Ngộ Phật

Chương 53: Gã đại sư ngứa đòn



"Anh lại muốn giở trò gì, mình lui xuống trước hẵng bàn, được không?" Giang Trừng mệt mỏi thốt lên.

Cô thực sự đã thấu tỏ toàn bộ "thuộc tính" của đại sư tà mị rồi, lão chính hiệu là một họa hại to tướng khác lướt qua cuộc đời cô, chẳng nhầm đi đằng nào được! Mà sao lão lại ngứa tay thế kia! Trong mấy phim bom tấn, lão thuộc tuýp ưa tò mò thích chết, sẽ lên đường trong mười phút đầu tiên, chắc luôn!

So với sự mất bình tĩnh của Giang Trừng, đại sư tà mị vẫn nhởn nhơ nhàn nhã, hào hứng chỉ đóa hoa kiều diễm đang quyến rũ đong đưa giữa ánh dương trên một cột đá cao, "Nó, đẹp tuyệt nhở."

Thấy ánh mắt ngập tràn nôn nao của y, Giang Trừng dẹp luôn ý định chạy trốn ngay, đơ mặt ha hả đôi tiếng, "Không những đẹp mà còn toát lên khí chất bảo vật quý hiếm ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa, nếu không làm gì có chuyện được gác bởi con linh thú lớn nhường kia?"

Trước mặt họ là một con cự long trắng vừa tỉnh giấc, thân rồng óng ánh đẹp đẽ, râu tóc phất phơ tự nhiên, đôi vuốt sắc vừa nhìn đã biết sở hữu lực sát thương cực lớn giẫm đất cuốn bụi, đôi con ngươi đỏ thẫm lưu ly hệt hai chiếc đèn lồng nhỏ long lanh đang nồng nặc sát khí nhìn chằm chằm hai kẻ xâm nhập.Read more…

Nếu Giang Trừng không phải là người đang bị cự long trắng chòng chọc khóa mắt, có lẽ cô đã nức nở trước vẻ đẹp khó tin của con rồng phương đông thường được khắc họa trong các hoa văn truyền thống này rồi. Ôi nhìn mà xem, lông sừng vảy thậm chí cả thân rồng đều trắng lóng lánh, giữa đầu rồng có cả một hình xăm thần bí màu đỏ, vẻ ngoài mỹ lệ, khí thế tràn trề, nhòm là biết cũng thuộc hạng rồng đẹp rồng xinh trong tộc rồng.

Tiếng rồng ngâm chấn nhiếp và giận dữ dấy lên, vang vọng giữa hang động trống trải. Con cự long trắng đang gác bảo vật này rõ đã vô cùng bực mình trước hai kẻ không có vẻ gì là muốn rời đi kia, vụt đuôi há miệng xông về phía họ, chuẩn bị xuất đại chiêu.

Giang Trừng giơ tay lên, nhìn một bàn tay to khác đang siết chặt cổ tay mình, hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Anh định cứ kéo tôi mãi như này thật à? Chẳng thà anh buông ra để tôi tự thu mình vào xó, đỡ nhỡ việc lớn của anh."

Đại sư tà mị cười, "Không, hòa thượng già đã dặn bé theo sát ta."

"Nhưng đại sư có bảo tôi đi chết cùng anh đâu!" Giang Trừng liếc y.

Rốt cuộc, sa đà tới nước này là tại ai? Đương nhiên là tại gã đại sư tà mị này rồi! Sau khi thoát mộng, đại sư tà mị bỗng đứng dậy đòi đi tìm đường ra, Giang Trừng thì rõ mười mươi sẽ bám lấy y theo lời dặn của Thanh Đăng.

Hai người dạo khắp tòa thành chết kỳ lạ này, phát hiện mới ngủ một giấc mà diện tích thành đã lớn hơn nhiều, xuất hiện cả một cung điện lộng lẫy và một đàn tế. Có vẻ như cung điện và đàn tế phủ bụi đã lọt vào mắt xanh của đại sư tà mị.

Rồi y bắt đầu lên cơn ngứa đòn, trước là ngứa tay khởi động đàn tế bằng một cách nào đấy, sau là túm Giang Trừng xông vào địa cung ngầm. Và dằn tới dậm lui quanh địa cung của người ta, ra chiều chưa nát chưa thôi.

Thứ khiến Giang Trừng cạn lời nhất là cái tính tò mò bộc phát của gã đại sư này, phát hiện một trận pháp hỏng trong địa cung, y khăng khăng bỏ hẳn một ngày để nghiên cứu, thế mà lại sửa được thứ trông có vẻ rất khó ấy thật!

Hễ đối mắt với y là Giang Trừng lại vô thức ngứa đầu, bấy giờ cô kệ luôn lời dặn của Thanh Đăng đại sư, vung tay định tránh xa ra. Khỏi nghĩ cũng biết, đại sư tà mị ắt chẳng tha cho Giang Trừng, chộp phắt lấy kẻ mới thấy tình hình không hay đã tính cao chạy xa bay một mình là cô, cùng bước vào trận pháp vừa được khôi phục.

Giang Trừng - người thường bị buộc phải truyền tống tới chỗ này chỗ khác chừng như đã cảm thấy không lành ngay khi đặt chân vào trận pháp kỳ lạ kia.

Chuẩn luôn, họ "được" đưa đến một hang động trống trải, vừa mở mắt đã thấy một đóa hoa bảo bối vô cùng kiều diễm trên cao, và một con cự long trắng hé mắt khó chịu bởi sự xuất hiện của họ.

Chết tiệt nhất không phải là trận đại chiến sắp sửa bùng nổ kia, mà là vẻ mặt của gã đại sư lúc không thèm chạy lại sửa soạn lôi Giang Trừng cùng đập lộn với rồng trắng canh hoa, sau khi cười bảo mình không thắng nổi nó này. Giang Trừng hơi hơi ngờ rằng y thù đời khó báo nên kéo cô chết cùng.

Kề bên là đồng đội heo, trước mặt là BOSS lớn, Giang Trừng - một người chơi cấp thấp chỉ đánh nổi tiểu quái nhưng mãi phải đọ sức với BOSS vượt cấp đã buông xuôi phó mặc, để đại sư tà mị kéo như lôi bao tải, xông xáo khắp hang động, tránh đòn công của rồng trắng trên đà thịnh nộ.

Ngọn lửa đỏ bừng trào ra từ miệng cự long trắng xông thẳng đến chỗ Giang Trừng và đại sư, công kích không ngừng nhưng chẳng đòn nào chạm được vào họ. Không, chính xác phải là chẳng chạm được vào đầu sỏ đại sư, còn Giang Trừng - phận làm trang sức hình người lại thầm nghiến răng khi cầm đoạn tóc bị lửa liếm phải của mình. Gã đại sư chết tiệt này rặt một vẻ cố ý! Rành rành là y thừa sức tránh sớm hơn, nhưng lại cố tình hơ Giang Trừng trên ngọn lửa tàn.

Giang Trừng ngó nụ cười ác ý y xoay lại trao riêng cho mình, suýt đã không kiềm chế nổi hành động đập chết y bằng bàn tay được Thanh Đăng đại sư cường hóa. Thôi, đừng so đo với con lừa trọc ghen ghét mình vì có tóc này làm gì, Giang Trừng nhủ thầm, sau đó lại ngủi thấy mùi tóc khét lần nữa.

"Tôi có thể dùng tay phải của mình đánh anh không?" Giang Trừng lễ phép hỏi.

"Bé đánh ta bằng bàn tay ấy thì chắc hai mình sẽ chết luôn ở đây đấy, bé nên nhớ thứ hòa thượng già vẽ ra chẳng phải chuyện đùa đâu, ta mà dính đòn thì càng khó thắng nổi con rồng này rồi. Mới cả bé còn đang trong tay ta, ta buông là bé tới số ngay, muốn thử không?" Đại sư tà mị đáp.

Giang Trừng không nói nữa, cô quan sát nhanh địa hình khu này, chờ đến khi đại sư tà mị hạ chân trên một vách đá trong hang, cô giẫm xuống nền đá rắn, trở tay nắm lấy cổ tay y, tay còn lại níu vai y, lắc người lọt thỏm trước ngực y.

Đổi tư thế thành công, Giang Trừng ôm cổ đại sư, chân kẹp eo y, rốt cũng đã cứu tóc mình thoát cơn hiểm nghèo -- Đã ở tư thế này rồi, y mà còn nướng tóc thành công nữa thì cô theo họ Thanh của đại sư luôn!... Nhưng hình như đại sư đâu phải họ Thanh?

"Ngoan ghê, sớm biết điều như thế thì tốt biết bao." Đại sư tà mị ôm eo Giang Trừng để cô không bị rơi, cười khẽ bên tai.

Nghiêm túc ra đòn lại thấy hai kẻ không xem mình ra gì, chỉ khơi khơi ôm ấp nhau kia, cơn thịnh nộ của rồng trắng lại dâng lên đến một tầm cao mới, không nghịch lửa nữa mà phun tuyết. Tuyết ngập trời tung bay, nhũ băng bén ngót khổng lồ từ khắp nơi ùa theo họ, ra chiều chưa xiên nổi hai người thì không dừng.

Giang Trừng lặng im đóng phận trang sức, cô cảm nhận được tốc độ tránh đòn của đại sư ngày càng nhanh, gió vù vù qua tai, nhũ băng lạnh giá nhọn hoắc lướt vụt qua da, tưởng như đã bị thương song cuối cùng mới nhận ra đấy là ảo giác, cô chẳng dính một đòn nào, chỉ hơi run vì lạnh.

"Đánh không lại, nhưng chạy vẫn ổn chán." Trong lúc né vô số nhũ băng, đại sư tà mị cười khẽ bên tai, với nhũ băng đâm tới ngay mặt, không thể tránh nổi thì y đón lấy, nhét vào áo Giang Trừng trong lòng mình, "Nè, cho bé nghịch."

Nếu đang rảnh tay, Giang Trừng giật thót mình vì lạnh nhất định đã moi nhũ băng ấy ra đập mạnh lên mái đầu trọc của y.

Ngày càng dày sương trắng, động đá đã hóa thành động băng, chắc cự long trắng tính dùng khí lạnh công hai người, lợi dụng vô số đỉnh băng - chướng ngại vật trong động làm chậm tốc độ trốn chạy của họ, nhưng đại sư lại là kẻ có hành động khác với lẽ thường, y bắt đầu chơi chiêu ẩn nấp.

Y biến các đỉnh băng nhũ băng vốn để chặn đường mình thành nơi náu thân, di chuyển thật nhanh giữa các chỗ trốn, lại còn trơ tráo dùng vài thuật pháp nhỏ như thuật kính nước, lợi dụng rốt ráo địa hình mà rồng trắng tạo ra, khiến bóng mình phản chiếu trên vô số mặt băng.

Phối hợp cùng còn có thuật che mắt thuật ảnh ảo, rồng trắng bị vờn đến độ đầu váng mắt hoa, cuối cùng lại giận dữ vút đuôi đập toàn bộ băng mình tạo.

Lúc rồng trắng lên cơn cuồng nộ, Giang Trừng đã được đại sư tà mị bế đến dưới đóa kỳ hoa bảo vật kia, cô tưởng y sẽ thừa cơ hái nó, ngờ đâu y lại lờ đi, bắt đầu rờ rẫm trụ đá rắn dưới đóa hoa.

Áp tay vào cột cảm nhận một lúc, y cười, "Quả nhiên có ở đây, đám linh thú này đúng là toàn giấu đồ tại chỗ như nhau thôi."

Giang Trừng cảm nhận được nỗi xấu xa cực cùng từ nụ cười của y, thật đấy. Cơ mà cô cũng đã nổi cơn tò mò, trong này có cái gì thế? Chắc là thứ gì đó tốt lắm, bằng không gã đã hái đóa hoa lạ rõ là trân quý kia chứ chẳng chạy tới đây moi trụ đá làm gì.

Ngay sau đó, Giang Trừng đã được biết thứ ẩn trong trụ đá là gì, vì đại sư tà mị đã moi một quả trứng lớn cỡ bàn tay, trắng trong tựa ngọc, óng ánh vân đỏ máu ra.

Ối đệt gã khốn này moi mất trứng của mẹ rồng trắng nhà người ta ra rồi! Ấy mà sai sai, con rồng trắng siêu soái này lại thuộc giống cái cơ á!

Vẫn đang ngẩn ngơ, Giang Trừng lại thấy đại sư tà mị nhanh gọn chộp lấy, rạch mười đầu ngón tay, nhỏ máu cô vào quả trứng ấy.

Y khẽ nhẩm linh chú mà Giang Trừng không hiểu, tay kết ấn tay phác linh tự, xong xuôi hết cả, lòng Giang Trừng chợt rung động, chừng như nghe được nhịp đập thật nhẹ thật chậm, cô nhận thấy cảm ứng đặc biệt giữa mình và quả trứng ấy ngay giây phút đầu tiên.

Chắc không phải như cô nghĩ đâu ha? Giang Trừng nâng niu quả trứng đại sư tà mị vừa nhét sang, chẳng biết nên tỏ vẻ gì cho phải.

"Không sai, ta thay bé nhận linh thú rồi đó." Đại sư tà mị tiện tay quệt máu của Giang Trừng lên bản mặt ngây ngẩn của cô, xấu tính dậm thành đôi má hồng.

"Mẹ người ta có cho phép anh làm vậy chưa?" Mới dứt lời, Giang Trừng lại nghe tiếng rồng ngâm thịnh nộ dội lại từ sau lưng, nghe cơn giận vút cao, cô biết chắc rồng mẹ không đồng ý.

Ngoài nỗi căm phẫn thì Giang Trừng còn nghe ra sự bất lực và sốt ruột từ tiếng ngâm ấy. Nó không công kích hai người nữa, chỉ trợn trừng đôi mắt đỏ, phì khí trắng từ đằng mũi, nóng nảy ngọ nguậy vuốt, cuối cùng gầm to một tiếng ngập tràn uy hiếp nhằm vào Giang Trừng. Chừng như đối phương là thằng khốn đã bắt cóc rồi làm con gái mình có thai vậy.

"Mi liệu mà chăm sóc nó cho tốt, bằng không bà đây giã phát chết luôn!"

Giang Trừng thấp thoáng nghe thấy giọng nói ấy... Không, không phải ảo giác, là giọng của rồng trắng thật.

"Tên loài người gian trá! Ác độc! Thôi thôi ký khế ước linh thú rồi thì chẳng thể làm gì được nữa, dù sao ta cũng đã thấy phiền khi phải gác bao nhiêu năm ở chốn này, nhóc thối mãi vẫn không chịu phá vỏ, ta lười đợi chán chờ rồi, mi liệu mà chu đáo với nó, ta còn quay lại đấy nhé, hừ!" Dứt lời, mẹ rồng trắng nhanh gọn vứt trứng mà đi, cũng mặc luôn đóa kỳ hoa kia, bay thẳng ra ngoài theo lối mà ánh mặt trời chiều vào trên nóc động.

Giang Trừng: Vậy đó hả? Chỉ vậy thôi đó hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.