấy
loại này không có gì đáng sợ, đám sâu bé ùn ùn kéo đến tấn công kia mới
đáng sợ.
Giang Trừng lại nếm trải cuộc sống chằng
chịt vết thương nhỏ vết thương lớn, vì câu nói “Chết ở đây là chết thật
ý, cẩn thận đó, đừng nghịch bừa rớt mạng nhoa ~” của sư tổ mà Giang
Trừng bùng nổ lần nữa, đột phá mấy cảnh giới liền giữa thời khắc sinh
tử, lăn lộn giết sạch tất cả những yêu thú muốn ăn thịt mình.
Không như vị sư tổ chưa từng xuất hiện trước đó, ông sư tổ này nhiều chuyện
đến phát bực, lúc Giang Trừng vác kiếm cố công đuổi giết đám yêu thú,
hay lúc kéo kiếm gắng sức chạy trốn để khỏi bị đám yêu thú giết, ông sư
tổ này khoanh tay bay là đà theo phê bình, kiểu: “Tiểu tử, cái điệu té
chó đớp kít này đẹp đó!”, “Cảm giác đít bị táp một miếng thế nào?”, “Ế
trời, nước dãi của thùy xà rơi vào đầu rồi kà ~ Ý da đùa mi thôi ha ha
ha ha ~”
Nói nhiều tới mức Giang Trừng thi thoảng lại muốn trở tay tặng lão một kiếm.
“Chúc mừng chúc mừng ~ Yêu thú đáng sợ đã bị mi diệt sạch rùi ~ Dẫu chỉ là ảo ảnh huyễn hóa thôi ~ Ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát mà lại chả thấy khó chịu, mai sau chắc chắn sẽ trở thành đại ma đầu giết người không chớp
mắt, sư tổ an tâm rồi ~ Có định tiến nhập ma đạo hem ~”
Tiến nhập ma đạo? Giang Trừng cả người đẫm máu, đến cả tóc cũng bết lại
thành từng cục máu chống kiếm đứng giữa mớ xác hung thú, giật giật: Các
sư tổ ôi, trong đám mấy ông có một tên phải bội nè.
“Ha ha ha đùa thui ~ Nếu mi sa vào ma đạo, sư tổ giết ngay ~”
Giang Trừng: “… Sư tổ, người còn sống ạ?”
“Cái thằng bé này ăn nói kiểu gì ý nhỉ ~ sư tổ đương nhiên ~ vẫn còn sống
chớ ~ muốn gặp sư tổ hả ~ mi chưa đủ đẹp đâu heng ~” Sư tổ không rõ mặt
mũi nửa trong suốt cười khì, đẩy phắt Giang Trừng ra khỏi chốn này, “Đôi mắt của sư tổ chỉ dùng để nhìn người đẹp, không gặp trẻ xấu ~”
Ánh trắng lóe lên trước mặt, Giang Trừng phát hiện ra mình đang ở giữa một vườn cảnh tao nhã.
“Cả người toàn sát khí, nên tắm rửa xông hương khử mùi, rồi tĩnh tọa, ngắm
gió, nhấc bút, nghe thiền, tẩy bụi trần.” Một cô gái váy dài tóc mây tay cầm nhành hoa, dáng hình mơ hồ, thấp thoáng thấy được cánh môi son khẽ
nhếch và đôi mắt như làn thu thủy.
Hương hoa ùa đến,
Giang Trừng bất giác lại lơi lỏng tinh thần, đáy lòng lắng đọng, tựa như thoáng chốc đã trút sạch thứ gì nặng nề lắm.
“Con
đường tu chân khó tránh khỏi sống chết biệt ly, khó tránh khỏi mi tranh
ta đoạt, tu vi thấp không đáng sợ, đánh mất bản tâm mới đáng sợ, sư tổ
chúc con sau khi nếm trải gian nan trắc trở, vẫn còn có thể lắng dịu
ngắm non sông, êm như mây lặng tựa gió.”
•••••
Trịnh Dao: “Sư phụ, tiểu sư muội đã vào hắc thất bảy năm, thật sự không sao
chứ ạ? Con nhớ dạo trước Người bảo năm năm sau sẽ cho tiểu sư muội ra
ngoài mà.”
Bạch Nhiễm Đông: “Ta tiện mồm gạt nó mà
con cũng tin, với cả đâu phải ta cứ mở hắc thất là nó ra ngay được chứ,
phải xem thần thức của các sư tổ trong ấy có chịu thả người hay không hi hi.”
•••••
“Đệ tử Giang Trừng, bái biệt sư tổ.”
Một Giang Trừng bảy năm trước và công tử mặc áo trắng, eo giắt kiếm gỗ, một sợi dây đỏ buộc mái tóc dài, mi mày rạng rỡ vừa nhìn đã thân, ai gặp
cũng phải khen một câu phong thần tuấn tú tựa ngọc tốt này đây, cứ như
hai người hoàn toàn khác nhau.
Nếu đi ra ngoài, hẳn sẽ rù quến được ngàn vạn thiếu nữ… Ê mà, hình như có gì đó sai sai?